Thiên Tinh Vũ Biến

Chương 11 - Thân Nhân

Kẹt.

Cánh cửa phòng ngủ được chậm rãi đẩy ra, một mỹ phụ theo đó cũng nhẹ nhàng bước vào bên trong phòng, từ tốn không tiếng động đi gần về phía giường ngủ, nơi mà Thánh Khuynh Thành đang nằm ngủ.

-Không cần giả vờ ngủ nữa đâu. Mau dậy đi. - Bà cất giọng từ ái nói, trên gương mặt lạnh băng kia đã sớm được thế bởi một nét nhu hòa cùng ấm áp.

Nhưng Thánh Khuynh Thành lại không nhận ra điểm ôn nhu ấm áp này, lại cho rằng đây là địch đang cố làm lung lạc lơi lỏng phòng bị của cô. Trong lòng cô thầm than thở, không ngờ lại dễ bị phát hiện như vậy. Mà thực lực của người phụ nữ này cũng không thua kém gì phụ mẫu, chỉ cần động tay một chút là cô sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử ngay. Trong lòng Khuynh Thành lại nhiều thêm một phần ảo não, cô chưa bao giờ trải nghiệm được cảm giác liên tục bị cường giả đè ép như này, kể cả khi còn ở kiếp trước cũng vậy. Xem ra, nếu như không mau chóng gia tăng thực lực, e rằng một ngày nào đó phụ mẫu của cô lại là người đi nhặt xác, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mất thôi.

Từ từ mở mắt, trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách cùng cao ngạo, cô nhìn người đàn bà trước mặt với ánh mắt dò hỏi. Người này có nét hao hao giống với mẫu thân cô, mà cũng từa tựa Lạc Nhan, nhưng nếu mẹ cô là nhan sắc yêu mị phong tình vạn chủng, Lạc Nhan là một vẻ cao lãnh băng sơn, thì nhan sắc người phụ nữ này lại mang cho cô cảm giác uy nghiêm quý khí không nói thành lời. Không lẽ lại là một người có quan hệ gì đó với mẹ cô? Cô vẫn rõ ràng khi được biết về Minh Nguyệt quốc được chấp chưởng bởi Lạc gia cùng Thánh gia, một trong thập nhị đại thế gia, cô đã từng nghi ngờ về thân phận của cha mẹ mình. Mặc dù đến giờ không xác định được cha cô có quan hệ gì với Thánh gia kia, nhưng mẹ cô thì cô có thể chắc chắn, bà ấy là một người thuộc về hoàng thất Lạc gia này. Chính nhờ vào Lạc Nhan nói ra thân phận Hoàng thái cô, cô liền suy đoán theo bối phận chính là cô cô của mẹ mình, là em gái của bà ngoại, quan hệ họ hàng vô cùng gần. Mà người phụ nữ trước mắt này, không lẽ là người thân của Lạc Nhan đến mưu hại mình sao?

-Khuynh Thành, xem biểu hiện của con, hẳn là mẫu thân con đã luôn che giấu thân phận của mình với con rồi. - Mỹ phụ cong môi mỉm cười, vươn tay vỗ về cô, đoạn ngồi xuống bên mép giường, thân thiết trò chuyện - Ta tên gọi Lạc Quân Hoa, là thân sinh cô cô của con.

Ánh mắt Khuynh Thành dại ra, đại não cô bất giác không tài nào tiếp nhận được thông tin trước mắt. Lạc Quân Hoa? Nguyệt Đế quân một đời anh minh của Minh Nguyệt quốc, chủ nhân chân chính của Nguyệt cung? Cô cô của mình? Tỷ tỷ của mẫu thân?

-Đế...Đế quân bệ hạ... người là cô cô của thần nữ? - Khuynh Thành lắp bắp kinh hãi mở miệng, cô vẫn không dám tin được vào chuyện này, nên xưng hô vẫn mang đầy sự cung kính cẩn mật, không dám thất lễ cùng vị cửu ngũ chí tôn trước mặt này. Mà Lạc Quân Hoa lại bật cười vui vẻ trước bộ dáng khẩn trương gấp gáp của Khuynh Thành, nhẹ nhàng cầm tay cô mà vỗ về trấn an.

Bà từ tốn mở lời kể:

- Mẫu thân con vốn là muội muội song sinh của ta, chỉ vì bị Thái Trưởng Quân hoa cùng Tứ đại gia tộc của đế quốc này chèn ép, mà buộc phải chịu gạch tên khỏi phả Hoàng thất, lưu lạc phương xa. Chuyện năm đó cũng là do ta không đủ năng lực, vừa mới lên ngôi vị đế vương, căn cơ chưa vững, tứ phương tám hướng đều là địch nhân, chỉ có thể ủy khuất muội muội thân thiết nhất của mình. Tiên Đế quân có 3 người con gái, đứng đầu là ta, tiếp đó là mẫu thân con, vị cuối cùng chỉ tính là con cùng với một vị nam phi xuất thân từ Thánh gia, chứ không phải thân sinh dưới gối của Thái Hoàng Đế quân. Vị cuối cùng này lúc trước được hứa hôn với Đại thiếu gia Thánh gia, cũng chính là Thánh Thành Thiên, nhưng nam nhân này lại sớm đã nhất kiến chung tình với mẫu thân con, chính điều này đã gây ra một trận náo loạn gia tộc năm đó. Thân là Đại thiếu gia, cũng là người tương lai được truyền lại chức vị gia chủ nhưng phụ thân con lại đem bí thuật cổ truyền của gia tộc đi cho mẫu thân con tu luyện, khiến cho gia chủ Thánh gia khi đó vô cùng tức giận mà trục xuất y ra khỏi gia môn, cũng theo đó mà hủy hôn ước của Tam công chúa khi đó. Tam công chúa này về sau được gả cho Cực Hàn môn Hàn gia, may mắn trấn áp được lại tai tiếng của mẫu thân con. Chính vì chuyện này mà thân sinh phụ mẫu của con phải chịu áp bách bởi Tứ đại gia tộc cùng Thái trưởng quân hoa, lưu lạc tại phương xa trốn chạy.

Thánh Khuynh Thành vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy những điều đó, mà hơn hết thảy từ tận sâu trong lòng cô, đang có một ngọn lửa giận dữ bùng lên mãnh liệt. Nếu không có lần gặp gỡ với cô cô này, e rằng rất lâu sau đó Khuynh Thành mới có thể hiểu hết được tất cả những tủi nhục đau đớn mà thân sinh phụ mẫu của cô từng phải chịu đựng. Nhưng Khuynh Thành dẫu sao cũng sống qua cả một đời, những thứ ân ân oán oán máu me tranh đấu này cô đều đã nhìn qua rồi, chỉ là không ngờ đầu thai một kiếp, chính mình lại bị cuốn vào trong vòng xoáy luân hồi này. Hơn ai hết, cô biết hiện tại quan trọng nhất là bản thân phải nhẫn nại. Nếu không đội chữ nhẫn lên đầu mà bộp chộp hành động theo cảm tính, thù cha mẹ chưa báo được thì cái mạng nhỏ yếu ớt này cũng đã đi tong! Vậy nên cho dù có bị khinh nhục như nào, cũng phải nhẫn! Chỉ có một ngày trở thành cường giả hủy thiên diệt địa, cô mới có năng lực đạp hết thảy những kẻ từng thương tổn thân nhân của cô!

Lạc Quân Hoa vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Khuynh Thành, nên đương nhiên những biến đổi cảm xúc từ bi phẫn, không cam lòng cho đến nhẫn nhịn xúc động, chờ đợi thời cơ đó của cô, bà đều thu hết vào trong tầm mắt của mình. Tuy mới chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, nhưng tựa như đứa cháu gái này của bà rất giỏi trong việc khống chế cảm xúc tâm tình của mình. Chưa kể không suy nghĩ, hành động lỗ mãng, đây quả nhiên không phải ai cũng có thể làm được. Chỉ có những kẻ phải tôi luyện từng trải sự đời như bà mới có thể nắm giữ kiểm soát được bản thân, mà nhiều khi còn không thật sự kiềm chế được tốt như thế. Riêng điểm này thôi, đứa cháu gái này quả nhiên có tiềm năng. Giá như y còn sống, có lẽ...

Bà lại hơi lắc đầu, đáy mắt ánh lên tia bi thương nhàn nhạt rồi mau chóng bị vẻ lạnh lùng lấp kín. Đoạn, bà khẽ vươn tay xoa đầu cô, mỉm cười nói:

-Có thể ngộ ra được chữ nhẫn, tâm tính của cháu thật không tồi. À phải rồi, hiện tại cha mẹ cháu đang được bảo hộ ở mật thất của Minh Nguyệt quốc, chỉ có Đế quân mới có quyền bước vào. Họ đã qua cơn nguy kịch, âu cũng là có sự tương trợ kịp thời của Vương gia.

-Vậy thì thật tốt quá! - Khuynh Thành vui mừng reo lên, híp mi cười tươi tắn. Tảng đá đè nặng trong lòng cô đã buông xuống được rồi, phụ mẫu hiện đã an toàn. - Bệ hạ, cảm ơn người!

-Sao lại khách sáo như vậy rồi? Gọi ta là Hoàng cô cô được rồi. Đừng quá câu nệ tiểu tiết - Bà hiền từ nói - Hiện tại thân phận cháu không phải tầm thường, tạm thời ở địa bàn Nguyệt cung của ta, Lạc Nhan sẽ không dám ho he đâu. Có điều nếu bước ra khỏi địa phận Nguyệt Cung, tiến vào bên phía đất phong Bắc Nguyệt cung kia, e là ta không thể cứu giá kịp thời. Nơi đó là nơi ở của Lạc Nhan tại Minh Nguyệt quốc này. Gọi là thuộc quốc gia ta chưởng quản, nhưng cũng gần như một tiểu quốc tách lập ra rồi. Thực lực cùng căn cơ của bà ta, giờ đã sâu không lường được.

Sâu không lường được? Có thể sâu đến như nào? Khuynh Thành chớp mắt nhìn vị cô cô này của mình, tựa hồ như mong muốn được bà giải đáp hết thảy.

-Cô cô, người có thể dạy con về những vấn đề này không? Đối nhân xử thế, thu liễm cảm xúc, minh tranh ám đấu, rồi cả những thủ đoạn mưu mô đấu đá đó, thậm chí cả về những thứ liên quan đến vấn đề tu luyện của Tinh Đấu ma sư nữa! Con muốn học tập hết thảy!

Khuynh Thành lập tức ngồi ngay ngắn trên giường, hướng Lạc Quân Hoa làm đại lễ khấu đầu tam quỳ cửu khấu, hi vọng bà có thể đáp ứng nguyện vọng bé nhỏ này của cô. Nên nhớ, bà còn có thể vững vàng ngồi ở vị trí Đế quân này, chèn ép được thế lực của Lạc Nhan kia, chứng tỏ bản thân bà không phải là một kẻ vô dụng tùy người nắn bóp. Cô từng được nghe cha mẹ kể, từ xưa đến nay, Nguyệt Đế quân tuy là nữ tử, thực lực thua kém Nhật Hoàng cùng Ngân Đế, nhưng dù vậy hai ông hoàng kia dù có đấu đá tranh chấp nhau một mất một còn, cũng không bao giờ nguyện ý đi cứng đối cứng với Đế quân. Bởi lẽ, bà tuy yếu ớt, nhưng lại vô cùng thông minh giảo hoạt, được xưng tụng là Tu La Hồ Ly. Tu La là bởi khí thế áp bức ngột ngạt đầy sát khí từ bà đè nặng lên những kẻ dám đối nghịch với bà, đặc biệt là kẻ dám động vào vảy ngược của Đế quân. Hồ Ly, bởi lẽ 1/2 huyết mạch chảy trong người Đế quân đến từ Nhất phẩm Cửu vĩ Tiên hồ.

Mẫu thân đã từng đề cập đến vấn đề này, bà tuy cũng thuộc dòng tộc Tiên hồ, nhưng chỉ mới phá được 8 phong ấn, là Bát vĩ, Nhị phẩm. Âu vốn là từ đời đầu tiên, khai quốc công thần của Minh Nguyệt Quốc, chính là một tuyệt thế mỹ nhân, và cũng là Cửu Vĩ Tiên hồ huyết mạch thuần khiết. Vì phải lòng một kẻ phàm trần, mà huyết mạch con cháu đời sau của Lạc gia chỉ còn một nửa là Tiên hồ. Chính vì huyết mạch không thuần nên việc phá phong ấn càng thêm khó khăn gian khổ vô cùng. Bởi lẽ, có những người tu luyện cả đời, đứng ở trên đỉnh cao, kém một bước có thể thành thần, nhưng lại bị áp chế bởi phong ấn chẳng thể phá bỏ. Tiên hồ thể chất tu luyện cực kì đặc thù, so với nhất mạch phàm nhân hay những Tiên thú huyết mạch khác, thậm chí Thượng cổ thần thú huyết mạch như Long Lân Quy Phượng đều có ưu thế hơn bởi khả năng hấp thu linh khí thiên địa nhanh chóng vô cùng. Cộng với trí thông minh bẩm sinh, vấn đề giác ngộ và đột phá tiến giai chỉ là một sớm một chiều. Nhưng ngộ tính cũng không phải ai cũng giống nhau, ví dụ như nếu không phá bỏ được phong ấn, cả đời tu luyện cũng chỉ ưu thế được nửa đoạn đầu, càng về sau càng chậm lại, bởi đã đạt tới cực hạn của chính mình rồi. Mà phong ấn muốn phá, đâu phải chuyện dễ dàng. Phong ấn ẩn tàng sức mạnh từ thời hồng hoang hỗn độn, mỗi một tầng phá bỏ đều ẩn tàng nguy cơ hiểm hóc trùng điệp. Phá được, thực lực tăng lên cả một đại cảnh giới. Không phá được, chính là bị phong ấn phản phệ, vĩnh viễn hóa ngu đần si ngốc, thực lực bị phế bỏ hoàn toàn. Bởi vậy, tuy là ưu thế nhưng cũng là bất lợi. Mà trong các loài Tiên thú, Tiên hồ là Tiên thú chi vương, nhưng vì dòng máu càng ngày càng không thuần khiết nên sức mạnh của Tiên hồ tộc suy giảm đáng kể, vị trí Vương này cũng đang bị uy hiếp rồi.

Ngược lại với việc cần phá bỏ phong ấn của huyết mạch Tiên thú, Thượng cổ thần thú vốn luôn ẩn tàng trong cơ thể nhất mạch phàm nhân, chỉ dựa vào ý chí để kích phát tiềm lực mà thức tỉnh được lực lượng này, chứ không phải phá bỏ phong ấn. Nhưng vì lực lượng của Thượng cổ thần thú không hề đơn giản, nên nếu như thực lực không đủ, không kiểm soát được nguồn sức mạnh to lớn ấy, sẽ bạo thể mà chết. Chung quy, dù là huyết mạch Tiên thú hay Thượng cổ thần thú thì cũng đều nguy hiểm. Một khi thức tỉnh mà không nắm bắt chắc chắn, chỉ có chữ chết đang đợi chờ ngươi mà thôi!

Mà Lạc Quân Hoa thấy cháu mình cung kính đề nghị khẩn thiết như vậy, từ tận đáy lòng bà cũng xúc động và đau lòng vô cùng. Đứa nhỏ này hoàn toàn có thể lựa chọn vô âu vô lo hưởng thụ nhung lụa, lại vì thù cha mẹ mà sẵn sàng buông bỏ, học cách trưởng thành dẫu vẫn đang non nớt yếu mềm. Trên thế gian này, quật cường được đến vậy có được mấy ai?

_Hết chương 11_

Bình Luận (0)
Comment