Thiên Vị

Chương 14

Editor: Flower Nhật

Cả đêm Heechul thức trắng nghĩ về chuyện của JaeJoong, sáng sớm đã ngay ngắn ngồi sẵn ở ghế sa lon chờ người đến đón. Ai ngờ lại chờ đến 2 giờ trưa, hại Heechul thiếu chút nữa ngủ gật.

Lúc Heechul đứng trước cửa nhà YunHo, phản ứng không khác JaeJoong là bao nhiêu, chẳng qua là hắn mắng thầm trong lòng, chứ không chửi thẳng miệng như JaeJoong thôi. YooChun dẫn Heechul đến phòng khách ngồi chờ. Heechul nhìn ngắm xung quanh, quay đầu liền thấy YunHo đứng ở hoa viên tưới hoa.

“Thiếu gia các người còn rảnh rỗi đi tưới hoa à.”

YooChun cười cười, đáp:

“Tôi cũng không biết.”

Heechul không nói gì, tiếp tục nhìn vào hoa viên, nhưng càng nhìn lại càng thấy không đúng, tại sao Jung YunHo một người lại có bốn chân? Chẳng lẽ là…

Heechul bị ý nghĩ của mình làm giật mình, vội vàng đứng lên chạy đến hoa viên, càng lại gần càng kinh hãi, bởi vì hắn nghe được giọng JaeJoong. Lúc Heechul đứng ở hoa viên mới biết mình đoán không  sai, YunHo đang ôm JaeJoong trong ngực tưới hoa.

“Baby!”

Heechul gầm lên giận dữ, lập tức hắn bị tưới một thân đầy nước.

“A, Heechul hyung” JaeJoong giật mình quay lại nhìn, cậu quên mất mình đang cầm vòi nước, phun nước đầy người Heechul.

YunHo vươn tay tắt vòi nước trên tay JaeJoong, sau đó buông cậu ra nói:

“Lại xem hắn đi.”

JaeJoong vội kéo Heechul chạy đến phòng mình, sau đó lấy một bộ quần áo mới đưa cho hắn mặc. JaeJoong trong lòng sốt ruột không thôi, không biết phải giả thích với Heechul quan hệ của mình với YunHo như thế nào.

“Baby, em không có gì muốn nói với hyung sao?” Heechul hỏi, ngồi xuống bên cạnh JaeJoong.

JaeJoong nhìn nhìn sắc mặt Heechul, sau đó cợt nhả hỏi:

“Hyung, sao hyung lại tới đây?”

“Hyung sẽ cho em một cơ hội nữa, baby.”

“Ách… Không phải hyung thấy rồi sao, còn hỏi. Đúng như hyung đoán, em… hiện tại với YunHo đang quen nhau.”

“… Em thương hắn?” Heechul hỏi.

“Ừ.” JaeJoong gật đầu.

“Em có biết hắn là người thế nào không? Em có chắc hắn yêu em không?”

“Hyung, thực ra hắn không có khủng bố như anh tưởng đâu.”

“Baby, em đến giờ vẫn không hiểu. Em không biết hắn, em không hiểu biết một chút nào về hắn. Ngược lại, hắn biết rất rõ về em, thậm chí…” Heechul nói một nửa đột nhiên dừng lại.

“Thậm chí gì?”

“… Min Hyo Chan, một người em quen 3 năm. Em nghĩ rằng vì sao cô ấy lại muốn chia tay? Baby, em đừng bị thiếu gia lừa. Mọi việc đều từ hắn mà ra. Hyo Chan chia tay em, là bởi vì thiếu gia bảo cô ấy phải làm như vậy!”

“Cái… cái gì?”

“Này là Hyo Chan nói cho hyung biết, cô ấy còn hỏi hyung rằng em có thật sự yêu thiếu gia không. Em có biết vì sao thiếu gia ba lần bốn lượt mời Hyo Chan ở lại ăn cơm không? Làm vậy để Hyo Chan thấy được em đối với thiếu gia đặc biệt như thế nào. Hyung thà để em và Hyo Chan quen nhau, chứ không thể nhìn em như đứa ngốc bị thiếu gia nắm trong tay đùa giỡn.”

“… Hyung, những gì anh nói đều là sự thật sao?” JaeJoong hỏi, ngữ khí dần dần lạnh đi.

“Em cho rằng hyung phải nói dối sao? Baby, hyung còn biết hắn đêm nay sẽ đi gặp tình nhân. 8 giờ tối nay, hyung ở ngoài cửa chờ em, thừ dịp hắn chưa muốn giết em, trốn đi.” Heechul xoa đầu JaeJoong.

“Không được, không được! Em muốn gặp hắn hỏi rõ ràng.” JaeJoong đứng lên chạy ra cửa.

“Baby! Không được! Em làm vậy khác nào ra ngoài chịu chết. Nghe lời hyung, trốn đi.” Heechul gắt gao đem JaeJoong kéo về.

“Em không tin! Hắn là yêu em, hyung, hắn thật sự yêu em. Hắn không có tình nhân.” JaeJoong nói, không thể tin liên tục lắc đầu.

“Baby, nếu đêm nay em trốn thoát, hyung sẽ mang em đi xem hắn có tình nhân hay không. Thấy rồi em sẽ đi với hyung.” Heechul đau lòng nhìn cậu.

“Làm sao hyung biết hắn gặp tình nhân ở đâu?” JaeJoong lập tức cảnh giác.

“Hắn gặp tình nhân ngay tại quán bar hyung làm việc. Nhưng phải nghe lời hyung, lúc đó đừng xúc động, chỉ cần nhìn một chút, xác định là hắn rồi đi với hyung!” Heechul sờ sờ tóc JaeJoong.

“… Được.” JaeJoong gật đầu.

Heechul nói xong bước ra khỏi phòng, còn Kim JaeJoong, giống như rối gỗ vẫn ngồi im lặng trên giường.

Đến giờ JaeJoong vẫn không tin lời Heechul. Chẳng lẽ Jung YunHo chỉ vì mình mà cười, là giả sao? Chẳng lẽ Jung YunHo ôn nhu kia cũng là giả sao? Jung YunHo thật sự có tình nhân sao?

Kim JaeJoong thấy đầu mình đột nhiên đau quá.

Mọi thứ thật lộn xộn, rắc rối. Tất cả hình ảnh cứ liên hồi dâng lên. Thái độ của YunHo đối với mình, những vấn đề mà Hyo Chan hỏi khi chia tay mình, còn có rất rất nhiều điều khác khiến JaeJoong nhất thời không muốn suy nghĩ nữa. Cậu chỉ biết rằng, Jung YunHo chưa bao giờ nói thích cậu, càng đừng nói gì đến yêu.

“Cậu ấy đồng ý không?”

“Không biết, tôi chỉ nói với nó đêm nay thiếu gia sẽ đi cùng tình nhân đến quán bar. Nếu không tận mắt nhìn thấy, nó sẽ không tin đâu.”

“…Được, đêm nay tôi sẽ an bài.”

“Có phải nếu như vậy thì JaeJoong sẽ không phải chịu thương tổn? Nếu không phải vậy, tôi nhất định giết anh!”

“Chẳng lẽ cậu không tin tôi sao?”

“Anh chẳng có cái gì để tôi tin tưởng.”

“Nhưng vì Kim JaeJoong cậu vẫn làm, không phải sao?”

“Nhớ kỹ lời anh đã nói.”

Kim Heechul nói xong, lập tức quay gót rời đi.

Nam nhân còn ngồi trong kho hàng ném tàn thuốc trong tay xuống, nhìn theo bóng dáng Heechul rời đi, sau đó hắn cũng bước ra.

Cuối cùng cũng đến tối, JaeJoong đi khắp nhà tìm, quả nhiên không thấy YunHo đâu, nhưng YooChun lại ở nhà. JaeJoong nhìn trái nhìn phải, trong lòng nghĩ làm sao để ra ngoài.

“JaeJoong thiếu gia, ngài làm sao vậy?” YooChun nhận ra JaeJoong không giống bình thường.

“Hả? Không có gì.” JaeJoong cười cười, sau đó hỏi YooChun:

“YooChun, JunSu đâu?”

“Chắc ở trong bếp.”

JaeJoong đảo mắt, từ đây đến bếp cũng phải 10 phút, hẳn là đủ để mình chạy trốn. JaeJoong nghĩ vậy, liền nói:

“YooChun, cậu gọi JunSu lại đây đi.”

YooChun không nghi ngờ gì gật đầu, đi xuống bếp. JaeJoong thừa lúc này chạy ra khỏi cửa. Ra đến cửa sau, JaeJoong liền chạy đến nơi Heechul chờ sẵn.

“Hyung, đi thôi.” JaeJoong kéo tay Heechul vội vã đi.

“Baby, nghe hyung nói, đừng xúc động như vậy. Đối thiếu gia xúc động chính là lựa chọn sai lầm.” Heechul bất an khuyên.

“Hyung chỉ cần dẫn em tới đó là được rồi. Nhưng đừng để em biết hyung gạt em.”

“Baby…”

JaeJoong không để ý đến Heechul, cậu chỉ biết là Jung YunHo không phải giống như Heechul nói, ở trong bar hẹn hò với tình nhân. Mặc dù cậu không nghĩ rằng Heechul nói dối, nhưng cậu cũng rất tin tưởng YunHo.

Đến lúc đứng trước cửa quán bar, JaeJoong lại do dự, cậu sợ hãi, sợ thật sự nhìn thấy YunHo ôm nữ nhân khác.

“Baby? Hay là chúng ta không vào vậy.” Heechul nói, kỳ thật thật lòng hắn không muốn nhìn JaeJoong phải thương tâm.

“… Không được! Em nhất định phải vào xem.” JaeJoong đáp, lấy hết dũng khí bước vào trong.

Cả hai cùng bước vào, ngồi ở quầy bar, ánh mắt nhìn khắp nơi, tìm xem có thấy thân ảnh YunHo hay không. Đợi một hồi lâu vẫn không thấy YunHo đâu, Heechul bắt đầu bất an, chẳng lẽ người kia vẫn chưa an bài sao?!

“Hyung, không phải nói hắn sẽ đến sao?” JaeJoong lạnh lùng nhìn Heechul.

Heechul há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.

Đúng lúc này, Jung YunHo cùng một nữ nhân đột ngột xuất hiện, từ lúc YunHo bước vào cửa JaeJoong liền chằm chằm nhìn hắn, hiển nhiên YunHo cũng thấy cậu và Heechul, nhưng không hề có ý định bước lại đây. Nữ nhân bên cạnh YunHo tươi cười ôm tay hắn, JaeJoong có cảm giác ly nước trong tay sớm muộn cũng bị mình bóp nát.

“Baby…” Heechul lo lắng gọi JaeJoong.

“Em đi một chút.” JaeJoong nói xong, đứng lên đuổi theo YunHo.

“Không được, baby!” Hiện tại JaeJoong mà qua đó thì mọi công sức đều uổng phí.

“Đừng cản em!” Kim JaeJoong đẩy tay Heechul ra, đuổi theo.

JaeJoong và Heechul ngừng lại trước khu vip, Heechul vẫn liên tục khuyên JaeJoong không nên đi vào, nhưng JaeJoong dường như cái gì cũng không nghe được mở cửa đi vào, YunHo và nữ nhân kia đang ngồi ở trong.

“Các người làm gì vậy? Người bán hàng à?” Nữ nhân khó hiểu hỏi.

YunHo nhìn JaeJoong, quay sang nói với nữ nhân:

“Ki, ta ra ngoài một chút.” Sau đó YunHo đứng lên.

“Ở trong này nói rõ ràng không phải tốt hơn sao, Jung YunHo?” JaeJoong cúi đầu, YunHo nhìn không rõ biểu tình hiện tại của cậu.

“Đi ra ngoài nói sau JaeJoong.” YunHo kéo tay JaeJoong.

“Đừng chạm vào tôi! Tôi sẽ ở trong đây nói rõ ràng, cô ta là ai? Vì sao anh lại ở đây? Không phải nói có việc phải giải quyết sao? Cô ta chính là việc anh cần giải quyết à?”

“Thiếu gia, người đó là ai? Thật không lễ phép.” Ki nói, bất mãn trừng mắt nhìn JaeJoong.

JaeJoong ngẩng đầu gắt gao nhìn YunHo, tâm khẽ run.

“Chẳng lẽ, anh không có gì để nói với tôi sao?” JaeJoong lại hỏi.

YunHo nhìn JaeJoong, trong mắt hắn ẩn chứa một điều gì đó mà cậu không tài nào hiểu được, sau đó hắn nói:

“Không có.” Ngữ khí so với lần đầu gặp mặt còn lạnh hơn.

“… Thì ra, tôi quả nhiên chỉ là món đồ chơi của anh.”

JaeJoong nói xong, giơ tay tát YunHo một cái. Khí lực lớn đến mức đầu YunHo bị nghiêng sang một bên, khóe miệng tràn ra máu tươi.

“Á, thiếu gia.”

JaeJoong lạnh lùng cười, sau đó xoay người cùng Heechul rời khỏi quán bar.

YunHo im lặng nhìn theo bóng JaeJoong, Ki đứng bên cạnh lo lắng chạy tới giúp hắn lau máu đọng trên môi thì lại bị YunHo gạt ra. Hắn tự lấy tay lau đi, nhíu chặt mày. YunHo nghĩ, có lẽ hắn nên tìm đạo diễn thật sự của màn kịch này.
Bình Luận (0)
Comment