Thiên Tinh Vũ Biến

Chương 10 - Truy Đuổi

Thành công! Thật sự thành công!

Lúc ấn ký phượng hoàng hoàn toàn dung nhập vào mi tâm của cô, thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần cũng cùng lúc hiện ra, xoay xung quanh cô rồi dung nhập vào trong cơ thể cô. Ngay lập tức, Khuynh Thành cảm nhận được thân thể biến hóa, cảm nhận một chút liền rõ rệt phát hiện ra, trên mười hai tinh đồ thần đó, mỗi tinh đồ thần đều có 2 ngôi sao được thắp sáng, và mười hai tinh đồ này đều được nối kết với nhau một cách hoàn mỹ, không thể tách rời!

Tinh Tử ma sư toàn hệ cấp 12!

Tầng quang mang bao phủ xung quanh cô cũng dần dần lui đi, khiến cho cô dần có thể mở mắt ra nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Chậm rãi thu công, hít một hơi thật sâu toan đứng dậy, thì Khuynh Thành lập tức cảm nhận được khí tức lãnh liệt đang ập thẳng lên người mình. Cô lập tức phóng tỏa Tinh Hải lực, toàn lực tập trung xác định phương hướng khí tức đó phóng đến, toàn bộ các giác quan trên cơ thể đều khai mở để chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Chỉ cần một khi luồng sáng bao phủ này biến mất, kẻ đó sẽ lao ra tấn công cô, nên cô tuyệt không thể lơi là cảnh giác!

Luồng sáng cuối cùng cũng biến mất, một phi châm tẩm độc vô thanh vô tức âm hiểm bắn về phía tử huyệt của Khuynh Thành, nhưng vẫn không thoát được ánh mắt của cô. Xoay người né tránh một cách hoàn mỹ, đoạn hướng về phía châm độc vừa bắn ra, cao giọng quát:

-Là kẻ nào dám ám toán ta!?

Một tiếng cười điên dại man rợ quỷ dị vang lên tứ phương tám hướng khiến Khuynh Thành càng thêm căng thẳng. Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sức ép cực kì lớn từ người này. Đây chắc chắn là một kẻ muốn mạng của cô! Nhưng vì sao lại muốn lấy mạng của cô? Khuynh Thành chợt nhớ ra cách đây sáu năm cả gia đình buộc phải chạy trốn rời đi để lánh nạn ở Ngân Không cốc này chính là do kẻ tên Lạc Nhan kia! Đến giờ mối hận này vốn tưởng đã bị chìm sâu vào trong đáy cốc lạnh lẽo trong tâm hồn cô lại một lần nữa bị lật lên, khiến ngọn lửa hận ý trong lòng cô bùng cháy dữ dội.

-Khuynh Thành, mau chạy đi! - Giọng của Thánh Thành Thiên vang lên phía sau lưng cô. Cô lập tức xoay người về phía giọng nói thân thương quen thuộc ấy phát ra, liền nhìn thấy cảnh cả cha lẫn mẹ cô đang bị ba cọc sét xiên ngang qua vai và chân, máu chảy lênh láng đầm đìa, cố định khiến họ phải quỳ rạp ở dưới đất, không thể cử động được. Mà đứng ở bên cạnh đó là một nữ nhân lạ mặt với nhan sắc diễm lệ, nhưng đã sớm bị vẻ hung tàn ác độc làm cho vặn vẹo đi, biến thành một nữ quỷ tàn độc chứ không phải là một mỹ nhân tuyệt thế nữa.

-Cha, mẹ! - Khuynh Thành gào lên, trong ánh mắt cô bây giờ đã sớm ngập nước. Sống lại một đời, cô vô cùng biết ơn khi mình được sinh ra trong 1 gia đình có cha có mẹ, có đầy đủ tình thương như thế. Cô thề sẽ không để bất cứ ai động đến người thân của mình dù chỉ một chút, không muốn sai lầm kiếp trước lặp lại lần hai.

-Ô, Khuynh Thành sao? - Lạc Nhan cong môi mỉm cười, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh liệt âm hiểm - Mau lại đây, để Hoàng thái cô ngắm nhìn xem hoàng tôn nữ của Lạc gia đã trưởng thành như nào nào.

Vừa nói, bà vừa dang rộng cánh tay của mình ra như thể muốn ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ khả ái của Khuynh Thành. Mặc dù thu liễm rất tốt nhưng sát khí tỏa ra từ người bà khi tra tấn phu thê Thánh Thành Thiên vẫn còn lưu giữ lại, nhất thời không thể tiêu tan hết được, chính điều này đã khiến cho Khuynh Thành trở nên cảnh giác cao độ hơn bao giờ hết. Cô biết, bằng vào thực lực của mình hiện tại, lao lên chính là chịu chết, chính là cam chịu bị đè ép dưới chân của người đàn bà ác độc đó, chết một cách tức tưởi vô thanh vô tức. Mắt thấy bà ta ngày một áp sát, mà cô dưới áp lực cường đại đó không thể nhúc nhích di chuyển, chỉ còn nước chịu chết ở đây. Không! Cô không muốn chết! Cô không muốn, cô còn rất nhiều tham vọng, cô còn muốn sống! Nhưng một đứa trẻ 6 tuổi vừa mới thức tỉnh tinh linh hệ như cô có thể làm được gì đây? Cho dù có là toàn hệ, thì có thể làm được gì?

-Lạc Nhan, mau dừng tay!!

Bỗng có một giọng nói trầm ổn hùng hậu vang lên, giống như chấn nhiếp cả một phương, tựa như sấm rền muôn nơi đánh xuống, mà trong nháy mắt cô đã được ôm chặt nằm gọn trong vòng tay rắn chắc, mà bên tai lại văng vẳng lên tiếng gào thét đau đớn kịch liệt quen thuộc của người phụ nhân tâm địa rắn rết Lạc Nhan kia.

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đang bế mình, chỉ thấy đó là một người đàn ông có nét cương nghị chính trực, đuôi mắt phượng híp lại ánh lên vẻ nguy hiểm, mà hơi thở tỏa ra từ người đàn ông này cũng thập phần cường đại âm hiểm, có điều nó lại không hướng đến cô, mà là hướng đến người đàn bà Lạc Nhan kia. Cô toan quay đầu định nhìn, nhưng người đàn ông đó đã lập tức giữ cô lại, chôn đầu cô vào sâu trong lồng ngực y.

-Hài tử, không nên nháo loạn. Chỗ này hết thảy đã có ta. - Ông vỗ về trấn an cô bé trong lòng, rồi tay còn lại vung lên, một chưởng đánh về phía Lạc Nhan.

Nếu Khuynh Thành nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ vô cùng khiếp đảm khi thấy Lạc Nhan đã bị đánh vỡ nát lồng ngực, trái tim đã nát bét giữa lồng ngực, máu chảy bê bết xung quanh, nhưng bà ta vẫn còn sống bình thường, cùng lắm chỉ là suy yếu một chút, không có điệu bộ gì của một kẻ sắp gần đất xa trời. Dù đau đớn khi chịu liên kích cường hãn từ vị hắc y nhân này, nhưng bà ta vẫn chỉ cắn răng chịu đựng, duy chỉ có khắc trái tim bị phá hủy kia đã khiến bà ta gào lên tê tâm liệt phế.

-Không ngờ nhanh như vậy ngươi đã tu luyện đến Chí Cực Kim Tinh Đế Hoàng, còn cướp được bí tịch Dĩ tâm hoán tâm của Vương Ngọc Sơn! Hay cho một cái Điện chủ!- Một giọng nói thanh cao lãnh liệt vang lên bên người Khuynh Thành, cô giật mình bởi vì bản thân cô luôn tập trung tinh thần, căng hết các giác quan ra cảm nhận sự tồn tại của từng người xung quanh, cô chỉ rõ ràng ngoài cha mẹ, Lạc Nhan, vị hắc y nhân này cùng binh đoàn nhỏ của bà ta ra, thì tuyệt không có khí tức của người phụ nữ vừa cất tiếng này! Rốt cuộc là ai? Ai lại có thể che giấu khí tức mạnh mẽ đến vậy!?

-Ô, hóa ra là một đời ngạo nghễ Tây Lăng Vương gia cùng Vương phi giá lâm. Trận này coi như hai kẻ bọn họ gặp may! - Lạc Nhan bật cười, ôm lấy miệng vết thương của mình, miệng lầm bầm chú ngữ, rồi lập tức biến mất khỏi chốn đó, mà xung quanh, binh đoàn của bà ta lần lượt ngã xuống, chết như ngả rạ trên mặt đất một cách quỷ dị.

Mà nữ nhân thần bí kia mặc một thân bạch y cao quý, lúc này sắc mặt của bà đã tái xanh đi khi thấy cảnh tượng đó diễn ra trước mắt mình. Lúc này cảm nhận được nguy hiểm đã lui, Lạc Khuynh Thành vùng ra khỏi cánh tay rắn rỏi của hắc y nhân kia, ngay lập tức chạy lại phía cha mẹ mình, nhìn họ bị từng cọc sét đóng xuống như thế mà lòng không khỏi đau đớn co rút.

-Cha, mẹ! - Khuynh Thành quỳ xuống trước mặt họ, nước mắt đã ướt đẫm gương mặt nhỏ xinh của cô, nghẹn ngào cất tiếng - Tất cả đều do con không tốt!

Ở phía bên kia, hắc y nhân cùng bạch y nữ tử lẳng lặng quan sát, rồi họ chậm rãi bước lại gần, nhanh chóng hóa giải cọc sét ma pháp kia cho đôi phu thê Thánh Thành Thiên. Thánh Thành Thiên cùng Lạc Khuynh Vũ lập tức ngã xuống nền đất, rơi vào cơn hôn mê. Bạch y nữ tử mới tiến đến, quỳ xuống xem xét tình trạng của họ, đáy mắt bà ánh lên vẻ thê lương rồi quay ra xoa đầu Khuynh Thành nói:

-Yên tâm đi, cha mẹ của ngươi chỉ bị thương tổn nhẹ, chưa hại đến căn cơ tu luyện, đừng bi thương. Bằng vào năng lực Trì dũ cường đại của Thần Y Khuynh Vũ, hẳn là quá 3 ngày sau sẽ tỉnh lại thôi. Trước tiên chúng ta cần đem ngươi cùng cha mẹ ngươi rời khỏi Ngân Không Cốc, nơi này tuy dưới sự bảo hộ của Nhật Hoàng, nhưng không phải an toàn.

Lúc này Thánh Khuynh Thành mới biết được bản thân mình vốn là ở tại Thái Dương quốc, chứ không phải ở trong Minh Nguyệt quốc như trước nữa. Cô không mường tượng được thế giới này to lớn ra sao, chỉ biết cha mẹ hẳn đã tốn rất nhiều sức lực cho cuộc chạy trốn khỏi sự truy sát của Lạc Nhan năm đó.

-Đưa đến làm con gái nuôi của Nguyệt Đế quân đi. Coi như kiếm một cái cớ, để áp chế ả đàn bà ác độc kia lại. - Vị hắc y nam nhân trầm ngâm tĩnh lặng nãy giờ lúc này mới cất lời - Cũng đưa cả lão Tam đến làm thư đồng cho con bé, xem ả có dám làm gì.

Nghe đến đây, sắc mặt bạch y nữ tử xám ngoét lại, vội vã đứng dậy kéo tay hắc y nam nhân mà nói:

-Không! Quân Duy, Ta không đồng ý! Như vậy quá nguy hiểm!

-Ý Nhi, không cần gấp gáp. Chúng ta sẽ lấy danh Tây Lăng Vương này đến để tọa trấn Nguyệt cung, như vậy nàng cũng bớt được lo âu rồi. - Hắc y nam nhân gọi Quân Duy vỗ vỗ tay trấn an vị mỹ phụ được gọi là Ý Nhi kia, bạc môi lạnh lùng cong lên nở một nụ cười ôn hòa - Quyết định vậy đi, giờ chúng ta lập tức dịch chuyển về Nguyệt cung!

Nói đoạn, ông vung tay lên, một đạo quang mang lóe sáng, rồi cả năm người bọn họ trong nháy mắt đã biến mất. Thánh Khuynh Thành rơi vào hôn mê không rõ ràng ngay lúc ông thi triển ma thuật, đến lúc cô tỉnh lại thì cũng đã là ba ngày sau đó.

Mở mắt tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, mà căn phòng nơi cô đang ở được bày biện vô cùng trang nhã quý khí, khiến cô có chút ngơ ngẩn không rõ, còn tưởng rằng cha mẹ đã cải biến lại Ngân Không cốc để nó trở nên đẹp đẽ như thế này. Một luồng khí tức nhàn nhạt truyền tới, khiến cô lập tức cảnh giác, bởi khí tức này quá đỗi khác biệt, không phải của phụ mẫu mà cũng chẳng phải của hai vị cao nhân cường giả đã cứu mạng cha mẹ cô kia. Cô sờ lần bên hông mình, bèn phát hiện ra chuôi chủy thủ đã bị lấy đi. Không lẽ cô bị bắt cóc? Đây cũng nằm trong kế hoạch của Lạc Nhan sao? Hay cho một cái kế điệu hổ ly sơn, lừa mình dối người, dương đông kích tây này.

Nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh phòng xem có vật gì hữu dụng để làm phòng thân hay không, bèn thấy bên đầu giường có một cái chân đèn đang sắp tàn hương, cô bèn dịch chuyển nó sát gần về phía thành giường, nhằm tạo khoảng cách thuận lợi cho chính mình bắt lấy để đối kháng với kẻ lạ mặt đang tiến gần về phía phòng này. Đáy mắt ánh lên tia lãnh liệt âm trầm, cô tuyệt đối không thể chết ở nơi này. Chỉ cần kẻ bước vào mang theo sát ý, dù chỉ hơi lóe một chút thôi, cô sẽ lập tức động thủ hạ sát y ngại tại đây, không cho đối phương bất cứ cơ hội nào giết được mình. Một đời làm đặc công sát thủ khét tiếng của cô, cho dù tu vi năng lực hiện tại non yếu, nhưng miễn cưỡng đập trúng tử huyệt một kích tất sát người khác cô vẫn có thể làm được, chỉ là phần trăm thành công chẳng cao lắm, nắm chắc được ba thành.

Mắt thấy bóng đen đã đứng trước cửa, đã chuẩn bị đẩy cửa bước vào, cô bèn nằm xuống giường, an ổn nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng tinh hải lực cùng các giác quan vẫn phóng rộng để chú ý nhất cử nhất động của kẻ lạ mặt kia.

_Hết chương 10_

Bình Luận (0)
Comment