Thiên Tinh Vũ Biến

Chương 8 - Khảo Hạch Giác Tỉnh (2)

Thất sắc quang mang, Thiên sát cô tinh, cả đời vĩnh viễn không thể tu luyện!

-Không... không thể nào lại là thất sắc quang mang được! - Lạc Khuynh Vũ kinh hãi thốt lên, rồi vung tay dùng ma lực hất tinh cầu ra một bên, không để cho Khuynh Thành tiếp xúc với nó nữa. Bà vội vàng tiến đến ôm lấy con gái vào trong lòng, run rẩy nói - Khuynh Thành, con đừng sợ, cho dù con không thể tu luyện, mẹ cũng sẽ bảo hộ cho con bình an một đời. Nhất định, mẹ sẽ không để mất cả con nữa đâu!

Khuynh Thành ngơ ngác không rõ ý tứ của mẹ mình. Vì sao cô không thể tu luyện, là vì cái gì đó thất sắc quang mang ban nãy sao? Mà ý mẹ là gì khi nói "không để mất cả con nữa"? Không lẽ... trước cô còn có một vị ca ca tỉ tỉ, chỉ vì yểu mệnh nên đã qua đời? Không thể nào!

Dường như vừa khám phá ra được bí mật kinh thiên động địa của chính mình, Khuynh Thành cảm thấy lòng đau như cắt. Đời trước cô luôn hi vọng bản thân có thể có anh chị em ruột thịt, sống lại một đời mặc dù có cha mẹ đã thực sự thỏa mãn cô rồi, nhưng cô vẫn hi vọng một ngày nào đó cha mẹ có thể sinh cho cô một người em cũng không tồi. Lại không ngờ, cô đã từng có một người anh người chị bí ẩn, mà chỉ vì kém may mắn nên đã qua đời, khiến cho cô sau này có gặp cũng chỉ là gặp ngôi mộ lạnh lẽo vô tri vô giác mà thôi.

Cố gắng nén buồn bã trong lòng lại, cô cất giọng ngây ngô hỏi:

-Mẹ, thất sắc quang mang ảnh hưởng gì ạ? Tại sao con lại không thể tu luyện được?

-Khuynh Thành, con nghe đây. Thông thường bất kì một Tinh Đấu ma sư nào khi thức tỉnh ma lực cũng đều là một màn bạch sắc, cho dù những vị chí tôn vô thượng Thái Cực Kim Tinh Đế Hoàng kia cũng vậy, chưa một ai xuất hiện dị tượng thất sắc quang mang, dẫu cho thất sắc quanh mang đại biểu cho cấp bậc cuối cùng ấy. Trên đại lục không phải không từng xuất hiện qua những kẻ thức tỉnh được thất sắc quang mang, mà quan trọng chính là ở chỗ, chỉ cần họ cưỡng ép đi qua khảo hạch giác tỉnh, lập tức sẽ sinh ra phản phệ mà nổ tung xác, chết bất đắc kì tử! Chính vì điều này nên thất sắc quang mang đã vô hình chung biến thành phế vật cả đời không thể tu luyện! - Thánh Thành Thiên trầm giọng giảng giải. Ông hi vọng sau khi nghe những lời này, con gái ông có thể không ương bướng sống chết đòi giác tỉnh tinh linh hệ nữa. Nếu không, e rằng cho dù có là Chấp pháp giả của Phụng Hoàng điện ở đây cũng khó có thể kéo con bé từ cõi chết trở về. - Biết rõ điều này, cha hi vọng con sẽ không theo đuổi chức nghiệp ma sư này nữa. Cho dù con không trở thành ma sư thì cha mẹ cũng sẽ bảo hộ cho con đến khi trút hơi thở cuối cùng!

Nói đoạn, ông khẽ thở dài một tiếng. Có lẽ đây là ý trời rồi, cho dù con bé có thật sự xuất sắc cả về mặt trí tuệ lẫn thể chất, thì cũng không thể phủ nhận được căn cơ trời sinh của con bé vốn chính là phế vật trong phế vật, cả đời không thể tu luyện. Nếu dám tu luyện chính là chống lại trời, chống lại Thần, chỉ có thể chết không nhắm mắt. Là một cường giả, ông hi vọng con mình có thể trở lên cường đại, nhưng là một người cha, ông không thể khoanh tay đứng nhìn con mình đi vào chỗ chết một cách dại dột được. Thà rằng ngăn cản sớm tránh đêm dài lắm mộng, còn hơn trơ mắt nhìn con mình bị hủy diệt bởi thất sắc quang mang, thiên sát cô tinh kia.

Lạc Khuynh Vũ cũng mở miệng khuyên giải:

-Tiểu Khuynh Khuynh, con cũng nghe cha con nói rồi đấy, đây đều là sự thật, không hề sai một chút nào đâu. Nghe mẹ, con đừng cố chấp theo đuổi chức nghiệp này nữa, cho dù không thể trở thành Tinh Đấu ma sư như cha mẹ, thì cha mẹ vẫn có thể lo cho con một đời được mà!

Sau khi nghe những lời cha mẹ nói, Khuynh Thành rơi vào trầm mặc. Trên đời này cô không thích nhất chính là bản thân trở nên vô dụng, thậm chí đến năng lực tự bảo vệ và chăm sóc chính mình cũng không có, vậy thì cô cũng chẳng muốn cái mạng này của mình. Cô có thể hiểu được tấm lòng cha mẹ dành cho mình cùng sự lo âu của họ, nhưng hơn ai hết, cô không hi vọng bản thân chỉ vì chữ chết mà sờn bước, không dám tiếp tục tu luyện. Chết ư, cô có sợ không? Đã từng chết qua một lần, lại trải qua vô vàn chuyện thập tử nhất sinh ở kiếp trước, cô đã sớm không còn quan tâm đến chữ chết này nữa. Sống chết có số, nếu như hôm nay vì không tiến hành giác tỉnh mà cô có thể sống tiếp được, thì đến lúc bị kẻ thù truy đuổi tận nơi, không năng lực tự vệ, cô sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho cha mẹ, hoặc là kẻ bỏ mạng đầu tiên mà thôi! Đặc biệt là từ ngày đến với thế giới này, cô đã biết mình có một kẻ thù mang tên Lạc Nhan, còn về phần người đó là ai trong thế giới này, cô còn phải từ từ tìm hiểu. Nhưng nếu cả đời không thể tu luyện hay bước ra khỏi Ngân Không cốc này, có lẽ cơ hội trả thù chưa có mà cô đã bị kẻ thù giết chết ngay lập tức rồi. Thánh Khuynh Thành cô ghét nhất chính là ở trong thế bị động, biến thành con mồi cho kẻ khác tùy ý chà đạp tra tấn. Quan điểm của cô luôn luôn là, mạng do ta giữ, mệnh do ta định. Kẻ khác muốn mạng của cô, vậy thì phải xem cô có nguyện ý giao ra không đã!

Hơn nữa, cô không hiểu được sự kinh khủng của thất sắc quang mang, nhưng cô biết được rằng, một khắc thấy bảy màu đó, chính là bảy màu của Luân xa - hồng, tranh, kim, lục, lam, chàm, tử (đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, chàm, tím). Cô suy đoán rằng vì bản thân huy động năng lượng từ Hải Để Luân rót vào bên trong Tinh Ngân không để dẫn động ma lực truyền vào tinh cầu, nên đã gây ra hiện tượng thất sắc quang mang đó.

Trên thực tế, suy đoán này của cô không hoàn toàn sai. Trong cơ thể con người luôn tồn tại Luân xa, nhưng để khai mở được nó thì phải có căn cơ cộng thêm sự rèn luyện kiên trì bền bỉ. Cho dù ai cũng có, nhưng để mở ra được nó lại không phải người nào cũng có thể. Những người trong ghi chép kia đều là những người có khả năng thức tỉnh được Luân xa, nhưng vì không biết cách tu luyện, đồng thời kinh mạch còn thô sơ yếu ớt, nên lúc thức tỉnh lập tức bị phản phệ là vậy. Nếu cô chỉ một đường tu luyện Tinh Ngân không mà không hề động chạm đến Luân xa, thì nhất định sẽ không gặp phải bình cảnh kia. Bình cảnh kia sinh ra là do năm đầu tiên đó khi vừa đạt tới cấp độ 3, cô đã đem phế đi toàn bộ thực lực, tẩy cân phạt tủy một lần, thiêu đốt Tinh Ngân không của bản thân để tái tạo lại một lần kinh mạch thân thể, lấy căn cơ vững chãi để phát triển Luân xa.

Sau khi đồng thời tu luyện Luân xa và Tinh Ngân không, một thời gian ngắn sau cô lại tiếp tục khôi phục về cấp độ 3, nhưng từ đó trở đi, vĩnh viễn không thể đề thăng thêm được một cấp nào nữa. Điều này là do lúc đó Khuynh Thành còn tu luyện độc lập Tinh Ngân không và Luân xa, khiến cho mất cân bằng về mặt năng lượng trong cơ thể, dẫn đến sự bài xích và cạnh tranh giằng co giữa 2 bên, khiến cho năng lượng cho dù hấp thu vào được cũng không thể chuyển hóa vào bên trong Luân xa hay Tinh Ngân không mà đều bị mắc kẹt trong kinh mạch, bằng vào rèn luyện thể chất hằng ngày mà tiêu tán dần đi. Đến khi cô giác ngộ ra được cách thức tu luyện mà đem Tinh Ngân không cùng Luân xa thiết lập cây cầu nối quan hệ, đem năng lượng trao đổi qua lại hai chiều mới thật sự đột phá bình cảnh, đem kinh mạch nghẽn khai thông toàn bộ và cải tạo đề thăng lại, trong nháy mắt đã hoàn toàn đột phá cấp 10. Một màn này tuy thật sự nguy hiểm nhưng không kém phần thành công và nhiều chỗ tốt này, sẽ không thể đạt thành nếu như lượng ma lực nghẽn trong kinh mạch của Khuynh Thành không đủ nhiều để đạt đến cấp 10. Cô cũng phải thú nhận với chính mình rằng trong chuyện này, cô thật sự được quý nhân phù hộ, có một ít may mắn để đột phá nhanh chóng như thế.

Đồng thời với cơ sở này, cô tự tin rằng bản thân cho dù làm khảo hạch giác tỉnh có thể chịu thống khổ vạn lần, nhưng tuyệt đối không nguy hại đến tính mạng! Bởi lẽ, cô đã có song tu Luân xa và Tinh Ngân không, chứ không phải riêng biệt từng phần như những ma sư có căn cơ khác kia nữa! Chỉ e nếu cô tu luyện tách rời như cũ, nếu đột phá được tầng 10 cũng sẽ chết bất đắc kì tử như những gì đã được ghi chép lại về những người đi trước.

Nhưng lí luận của cô không phải đột nhiên có thể nói ra được, mà có nói ra thì cũng không một ai tin. Vì trên đại lục này, sự tồn tại của Luân xa còn là một cái gì đó vô cùng xa lạ. Hơn nữa nếu thực sự nói ra, thì sẽ kéo theo nhiều bí mật khác của cô cũng bị bại lộ. Đây chính là chuyện mà cả đời này Thánh Khuynh Thành không muốn nó xảy ra nhất! Ngẫm nghĩ thêm một lúc, bỗng có một ý tưởng nảy ra trong đầu cô.

"Có rồi!" - Khuynh Thành vui vẻ nghĩ, trong đáy mắt ánh lên vẻ xảo trá nhưng rất nhanh lại biến mất, khiến cho cha mẹ cô không thể phát giác được.

Sau một hồi trầm tư suy ngẫm, cuối cùng cô cũng hạ quyết định. Cô hướng cha mẹ khấu đầu một cái, rồi nghiêm túc nói:

-Cha, mẹ, con cầu xin cha mẹ hãy thành toàn cho con được làm khảo hạch giác tỉnh lần này! - Mắt thấy mẹ định lên tiếng thì được cha cản lại, cô khẽ thở phào một cái trong lòng, rồi tiếp tục nói - Con biết cha mẹ sẽ không đồng ý cho con làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng nhưng con có thể chứng minh được rằng việc giác tỉnh này sẽ không làm ảnh hưởng đến sự sống chết của con!

Đáy mắt Thánh Thành Thiên ánh lên một tia ngạc nhiên kèm theo vui mừng nhưng rất nhanh biến mất, ông hắng giọng nói:

-Ý con là sao?

Lạc Khuynh Vũ bất mãn nhìn chồng mình, toan định lên tiếng mắng hai cha con hồ nháo quen thân thì nhận được ánh mắt của chồng bảo mình hãy bình tĩnh, nghe thử xem con bé giải thích ra sao, nếu như không tốt thì không làm là được, nên bà mới nhịn xuống cơn bất mãn này mà yên lặng lắng nghe. Khuynh Thành thấy một màn này, trong lòng không khỏi dấy lên một tia ấm áp. Cha mẹ của cô không lúc nào không lo lắng cho cô, nhưng cũng không vì cái lo lắng đấy mà tước đoạt đi quyền tự do ngôn luận của cô, vẫn tôn trọng và lắng nghe từng suy nghĩ của cô. Đây chính là điều mà ít bậc phụ huynh nào có thể làm được! Cho dù hiện tại cô chỉ là một đứa trẻ con, nhưng sự tôn trọng mà cha mẹ dành cho cô khiến cho cô cảm thấy, mình cũng là một người lớn được đối đãi bình đẳng.

-Ý của con là, thân thể của con đã được trui rèn trong chí dương Hoàng Tuyền và chí âm Băng Liên đài từ bé đến lớn, sức chịu đựng đã sớm vượt xa so với những Tinh Khởi ma sư bình thường. Bên cạnh đó, trong lúc giác ngộ vừa rồi của con, con cơ hồ cảm nhận được một giọng nói thân thuộc đang nói với con rằng "Muội muội, nhất định phải kiên trì, chỉ cần đột phá được bình cảnh này, việc khảo hạch giác tỉnh không còn đáng lo nữa", sau đó thì Tinh Ngân không của con biến hóa, tách ra làm hai, ở vị trí gần nhau, nhưng có đường dẫn nối với nhau để truyền năng lượng, và màu sắc của nguồn năng lượng chảy ở bên trong Tinh Ngân không đều trở thành thất sắc quang mang. - Nói đoạn, cô vận ma lực trích xuất năng lượng tinh thuần từ trong Luân xa ra, nó thật sự mang thất sắc quang mang. - Cha mẹ thấy, hoặc hai người có thể dùng Tinh Hải lực để quét, màu sắc của Tinh Ngân không của con chính là như vậy. Con nghĩ tinh cầu ban nãy tỏa ra màu như vậy hẳn có liên quan mật thiết đến Tinh Ngân không đổi màu của con.

Thánh Thành Thiên dùng Tinh Hải lực quét qua Tinh Ngân không của Khuynh Thành, quả nhiên nhìn thấy 2 vòng xoáy giống nhau, có điều cái ở đan điền mang màu nhạt hơn một chút, bạch sắc chiếm vẫn rõ rệt hơn. Có điều, chỉ một điểm này đã chứng minh được, thất sắc quang mang này của cô hoàn toàn khác biệt với thất sắc quang mang của kẻ khác! Lại cộng thêm một thân kiện khang mạnh khỏe của cô, chắc chắn sẽ chịu đựng được qua khảo hạch giác tỉnh. Cùng lắm nếu không ổn, ông sẽ ra tay can thiệp, cho dù có phải trả giá bằng sinh mệnh, ông cũng cam lòng.

Lạc Khuynh Vũ cũng đã bị thuyết phục, nhưng lại chợt nhận ra vế trước Khuynh Thành nói có người gọi con bé là muội muội, khiến cho lòng bà vốn đang yên lại nổi sóng. Trên gương mặt của bà bỗng chốc trở nên già nua, đáy mắt đượm buồn.

Khuynh Thành nhận thấy mẹ mình có gì không đúng, bèn cất tiếng hỏi:

-Cha, mẹ sao lại trông buồn như thế? Vẻ ngoài của mẹ cũng biến hóa mất rồi!

Thánh Thành Thiên quay sang nhìn vợ mình, thấy bà bỗng chốc biến thành bà lão tiều tụy, mất đi nét xinh đẹp thanh thoát thường ngày, vội vàng ôm bà vào trong lồng ngực. Ông hiểu, lời nói ngây ngô ban nãy của Khuynh Thành đã chạm đến nỗi đau của bà năm xưa rồi...

-Nương tử, nàng phải sống thật vui vẻ mạnh khỏe, bên cạnh chúng ta vẫn còn Khuynh Thành, không thể quá thương tâm mà bỏ lại con bé được. Khuynh Thành cần nàng, ta cũng cần nàng, mà con bé chắc chắn cũng không hi vọng nàng thương tâm như bây giờ. - Thành Thiên thấp giọng an ủi bà, trong đáy mắt ông cũng ẩn hiện một tia đau đớn cùng không cam lòng.

Khuynh Thành nghe tới đó liền hiểu được bản thân mình có một vị tỷ tỷ yểu mệnh, trong lòng cũng chua xót không thôi, bèn nhào vào trong lòng mẹ, ôm lấy bà, xúc động nói:

-Lúc đó trong mộng cảnh, con gặp được vị tỷ tỷ có gương mặt giống mình đến 8 9 phần, lại không ngờ đó chính là tỷ tỷ thân sinh của con. Mẹ, tỷ vẫn luôn theo dõi cả gia đình nhà mình, mẹ không thể thương tâm rồi đổ bệnh được! Như vậy tỷ ở nơi xa sẽ không yên lòng!

Bà rơm rớm nước mắt, không ngờ được rằng nhờ vào một lần bình cảnh mà con gái lại được tỷ tỷ về báo mộng, mà chỉ thông qua vài lời đã hiểu được vị tỷ tỷ kia đã sớm yểu mệnh qua đời. Bà dang tay ôm lấy Khuynh Thành trong tay, cất giọng nỉ non:

-Tiểu Khuynh Khuynh của mẹ, con nhất định phải sống thật tốt, thay cả phần tỷ tỷ Khuynh Tâm của con. Tiểu Tâm Nhi bạc mệnh không thể ở cạnh cha mẹ quá lâu, con nhất định phải bồi cha mẹ đến già đấy!

Cô gật đầu mạnh mẽ đồng ý nhận lời với mẹ của mình. Thật ra, cho dù mẹ cô không nói ra lời này, thì tự sâu thẳm trong trái tim Khuynh Thành cũng đã tự phát lời thề như vậy rồi.

Một nhà ba người cứ thế lặng yên ôm nhau dưới màn đêm lấp lánh ánh sao, khung cảnh vô cùng yên bình ấm áp.

_Hết chương 8_

Bình Luận (0)
Comment