Thiên Vị

Chương 15

Editor: Flower Nhật

Rời khỏi quán bar, JaeJoong một tiếng cũng không nói cứ xăm xăm đi về phía trước, Heechul vẻ mặt lo lắng theo sát phía sau, muốn nói rồi lại không dám nói. Vừa nãy xem một màn JaeJoong đánh YunHo vậy làm Heechul sợ, hắn sớm biết JaeJoong rất kiên cường, chỉ là không ngờ có lúc JaeJoong cũng sẽ mạnh mẽ như vậy.

“Hyung.”

“Hả?”

JaeJoong đột ngột gọi làm Heechul sợ tới mức suýt đứng tim, từ phía sau chạy nhanh đến bên cạnh JaeJoong hỏi:

“Baby, em vừa nãy mới đánh thiếu gia, không sao chứ?”

“Quan tâm làm cái gì! Có ngon thì hắn gọi người đến giết em đi. Con mẹ nó, hiện tại là lỗi tại em à?” JaeJoong phẫn nộ nói.

Heechul nuốt một ngụm nước bọt:

“Baby, giờ em có tính đến nhà hyung ở không?”

“Còn hỏi! Chẳng lẽ hyung bảo em quay về nơi đó sao? Đánh chết em cũng không trở về nơi quỷ quái đó.” JaeJoong sau khi gào xong, tiếp tục xăm xăm đi về phía trước.

Heechul đứng nhìn cậu mà đau lòng. Tuy rằng hiện tại JaeJoong bộ dáng vẫn không có gì thay đổi, nhưng Heechul lại thấy được sự yếu đuối của cậu. Giọng JaeJoong ít nhiều đã mang theo nức nở muốn khóc, chỉ là cậu kiềm lại thôi.

Heechul biết rõ JaeJoong là một người nặng tình cảm, cũng biết một khi JaeJoong đã có cảm tình với ai thì rất khó thay đổi. Heechul muốn an ủi cậu, lại không biết nói gì.

Ngẩng đầu nhìn JaeJoong cứ bước đi không mục đích, Heechul cắn chặt răng đuổi theo, bất ngờ lại thấy được JaeJoong lệ rơi đầy mặt.

Nhìn JaeJoong, tâm Heechul như bị vật nhọn cứa phải, đau!

Đối với Heechul, JaeJoong từ trước tới nay luôn là một người kiên cường, cho dù gặp bất cứ chuyện gì cậu cũng sẽ vui vẻ đón nhận. Heechul chưa từng thấy qua nước mắt JaeJoong. Chỉ là Heechul không thể tưởng tượng được một thiếu gia thôi mà lại có thể mang JaeJoong biến thành cái dạng này, hắn làm sai rồi sao?

“Baby…”

“Em… em không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Không có việc gì, thật sự không có việc gì. Đừng nhìn em, đừng nhìn em là được.” JaeJoong nói, trên mặt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Nhìn tình trạng hiện tại của JaeJoong, là ai cũng cảm thấy đau lòng thay cậu.

JaeJoong tránh khỏi bàn tay của Heechul tiếp tục bước thẳng về phía trước. Heechul không thể làm gì, chỉ có thể im lặng đi theo phía sau JaeJoong, bước ngược hướng về nhà.

JaeJoong kỳ thật cũng không hiểu vì sao mình lại khóc, thật ra ngay từ lúc thấy YunHo trong quá bar, cậu đã muốn khóc. Nhưng cậu không muốn khóc trước mặt hắn, nếu khóc trước mặt hắn, thì tôn nghiêm cuối cùng của cậu cũng sẽ mất.

Lúc đó, JaeJoong thật sự rất muốn nghe YunHo giải thích, cho dù chỉ một câu “Trở về sẽ nói cho em biết” cậu cũng sẽ trở về chờ nghe đáp án của hắn, nhưng hắn lại không nói, bất cứ câu nào.

Vươn tay tát YunHo, JaeJoong thật không biết cậu lấy dũng khí ở đâu ra mà làm điều đó, chỉ biết khi thấy khóe miệng hắn đọng máu, cậu còn vì hắn đau lòng. JaeJoong cảm thấy bản thân điên thật rồi, bị YunHo xem như đồ chơi hết lần này đến lần khác, lại còn vì hắn mà đau lòng!

Đi không biết bao lâu, JaeJoong cảm thấy thật mệt mỏi, JaeJoong ngồi xuống, nơi mà cậu cũng không biết là nơi nào, Heechul đi theo phía sau cũng ngồi xuống theo. Nhưng JaeJoong  không muốn quay đầu lại nhìn, JaeJoong không muốn bất kỳ ai nhìn thấy cái dạng này của cậu, mặc dù cậu đã từng khóc trước mặt Jung YunHo.

Jung YunHo, Jung YunHo, lại là Jung YunHo!

Đến bây giờ trong đầu toàn là hình ảnh Jung YunHo. Trong đầu cứ liên tục quanh quẩn câu nói lạnh lùng lúc đó của hắn “Không có”, rốt cục Jung YunHo là người thế nào? Kim JaeJoong nhận ra bản thân mình giống như Kim Heechul nói, không biết một chút gì về Jung YunHo. Nói cách khác, chính mình đối với Jung YunHo căn bản là hoàn toàn không biết gì cả.

“Cậu thấy thế nào?”

YooChun không nói gì, cũng không dám nhìn YunHo.

“Được rồi, ta cũng biết việc này làm cậu khó xử. Nhưng hắn làm vậy cũng không hẳn là một chuyện xấu.” Jung YunHo nói, đặt tài liệu lên trên bàn.

“Vậy còn JaeJoong thiếu gia, thiếu gia mặc kệ sao?”

YunHo không nói gì, chỉ lắc đầu.

YooChun nhìn mặt YunHo, nhíu mày hỏi:

“Thiếu gia, ngài… vì sao bị thương?”

YunHo nghe xong vươn tay chạm vào khóe miệng của mình, nói:

“Nếu ta nói là JaeJoong đánh, cậu tin không?”

YooChun gật đầu:

“Ngoại trừ JaeJoong thiếu gia, không còn ai có thể.”

YunHo hơi nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó rời khỏi thư phòng, đi đến phòng JaeJoong. YunHo im lặng nhìn phòng cậu một lát, rồi khép cửa lại đi ra.

JaeJoong không biết làm sao mình đến được nhà Heechul, chỉ là khi tỉnh lại đã giữa trưa, nhìn mình trong gương, mắt sưng húp đến thảm thương. Cậu mở tủ lạnh tìm đá đắp lên, chờ cho mắt đỡ sưng mới chạy đi tìm Heechul, phát hiện ra Heechul đi làm rồi, thế là JaeJoong chán nản ngồi ở phòng khách xem TV.

Cứ chuyển liên tục từ kênh này đến kênh khác, JaeJoong không biết là cậu xem TV hay TV xem cậu, chỉ biết trong lòng cứ ẩn ẩn đau.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa vội vã, JaeJoong chậm chạp bước đến cửa, hỏi:

“Ai thế?”

“Ngu ngốc, anh còn không mau mở cửa?” Ngoài cửa là giọng ChangMin vô cùng tức giận.

JaeJoong hơi giật mình, lập tức mở cửa, nhìn thấy ChangMin mang theo một đống hành lý đứng trước mặt mình. Nhìn JaeJoong trợn mắt há hốc mồm, ChangMin thật muốn đạp cậu một phát cho bõ ghét, nó lườm JaeJoong, hỏi:

“Này, anh thật sự nhẫn tâm nhìn một đứa bé đáng yêu như tui xách nặng nhọc vậy đứng ở cửa sao?”

JaeJoong phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng cười cười rồi cầm hành lý giúp ChangMin, để ChangMin vào nhà.

ChangMin vào nhà đầu tiên là rót cho mình một ly nước, sau đó vẻ mặt đại gia tự nhiên ngồi xuống ghế sa lon. JaeJoong nhìn một đống hành lý bên chân, cậu thật sự không hiểu, đây là ý gì vậy?

“Ngu ngốc thật không có nghĩa khí nha, bỏ nhà trốn đi lại không thèm gọi tui một tiếng!” Chưa chờ JaeJoong hỏi, ChangMin đã mở mồm nói trước.

“Chuyện gì vậy, ChangMin?”

“Bắt đầu từ hôm nay, tui sẽ ở với anh. Anh xem, đồ đạc gì tui cũng đã mang đến hết, hơn nữa tiền nhiều năm để dành tui cũng mang tới.” ChangMin đáp, đắc ý quơ quơ sổ tiết kiệm trong tay rồi chỉ chỉ hành lý bên chân JaeJoong.

JaeJoong lúc này mới hoàn toàn hiểu được lời nói của ChangMin, cậu kích động chạy lại lắc lắc bả vai ChangMin:

“ChangMin, thằng nhóc thối nát này, nhóc điên rồi à? Chơi cái gì không chơi lại chơi trò bỏ nhà đi bụi? Hơn nữa, nếu Jung YunHo tìm nhóc thì phải làm sao bây giờ?”

ChangMin đẩy tay JaeJoong ra, nói:

“Hắn mới không tìm tui, là hắn đuổi tui đi.”

“Cái gì?”

“Hắn nói tui ở đó gây phiền phức cho hắn. Tối hôm qua anh vừa đi, hắn liền dẫn vài bà cô về nhà.” ChangMin đáp, liếc mắt quan sát biểu tình của JaeJoong.

JaeJoong trầm mặc, im lặng nhìn ChangMin.

“Vì thế, tui cùng đường mới đến ở nhờ nhà anh. Đương nhiên, anh vẫn có thể đuổi tui đi.” ChangMin nói xong, giả vờ xoay người đứng lên.

“Tiểu quỷ, chờ một chút. Ở lại đi. Anh đi dọn phòng cho nhóc.” Kim JaeJoong đi vào trong giúp ChangMin sửa sang lại phòng.

JaeJoong thật sự không thể tin được YunHo là người như vậy. Nếu hôm nay không phải ChangMin xuất hiện trước mặt mình nói những lời này, Kim JaeJoong tuyệt đối không đem Jung YunHo nghĩ thành người như thế!

Hiện tại nghĩ lại, JaeJoong cảm thấy thật buồn cười, trước đây cứ liên tục nói hắn là người tốt. Ha, đúng là ngu ngốc!

Jung YunHo khốn nạn, rõ ràng là một đại khốn nạn!!

Nếu gặp lại hắn, thì phải đem hắn đánh một trận thật đau cho hả giận!

JaeJoong ở trong lòng tự hứa.

Cuối cùng, JaeJoong và ChangMin lại ở với nhau, trong một tình huống không rõ ràng lắm. JaeJoong cả ngày mang theo ChangMin chạy nhảy lung tung, ra khỏi nhà đều nói lấy tiền làm từ thiện, cuối cùng đều đem đi ăn xài hết.

Mấy ngày nay, JaeJoong và ChangMin gần như đi chơi hết tất cả các nơi, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. ChangMin cũng hay nói những câu kỳ lạ, những câu không hề buồn cười trêu chọc JaeJoong, nhưng JaeJoong không muốn nó mất hứng thế nên vẫn cười, cho dù là nụ cười miễn cưỡng. JaeJoong biết ý tứ của ChangMin, nó chỉ muốn thấy cậu vui vẻ trở lại mà thôi.

Nhưng ChangMin mỗi lần chỉ trêu đến một nửa, lại tức giận không trêu nữa, nhìn thẳng JaeJoong nói:

“Không muốn cười thì đừng có cười! Anh ngu ngốc à, chẳng lẽ anh không biết anh cười khó coi lắm sao? Tui nhìn mà còn phát bực, đến cực hạn của tui rồi!”

JaeJoong khẽ cười cười, xoa đầu ChangMin nói:

“ChangMin, cám ơn nhóc.”

ChangMin không được tự nhiên hơi gật đầu, sau đó tiếp tục mắng JaeJoong ngu ngốc.

JaeJoong gặp lại YunHo là một tháng sau, khi JaeJoong đến nhà tìm YunHo. YooChun và JunSu vẫn như trước cung kính gọi “JaeJoong thiếu gia”, nhưng JaeJoong hoàn toàn không có tâm tình gì mà để ý đến, chỉ một lòng muốn biết vì sao YunHo lại đối xử với ChangMin như vậy.

YunHo từ trên lầu xuống thấy JaeJoong đang ngồi ở ghế sa lon liền nhíu nhíu mày, nhìn JaeJoong một lát rồi đem tầm mắt chuyển đi nơi khác.

Chưa kịp để JaeJoong cảm nhận cảm giác đau lòng này, thì một loạt tiếng súng vang dội đã cướp đi lực chú ý của cậu, YooChun và JunSu theo lệnh YunHo, vội vã mang JaeJoong bảo hộ phía sau.

Còn JaeJoong, vẫn mờ mịt không hiểu tại sao mình lại bị cuốn vào một cuộc ác chiến.
Bình Luận (0)
Comment