Thiết Tẫn Quang Âm

Chương 15

“Nếu có thể có “Năm vị tướng không ngai”, vì cái gì không thể có “Thế hệ Kỳ tích năm người”?”

Chỉ cần là Akashi Seijuurou ta muốn, cho dù là kỳ tích, cũng có thể sáng tạo ra được.



Thời điểm Kuroko xuất viện, phòng bệnh nhỏ bé đầy ắp người, phi thường phi thường… Hỗn loạn, à không, là phi thường náo nhiệt.

Vợ chồng Kuroko tới đón con trai bảo bối duy nhất không gì chê được của họ, sau đó, toàn bộ đội viên chính tuyển Thế hệ Kỳ tích cũng không vắng mặt. Hơn nữa Satsuki-chan với mối quan hệ tốt hơn bình thường cũng đến thăm, phòng bệnh có vẻ có chút chật chội.

“Ô a~ Kurokocchi, cậu dọa tớ rồi đó, cậu nghĩ sao lại đi chắn giúp Akashichi chớ, cậu nghĩ đi, cái cục tí xíu đó sao tổn thương Akashicchi được, ngược lại cậu thoạt nhìn cũng không yếu nha, đương nhiên Kurokocchi như vậy rất đáng yêu~”

Kise ôm bả vai của thiếu niên khóc đến vật vã, người sau lộ ra tươi cười có chút sủng nịch, vuốt ve mái tóc màu vàng sáng lạn của người kia. Tư thế cùng lực đạo, cùng cách hắn vuốt ve một con chó lớn màu vàng đều không có sai biệt…

“Kurochin nếm thử, nhìn xem, cái này là loại thức ăn mới, ăn rất ngon.”

Murasakibara một bên nhai thức ăn trong miệng, mồm miệng không rõ đem một miếng thức ăn lớn đưa tới bên miệng thiếu niên, Kuroko nhìn người có hình thể cao lớn bên cạnh, không biết là có phải mình ảo giác hay không, cặp mắt màu tím kia cùng với dĩ vãng đã không còn sự biếng nhác thường ngày, hàm chứa một chút lấy lòng, cùng với… Đau xót.

“Cám ơn cậu, Murasakibara-kun.”

Kuroko cười cười, nhu thuận đem thức ăn Murasakibara đưa cho ngậm trong miệng, cắn một chút. Bởi vì Murasakibara rất cao, hắn không thể không có hơi chút nâng cằm mà vươn đến.

Vì thế, mấy người Thế hệ Kỳ tích đều có thể rõ ràng nhìn thấy lưỡi thiếu niên hơi hơi chớp động, còn có bởi vì miếng sôcôla lớn mà môi ửng hồng nhạt điểm điểm thêm hơi nước…

Chờ Kuroko thỏa mãn đem món ăn mới ăn xong, vài người trên mặt đều hiện ra vẻ đỏ ửng đáng nghi.

Cùng với ba ba có dáng người đồng dạng nhỏ xinh như Kuroko đứng ở một bên, nhìn lão bà đại nhân rất bận rộn hoàn thành thủ tục xuất viện, tuy rằng rất muốn nhìn rõ ràng xem con trai bảo bối có để lại vết sẹo nào không, nhưng các đội viên đội bóng rổ Teikou đều quá cao lớn, vài vóc dáng cao đem con trai đang nằm trên giường bệnh mà vây chật như nem cối, ba ba Kuroko cẩn thận đánh giá một chút khe hở giữa đám người, hết lần này đến lần khác đắn đo suy nghĩ.

Xem ra, chen vào sẽ có chút áp lực…

Vì thế, ba ba Kuroko bắt đầu thu thập đồ vật của con trai ở bệnh viện. Ở trong phòng hắn, chắc là chỉ có vài bộ quần áo.

Nhưng mà, khi ông mở ra một ngăn tủ nhỏ trong phòng bệnh, bên trong là trùng trùng điệp điệp rậm rạp chi chít cỉnh chỉnh tề tề một đống đồ vật lớn đến dọa người.

Các loại đồ dùng giải trí, lại không cần phải nói đến các loại búp bê cầu phúc, rồi một đống thức ăn uống lớn… Con trai hắn thật sự chính là ở bệnh viện quan sát vài ngày mà đã chuyển thành bệnh nan y phải ở trường kỳ trong bệnh viện?

“Chào bác, đây là những thứ cháu mua.”

Ba ba Kuroko quay đầu lại, nhìn người trước mặt có mái tóc đỏ, hai mắt dị sắc, khác hẳn so với con trai mình, tuyệt đối vô pháp bỏ qua cảm giác giảc của sự tồn tại mãnh liệt.

“Cháu là Akashi-kun, người đã gọi điện thoại liên hệ chúng ta. Thật sự xin lỗi, Tetsuya nhà bác đã phiền cháu chiếu cố.”

Âm thanh Akashi đặc biệt lạnh như băng nhưng mang chút mỏng manh, ba ba Kuroko lập tức liền liên tưởng đến như vậy.

“Bác khách khí quá, chiếu cố Tetsuya cũng là việc cháu phải làm.”

Ba ba Kuroko nghe thấy kính ngữ chuẩn mực của Akashi, trong lòng đối với đứa bé này đánh giá rất cao.

Không tồi, trẻ con ngày nay, thói quen dùng kính ngữ đích thực là càng ngày càng ít.

“Kỳ thật, không cần bác nói, cháu vẫn luôn chiếu cố hắn.”

Ba ba Kuroko trong lòng càng thêm cảm động, đứa nhỏ này thật thiện lương, thoạt nhìn tình cảm với đứa nhỏ nhà mình cũng tốt lắm.

Hơn nữa, nếu là chiếu cố con trai mình, mình làm sao có thể để bụng được?

“Vậy đành làm phiền Akashi-kun.”

Ý cười trên mặt Akashi càng thêm sâu.

Hắn phi thường tài tình che giấu ý nghĩa thực sự của “Vẫn luôn chiếu cố”.

“Sau này cũng xin chỉ giáo nhiều hơn, nhạc phụ đại nhân.”

Nói xong, hắn liền đi tới đám người, đẩy Midorima đang ngồi ở đầu giường cùng thiếu niên, đình chỉ hành vi đút ăn của con người cao to Murasakibara, dùng ánh mắt dán lên một tả một hữu Aomine cùng Kise “Mời ra ngoài.”, chính mình vừa lòng ngồi bên cạnh thiếu niên.

Mà ba ba Kuroko, thì ở một bên đang mê man rối rắm.

Chính mình… Vừa rồi nhất định là nghe lầm đi?

Đúng không?

Kuroko cùng mọi người với nhau vô cùng náo nhiệt mà trên đường đi về nhà, ánh mắt thường thường hướng về một người ở phía trước. Cho dù không quay đầu lại, cũng có thể chuẩn xác mà biết rõ động tĩnh ở phía sau, vì thế mà luôn làm người chỉ huy.

Thật tốt quá, Akashi-kun tựa hồ đã khôi phục thành một Akashi-kun của ngày thường. Thô bạo cùng tiều tụy lúc trước đều đã không còn.

Thật sự quá tốt.

Akashi đi tuốt ở đằng trước, ánh mặt trời sáng ngời chiếu lên người hắn, cả người đều giống như được khoác lên một tầng màu vàng, mạnh mẽ chói mắt khiến người khác khó có thể nhìn thẳng;

Phía sau Kise đang cùng Aomine đấu võ mồm, Midorima như thường lệ ở một bên châm dầu vào lửa một vài câu, làm cho người kia với bề ngoài tóc vàng đẹp trai khí chất cùng tuấn lãng lộ ra bộ mặt gào khóc cực không xứng đôi;

Phía sau là Murasakibara nhét đồ ăn vặt vào miệng, một bên đem món mình cảm thấy ăn ngon đưa đến bên miệng Kuroko.



Sau khi Thế hệ Kỳ tích chia tay, một người ở trên giường trằn trọc về những ngày trước, Kuroko thường xuyên nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, nước mắt cùng thần tình lạnh lẽo.

Sở hữu khoái hoạt cùng hạnh phúc, đều dừng lại hình ảnh kia, thời khắc đó, cái nháy mắt kia.

Sau đó, cảnh trong mơ thỏa mãn cùng ấm áp, toàn bộ lập tức biến thành mất mát cùng rét lạnh.



Kuroko xuất viện không bao lâu, Akashi triệu tập mọi người trong chính tuyển Teikou cùng một chỗ.

Cũng không có giải thích vì cái gì không gọi Kuroko, Akashi chính là im lặng dẫn đầu đội bóng, đến gần sân vận động thành phố.

Lúc này, bên trong sân vận động, đang tiến hành một trận chung kết.

Tuy rằng nói là trận chung kết, nhưng cũng không có hiện ra những tranh đoạt gay cấn, hoặc là từng bước tranh điểm kinh người. Chính là ở hiệp hai, trong sân đội áo trắng liền dẫn đầu đối phương đều đều đến năm mươi điểm.

Năm mươi điểm, cơ hồ không có khả năng kéo gần khoảng chênh lệch.

Biểu tình các đội viên đội áo đen toàn bộ hiện ra một loại đã bị sỉ nhục đến cùng.

“Đây là?… Năm vị tướng không ngai…”

Midorima là người phản ứng đầu tiên. Biểu tình Aomine, Kise, Murasakibara cũng không phải tốt lắm.

Tuy rằng đã nghe nói qua, nhưng vô luận như thế nào đều không thể nào tưởng tượng được, bọn họ đã mạnh đến mức này.

Trận chung kết quốc gia, cư nhiên cùng đối thủ chênh lệch một số điểm khổng lồ, nhưng bọn họ bình thường căn bản đều không nhìn thấy đối thủ với thế lực ngang nhau.

Không bằng nói, ngay cả gặp gỡ đối thủ khó khăn cũng vậy.

“Đúng vậy, bọn họ chính là Năm vị tướng không ngai.”

Âm thanh Akashi không có một chút dao động, biểu tình cũng thực bình tĩnh.

“Cậu đang suy nghĩ cái gì, đội trưởng.”

Midorima đẩy mắt kính, hắn cũng không nhận ra, Akashi đem bọn họ triệu tập cùng một chỗ, chính là xem một trận chung kết đơn giản như vậy thôi sao.

Luôn cảm thấy, người này đang chuẩn bị cho việc gì đó.

“Đội bóng rổ Teikou chúng ta, nhất định phải trở thành siêu việt như Năm vị tướng bọn họ, trở thành một vị vua cực mạnh không thể tranh đoạt.”

Âm thanh Akashi không lớn, chính là mỗi một chữ đều giống như gõ vào trong lòng mọi người.

“Teikou chúng ta mỗi người đều có được tài năng không thể sao chép.”

Dừng một chút, ánh mắt Akashi chậm rãi lướt qua từng gương mặt đồng đội, mang theo một loại khí chất vương giả.

“Nếu, năng lực sao chép của Ryouta có thể bắt chước được sức mạnh cùng tốc độ đến hoàn mỹ, khoảng ném rổ Midorima có thể từ nửa sân mở rộng đến toàn sân, tốc độ Atsushi có thể nhanh lên một ít, những cú ném rổ vô hình thái của Daiki có thể đạt tới trăm phần trăm trúng mục tiêu…”

Lúc này, trận đấu đã kết thúc, giữa sân thắng cục đã định, người ủng hộ đội áo trắng hoan hô như sấm, không ngừng hoan hô bọn họ, trong lòng là một đội cực mạnh, trận chung kết thắng lợi hoàn mỹ nhất.

Giữa những tiếng hoan hô trong không trung, lời nó Akashi lại như trước một chữ cũng không lọt truyền vào trong tai mọi người——

“Teikou chúng ta, có thể hoàn toàn đánh bại “Năm vị tướng không ngai”.”

“Nếu có thể có “Năm vị tướng không ngai”, vì cái gì không thể có “Thế hệ Kỳ tích năm người”?” Chỉ cần là Akashi Seijuurou ta muốn, cho dù là kỳ tích, cũng có thể sáng tạo ra được.

Đến đây đi, để chúng ta sáng tạo ra một thời đại mới.

Tetsuya, tôi sẽ không để cho bọn chuột nhắt kia không có can đảm làm tổn thương đến cậu dù chỉ một chút.

-TBC-

Lời vô nghĩa của tác giả:

Tiểu ngược di tình, đại ngược thương thân ~~~~(>_<)~~~~ Tiểu ngược sau nhất định sẽ dọn đường cho tốt đẹp ~~~~~(>_<)~~~~ Lời vớ vẩn của editor: anh gọi tiếng ‘nhạc phụ đại nhân’ r` a~~~ cha vợ tương lai a~~~

Bình Luận (0)
Comment