Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 300

“Muốn mở Vân gia tự ra, phải tới tôn giả cấp bậc.” Vân Phong thản nhiên nói một câu, Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần đồng thời kinh ngạc nhìn, tôn giả cấp bậc! Thì ra là phải đạt tới tôn giả cấp bậc mới có thể mở Vân gia tự ra! Vân Thiên Phàm nghe tới đó không khỏi cười khổ,“Trách không được...... từ trước đến nay cứ luôn nghĩ Vân gia tự ở đây cũng chỉ vô dụng thôi.

Vân Lạc Trần có chút hổ thẹn, năm nay hắn mười lăm tuổi, thực lực chỉ mới tới cấp năm, so với bạn cùng lứa tuổi thì hắn cũng được xem như thông minh, nhưng khoảng cách đến tôn giả cấp bậc thì còn kém rất xa! Phải tới tôn giả cấp bậc mới có thể mở Vân gia tự ra, hắn có thể đạt tới cấp bậc kia hay không chứ!

“Vân Phong, thực lực của con chắc là đến thống lĩnh cấp bậc đi.” Vân Thiên Phàm nói một câu, trong giọng nói có chút tán thưởng, với tuổi tác của Vân Phong mà tới thống lĩnh cấp bậc thì Vân Thiên Phàm chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy nhân trung long phượng*, thiên phú dị bẩm, mà câu trả lời của Vân Phong lại làm cho Vân Thiên Phàm khiếp sợ.

“Thiên Phàm thúc, thực lực của con đang ở quân chủ trung kỳ.” Vân Phong ở trước mặt người Vân gia mình cũng không che dấu thực lực, đều nói ngay thẳng ra, nhưng những lời này lại làm cho cha con Vân Thiên Phàm y như bị sét đánh!

“Quân chủ trung kỳ!” Vân Lạc Trần kinh ngạc hô lên một tiếng, Vân Thiên Phàm cũng có chút khiếp sợ nhìn, sau đó còn sợ hãi than ra,“Vân gia ở Đông đại lục chắc là oai phong một cõi! Có hậu bối như con, Vân gia coi như là có phúc!”

Vân Phong cười ha ha, Vân Phong ở Đông đại lục coi như oai phong một cõi sao?”Thiên Phàm thúc nói quá lời, chỉ là gia tộc bình thường mà thôi.” Vân Phong khiêm tốn nói, Vân gia Đông đại lục tuy lớn nhưng người rất ít, địa vị cũng tuyệt đối ở trên cao, là gia tộc mà tứ đại đế quốc cũng không dám dễ dàng trêu chọc, địa vị như thế! Nếu như ở Tây đại lục, thì cũng là gia tộc phải làm cho tam điện nhượng bộ ba phần!

“Đã tới quân chủ cấp bậc! Ngươi không phải là lão yêu quái đi!” lời nói của Vân Lạc Trần làm cho sắc mặt Vân Thiên Phàm đen lại,“Lạc Trần, nói bậy bạ gì hả!”


Lời nói của Vân Lạc Trần cũng không phải không có lý, dựa vào tuổi Vân Phong thực lực của nàng có thể đạt tới thống lĩnh cấp bậc đã được xem như tuyệt vởi! Nhưng Vân Phong lại là quân chủ cấp bậc, tuổi trẻ như vậy đã đạt tới quân chủ cấp bậc, nói ra ai cũng sẽ không tin tưởng!

Vân Phong cười nhẹ một tiếng,“Lão yêu quái? Còn chưa tới nỗi, nhưng đúng là có người từng nói ta giống quái vật.” Vân Lạc Trần giật nhẹ khóe môi, ánh mắt tán dương của Vân Thiên Phàm nhìn về phía Vân Phong, càng nhìn càng cảm thấy kiêu ngạo, tuy không sinh hoạt cùng một đại lục, nhưng nói ra cũng là thiên tài Vân gia! Có nhân tài như vậy mấy gia tộc khác nhất định sẽ rất hâm mộ cùng ghen tị hân ý!

“Vân Phong là chiến sĩ hay là ma pháp sư?” Vân Thiên Phàm hỏi một câu, đương nhiên cũng không nghĩ tới Triệu hồi sư, Vân Phong cười cười,“Con là Triệu hồi sư.”

“Cái gì!” Vân Lạc Trần lại lần nữa sợ hãi kêu to, trong một khoảng thời gian ngắn mà cha con Vân gia này đã bị kích thích không ít, hai cha con Vân gia theo bản năng nhìn xuống ngón tay Vân Phong, không có khế ước chi giới, Vân Phong cười nhẹ,“Con không thích mang nhẫn, cảm thấy có chút phiền phức.” Vừa nói xong, hai chiếc nhẫn liền xuất hiện ở trên tay Vân Phong, hai mắt Vân Thiên Phàm đột nhiên trừng lớn,“Song hệ? Ngươi là song hệ Triệu hồi sư sao!”

Vân Phong vừa định nói không phải, nhưng ngẫm nghĩ lại,“Đúng, có thể nói là như vậy.” chuyện năm hệ chắc vẫn chưa cần nói.

Hai mắt Vân Lạc Trần tỏa sáng nhìn khế ước chi giới trên tay Vân Phong, trong lòng không hâm mộ thì là giả! Triệu hồi sư nha! Triệu hồi sư quân chủ cấp bậc nha! Song hệ Triệu hồi sư quân chủ cấp bậc nha! Trên đời này sao lại có người lợi hại như vậy chứ!

“Tốt, tốt!” sau khi kinh ngạc qua đi Vân Thiên Phàm chỉ còn tràn đầy kích động, thanh âm cũng nhỏ giọng phát run, Vân Phong hiểu được tâm lý giờ phút này của Vân Thiên Phàm, chắc là giống lão cha mặt than của mình khi biết được tin mình là Triệu hồi sư,có một cảm giác vui sướng, hơn nữa là kiêu ngạo!


“Vân gia có con, là Vân gia chi hạnh*! Nếu tổng bộ Vân gia mà biết con xuất hiện, nhất định sẽ rất vui mừng!” Vân Thiên Phàm vui vẻ nhìn Vân Phong, Vân Phong gật đầu,“Nếu con có tài cán có thể vì Vân gia tổng bộ xuất lực, Vân Phong sẽ xuất toàn lực!”

*niềm vui, may mắn

Vân Thiên Phàm gật đầu,“Vân gia dựa vào con!” chỉ với một câu nói trịnh trọng đã làm Vân Phong cảm thấy không chỉ có trách nhiệm, mà còn là một kỳ vọng tha thiết!

“Phụ thân, con cũng sẽ cố gắng!” Vân Lạc Trần ở một bên không cam lòng yếu thế nói một câu, sắc mặt Vân Thiên Phàm đột nhiên lạnh lạnh,“Ngươi bắt chước hồ nháo gì chứ! Với thực lực của ngươi chắc phải chờ tới bảy tám mươi tuổi mới có hiệu lực sao! Tới lúc đó Vân gia cũng không cần ngươi!”

Những lời này làm cho lòng tự trọng của Vân Lạc Trần bị tổn thương, nét mặt che phủ một tầng u ám, Vân Phong nhìn vậy cũng nhẹ nói,“Thiên Phàm thúc, thiên tư của Lạc Trần cũng không tồi, nếu khắc khổ cố gắng tu tập, sớm muộn gì cũng sẽ thành công.”

Vân Thiên Phàm không nói gì, cuối cùng giơ tay vỗ vai Vân Phong,“Thực lực chúng ta cũng chỉ có một ít vậy, hy vọng của Vân gia đặt trên người con.”


Vân Lạc Trần cúi thấp mặt, hai tay bên người nắm chặt nắm đấm, Vân Thiên Phàm đứng lên,“Chuyện với Thạch Màu Hoa ngươi tự đi mà làm, Vân Phong tuy là người của Vân gia, nhưng nàng cũng có chuyện cần phải làm, ngươi thân là con của ta, cũng không được trốn tránh trách nhiệm.”

Vân Lạc Trần rũ mắt xuống, áp lực nói một câu, Vân Phong nghe đến đó bỗng nhiên liền hiểu được, tính cách của Vân Thiên Phàm quả nhiên rất giống lão cha mặt than của mình đều rất bướng bỉnh, cho dù thấy rõ thân phận, cho dù biết nàng cũng là người của Vân gia, nhưng với tính cách quật cường dù là gia chủ cũng không chịu dựa vào mình, chính xác mà nói, hắn không muốn làm phiền nàng.

“Thiên Phàm thúc, con gọi thúc một tiếng thúc thúc là cũng không coi thúc là người ngoài, thúc lại coi con là người ngoài sao?” Vân Phong nói một câu làm cho thân mình Vân Thiên Phàm khẽ run lên,“Vân gia Đông đại lục biết Tây đại lục có huyết mạch của Vân gia tồn tại, cha con Vân Cảnh, đại ca của con Vân Thăng còn có con, đều rất nóng lòng muốn nhìn thấy người nhà, con từ Đông đại lục đi tới Tây đại lục, không chỉ vì muốn tự mình tôi luyện, mà quan trọng hơn chính là muốn tìm kiếm người nhà! Hiện tại con tìm được rồi, Thiên Phàm thúc còn muốn khách khí với con như vậy? Chuyện của các người chẳng lẽ không phải là chuyện của con sao?”

Vân Lạc Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn có chút kinh ngạc nhìn Vân Phong đang nói, tuy rằng đều cùng họ Vân, nhưng dù sao củng từ đại lục khác tới, bọn họ và nàng cũng chưa quen thuộc lắm không phải sao! Chỉ vì có chung một dòng họ mà lại không lo lắng nữa!

“Vân Phong, Vân gia Tây đại lục không cần con quan tâm, con còn có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành.”

Vân Phong nghe xong chỉ nhẹ nhàng lắc đầu,“Con đúng là có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, mà chuyện quan trọng nhất chính là chuyện của người nhà!”

“Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho chúng ta, nhưng mà......”

Vân Phong bỗng nhiên nở nụ cười, Vân Thiên Phàm đúng là rất giống cha mình, cho dù có nhiều thống khổ hay có nhiều gian nan, hắn cũng tình nguyện một mình cắn răng chống đỡ, đỡ không được cũng phải đõ, đỡ không dậy nổi cũng phải đỡ!


“Thiên Phàm thúc, thúc rất giống Vân Cảnh cha con.” khóe miệng Vân Phong nở nụ cười,“Con sẽ không đứng nhìn tình huống này, chỉ cần là chuyện của Vân gia con nhất định sẽ giúp đến cùng! Tuy rằng con sinh ra ở Vân gia Đông đại lục, tuy nhiên chúng ta đều họ Vân, trong thân thể chúng ta cùng chảy chung một dòng máu, nhất tổn hại câu tổn hại, nhất vinh câu vinh!”

Trong lòng Vân Thiên Phàm chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn vào cô gái trước mặt, bọn họ chỉ vừa mới nhận thức, nhưng dòng máu Vân gia đang chảy trong cơ thể lại đưa bọn họ siết chặt cùng một chỗ! Cho dù là thời gian, hay không gian cách trở, cho tới sau này, cũng không cách nào rửa sạch được dòng máu quen thuộc trong người, cũng không thể làm mất đi thân tình trong gia đình!

Vân Thiên Phàm không kiên trì được nữa, hai tay run rẩy nhẹ nhàng sờ đầu Vân Phong,“Tốt, vậy làm phiền con.

Vân Phong mỉm cười ngọt ngào, con ngươi đen đảo qua tia sáng,“Thiên Phàm thúc, cứ giao cho con đi.” Từ thời khắc Vân Phong quyết định gánh vác trách nhiệm của Vân gia lên vai, Vân Phong cũng biết được rằng trách nhiệm này rất trầm trọng, biết rằng Vân gia còn có một nhánh núi tồn tại, Vân Phong tin chắc, sẽ sớm muộn có một ngày, nàng sẽ tìm được bọn họ. Ở trong lòng nàng, Vân gia chính là căn* của nàng, nàng có thể vì Vân gia trả giá hết thảy, bởi vì nàng là người của Vân gia, bởi vì nàng họ Vân.

*ruột thịt, máu mủ

Vân gia ở Tủ Thủy trấn Tây đại lục khu vực Tông Lâm điện, một gia tộc nhỏ không có điều khởi sắc đến ngày hôm nay, bỗng nhiên nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn đến, nghênh đón một vị thân nhân đã có từ lâu, cũng như nghênh đón một cuộc hành trình thay đổi mới.

Vân Phong nếu đã quyết định gánh trách nhiệm của Vân gia Tây đại lục, thì tất nhiên là muốn thay đổi tình trạng trước mắt của Vân gia, nhìn sơ qua nơi ở của Vân gia tại Tủ Thủy trấn Vân Phong cũng thấy không khác gì mấy tình trạng năm đó của Vân gia tại Xuân Phong trấn, nhưng vẫn khác nhau vài điểm.

Năm đó Vân gia ở Xuân Phong trấn là bị người khác ác ý chèn ép, mà Vân gia Ở Tụ Thủy trấn cũng là từ ngày trước dần dần suy sụp xuống đến nay, có thể nói ngay từ đầu đến cuối đều chưa nhận được bất kì điềm may mắn gì, Vân Thiên Phàm cũng kể sơ qua tình trang trước đây của Vân gia, không chút kiêng dè, cũng không giấu diếm, tuy nói ra có chút mất mặt, nhưng Vân Thiên Phàm vẫn nói ra hết toàn bộ.

Bình Luận (0)
Comment