Thánh Khuynh Thành bị đưa đến một nơi tối đen như mực, mà chính bản thân cô cũng không thể cựa quậy, cảm giác như toàn thân đều mất đi tri giác. Cô không hề hay biết, bản thân khi xuyên qua đã được chuyển sinh thành một bào thai của một cặp vợ chồng trẻ nọ. Cho đến vài tháng sau, khi cơ thể cô dần lớn lên, cô mới hiểu ra được mình đang ở đâu. Mang theo tâm trí của một người phụ nữ 27 tuổi ở thế kỉ 21 hiện đại, lại xuyên về làm một tiểu hài nhi chưa thành hình, bất đắc dĩ cô cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng năng lực tiếp nhận và thích ứng của cô cũng rất mạnh, rất nhanh chóng cô đã sớm thích ứng với cuộc sống mới này. Hiện tại thì cô đã có chút tin lão già kia rồi. Trời cao cho cô một lần sống lại, cô nhất định sẽ dùng cả cuộc đời này của mình để sống theo lí tưởng, đứng trên đỉnh cao không để ai giẫm đạp sai khiến như kiếp trước, đồng thời cũng dùng sức mạnh của mình để bảo hộ cho người thân, tuyệt không để chuyện lực bất tòng tâm của kiếp trước lặp lại lần nữa!
Thời gian cứ thế trôi qua, 9 tháng 10 ngày sau, cuối cùng đã đến lúc cô chuẩn bị ra đời.
Vào thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm, thời điểm mà cô chào đời ngày hôm ấy, trên bầu trời cao rộng trước thềm nhà cô, mười hai chòm sao hoàng đạo đồng loạt hiện ra sáng chói trên bầu trời, rồi vô vàn ánh sáng tinh tú rơi xuống mặt đất, tạo nên một trận địa chấn kinh hoàng ở đại lục!
Ngân Hà đế quốc, Ngân Hoàng điện.
-Quốc vương, không xong rồi, là mưa sao băng, mà không phải mưa sao băng tầm thường, chính là Thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần cùng xuất hiện trên bầu trời, rồi bỗng nhiên hàng ngàn ngôi sao băng cùng nhau đánh xuống đại lục, tạo ra trận địa chấn kinh hồn ngoài kia!
Một lão già mặc quan phục trang trọng vội vã chạy vào điện hốt hoảng truyền báo lại với vị đế vương đang ngự tọa cao cao tại thượng trên long ỷ đằng xa của cung điện.
Vị đế vương này chính là Ngân đế đời thứ 12 của Ngân Hà quốc, Thẩm Mật Nhiên. Thân là đế vương tại vị đã hơn mấy trăm năm, nghe thấy tin tức này ông cũng không nhịn nổi mà sắc mặt tái đi vài phần.
-Ái khanh nói gì? Chính là Thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần kia, cùng xuất hiện trên bầu trời?! Lại còn cả Thiên tinh vũ biến, nghìn sao băng rơi?
-Bẩm Quốc vương, chính là như vậy ạ! Giám Tinh các cũng đang loạn thành một đoàn vì sự kiện lịch sử này đây!
Tên viên quan kia lập tức khom người cung kính bẩm báo lại.
Ngân Đế lập tức rơi vào trầm tư. Nếu nói như vậy, chắc chắn Giám Tinh các của bên Thái Dương và Minh Nguyệt quốc cũng đều biết tin này rồi. Thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần cùng nhau xuất hiện trên bầu trời, đây vừa là điềm lành vừa là điềm dữ. Tuyệt thế kỳ tài được sinh ra, sau này sẽ xưng Thần mà thống nhất thiên địa, thần phục chúng sinh, nhưng đổi lại chính là một trận đại nạn liên miên trước đấy mới đạt được thái bình thịnh thế trường tồn về sau. Chỉ là, nhân loại vốn dĩ có tính hiềm khích với kẻ siêu việt hơn mình, nhất định sẽ có những người cố ý tìm cách tiêu diệt thai nhi mới chào đời này ngay từ trong trứng nước để thu một đường lui cho mình.
Ngân Đế ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, khẽ thở dài một tiếng. Trên đó khắc một tấm tranh cổ, về những chuyện cổ từ thời hồng hoang mông muội, mà chủ yếu chính là về hai vị thần vô danh đỉnh thiên lập địa, sáng lập nên Tinh Vũ đại lục, cũng một tay trấn áp Hỗn Mang Ma quân thời đó, khiến cho Hỗn Mang tộc không còn dám quá mạnh mẽ xâm lược Tinh Vũ đại lục như trước nữa. Nhưng gần đây thái độ của bọn chúng ngày càng tàn bạo và càn rỡ hơn, dường như biết được một bí mật kinh động nào đó của đại lục này, hoặc bọn chúng đã khôi phục lại được lực lượng đỉnh cao của triệu năm về trước rồi. Càng nghĩ, Ngân Đế càng nghiêng về phương án thứ 2 hơn. Nếu không có thực lực cùng lực lượng, bọn chúng sẽ không tài nào dám cả gan xâm lấn vào đại lục mà người nào cũng đều là một Tinh Đấu ma sư, dù đa phần đều không vượt quá nổi tam cấp vị, nhưng chỉ cần đồng lòng thì số lượng này cũng đủ áp chế được bọn chúng. Nếu không phải vì thế, cớ sao lại có dấu hiệu báo thần giáng thế xuất hiện?
"Vậy là thời điểm đại nạn của Tinh Vũ đã đến rồi sao? Không được, phải mau chóng nghị sự cùng hai vị bên kia mới được!"
Nghĩ vậy, Ngân Đế lập tức truyền ba lệnh xuống dưới, một là gửi hoàng thư nghị sự cùng hai vị Đế vương của Thái Dương và Minh Nguyệt quốc, hai chính là, Ngân Hà học viện từ giờ mỗi khi thu nhận thí sinh đều phải ghi chép lại ngày tháng năm và giờ sinh của thí sinh đó, đồng thời Giám Sinh các cũng phải ghi nhập lại cả giờ sinh của tất cả các đứa trẻ sinh ra trong ngày hôm nay trở đi, bao gồm cả thời điểm Thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần giáng thế! Có như vậy, dưới sự khống chế của ông, ít nhất khi tìm được đứa trẻ đó, ông có thể phần nào bảo hộ được nó. Đạo lý nhiều quá sẽ hỏng, người làm Đế vương một đời như ông tất sẽ hiểu, ông sẽ tuyệt không bảo hộ đứa trẻ này quá mức. Nếu như nó là một tuyệt thế kỳ tài triệu năm khó gặp, vậy thì phải để nó được trui rèn trong núi đao biển lửa gian nan khắc khổ, có như vậy nó mới trưởng thành, có được thực lực mạnh mẽ được. Chỉ cần chưa chết, chỉ cần còn cứu sống về được, ông nhất định sẽ không ra tay cứu giúp.
Trùng hợp chính là, hai vị Đế vương của Thái Dương quốc - Nhật Hoàng và Minh Nguyệt quốc - Nguyệt Đế quân đều đồng thời ban bố ba sắc lệnh như vậy xuống dưới. Giống như bọn họ thật sự tâm linh tương thông mà nghĩ đến điểm như vậy.
Ngân Đế, Nhật Hoàng và Nguyệt Đế quân đồng thời cùng mở ra mật đạo dịch chuyển tại cung điện của chính mình, bước qua đó để đến một căn phòng kín nghị đàm. Mật đạo này chỉ thừa nhận ba nhân vật duy nhất, một chính là Đế vương của vương quốc đó, hai là Thái tử hoặc Quân cơ tương lai (Thái tử là con trai, Quân cơ là con gái, Đế và Hoàng là nam nhân, còn Đế quân là nữ nhân), và ba là Tinh Vũ thần (cách gọi của dân gian Tinh Vũ đại lục khi nhắc lại về giai thoại triệu năm trước của hai vị thần vô danh kia). Từ triệu năm trước, trước cả thời điểm hai vị thần kia xuất thế chấn nhiếp một phương, thì ba đế quốc này đã tồn tại rồi. Mật đạo này cũng chính là ký thác cuối cùng của hai vị thần, với mong muốn rằng đến thời điểm cần hiệp lực đồng tâm, ba vị đế vương hãy chung tay góp sức bảo hộ nhân dân của toàn đại lục này.
Tại căn phòng bí mật kia, ba vị đế vương ngồi đối mặt nhau trên một chiếc bàn tròn, thần sắc vô cùng ngưng trọng.
-Ngân Đế, thế lực của Tứ đại gia tộc bên Ngân Hà quốc thế nào rồi? Bọn họ sẽ không có động tĩnh gì chứ? - Nhật Hoàng trầm giọng hỏi.
-Nhạc Thủy đường vẫn bảo trì trạng thái trung lập, Lam Điện Lôi Vương, Chu Tước Hỏa Vũ cùng Cửu Tâm gia tộc thì luôn có dị động, chưa bao giờ ngừng thâu tóm thế lực về tay mình. Hẳn bọn họ cũng chướng mắt Thẩm gia ta cơ nghiệp Đế vương triệu năm rồi đây. - Ngân Đế cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói hết sự tình, tựa hồ như việc phản quân khởi nghĩa soán ngôi kia có hay không cũng chẳng liên quan đến ông vậy.
-Bà thì sao, Nguyệt Đế quân? - Ngân Đế hỏi - Tứ đại gia tộc của Minh Nguyệt quốc nghe chừng có vẻ an ổn hơn.
-An ổn thì cũng chẳng phải, nhưng xét cho cùng cũng vẫn khá khẩm hơn so với hai người các vị. - Nguyệt Đế quân cười lạnh nói. Vị Nữ hoàng đế này tên là Lạc Quân Hoa, Đế quân đời thứ 12 của Minh Nguyệt Quốc - Sở dĩ không tệ đến mức như hai người, là do tỷ muội nhà Lạc gia chúng ta vẫn còn niệm chút tình xưa nghĩa cũ mà thôi. Nhưng tranh quyền đoạt vị thì có bao giờ giữ mãi được tình thân? Cuối cùng cũng là ngươi chết ta sống mà thôi. Đạo lí thắng làm vua thua làm giặc, hai vị cũng rõ mà. Lạc gia cơ nghiệp Đế vương chỉ nhận 1 người, rồi những nữ nhân khác sẽ được phân đi tứ đại gia tộc chấp chưởng gia môn, trở thành nữ chủ nhân của tứ đại gia tộc, vĩnh viễn thần phục dưới chân thiên tử. Bọn họ có thể nhịn được triệu năm qua đã là khá lắm rồi, nếu có nổi loạn, bổn đế quân biết nên nói gì? Chỉ cảm khái được thôi.
Hơi ngừng một lát để thu liễm cảm xúc bi thương, bà lại nói tiếp.
-Thánh Dũ đường và Cực Hàn môn đều là tỷ muội cùng huyết mạch của bản quân, đều do Tiên Đế quân cùng Hoàng quân sinh hạ, còn Cơ Thương Địa Thế và Sa Hoàng điện thì không khả quan lắm, bởi họ chỉ là biểu tỷ muội của bản quân, con của Hoàng cô cô, thân sinh tỷ tỷ của Tiên Đế quân. Vốn dĩ từ nhỏ Hoàng cô cô không ưa bản quân, nên về sau khi lớn lên hai bên đều bị tách ra rồi tranh đấu liên miên, đến cuối bản quân lấy được đế vị này, nhưng lại làm rét lạnh lòng bốn vị tỷ muội kia. Cuối cùng thì, vẫn là chuyện một sớm một chiều thôi.
Cả Nhật Hoàng và Ngân Đế đều nhìn bà với ánh mắt thấu hiểu cảm thông. Đừng nghĩ rằng một nhà Đế vương vốn không có tình người, vốn dĩ muốn có nhưng lại vì quyền thế tranh chấp mà rét lạnh lòng nhau, để rồi đến cuối cũng chỉ là bằng mặt nhưng không bằng lòng, chẳng còn thể thân thiết như xưa. Huống chi đã không được thân cận như xưa, lại còn bị một cái vai vế thần tử đế vương đè ép xuống dưới, thử hỏi ai có thể cam chịu nổi? Rất ít người có thể làm được điều đấy, huống chi là những người đã tranh chấp với nhau một đời như vậy.
Nguyệt Đế Quân sau khi trút hết nỗi lòng của mình, thoáng cái bà như đã già đi cả chục tuổi. Cũng phải thôi, đã quản cái ngôi vị này mấy trăm năm nay rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có người ghen ghét tới tìm đòi lại thôi.
Nhật Hoàng đành mở miệng nói:
-Bi ai cũng không giải quyết được vấn đề gì hiện tại chúng ta phải chung tay hiệp lực rồi, không thì sẽ không chống cự lại được bao lâu đâu. Giặc ngoài chưa tìm tới mà nội bộ đã nháo thành một đoàn, vậy chẳng khác nào làm trò cười cho cả cái đại lục này cả. Cho dù trẫm có là Nhật Hoàng cuối cùng của Quân gia, Quân Thiên Cơ này cũng phải bảo tồn làm một minh quân, tuyệt đối không muốn bị lưu danh sử sách là một tên hoàng đế bất tài vô dụng!
Nói đoạn, ông quăng lên trên bàn tròn bốn quyển tịch kì quái, lại tiếp tục nói:
-Hai vị hãy yên tâm, tạm thời Tứ đại gia tộc của Thái Dương Quốc sẽ chẳng dám ngo ngoe đâu. Bản hoàng đã sớm đòi cả chì lẫn chài của chúng, không có bí tịch truyền thừa, chỉ sợ cơ nghiệp triệu năm của bọn họ sẽ sụp đổ vì không có người kế tục mất thôi! - Ông cười lạnh nói tiếp - Hay cho một cái Bình Định Diệp Nghê tứ gia, nếu bản hoàng không lôi chuyện cũ ra nói, có ý muốn phá hủy thanh danh của bọn họ trong lòng dân chúng một chút, e rằng bọn họ đã sớm muốn lật đổ bản hoàng rồi!
-Đảm bảo được bao lâu? - Ngân Đế hỏi - Bản đế cũng phải nghĩ cách lừa mấy lão cáo già này mới được.
-Ít nhất là trước khi vị kỳ tài kia đạt đến cấp bậc sáu của Tinh Đấu ma sư. Lúc đó đã có đủ năng lực trốn chạy tự vệ rồi, bản hoàng cũng không ngại trả lại cho bọn họ. Dù sao thì chèn ép lâu cũng không phải cách hay. Hi vọng vị kỳ tài này đừng làm chúng ta thất vọng! - Nhật Hoàng đáp lời.
-Chỉ mong là vậy. - Nguyệt Đế Quân cũng trầm mặc nói, trong lòng lại tính toán một chút về việc lấy đi bí tịch truyền thừa của tứ đại gia tộc kia.
Lúc này tại ngôi nhà tranh đơn sơ nơi Thánh Khuynh Thành được sinh ra, một người phụ nữ phúc hậu đang nằm ôm lấy đứa trẻ trong tay trên giường, đó chính là người mẹ thân sinh của Thánh Khuynh Thành - Lạc Khuynh Vũ. Mà ngồi ngay bên cạnh giường, đang tất bật săn sóc cho hai mẹ con chính là phụ thân của cô - Thánh Thành Dương. Kiếp trước cô chỉ kịp cảm nhận tình thương của mẹ vỏn vẹn 3 năm, cha đã qua đời, sống lại một đời lại có cả cha lẫn mẹ, cô vô cùng biết ơn lão nhân gia kia đã ban cho cô cơ hội này. Khiến cô càng thêm kinh hỉ hơn chính là khi mở đôi mắt đen láy to tròn của mình nhìn ngắm dung nhan của mẹ, cô hoảng hốt phát hiện ra đó chính là người mẹ kiếp trước của mình!
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào truyền đến, một đội quân mặc phục tranh tinh xảo đang náo loạn cả thôn lên.
-Nương tử, không xong, Thánh Vũ thôn cũng bị tra xét đến rồi. Xem ra vị kia quả thật không muốn buông tha cho kẻ nào uy hiếp đến y. Mau đi thôi, ta sẽ bảo hộ cho hai mẹ con bình an.
Người đàn ông kia là phụ thân của cô, vốn dĩ còn chưa kịp làm quen với ông được bao lâu, lại bị người ác truy đuổi uy hiếp mà phải trốn chạy lìa xa. Cô thật sự không hiểu, vì sao vừa mới ra đời, còn chưa kịp hưởng thụ tình thương của phụ mẫu liền phải chứng kiến cảnh biệt ly? Không, cô thật sự không muốn!
Bởi vì còn là trẻ sơ sinh không thể nói, cô đành cựa quậy kháng nghị mãnh liệt, rồi òa khóc lên. Ba, mẹ, hai người nghe đấy, con không muốn rời xa khỏi hai người, chia ly cũng không, xin đừng làm vậy!
Vì cô đột nhiên bật khóc, mẹ cô vội vã ôm cô dỗ dành vỗ về, cố gắng an ủi cô nín khóc, mà nước mắt bà cũng rơi lã chã. Bà nức nở nói:
-Thật không ngờ Khuynh Thành ra đời lại mang đến tinh tượng Thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần xuất thế, tạo hiệu ứng thiên tinh vũ biến! Cho dù Tiểu Khuynh Khuynh có thật sự là vị kỳ tài ấy hay không, chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi. Thành Thiên ca, Lạc Khuynh Vũ ta sẽ dùng mạng này bảo hộ con của chúng ta đến cùng!
Ông lại hốt hoảng kêu lên kháng nghị:
-Không! Tuyệt đối không được! A Vũ, ta không cho phép nàng làm vậy! Con còn cần nàng chăm sóc, về phía bên vị kia, ta nhất định sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết!
Giọng nói của ông đã mang thêm một tầng hận ý. Nhưng tiếng hành quân dồn dập càng lúc càng gần, không thể nghi ngờ, bọn họ đã sớm nghe thấy tiếng trẻ con khóc phát ra từ hướng này, chỉ cần hỏi dò một lúc lập tức sẽ biết được nhà nào có trẻ con mới sinh. Nghe tiếng khóc thương truyền đến từ khắp mọi nơi trong Thánh Vũ thôn, ông cảm thấy lòng mình như rơi vào trong hầm băng. Chỉ vì diệt trừ kẻ ngáng đường mình tương lai, mà không buông tha cho những đứa trẻ con vô tội. Hay, rất hay, rất được, thật độc ác! Kẻ cầm thú cũng không bằng, lòng lang dạ sói như vậy, không cần sống thêm một giây một khắc nào nữa đâu!
Thánh Khuynh Thành giờ đây đã sớm nín khóc mà nằm im ru trong lòng mẹ. Tuy cha mẹ không biết cô có thể nghe hiểu nhưng cô cũng không muốn biểu lộ quá rõ ràng, huống chi một đứa trẻ nói còn chả xong chỉ biết khóc còn có thể làm gì được đây? Cô suy nghĩ một lát để kết nối lại các sự kiện, cô sinh ra vào đúng lúc có một hiện tượng thần bí kì lạ xảy ra trên đại lục này, gọi là thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần xuất thế, còn thêm cái gì mà thiên tinh vũ biến, mà nghe nói có một đứa trẻ sinh ra trong dịp này sẽ trở thành tuyệt thế kì tài gì đó, mà vị kỳ tài này trong tương lai sẽ ngáng chân hoặc uy hiếp một vị quyền lực nào đó ở đại lục này. Nhưng kiêng kị đến mức giết hết trẻ con cũng không tha thì quá mức rét lạnh lòng người rồi! Giờ phút này cô mơ hồ hiểu ra được, cho dù cô có muốn sống an ổn bên cha mẹ, buông bỏ nghiệp lớn ngày trước cũng không được nữa rồi! Hiện tại vì sự kiện này cô đã có một kẻ thù ló đầu ra, tương lai không biết sẽ còn bao nhiêu kẻ thù nữa. Giờ này trong ý niệm của cô chỉ có một thứ duy nhất, đó là nhất định phải mạnh lên! Chỉ có mạnh đến mức kinh thiên động địa thì không một ai có thể dám tổn thương cô nữa! Một thân sở học của đặc công cộng với một thân công phu và khả năng dùng độc chế dược nổi tiếng của cô ngày còn ở Sinh Thần khiến cô tự tin rằng, cô có đủ khả năng ám sát bất kì ai ở đây.
Có điều, nếu như chết ở đây, thì thù giết cha giết mẹ ngày hôm nay cũng không bao giờ báo thù được nữa! Giờ phút này, cô chỉ muốn sống, khát vọng được sống mãnh liệt hơn bao giờ hết!
Tựa hồ như cảm nhận được ý chí quật cường cùng khát vọng mãnh liệt của đứa con, cả hai vợ chồng vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ và khiếp đảm. Linh tính bực này, ngoại trừ là vị kia ra, thì không gì có thể lí giải được lí do vì sao một đứa trẻ sơ sinh gì cũng không hay biết lại có thể biểu hiện ra như một người trưởng thành như vậy.
Chủ ý trong đầu ông bất giác thay đổi, thay vì hi sinh mạng để bảo hộ hai mẹ con, bây giờ ông lại muốn một nhà ba người đoàn tụ cùng nhau bỏ trốn. Thánh Vũ thôn không thể ở nữa rồi. Thánh Thành Thiên nhìn vợ mình Lạc Khuynh Vũ, hơi gật đầu một cái rồi nằm lấy tay vợ mình, cả hai cùng đọc một câu chú thuật gì đó mà Khuynh Thành cũng không rõ. Chỉ biết có một vòng sáng hiện ra dưới chân họ, rồi ngay lập tức ba người họ đã biến mất khỏi căn nhà đơn sơ ấy.
Khi đội quân kia ập vào đến nơi, ở đây đã chẳng còn một bóng người, một chút khí tức cũng không cảm nhận được. Dường như đây là một phép Dịch chuyển tức thời cao cấp, khiến cho bọn họ không có cách nào tra xét. Không có bất cứ thứ gì dùng được để tiến hành Truy tung thuật, bọn họ đành thất vọng rời đi nơi khác tiếp tục nhiệm vụ. Trên quân phục của họ có một biểu tượng hoa hồng đen quấn quanh huyết nguyệt, giống như đến từ Minh Nguyệt, nhưng không phải lực lượng của Nguyệt Đế quân. Đây là Huyết Nguyệt quân dưới trướng của Thái trưởng quân hoa, chị gái của Tiên Đế quân, đồng thời cũng là Hoàng cô cô của Nguyệt Đế quân, Lạc Nhan.
-Lạc Nhan, sẽ có một ngày ngươi phải hối hận! - Ở một nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, Thánh Thiên Thành nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, rồi lập tức nôn ra máu, rơi vào hôn mê.
_Hết chương 2_