Thiên Tinh Vũ Biến

Chương 9 - Khảo Hạch Giác Tỉnh (3)

Một nhà ba người cứ thế lặng yên ôm nhau dưới màn đêm lấp lánh ánh sao, khung cảnh vô cùng yên bình ấm áp.

Một khoảng thời gian dài trôi qua, lúc này tâm tình xúc động của Lạc Khuynh Vũ đã bình ổn lại, vẻ ngoài già nua của bà đã sớm biến mất, thay đổi lại là một mỹ phụ trung niên thanh thoát trầm ổn. Thánh Khuynh Thành mặc dù vô cùng tò mò về việc thay đổi nhan sắc của mẹ, nhưng cô vẫn nôn nóng mong muốn được làm khảo hạch giác tỉnh hơn. Cái này không thể để chậm trễ hơn được nữa!

Trông bộ dáng nôn nóng của con gái, Lạc Khuynh Vũ bật cười hiền từ. Hướng mắt nhìn về phía phu quân, bà dịu dàng cười rồi khẽ gật đầu, tỏ ý đến lúc làm khảo hạch giác tỉnh cho con gái rồi. Thánh Thành Thiên nhìn liền hiểu ngay ý thê tử, bèn lôi từ trong nhẫn không gian ra mười hai viên pha lê có màu sắc khác nhau, vận linh lực để điều khiển 12 viên pha lê đó bay lên, xếp thành hình vòng tròn ở trên không trung, rồi cố định dừng lại ở vị trí cố định, mà những vị trí đó tương ứng với mười hai khung giờ trên đồng hồ. Đoạn, Lạc Khuynh Vũ lại bay lên trên không trung, từ trong nhẫn không gian của bản thân lại lấy ra hai viên ngọc một trắng một đen, mà hình thù chính là đại biểu cho âm dương lưỡng cực. Bà vận dụng linh lực điều khiển hai viên ngọc bay lên trên không trung, rồi ra hiệu cho Khuynh Thành ngồi vào giữa vòng tròn tạo thành từ mười hai viên pha lê kia, nhập trạng thái thiền định. Sau đó, bà điều khiển hai viên ngọc này bay đến trên đỉnh đầu của Khuynh Thành, hai viên ngọc bắt đầu hấp thu ma lực của cô mà không ngừng xoay chuyển mãnh liệt, nhanh đến mức không thể nhìn thấy được hình hài của nó, chỉ biết rằng nếu từ bên trên nhìn xuống, sẽ thấy sự xoay chuyển điên cuồng của hai viên ngọc ấy đã tạo ra vòng xoáy âm dương bái quái ngay trên đỉnh đầu của Khuynh Thành.

Lúc này, Khuynh Thành đã hoàn toàn ở trong trạng thái thiền định hấp thu linh khí vũ trụ, không ngừng chuyển hóa thành ma lực bên trong cơ thể, bởi lẽ vòng xoáy âm dương kia đang hút lấy ma lực của cô cực kì nhanh, nếu cô không nhanh hơn nó, chỉ e là sẽ bị nó thôn phệ hết tất thảy. Mà Luân xa cùng Tinh Ngân không liên tục hút vào linh khí, khiến cho năng lượng cô hấp thu được gấp đôi bình thường, lại trải qua hai lần áp súc luân chuyển giữa cả Luân xa và Tinh Ngân không, nguồn năng lượng ấy còn tinh khiết hơn cả ma lực trước đây phụ mẫu từng giúp cô hấp thu.

Mà ngay lúc này, Thánh Thành Thiên đang hộ pháp để chuẩn bị mở pháp trận khảo hạch bỗng thấy rùng mình. Từ trước đến giờ ông luôn mẫn cảm vô cùng với ma lực tinh thuần, bởi mức độ tinh thuần càng lớn thì độ tiêu hao ma lực để xuất ma kỹ càng nhỏ, mà uy lực của ma kỹ lại càng lớn. Nói cách khác, một tên Vô Cực Đế Vương có ma lực chí cực tinh thuần thì hoàn toàn có thể đánh nhau ngang tay với một vị Thái Cực Kim Tinh Đế Hoàng. Đó là lí do vì sao cả ông lẫn thê tử của mình lại truy đuổi con đường ma lực tinh thuần này, thứ mà ít ai muốn theo đuổi. Bởi lẽ, ma lực càng tinh khiết thì khả năng đề thăng lực lượng càng gian khó gấp vạn lần, tốc độ tu luyện theo đó cũng giảm xuống rất nhiều. Bởi vậy, vợ chồng Thánh Thành Thiên được mệnh danh là Đệ nhất tinh thuần ma lực của khắp Tinh Vũ đại lục cũng vì lí do như vậy. Nhưng bây giờ, Đệ nhất tinh thuần ma lực là ông đứng trước áp lực ma lực gần như đạt đến độ chí cực tinh thuần này, cái danh Đệ nhất này của ông e là sắp phải truyền lại rồi.

Cũng giống như phu quân mình, Khuynh Vũ tất nhiên cảm nhận được ma lực tinh thuần đang phát động ra từ con gái, mà nguồn ma lực này kì dị ở chỗ, độ tinh thuần càng ngày càng được tăng cao, gần như đạt đến chí cực tinh thuần! Đây là cái loại tình huống gì? Bà không chỉ đơn giản là kinh hãi, mà nhiều hơn chính là kinh hỉ. Đây quả thực là một niềm vui lớn, không ngờ con gái bà sau khi rèn luyện sáu năm trời lại sớm trở nên mẫn cảm với ma lực tinh thuần, tự giác ngộ ra phương pháp tinh luyện ma lực như vậy! Đây tuyệt đối chính là tuyệt thế kỳ tài, chỉ bằng một điểm này thôi, sau này cho dù cấp bậc ma sư có không bằng người khác thì về phương diện tinh thuần ma lực, con gái bà đủ khả năng để ngạo nghễ với toàn thiên hạ!

-Con hãy nghe cho rõ đây, Khuynh Thành! Thời điểm giác tỉnh tinh linh hệ sắp đến, con nhất định phải nhớ một điều, cho dù có như thế nào cũng phải giữ cho bản thân thanh tỉnh, một khi con mất đi lý trí, một là sẽ bị ma hóa, hai là biến ngốc, ba là lập tức tử vong! Sau khi tiếp nhận chúc phúc, con nhất định phải duy trì thanh tỉnh, huy động ma lực để triệt để hấp thu chúc phúc, nếu như càng nhận được nhiều chúc phúc từ các tinh đồ thần, số lượng tinh linh hệ của con cũng sẽ tăng lên. Nếu như không thể hấp thu quá một tinh đồ thần, cảm thấy đến cực hạn thì phải lập tức thu công, bằng không sẽ hồn phi phách tán! - Thánh Thành Thiên lớn tiếng nói một lần, để cho Khuynh Thành thật sự khắc sâu điều đó vào trong trí nhớ.

Bởi vì đã là nửa đêm, các vì sao trên trời cũng sáng rõ ràng, từng ánh sao chiếu rọi được hấp thu vào mười hai viên pha lê, khiến cho những viên pha lê này bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, rồi dần dần trở nên rực rỡ hẳn. Qua một nén hương, mười hai viên pha lê này phát sáng rực rỡ chói lòa, trên không trung cũng hiện ra mười hai hoàng đạo tinh đồ thần theo thứ tự của mười hai viên pha lê. Mười hai viên pha lê này vốn dĩ là khoáng thạch được lấy từ Hoàng Đạo Sơn, dựa theo những gì thế hệ Tinh Đấu ma sư từ thời tổ tiên ghi chép lại, mỏ khoáng thạch pha lê này có khả năng hấp thu linh khí mà hiện thân ra Thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần, sau đó dưới sự chúc phúc của Thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần mà lĩnh ngộ giác tỉnh tinh linh hệ. Nhưng để giác tỉnh được phải đảm bảo cân bằng âm dương năng lượng, nếu như mất cân bằng âm dương trong cơ thể sẽ dẫn đến tử vong. Đó là lí do vì sao phải thông qua một tầng vòng xoáy âm dương để giác tỉnh.

Mà ngay lúc này đây, mười hai cột ánh sáng kim sắc giáng từ trên trời cao xuống lần lượt vào vị trí của Thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần, rồi tất cả các tia sáng thu hẹp dần lại, tất cả đều tập trung bao phủ lên toàn bộ cơ thể của Thánh Khuynh Thành. Lúc này, Khuynh Thành cảm nhận được một luồng sáng ấm áp bao phủ lên cơ thể mình, lại mơ hồ nghe được thanh âm trầm bổng hùng hậu của một người lạ mặt, khiến cô lập tức tỉnh dậy mà nhìn người đó.

"Ha ha ha, cuối cùng cũng tới!"

Trước mặt cô là một vị nam tử trung niên cao lớn khổng lồ, ít nhất cũng phải vượt qua hai mét, dọa cho cô có chút sợ hãi. Vị nam tử này lại ăn mặc vô cùng quý phái, giống như một người thuộc dòng dõi hoàng tộc. Đáng sợ hơn là, dù không mở miệng, nhưng ông ta vẫn có thể giao tiếp với cô bình thường, tựa hồ như đây chính là năng lực thần giao cách cảm trong truyền thuyết.

"Nhân loại Thánh Khuynh Thành, hãy quỳ xuống tiếp nhận chúc phúc của Tinh Linh Đế Hoàng!"

Chỉ bằng một câu nói đã khiến cho Khuynh Thành dù cao ngạo đến đâu cũng phải run sợ, lập tức theo bản năng quỳ xuống khấu đầu, dõng dạc nói:

-Dân nữ Thánh Khuynh Thành bái kiến Tinh Linh Đế Hoàng! Đế Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Khuynh Thành mặc dù không hiểu lí do vì sao cô lại nói như vậy, nhưng nam tử này đã đến để chúc phúc cho cô, hẳn là có quan hệ với việc cô đang thức tỉnh tinh linh hệ. Khoan, tinh linh hệ? Tinh Linh Đế Hoàng? Hình như cô vừa mới phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa rồi đây. Nếu như vị Đế Hoàng trước mắt này thật sự có can hệ với tinh linh hệ, chứng tỏ ông ấy là Đế Hoàng của thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần, bởi vì, tinh linh hệ sinh ra từ thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần mà!

Mà vị nam tử tự xưng Tinh Linh Đế Hoàng kia gật đầu tỏ ý hài lòng, đoạn vung tay về phía cô, lập tức một chiếc vương miện thất sắc quang mang bay tới đội ở trên đỉnh đầu của cô. Vị Đế Hoàng này lẩm bẩm đọc chú ngữ kì quái, Khuynh Thành chỉ nghe được một chữ cuối cùng "Giáng!", sau đó não truyền đến một cơn đau đớn kinh hoàng, giống như bị ai xé toạc ra thành từng mảnh vụn, rồi lại dùng kim chỉ khâu vá lại rồi lại xé toạc ra tiếp. Cả thân thể như rơi vào trong hầm băng lạnh giá, so với chí âm Băng Liên đài thậm chí còn muốn lạnh hơn, rồi chốc lại đổi tựa như ở trong biển lửa ngùn ngụt, so với chí dương Hoàng tuyền còn nóng hơn vạn lần. Tại một khắc này, đối với Thánh Khuynh Thành mà nói không khác gì địa ngục, mà so với mười tám tầng địa ngục càng khổ sở hơn. Một khắc trôi qua cứ tựa như vạn năm, chưa bao giờ khái niệm thời gian của Khuynh Thành lại bị bóp méo đến vặn vẹo như thế, cho dù kiếp trước trải qua vô số sự tra tấn dã man của phe địch cũng chưa từng bị thần hồn nát thần tính đến mức này. Loại thống khổ này khiến cho lần đầu tiên trong cuộc đời của Khuynh Thành xuất hiện ý nghĩ muốn từ bỏ, muốn buông xuôi, mà đáng sợ hơn chính là, muốn chết.

"Ngươi không phải người đầu tiên nhận được Thất Sắc Tiên Tinh chúc phúc, cũng không phải người đầu tiên bị loại chúc phúc này hủy diệt. Hi vọng, ngươi có thể khác bọn họ, là phượng hoàng tái sinh! Hết thảy đều do chính mình, hết thảy đều do chính mình. Nhớ lấy!"

Hết thảy đều do chính mình... Hết thảy đều do chính mình!

Lời này cứ vang vọng mãi, lặp đi lặp lại không ngừng trong đầu của Khuynh Thành, tựa hồ như kích phát lòng ham sống mãnh liệt của cô. Đúng vậy, cô không thể chết, cô tuyệt đối không được buông bỏ, nếu như bây giờ cô buông xuôi thì cha mẹ cô sẽ ra sao, cô còn chưa hoàn thành được tâm nguyện phụng dưỡng của họ, không thể để họ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh được! Cô từng tuyên thệ như nào, mạng do ta giữ, mệnh do ta định cơ mà! Nếu bây giờ buông tay thì có khác nào giao mạng cho kẻ khác định đoạt đâu? Cho dù đau đến mức hít thở không thông, gần như tâm trí cũng muốn vỡ vụn theo, nhưng Khuynh Thành vẫn còn giữ lại cho mình một chút tỉnh táo. Chỉ cần còn lại một tia tỉnh táo yếu ớt này, thì cho dù có đau đớn đến mấy cô cũng sẽ cố gắng duy trì vượt qua, bám lấy cơ hội sống duy nhất của mình.

Gắng gượng huy động ma lực bên trong cơ thể, lại không ngừng áp súc và hấp thu linh khí để vận chuyển vào Tinh Ngân không cùng Hải Để Luân, Khuynh Thành rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Dường như chỉ cần cô có thể huy động ma lực kiên trì chống đỡ thì chắc chắn không thể mất đi lý trí được. Mà Khuynh Thành nhớ được lại những gì mà cha nói, cô phải không ngừng huy động ma lực để hấp thu chúc phúc! Mà chúc phúc của cô lại chính là vương miện thất sắc quang mang này đây. Dường như nguồn năng lượng trong cơ thể cô hấp dẫn vương miện này nên nó càng gia tăng sự tra tấn lên thân thể cô, đồng thời cũng mau chóng thôn phệ nguồn ma lực tinh thuần ấy. Tuy thống khổ ngày một gia tăng nhưng nghị lực cùng ý chí quyết chiến điên cuồng của cô cũng theo đó mà tăng lên, từng chút một giành giật với vương miện chúc phúc này. Tốc độ huy động và áp súc ma lực của cô ngày càng tăng lên, nháy mắt cô cảm thấy tốc độ hấp thu và áp súc bây giờ đã gấp 2 lần so với trước đây, tạm thời đuổi kịp sự cắn nuốt mãnh liệt của vương miện quái thai này.

Dùng Tinh Hải lực để quét, cô phát hiện ra màu sắc của vương miện này ngày càng chói lóa, thất sắc quang mang đã trở nên rực rỡ hơn cả lúc mới đeo, bởi vì lúc đó thất sắc quang mang của vương miện này vẫn còn khá ảm đạm. Nhưng ánh sáng của nó vẫn không ngừng trở nên rực rỡ hơn, tựa hồ như hai bên đang cùng khiêu chiến cực hạn của nhau. Nếu nguồn ma lực của cô có thể chiến thắng được hố đen không đáy của vương miện kia thì cơ hội sống sót của cô sẽ cao hơn! Có điều ở thời điểm hiện tại, ai thắng ai thua còn khó bàn, bởi vì tốc độ thôn phệ của vương miện đã sớm vượt xa tốc độ hấp thu và áp súc ma lực của cô rồi.

Không lẽ bản thân sẽ thực sự bỏ mạng ở nơi này? Không, cô không muốn như vậy! Cô muốn sống, tiếp tục sống, phải kiên trì, phải tiếp tục kiên trì! Hải Để Luân, xoáy mạnh hơn cho ta, nhanh hơn cho ta! Tinh Ngân không, áp súc nhanh hơn nữa! Vòng xoáy của Hải Để Luân dần dần chuyển biến tốc độ, lại bắt đầu nhanh hơn trước, mà theo đó Tinh Ngân không cũng cùng lúc biến đổi theo. Trong nháy mắt, vòng xoáy của Hải Để Luân biến đổi hình thái điên cuồng, đã to ra gấp 2 lần, lại có chiều xoáy mãnh liệt, ở giữa tâm vòng xoáy có một đốm lửa nhỏ nhen nhóm, mà đây chính là hình thái thứ hai của Luân xa! Lúc này, tốc độ áp súc và huy động ma lực đã nhanh đến cực hạn, khiến cho sự thôn phệ của vương miện kia không theo kịp, mà thất sắc quang mang đã dần chuyển thành vô sắc. Thống khổ trên cơ thể cũng dần lui đi, mà lúc này vương miện đã hoàn toàn biến thành một màu trong suốt trên đỉnh đầu cô, hoàn toàn vô sắc, không còn dáng vẻ thất sắc quang mang chói lọi như trước.

Một tiếng đinh đang khẽ vang lên, trên vương miện xuất hiện vết nứt và vỡ ra, biến thành một đạo tinh quang dung nhập vào mi tâm của Khuynh Thành, biến thành một ấn ký tựa như chim phượng hoàng màu đỏ rực diễm lệ.

Thành công! Thật sự thành công!

Lúc ấn ký phượng hoàng hoàn toàn dung nhập vào mi tâm của cô, thập nhị hoàng đạo tinh đồ thần cũng cùng lúc hiện ra, xoay xung quanh cô rồi dung nhập vào trong cơ thể cô. Ngay lập tức, Khuynh Thành cảm nhận được thân thể biến hóa, cảm nhận một chút liền rõ rệt phát hiện ra, trên mười hai tinh đồ thần đó, mỗi tinh đồ thần đều có 2 ngôi sao được thắp sáng, và mười hai tinh đồ này đều được nối kết với nhau một cách hoàn mỹ, không thể tách rời!

_Hết chương 9_

Bình Luận (0)
Comment