Thiên Tinh Vũ Biến

Chương 1 - Phượng Hoàng Tái Sinh

Địa cầu, năm 2053.

Khung cảnh hoang sơ tiêu điều, khắp nơi bùng bùng ngọn lửa tàn dư của chiến tranh, nơi đâu cũng toàn xác chết, không phải người chết cũng là thân mang tàn tật. Thế chiến thứ 3 đã nổ ra được hơn 30 năm rồi, nhưng vẫn bất phân thắng bại. Những nước lớn không ngừng tranh chấp lẫn nhau, mặc sức tàn phá, khiến cho địa cầu càng lúc càng không chống đỡ nổi, chỉ cần một kích bạo phát của một quả bom nguyên tử, nhất định hành tinh này sẽ tan rã. Và theo đó, hơn 10 tỷ dân cư sinh sống tại nơi đây cũng sẽ bị chôn vùi theo.

Tại chiến trường phía Bắc Trung Quốc giáp với Pakistan, từng đợt khói lửa bùng lên cùng với tiếng kêu khóc thảm thiết của dân chúng khi bị đuổi tận giết tuyệt. Quân đội hai nước đánh nhau, chỉ có dân chúng lầm than. Mặc dù vậy nhưng không ai có thể cản được đội ngũ bưu hãn này. Mặc cho thời tiết bão táp mưa sa khắc nghiệt, hai bên tuyệt đối không chịu nhượng bộ nhau dù chỉ một phần. Trong đầu những chiến sĩ hùng dũng xả thân vì quốc gia kia chỉ có duy nhất một ý niệm: Phải thắng! Trên chiến trường, đao kiếm súng đạn vốn chẳng có mắt, huống chi lòng người lại càng rét lạnh gấp vạn lần. Nếu hôm nay không phải ngươi chết, vậy kẻ đó chính là ta rồi! Với áp lực và khát cầu sống sót mãnh liệt như thế, ý chí chiến đấu của bọn họ như được kích phát lên đến cực hạn, khiến cho một màn gió tanh mưa máu lại càng thêm kinh diễm bi ai.

Trên chiến trường ác liệt gian khổ ấy, một thân ảnh bé nhỏ vụt qua lanh lẹ xen vào hai bên đội quân, trên tay người đó cầm theo hai thanh kunai, vô thanh vô tức giết mở một đường máu đi xuyên qua hỗn trường. Nếu ai có nhãn lực tốt và tập trung không rời khỏi người này, hẳn người đó sẽ vô cùng khiếp đảm khi thấy vị chiến sĩ dũng mãnh này lại là một cô gái thoạt nhìn có vẻ yếu đuối bé nhỏ. Trên ngực trái của bộ quân trang của cô gái này là huy hiệu Phượng hoàng tái sinh, đại biểu cho thế lực đứng sau lưng cô. Không ai ngờ được rằng trên chiến trường tử vong giữa các phe đối lập lại xuất hiện một tử sĩ của thế lực trung lập Sinh Thần trong Thế chiến thứ 3. Nghe cái tên trung lập rất có khí phách và toát vẻ không màng thế sự lợi ích, nhưng đã nhúng tay vào chiến tranh thì có ai là không màng thế sự, có ai là không vì tư tâm và ích lợi của bản thân mình?

Cô gái này tên Thánh Khuynh Thành, nay đã 27 tuổi, là một trong những tử sĩ cường hãn đứng đầu thập đại tử sĩ bảng danh của thế lực kia. Được nuôi dưỡng như một sát thủ từ hồi 4 tuổi, lên 6 tuổi liền ám sát chết một người đàn ông chỉ vì y đã hãm hiếp mẹ của cô, khiến bà vì nhục nhã mà tự tử, bỏ cô lại một mình. Xét về tiếng tăm cũng như những kỳ tích mà cô gái này tạo nên, tuyệt nhiên khiến cho những người khác phải kinh hãi run sợ. Trên chiến trường, cô có biệt danh là máy xay thịt người, còn có một cái tên khác là Bạch Vô Thường.

Cùng lúc đó, ở một đầu khác của chiến tuyến Bắc Trung - Pakistan, lại có một trận cuồng phong máu tanh vần vũ. Một chiến sĩ bưu hãn khác xuất hiện, thậm chí thủ pháp còn có phần tàn bạo và ghê tởm hơn Khuynh Thành. Người này không cần nghi ngờ gì, cũng là Thập đại tử sĩ bảng danh của thế lực Sinh Thần, thậm chí còn là đệ nhất tử sĩ, mang danh hiệu Sát Chiến Thần - Sở Minh Thiên. Nếu như Thánh Khuynh Thành được mệnh danh là Bạch Vô Thường máy xay thịt người, thì Sở Minh Thiên chính là Hắc Vô Thường trên chiến trường, xe tăng nhào thịt người!

Với sự kết hợp ăn ý của bộ đôi Hắc Bạch Vô Thường, đội quân của hai bên phe đối địch đã sớm bị giết chỉ còn một nửa. Hai cỗ máy giết người không chớp mắt này một khi đã xuất toàn lực, ai dám nói rằng có thể tranh cao thấp được với họ đây? Trừ phi thế gian này thật sự có thần, hoặc cho bom nguyên tử nổ chết họ, chôn vùi cả địa cầu này cùng họ, hoặc độc chết họ, nếu không thì khó có cơ hội ra tay để xuống một chiêu kích sát.

Nhưng ngay lúc này đây, Khuynh Thành và Minh Thiên lập tức cảm nhận được chỗ không đúng. Hai bên quân đội đang dần thối lui ra khỏi chiến trường, tựa hồ như lấy họ là tâm thì bọn người kia đã sớm muốn chạy trối chết khỏi họ cả ngàn dặm rồi. Lí do vì sao ban nãy còn cố sống cố chết phản kháng, thậm chí còn muốn hiệp lực vây hãm bọn họ nhưng bất thành, mà giờ đây lại bỏ chạy một cách nhát gan như muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình vậy? Khuynh Thành và Minh Thiên thừa nhận thực lực của bọn họ cường đại, nhưng không có nghĩa là họ sẽ không bị ảnh hưởng khi chịu phải công kích của cả một đội quân lớn có khí thế như thế. Cớ gì bọn họ lại chạy trối chết như vậy? Trừ phi là có người muốn thả bom nguyên tử, bằng không...

-Không xong rồi!

Minh Thiên âm trầm mắng một tiếng, vội vàng kéo tay Khuynh Thành mà bỏ chạy. Mà ngay lúc này đây, cô cũng hiểu ra được hóa ra lòng tin giữa người với người lại mong manh đến thế.

Một chiếc máy bay quân đội vũ trang hạng nặng bay lơ lửng trên bầu trời vừa phóng ra 2 cái tên lửa nguyên tử vô thanh, khóa định vị trên người của bọn họ. Chỉ cần bọn họ chưa chết dưới những quả bom biết bay này, thì sẽ lại có thêm một tầng lại một tânf tấn công như thế. Mà cái máy bay này, cũng như loại tên lửa này, chính là đồ nhà của Sinh Thần. Hóa ra gần vua như gần cọp, cho dù có biểu hiện trung thành đến bực nào, cô và hắn cũng không tránh khỏi bị người người nghi kị. Cuối cùng, tưởng rằng sẽ đem lại vinh quang cho chủ nhân, lấy lại hòa bình thế giới, vậy mà đây lại biến thành nhiệm vụ cuối cùng của bọn họ rồi.

Trong đáy mắt Khuynh Thành ánh lên vẻ không cam chịu. Không, cô không muốn sinh mạng của mình tùy ý để người khác điều khiển đùa giỡn, muốn sống thì sống muốn chết liền chết như thế này! Thực lực, cô chỉ hận hai chữ thực lực này. Có thực lực thì đại biểu cho cái gì chứ? Cho dù cô có giết chết được chủ nhân, thì vẫn sẽ có một kẻ quyền lực khác đến đè đầu cô thôi. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bi thương. Từ năm lên 6, sau khi mẹ mất, cô đã không còn cảm nhận được nhân tình thế thái, mãi cho đến năm 24 tuổi mới gặp được Minh Thiên, từ đó nảy sinh lòng mến mộ mà kết giao bằng hữu. Tại một khắc cô cảm thấy mình có thể dũng cảm đón nhận tình cảm nam nữ sau khi nhiệm vụ này kết thúc, lại không ngờ chiến trường này là nấm mồ chôn tình yêu của cô, cũng như tâm của cô.

Minh Thiên tựa hồ hiểu cô nghĩ cái gì, lại càng nắm tay cô chặt hơn một chút. Bọn họ bỗng chốc dừng lại, đứng yên ắng ở đó, tay trong tay, mặt đối mặt. Tựa như giây phút này, cho dù quả bom kia có làm họ nổ tan xác và chôn vùi cả địa cầu này cùng, hết thảy đều không còn quan trọng nữa rồi.

Minh Thiên nhìn sâu vào trong đáy mắt của Khuynh Thành, rồi ngắm kĩ càng dung nhan của nữ nhân trước mặt, tựa như muốn khảm cả nàng vào tâm trí hắn trước khi chết. Mà Khuynh Thành cũng như hắn, chỉ nhìn hắn gắt gao không rời bỏ. Tựa như hai người họ muốn nói với nhau rằng, Hi vọng nếu có kiếp sau, bên cạnh ta vẫn sẽ là người.

Hai người trao nhau một nụ cười chân thành nhất, cho dù có chút khó coi và gượng ép vì cả hai đều không phải kẻ hay cười. Nhưng sự chân thật và ấm áp ấy, lại không có gì có thể phủ nhận được. Một khắc trước khi chết này, dường như họ đã ngầm đồng ý với nhau rằng, kiếp này chết không hối tiếc, hẹn gặp lại ở kiếp sau!

Bùm! Oanh!

Rầm... rầm...

Từng tầng địa chất dần sụp đổ nát vụn dưới sức công phá kinh hồn bạt vía của bom nguyên tử. Trái đất dần dần vỡ vụn ra, chôn vùi theo đó là biết bao nhiêu sinh mệnh con người. Thái dương hệ, địa cầu đã chính thức bị hủy diệt dưới tay loài người ở năm 2053, kết thúc hết thảy.

Linh hồn của Khuynh Thành lúc này được lưu chuyển đến một hỗn độn thời không, khiến cô càng kinh ngạc hơn chính là nàng thậm chí chẳng phải sang sông Vong Xuyên hay gặp Mạnh Bà, lại bị đưa đến nơi quái quỷ này. Trước mắt nàng lại hiện ra một tinh đồ nối kết các điểm sáng lại với nhau, nhưng sắc màu của tinh đồ này vô cùng ảm đạm. Tựa như những vì tinh tú kia đã chẳng còn mấy năm phát sáng được nữa.

-Cuối cùng cũng chờ được ngươi.

Một giọng nói hùng hậu vang lên phía sau lưng cô, mang theo khí tức vương giả cao cao tại thượng khiến cô có chút hít thở không thông. Nhưng vì được trui rèn trong núi đao biển lửa, tắm máu ăn thịt người mà trưởng thành, định thần của cô so với bất cứ kẻ nào đều mạnh mẽ hơn, ngay lập tức cô quay người lại, người đã sớm đứng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu. Ánh mắt cô gắt gao bám dính lấy lão nhân gia râu tóc bạc phơ kia, tựa hồ như chỉ cần một chút sơ sẩy lộ ra, cô sẽ lập tức lao đến tấn công. Mà lão nhân gia kia khi thấy sát khí và ý chí chiến đấu quật cường từ trong đáy mắt của cô, trên môi y lại càng cười rạng rỡ, mà khí tức vương giả quân lâm thiên hạ kia lại càng theo đó gia tăng, chấn nhiếp lòng người.

-Tư chất không tồi. Thánh Khuynh Thành à Thánh Khuynh Thành, ngươi cho dù chỉ còn là một linh hồn yếu ớt, cũng chưa từng ngơi nghỉ buông bỏ sinh mệnh của chính mình. Hay! Hay cho một cái tên Khuynh Thành! Người cũng như tên! Quả nhiên Khuynh thành thiên hạ, nghịch chuyển càn khôn!

Mặc cho lão già kia có nói nhảm, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn thủy chung không thèm để ý, toàn bộ tinh thần đều tập trung cao độ chuẩn bị chiến đấu. Chỉ cần lão già này nổi lên một tia sát ý với cô, cô sẽ không do dự mà lập tức hạ sát thủ. Cho dù chỉ là một linh hồn thì có sao, còn nửa cái xác thì thế nào? Tôn nghiêm của cô từ trước đến nay chính là mạng do ta giữ, mệnh do ta định. Cô không cho phép bất kì ai vũ nhục đến sinh mệnh của mình nữa, không ai có thể tùy ý đùa bỡn nó được nữa. Một khắc đả kích khi còn ở địa cầu kia đã khiến cô thấm nhuần bài học này, cũng khiến cho khát vọng được sống của cô được đẩy cao lên đến cực hạn. Cho dù có chết, cho dù hồn phi phách tán, thì Khuynh Thành cô cũng không hối tiếc, bởi lẽ kẻ kia vốn dĩ cũng chẳng thể giết cô trong một kích thống khoái. Cô muốn cho kẻ khác biết rằng, muốn lấy được mạng của cô, ít nhất phải có năng lực để làm được điều đó đã!

-Được rồi, tiểu nha đầu ngươi cũng không cần kích động vậy đâu. Lão phu chỉ muốn thử ngươi chút, xem ra người được vị kia chấp thuận chuyển sinh quả thật không tồi.

Hơi ngừng một lát, lão già kia lại nói:

-Bây giờ linh hồn ngươi sẽ được chuyển sinh vào một đứa trẻ sơ sinh vừa ra đời, ngươi sẽ được sống lại lần nữa. Sau này, số mệnh ra sao phải xem vào cố gắng của ngươi rồi.

Nói đoạn, không để cô kịp lên tiếng, lão đã phất tay lên. Ngay lập tức, linh hồn của cô bị hút vào trong tấm tinh đồ ảm đạm kia, truyền tống đến một địa phương quái dị.

Chỉ là Khuynh Thành không biết được rằng, sau khi cô bị hút vào tấm tinh đồ ảm đạm kia, tấm tinh đồ lập tức bốc cháy ngùn ngụn, tựa như Liệt diễm của Phượng hoàng thần thú, không cách gì dập tắt nổi. Mà trên tấm tinh đồ kia, những vì tinh tú sáng chói lên kết nối lại với nhau, tạo ra một đồ án phượng hoàng hoàn chỉnh.

Phượng hoàng hiện ra từ trong tro tàn bị đốt bởi liệt diễm, đây chính là Phượng hoàng tái sinh trong truyền thuyết!

-Thánh Khuynh Thành, mong ngươi không để ta thất vọng...

_Hết Chương 1_

Bình Luận (0)
Comment