Một tia năng lượng ba động khác lạ rất nhẹ sượt qua vai Khuynh Thành, khiến cô đang cúi người khấu đầu bất giác rùng mình, nhưng tia năng lượng đó lập tức biến mất, khiến cho cô dù mở Tinh Hải lực tra xét cũng không phát hiện ra được gì. Không lẽ ban nãy chỉ đơn thuần là ảo giác, do chính bản thân cô luôn căng thẳng quá nên mới lầm tưởng? Có lẽ là vậy đi.
-Được rồi được rồi, cháu đừng như vậy, ta nhận lời là ổn rồi phải không? - Bà bật cười từ ái, đưa tay nâng Khuynh Thành ngồi thẳng dậy. - Thật là, cho dù cháu không nói, ta cũng nhất định sẽ làm như vậy. Dưới gối ta vốn dĩ có một nam một nữ, chỉ vì yểu mệnh mà con gái đã qua đời sớm, nay chỉ còn mỗi Thái tử, nên ta vẫn luôn hi vọng có một đứa con gái ở bên. Khuynh Thành, liệu cháu có thể nhận ta làm dưỡng mẫu không?
-A... Tại sao ạ? - Cô ngạc nhiên hỏi. Không phải như hiện tại rất tốt sao? Cô cũng ngại đi tiếp quản hoàng quyền với làm công chúa này nọ lắm. Nghe thì có vẻ cao quý lắm, nhưng cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài che đậy đi những thứ xấu xa bên trong của chốn thâm cung hoàng tộc này. Từ cổ chí kim đến nay, có mấy khi tộc nhân hoàng gia thật tâm đối đãi nhau hay chưa? Hay là, tất cả chỉ được xây dựng dựa trên lợi ích cá nhân đây? Khuynh Thành hoài nghi, mà cô cũng không dám đánh cược. Một ván cược này đổi lại chính là nửa cái mạng và tâm trí của cô, cô sẽ không làm ra loại quyết định nhập cung ngu ngốc đó. Cho dù có là Hoàng cô cô của mình, cho dù là Nguyệt Đế quân cao cao tại thượng ấy, cô cũng sẽ khéo léo từ chối thôi.
-Vì chỉ có trở thành dưỡng nữ của ta, làm đại điển phong tước vị Quân hoa, thì cháu mới bảo toàn được mạng sống của mình. Không phải Lạc Nhan đang truy tung cháu sao? Ả hận không thể lập tức giết cháu đấy! - Lạc Quân Hoa cong môi mỉm cười, ánh mắt xẹt qua tia băng lãnh - Chỉ có ta, với quyền lực của bản thân, mới đè ép được mụ điên đó, bảo hộ cho con an toàn được thôi!
Ý của Hoàng cô cô là gì đây? Khuynh Thành trong lòng bắt đầu hơi cảnh giác, não bộ nhanh chóng phân tích. Tại sao lại nói trở thành Quân Hoa mới bảo toàn được mạng sống chính mình? Không lẽ nếu như cô từ chối, cái chờ đợi cô chính là cái chết sao? Nực cười, lúc trước chính miệng Hoàng cô cô còn nói không ai dám động tay đến mình với điều kiện mình luôn chỉ ở trong phạm vi của Nguyệt Cung, chứ không thể bước vào lãnh thổ của Bắc Nguyệt Cung kia. Nếu hiện tại lựa chọn tổ chức đại điển phong tước, chắc chắn một điều sẽ phải đi lãnh đất phong của mình trước rồi mới quay về Cung. Điều đó có nghĩa là, chỉ cần cô đi vài bước ra khỏi nơi đây, chưa cần biết đã đặt chân đến đất phong hay chưa, Lạc Nhan đã có thể đem cô chôn vùi, mồ yên mả đẹp rồi!
Hay cho một kế "Cho một đồng, đoạt thiên hạ" này! Nhưng Thánh Khuynh Thành cô cũng không phải kẻ ngu, tuyệt không để người khác tùy ý đùa bỡn sinh mạng mình!
-Vậy, nếu ta không đồng ý thì sao? - Vừa cất giọng hỏi, cô vừa hơi xích mình di chuyển gần ra phía đặt chân đèn dầu ở đầu giường.
-Ồ? Cũng không tệ đâu, trẻ nhỏ dễ dạy, lại không mắc bẫy của ta! Đã vậy, ngươi chỉ có một con đường chết!
Vừa dứt lời, căn phòng đột nhiên xảy ra dị tượng, tất cả mọi thứ trở nên vặn vẹo, xoáy tròn thành một cái hố đen không gian, hút hết hết thảy vào trong đó, chung quanh chỉ còn một mảng đen u tối tĩnh lặng. Xung quanh tràn ngập tiếng cười man rợ điên cuồng của một người phụ nữ, khiến cho Khuynh Thành run rẩy không ngừng.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô tự hỏi chính mình. Là do vị Hoàng cô cô kia, hay là do có kẻ thao túng đằng sau?
-Aiya Thánh Khuynh Thành, chủ nhân mà tự tay giết ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi. - Giọng nói ma mị đó lại vang lên, lần này không phải là giọng nói quen thuộc của Lạc Quân Hoa nữa, mà biến thành một kẻ khác.
-Là kẻ nào!? Mau ra đây! - Khuynh Thành trầm giọng quát, toàn thân trở nên căng cứng vì cảm nhận được tử vong đang cận kề.
-Ố? Vậy mà vẫn có thể kháng cự giãy giụa được ở trong Mê Huyễn động của ta sao? Thật thú vị - Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên - Nhưng không lâu nữa đâu, ngươi sẽ chìm đắm ở trong huyễn cảnh sinh ra từ nỗi sợ, những bóng ma trong lòng ngươi, sau đó từ từ giày vò ngươi đến chết thì thôi! Hahaha, ngươi nên biết khắp Tinh Vũ đại lục này, năng lực thao túng không gian tạo thành huyễn cảnh của ta mạnh hơn bất cứ ai! Xuy Phong là tên của ta, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi được biết-
Roẹt!
Ở một nơi bên trong Mê Huyễn động, một thực thể đang bay lơ lửng trong không trung thì thào nói chuyện. Đó chính là bản thể của Xuy Phong đang điều khiển huyễn cảnh. Bỗng nhiên, một vết cắt hình chữ X xinh đẹp gọn gàng đột ngột xuất hiện ở trên cổ của y, máu tươi phun ra đầm đìa, y lập tức chết không kịp nhắm mắt.
Mê Huyễn động giải trừ, căn phòng trở lại vẻ vốn có của nó, nhưng Khuynh Thành đã nhắm mắt yên ngủ theo Xuy Phong kia. Mê Huyễn động, một khi lâm vào huyễn cảnh, nếu không thể tự thức tỉnh thoát ra, vậy thì sẽ vĩnh viễn trầm luân, đến khi nào chết thì thôi! Cho dù kẻ thao túng đã biến mất, nhưng vẫn chỉ xóa bỏ được kết giới của Mê Huyễn động, chứ không thể giải trừ được toàn bộ trạng thái. Chính vì vậy, uy lực của Mê Huyễn động tuy không cao, nhưng chỉ cần tu luyện đến đỉnh phong, thì những kẻ địch có Tinh Hải lực yếu kém sẽ không trụ nổi lâu ở bên trong huyễn cảnh!
-Không kịp sao? - Một thân thanh y nam nhân bước đến bên cạnh chiếc giường nơi Khuynh Thành đang say giấc, ánh mắt ánh lên vẻ tiếc nuối, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất. - Huyễn cảnh này, chướng khí quá nặng, ta không can thiệp được!
Thanh y nam nhân miệng lầm bầm than thở, vì sao một đứa trẻ 6 tuổi thôi lại có chướng khí nặng như vậy? Hắn muốn can thiệp vào, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị cự tuyệt đẩy ra. Tựa như, nó đã bị phong ấn bởi chính đứa nhỏ này.
-Xuy Phong kia, chết rồi mà vẫn có thể dùng tàn phách thao túng huyễn cảnh. Xem chừng y không còn cần hóa linh chuyển kiếp rồi. - Hắn cong môi cười lạnh, trên tay xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, phóng thích bắn về phía tàn phách đang quẩn quanh bên cái xác kia. - Nếm chút hương vị của Phi Linh Hỏa này đi!
Hỏa nguyên tố bùng cháy mãnh liệt khi tiếp xúc với tàn phách kia, không ngừng cắn nuốt nó vào trong, thiêu đốt hết thảy, không để bất cứ tích vết nào sót lại. Tàn phách kia tan biến hoàn toàn dưới ngọn lửa đó.
Hỏa nguyên tố, Phi Linh Hỏa, là một loại lửa chuyên dùng để thiêu đốt linh hồn. Chỉ cần một khi linh hồn rời khỏi bản thể, gặp phải ngọn lửa ấy, sẽ bị thiêu đến mức hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể đầu thai. Nhưng đó là với điều kiện dẫn động được linh hồn ra khỏi bản thể, vì Phi Linh Hỏa tác dụng thiêu đốt trên các vật chủ không phải linh hồn rất kém, mất thời gian dài vô cùng mới đốt hết được. Bởi vậy thi thể kia vẫn còn đó, chỉ là lớp da ngoài đã bị xém cháy rồi.
-Vẫn chưa tỉnh lại? - Thanh y nam nhân nhíu mày nhìn nữ hài tử nằm say giấc trên giường, khẽ thở dài - Nên làm thế nào bây giờ?
Bỗng ở bên ngoài có động tĩnh, một hắc y nhân xuất hiện trước cửa phòng, quỳ xuống bẩm báo:
-Bẩm Thái tử điện hạ, thuộc hạ vô năng, đã mất dấu ả rồi!
Chạy cũng thật nhanh! E rằng ả ta sợ Vương gia sẽ mau chóng đến đây. Có điều ả không biết, tin tức tọa trấn tại Nguyệt Cung này một nửa là sự thật thôi. Ít nhất đến Đại điển phong tước, Vương gia mới đến đây. Mà trước mắt, Đại điển phong tước có diễn ra được hay không, lại là một nan đề, bởi Thánh Khuynh Thành vẫn chưa tỉnh lại.
-Không sao, không trách ngươi được. Chung quy do Lạc Nhan quá thâm hiểm thôi. Bên Đế quân, người có ổn không?
Nam nhân thanh y này chính là Thái tử điện hạ của Minh Nguyệt quốc - Lạc Quân Cơ! Y cũng chính là biểu ca của Thánh Khuynh Thành.
-Bẩm điện hạ, Đế quân tuy bị trọng thương nhưng dưới năng lực Trì dũ cường đại của Nhị Trưởng Quân hoa, à, ý thuộc hạ là Lạc Thần y...
-Danh hiệu không quan trọng, miễn là Đế quân cùng hoàng cô cô an ổn là được rồi. - Lạc Quân Cơ phất tay cho thủ hạ lui xuống, rồi kéo từ trong ống tay áo một miếng phù bài, bóp nát nó trong tay.
Một tia tử khí màu tím lượn lờ xung quanh Thái tử, giọng cười trầm thấp vang lên:
-Quân Cơ, đệ có việc tìm bản Tể tướng sao?
-Minh Hiên ca ca! - Lạc Quân Cơ đưa tay chạm đến làn khói quấn quít mình không rời kia, bên môi nở một nụ cười ấm áp - Đã lâu không gặp, ca vẫn khỏe chứ?
-Ừm, vẫn khỏe. Quân Cơ, hiện tại bản thể ta không đuổi đến được Nguyệt Cung, chỉ có thể dùng cách này liên lạc với đệ. Đệ gặp phải chuyện gì bất trắc sao?
Phù bài mà Lạc Quân Cơ vừa bóp nát là phù bài hộ thân, chỉ khi gặp nguy hiểm không trốn chạy được, bóp nát phù bài thì Minh Hiên ca ca của y sẽ lập tức đuổi tới cứu y. Y có tổng cộng 3 phù bài, mà đây lại là lần đầu tiên y sử dụng đến nó. Cũng đã 10 năm rồi...
-Là biểu muội, nhi nữ của Hoàng cô cô. Ta vẫn ổn. Có điều, muội ấy sắp không chống đỡ được rồi. Bị giam vào huyễn cảnh, ca hiểu nó nguy hiểm như nào mà.
-Hửm? Quân Cơ, đệ quên rằng phù bài này dùng vào mục đích gì sao? Đệ vừa lãng phí một tấm phù bài đấy. - Giọng nói kia ẩn chứa tia nguy hiểm đe dọa, khiến cho đáy lòng y run rẩy.
-Minh Hiên ca ca, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Đệ biết rằng đệ đã lãng phí nó, nhưng ngoài huynh ra, đệ không tin tưởng năng lực một ai nữa cả! Xin huynh đấy, ca!
-Đệ...! Thôi được rồi, đứng sang một bên đi.
Dòng tử khí kia không nhanh không chậm bay về phía đứa trẻ đang nằm say giấc trên giường, bao phủ lên toàn bộ thân thể của cô. Nhưng ngay khi nó định vận chuyển lực lượng thăm dò tra xét thứ đang diễn ra ở bên trong huyễn cảnh ấy, thì một nguồn năng lượng to lớn phong bế toàn bộ thức hải của Khuynh Thành, tuyệt không cho dòng năng lượng dò xét kia tiến thêm nửa bước vào bên trong huyễn cảnh. Chính vì việc bị cản trở đánh bay ra quá đột ngột mà luồng tử khí đó bỗng chốc nhạt nhòa dần, tựa như sắp tan biến.
Trích Tinh các, Thái Dương quốc.
Nam nhân vận một thân cẩm bào đang ngồi tĩnh tâm tu luyện, bỗng dưng miệng phun ra một búng máu lớn, nháy mắt trở nên suy yếu vô cùng. Y chính là Tể tướng đương triều của Thái Dương quốc, cũng chính là vị Minh Hiên ca ca mà Thái tử Lạc Quân Cơ đang trao đổi nói chuyện. Lúc này, hơi thở của y bất giác suy yếu tột cùng, tựa như một tờ giấy trắng mong manh, chỉ cần búng nhẹ tay một cái là lập tức tan vỡ vào hư không.
-Thượng cổ cấm chế? Vậy mà còn có thể đặt một cái cấm chế uy lực lớn như vậy ở bên trong huyễn cảnh!
Minh Hiên vừa run rẩy điều tiết thúc giục năng lượng bên trong lưu chuyển vận hành chữa các kinh mạch bị tổn thương, đồng thời cố gắng lết đi đến bên tủ kệ ở góc tường để lấy đan dược trị thương, bởi thức hải của y đã bị thương tổn nghiêm trọng sau vụ phản phệ kinh dị đó. Nếu như không phải Tinh Hải lực của hắn dồi dào, e rằng đã sớm bị biến thành kẻ ngu đần rồi! Một chiêu này đủ thâm hiểm, đủ ác độc!
Ở phía bên Lạc Quân Cơ, y cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn, vì luồng tử khí đại diện cho Minh Hiên đang dần tan biến. Gương mặt y lúc này ngập tràn lo lắng, vội vã cất lời hỏi:
-Minh Hiên ca ca, huynh không sao chứ?
-Khụ... Chỉ là tổn hại thọ nguyên thôi, đệ đừng lo. Có điều, e rằng lần này, biểu muội của đệ lành ít dữ nhiều rồi. Đệ phải cẩn thận đấy....
Gắng gượng truyền âm một lời cuối cùng đến Quân Cơ, luồng tử khí kia cũng lập tức tan biến.
-Đáng chết, còn có thể xa như vậy công kích đánh thẳng vào ta. Lạc Nhan, mụ già này đã mạnh đến sâu không lường được như vậy rồi sao?
Minh Hiên lấy một viên Hồi Linh đan ra dùng, cốt là chữa trị vết thương nặng suýt lấy mạng mình ở bên trong thức hải. Một lần chịu công kích phản phệ này, không những thọ nguyên của y bị ảnh hưởng, mà đến cả thức hải cũng bị tổn thương nghiêm trọng, xém chút nữa mất mạng. E rằng...
Lạc Quân Cơ gấp đến độ không xong rồi, một bên là huynh đệ xương máu đang trọng thương nặng như vậy, y đương nhiên có thể cảm nhận được sự suy yếu rõ rệt ấy của Minh Hiên. Cũng may, nếu chậm thêm chút nữa e là... Hiện tại, quan trọng hơn là không thể cứu được vị biểu muội này của mình! Khi trước Quân Cơ từng có 1 vị tỷ tỷ, ai ngờ lại bị Lạc Nhan hãm hại chết. Cũng không phải không có những biểu muội khác, nhưng họ đa phần đều chỉ nhăm nhe đến cái ngôi vị Đế quân tương lai mà nịnh bợ Thái tử thôi! Nếu như Quân Cơ không phải Thái tử điện hạ dưới 1 người trên vạn người, liệu bọn họ có vậy hay không? Đúng là một đám mù quáng ngu muội vì lợi ích!
Duy chỉ có vị biểu muội 6 năm trời lần đầu gặp mặt này, khiến cho y cảm thấy dễ chịu. Cũng không biết tại sao, chỉ là, có lẽ vì y luôn sùng bái hoàng cô cô, thân mẫu của nàng nên mới nảy sinh hảo cảm với vị biểu muội xa lạ này. Hoàng cô cô là nữ thần trong mắt y, huống chi nghe hoàng cô cô kể về biểu muội, y hiểu được rằng biểu muội vốn dĩ sẽ không giống với những kẻ khác, mà hoàng cô cô cũng sẽ không bán đứng mình và nhi nữ của người. Đây có lẽ chính là sự tín nhiệm vô cùng giữa những người thân thật sự đi? Hóa ra, ở trong gia đình Đế vương, y cũng vẫn còn cảm nhận được chút tình người ấm áp này.
Hiện tại, Đế quân, Hoàng cô cô cùng Hoàng thúc phụ đều đang bị trọng thương. Không ngờ lại bị đánh lén ngay dưới mí mắt quản lý nghiêm ngặt của Nguyệt Cung! Lạc Quân Cơ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, ngọn lửa giận dữ trong y đang bạo phát cực điểm. Người thân yêu của y đều bị mụ già điên đó tính kế, làm sao y có thể không đau đớn phẫn hận đây? Nhưng trước hết, nên làm gì để cứu được biểu muội của y ra khỏi huyễn cảnh này đây...?
Ba mươi ba thiên cung, cao nhất thiên ly hận. Bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất bệnh tương tư. Hóa ra, anh vẫn ở đây...
_Hết chương 12_