[Không liên quan tới cậu, tôi sao cũng được.]
Chỉ có cậu là không phản bội tôi.
Chỉ có cậu.
※
Tuy rằng đối với đội Teikou mà nói, đội trưởng của bọn họ thủy chung chỉ có một người Akashi Seijuurou, không cần suy nghĩ gì.
Nhưng mà, khi Akashi lấy ra bộ đồng phục đội đã bị cắt phá, huấn luyện viên không thích cá tính không coi ai ra gì của hắn, giám sát viên đội bóng rổ Sanada vẫn coi đây là lý do để hung hăng trách cứ Akashi một phen.
“Đem dồng phục quan trọng biến thành thế này, cậu còn đem đội bóng rổ để vào mắt sao?”
“Cậu rốt cuộc có một chút tự giác của một đội trưởng hay không?!”
“Đồng phục mỗi người của đội đều là làm theo yêu cầu, từng bộ đều là độc nhất vô nhị, đem bộ này đi sửa cho đàng hoàng, không được thì đừng hòng bước vào sân bóng rổ dù chỉ một bước!!!”
Kuroko vừa mới khỏi bệnh trở về, vừa bước vào sân bóng, liền thấy được một màn như vậy——
Giám sát viên Sanada hung hăng đem bộ đồng phục bị phá nát vứt lên đầu Akashi, người sau vẫn không nhúc nhích mà mặc cho bị như thế, một tiếng cũng không kêu.
Chung quanh đội hai, đội ba đều đứng một bên nhìn, thờ ơ có, khinh thường có, phần nhiều còn lại là mang theo khoái ý trả thù nhè nhẹ, vui sướng khi thấy người gặp họa. Trừ bỏ Aomine, Kise lộ ra biểu tình lo lắng, những người còn lại, tựa hồ không ai có ai tiến tới cầu tình.
Tầm mắt Kuroko hướng đến bóng dáng đứng đằng kia, trầm mặc mặc cho giám sát viên đánh, bóng dáng tóc đỏ đó, hắn cảm thấy huyệt thái dương từng trận từng trận nhảy lên, chấn động làm tâm hắn thấy đau.
Hắn vẫn luôn được biết đến là một Akashi ưu tú, lạnh lùng, cường thế, thậm chí là chuyên chế bá đạo, hắn vẫn luôn ở đỉnh cao cao sừng sững so với mọi người.
Cùng với kết quả đó là cô độc.
Thuộc loại vương giả cô độc.
Kuroko bước nhanh đến trung tâm của đám người, lúc này, giám sát viên Sanada cũng đã chấm dứt, vị giám sát viên có danh nhưng thực tế không có chút quyền lực nào cuối cùng cũng thở ra một hơi ác khí, trên mặt đầy dữ tợn lại tràn ngập khoái ý mỹ mãn.
“…”
Sanada cuối cùng cũng chú ý tới Kuroko, vì thiếu niên mang màu xanh da trời này luôn luôn đối với mình nho nhã lễ độ, Sanada trong lòng đối với hắn vẫn có vài phần thích.
Chính là hiện tại, cho tới bây giờ cặp mắt cung kính ôn hòa ấy lại không mang theo một tia kính ý, ẩn ẩn lộ ra tức giận lạnh như băng khiến Sanada theo bản năng run lên, giây tiếp theo, thiếu niên liền biến mất ngay trong tầm nhìn hắn.
“Akashi-kun…”
Kuroko chạy đến bên người Akashi, đưa tay xoa dấu vết trên gương mặt bị đánh mạnh mẽ của hắn.
Bàn tay trắng nõn đưa đến một nửa, liền bị Akashi nắm chắc.
Thiếu niên lo lắng, vì mình bất bình, phẫn nộ, đau lòng, mọi cảm xúc, mỗi một biểu tình biến hóa, tất cả đều bị Akashi thấy hết.
“Không liên quan tới cậu, tôi sao cũng được.”
Chỉ có cậu là không phản bội tôi.
Chỉ có cậu…
“Đây là sự trừng phạt mà tôi tự dành cho mình.”
Ánh mắt dị sắc nhìn vào con ngươi trong suốt kia thật sâu, cẩn thận mà chuyên chú.
“Rõ ràng là ở bên cạnh, còn để cho cậu bị thương.”
Ánh mắt trong suốt mãnh liệt trợn to, một ít khó có thể phân biệt ý tứ, từ đáy lòng lan tràn.
Người này, thật sự…
Kuroko theo thói quen rũ mắt xuống, che dấu tâm tình của mình, cúi người xuống, đem bộ đồng phục kia nhặt lên, phụi đi bụi dính trên áo, đem nó trả lại cho chủ nhân.
“Mau đem nó đi sửa đi, Akashi-kun.”
Rồi nhanh chóng trở về.
“Đây là đang ra lệnh cho tôi sao, Tetsuya?”
Hưởng thụ ôn nhu ẩn trong thiếu niên, Akashi có chút ác liệt nói, cầm lấy quần áo.
“Không… Là thỉnh cầu.”
“Bé ngoan.”
Akashi không nhanh không chậm rời sân bóng rổ, ánh mắt yêu dị liếc mắt đến những kẻ ở đội hai, đội ba đang ở xung quanh xem náo nhiệt, đám người tự động tách ra một con đường.
Xem ra đội bóng rổ có rất nhiều người. Chờ ta trở lại sẽ đem dọn dẹp sạch sẽ bớt đi.
Không có Akashi, nhóm chính tuyển Teikou vẫn tự tập luyện như trước.
Kuroko vẫn một mình tiếp tục tiến hành luyện tập thoải mái theo khuôn mẫu, luyện tập chuyền bóng, chuyền bóng ở tốc độ cao của hắn đã muốn thành hình, hơn nữa những đường chuyền xa, Misdirection cùng cắt bóng đã đạt đến đỉnh cao và cũng đã hình thành được phong cách chơi cho riêng mình.
Luyện tập gần một giờ, Kuroko càng ngày càng khó tập trung. Trong đầu, bóng dáng người kia vẫn không tan biến được, khó có thể an tâm. Đồng thời, tổng cảm thấy có chút cảm giác xa cách…?
Mãnh liệt quay đầu lại, Kuroko đột nhiên nhớ tới cảm giác xa cách kia từ đâu mà đến.
Rất an tĩnh.
Bình thường đều sẽ cãi nhau, hôm nay ngoài ý muốn rất an tĩnh. An tĩnh đến bất thường.
Kise cùng Aomine đang luyện tập one on one, hai người đều hết sức chăm chú;
Midorima đang ở ngoài khu vực nửa sân ném rổ, không nói lời nào;
Murasakibara không có ăn đồ ăn vặt, một mình yên lặng vây quanh sân bóng đi tới đi lui luyện tập.
Mỗi người đều làm chuyện của mình, không có một tia biếng nhác hoặc là thất thần.
Tựa như Akashi vẫn còn ở đây.
Xem ra, người vì Akashi không ở đây mà có chút hoảng thần, chỉ có mình mà thôi.
Không thể như vậy hốt hoảng đi xuống. Kuroko cố gắng thu lại tinh thần, tiếp tục luyện tập.
Lúc này, ở cửa hàng sửa quần áo Akashi đang xem xét kết quả chỉnh sửa, đường may hoàn mỹ cùng kỹ thuật may vá đem chỗ hổng bị cắt đi khâu lại rất tốt, một chút cũng nhìn không ra lúc trước có vết rách lớn.
Akashi lật xem hai mặt, cảm thấy thực vừa lòng.
Cô gái may áo có chút can đảm nhìn vị khách rất nhỏ tuổi này nhưng khí thế cực kỳ lãnh liệt, thấy hắn lộ ra nụ cười vừa lòng, cuối cùng mới thở ra một hơi.
“Cái kia, làm ơn may ở trong này giùm tôi.”
Theo vị trí mà Akashi chỉ thị, cô gái ngẩn người, lập tức hỏi: “May cái gì ở đây?”
“Kuroko Tetsuya.”
Akashi bước đi, cô gái quay đầu lại nhìn bộ đồng phục đã được may vá hoàn mỹ.
Im im lặng lặng, cô lấy ra cây kim đặc biệt.
Ở gần nơi trái tim, thêu lên “Kuroko Tetsuya” .
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Khúc nhạc dạo chia lìa… ~~~~(>_<)~~~~ Ta chỉ sẽ không thực ngược rồi, ngọt ngào cùng tiểu ngược sẽ… tiến hành song song ~ Lời vớ vẩn của editor: hóa ra anh cũng có lúc như shoujo hường fấn :v