Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1099 - Đề Thi Thứ Nhất Đại Hội Đan Vương

Nguyệt Kỳ Siêu lần này không đè thanh âm xuống, mà là dùng chân nguyên kích động nói:

- Vị tu sĩ này tên là Diệp Mặc, bất luận hắn là hạng người gì, tên của hắn và cống hiến vì Tu Chân giới của hắn sẽ vĩnh viễn được tu sĩ và đan sư đại lục Lạc Nguyệt đời đời ghi nhớ.

Uy vọng của Nguyệt Kỳ Siêu ở Đan Thành và Nam An Châu cũng được xếp hạng là một trong các cao nhân, lúc này gã trịnh trọng nói ra tên của Diệp Mặc như vậy, lập tức khiến cho toàn bộ người trên quảng trường khắp nơi đều gọi tên Diệp Mặc.

Ngay chính Diệp Mặc, lúc này cũng cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, hắn không phải thanh niên bồng bột, không phải một người dễ bị kích động, thế nhưng lúc này hắn thậm chí có suy nghĩ muốn đem bí mật luyện Chức thần đan công bố cho tất cả mọi người được biết. Đồng thời trong lòng hắn cũng thở dài, sớm biết nếu thành chủ Đan Thành coi trọng "Chức thần đan" như vậy, hắn đã sớm đi tìm thành chủ Đan Thành giúp đỡ rồi, không cần quanh co tới tham gia Đại hội Đan Vương?

Thế nhưng nếu đã tới rồi, Diệp Mặc cũng muốn chứng minh năng lực của mình một chút, bất kể như thế nào, việc này đều không phải là chuyện xấu.

Kỷ Bẩm ngồi ở ghế giám khảo cũng kinh dị thiếu chút nữa đứng lên, Diệp Mặc người này y biết, chính là Mặc Nguyệt đã khiến y nhớ mãi, là tên nhóc bày bố ra trận pháp kia, thật không ngờ hắn còn là một kỳ tài luyện đan. Một kỳ tài trận pháp, lại là một kỳ tài luyện đan, người này quả thực quái thai nha.

Thiện Băng Lam của Thanh Mộng Trai sau khi nghe đến tên của Diệp Mặc, cũng suy đoán ra người tu sĩ gọi Diệp Mặc mà đệ tử của mình Lăng Hiểu Sương đã nói, cùng với người mà Nguyệt Kỳ Siêu vừa nhắc tới rất có thể là cùng một người. Chỉ là đệ tử Lăng Hiểu Sương của bà đã đi tới một thành phố khác, không có cách nào hỏi cô được.

- Diệp Mặc?

Phương Chủng Sư bỗng đứng lên, nhìn Ninh Khinh Tuyết có chút bối rối run giong hỏi

- Diệp Mặc kia, Diệp Mặc. . .

Y rất muốn hỏi thử người mà Ninh Khinh Tuyết thường nhắc tới có đúng là Diệp Mặc kia hay không, thế nhưng y không biết nên hỏi như thế nào. Nếu như đúng là hắn, người ta còn chưa lên sàn thi đấu, cũng đã đánh y tơi tả rồi.

Nếu như người đó thật sự sáng tạo ra Chức thần đan, hơn nữa còn vào lúc tu vi Trúc Cơ, dùng chân hỏa Trúc Cơ luyện chế ra Chức thần đan, vậy đã quá nghịch thiên rồi. Dù y là một thiên tài, thì làm sao có thể so sánh được với người được tu sĩ cả đại lục Lạc Nguyệt đều nhớ tới chứ?

Ninh Khinh Tuyết cũng có chút kích động, thế nhưng cô không dám khẳng định Diệp Mặc mà Nguyệt Kỳ Siêu nhắc tới kia có phải là chồng của mình không, người trong thiên hạ trùng tên trùng họ nhiều lắm.

Giữa lúc đầu óc Ninh Khinh Tuyết còn đang mơ hồ, Phương Chủng Sư hỏi nàng Diệp Mặc có phải là người mà nàng thường nhắc đến đấy hay không, cô nghĩ đến Phương Chủng Sư luôn quấy rầy cô liền bật miệng thốt lên:

- Đúng vậy, chính là anh ấy.

Phương Chủng Sư cụt hứng ngồi xuống, y cảm giác thân thể có chút mềm nhũn ra. Mấy ngày trước còn nói muốn gặp Diệp Mặc, để xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu thiên tài, thế nhưng bây giờ còn chưa nhìn thấy người, đã biết mình bị đánh bại rồi.

Sư phụ Ninh Khinh Tuyết nghi hoặc nhìn Ninh Khinh Tuyết và Phương Chủng Sư một chút, sau đó hỏi Ninh Khinh Tuyết:

- Khinh Tuyết, cái gì mà chính là anh ấy?

Ninh Khinh Tuyết cúi đầu, đối với Phương Chủng Sư cô có thể tùy tiện nói như vậy, thế nhưng đối với sư phụ của mình, cô cũng không dám nói lung tung. Nếu như không phải đã thấy Diệp Mặc là Linh đan sư thất phẩm rồi, cô sẽ khẳng định cái tên Diệp Mặc luyện chế ra Chức thần đan không phải là Diệp Mặc của nàng. Nhưng bởi vì thấy Diệp Mặc đã là Linh đan sư, điều này làm cho cô có suy đoán này và rất kỳ vọng.

Đối với nàng mà nói thứ quan trọng nhất không phải Diệp Mặc sáng tạo ra "Chức thần đan" mà là bản thân cô có thể đi cùng hắn được hay không. Thế nhưng nếu như Diệp Mặc thực sự có thể luyện chế ra "Chức thần đan", khi đó cô muốn đi cùng hắn, sẽ không ai có thể ngăn cản.

Ninh Khinh Tuyết không nói gì, sư phụ của nàng chỉ nhìn cô và Phương Chủng Sư một chút, cũng không tiếp tục hỏi. Nếu như đó là vấn đề giữa cô và Phương Chủng Sư, bà không nên tham dự.

Văn Thái Y cũng rất kinh ngạc lại nghĩ về Ninh Tiểu Ma không ra khỏi Vẫn Chân Điện, cô biết Ninh Tiểu Ma chính là Diệp Mặc, chỉ là cô cũng giống như Ninh Khinh Tuyết, không dám khẳng định Ninh Tiểu Ma có đúng là Diệp Mặc người sáng tạo ra Chức thần đan hay không

Đợi sau khi tiếng ồn giảm xuống, ngữ khí của Nguyệt Kỳ Siêu trở nên trầm thấp:

- Các vị đan sư và Đan Vương dự thi thân mến, nếu nói các bạn đại diện cho toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt cũng không quá đáng. Có người thậm chí không thua kém ta, thậm chí giỏi hơn ta. Nếu chúng ta đều phấn đấu là vì đan đạo, một tu sĩ Trúc Cơ Bắc Vọng Châu có thể sáng tạo ra phương thuốc Chức thần đan, chúng ta vì sao không thể? Trước đây đại hội đan hội của chúng ta đều dựa vào Mười hai bước Đan Vương để quyết định ra năm mươi người đứng đầu. Lần này chúng ta học tập Bắc Vọng Châu, sau ba vòng mới quyết định thành tích cuối cùng.

Diệp Mặc tuy rằng không hiểu cái gì là "Mười hai bước Đan Vương" thế nhưng nghe được Nguyệt Kỳ Siêu nói trước đây bọn họ đều thi một vòng là định ra người đứng đầu, không khỏi có chút không nói được gì. Lúc trước tại cuộc thi Luyện đan danh nhân đường Bắc Vọng Châu, vòng thứ nhất đã loại ra chín phần người dự thi, Diệp Mặc đều hiểu được cảm giác đó, một vòng này lại đưa ra top năm mươi, chẳng phải là càng thêm kinh sợ. Cái Mười hai bước Đan Vương kia, không biết là vật gì, không ngờ còn có loại công hiệu này.

Ngữ khí của Nguyệt Kỳ Siêu càng ngày càng trịnh trọng

- Đan Thành Nam An Châu rất coi trọng đại hội Đan Vương lần này, ta tin tưởng rất nhiều tu sĩ đều đã nhìn ra. Không sai, các bạn nhìn rất chuẩn. Tuy rằng hiện tại Tu Chân giới tựa hồ rất yên ổn, như một cái đầm nước trong, nhưng đấy chỉ là mặt ngoài mà thôi. Tương lai không lâu sau không chỉ là Nam An Châu, mà toàn bộ Tu Chân giới đại lục Lạc Nguyệt đều có khả năng bị nguy hiểm. Một số đệ tử của môn phái lớn rất có thể đã biết được một ít manh mối, nơi này là Đại hội Đan Vương, tôi không nói nhiều. Nhưng những Đan Vương và đan sư chúng ta nên làm ra một ít cống hiến vì đại lục Lạc Nguyệt, vì tu sĩ Nam An Châu luyện chế ra càng nhiều đan dược hữu ích.

Ngay cả Diệp Mặc cũng cảm thấy kỳ quái, đây là Đại hội Đan Vương, sao lại nói tới cái gì nguy cơ của Tu Chân giới? Tựa hồ nghĩ quá xa rồi.

Nhưng Nguyệt Kỳ Siêu lại không nghĩ như vậy, mà là tự nói:

- Ở Tu Chân giới thượng cổ, có rất nhiều đan dược nghịch thiên, có thể khiến cho tốc độ tu luyện của tu sĩ nhanh hơn, lại không ảnh hưởng tới căn cơ. Đáng tiếc chính là, những đan dược này rất nhiều đều đã mất đi phương thuốc. Sáu mươi năm trước, ta và một vị tiền bối cùng đi tìm một di tích thượng cổ, bên trong di tích chúng ta đã tìm được vài loại đan dược. Những đan dược này tổng cộng có tới sáu trăm viên…

Nguyệt Kỳ Siêu nói đến đây, ngay cả Diệp Mặc đều có chút ngạc nhiên, hắn cũng giống như những tu sĩ khác, đều rất muốn biết, những đan dược bên trong di tích thượng cổ này rốt cuộc là những thứ đan dược nghịch thiên gì. Không chỉ khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn, lại không ảnh hưởng căn cơ. Nếu như thật sự có loại đan dược này, sẽ không có một tu sĩ nào không thích, cho nên lúc này toàn bộ sàn thi đấu đều lặng ngắt như tờ.

Nguyệt Kỳ Siêu tiếp tục nói:

- Hóa Tang đan, linh thảo dùng cũng không cao cấp cho lắm, thế nhưng lại có thể trừ bỏ đan độc của tu sĩ, có thể nói nếu một khi khôi phục được phương thuốc loại đan dược này, đều là điều vui mừng đối với tất cả các tu sĩ…

Nguyệt Kỳ Siêu vừa nói ra "Hóa Tang đan", toàn bộ quảng trường nổi lên một trận xôn xao. Tu sĩ cần thăng cấp, ngoại trừ linh khí ra, chủ yếu nhất vẫn là dựa vào đan dược. Nhưng chỉ cần người tu luyện biết, ăn nhiều đan dược sẽ có đan độc, cho nên ở Tu Chân giới bất kỳ một loại linh thảo có thể trừ đan độc đều rất đáng quý.

Cho dù Diệp Mặc cũng cảm giác được tính quý báu của Hóa Tang đan, tuy rằng hắn có Duẩn Ích đan, có thể trừ đan độc, thế nhưng loại đan dược này trừ hắn ra, không ai ăn nổi? Hơn nữa Vạn niên thạch duẩn tủy của hắn cũng không còn nhiều.

Tựa hồ biết điều mình nói khẳng định sẽ khiến mọi người chấn động, Nguyệt Kỳ Siêu cũng rất bình tĩnh, chờ thanh âm yên tĩnh rồi tiếp tục nói:

- Thiên Hoa đan, bấtkỳ tu sĩ Kim Đan có tư chất gì, chỉ cần một viên Thiên Hoa đan, khẳng định có thể thăng một cấp, không có bình cảnh, không ảnh hưởng đến căn cơ. Đáng tiếc chính là, cũng đã thất lạc phương thuốc.

Thiên Hoa đan lại khiến mọi người chấn động, tuy rằng nó không mạnh như Hóa Tang đan, nhưng vẫn khiến đông đảo tu sĩ Kim Đan đang bị đình trệ tu luyện phải kinh ngạc than vãn, ngay cả một số đại môn phái cũng kinh hãi, nếu như một môn phái có loại đan dược này, vậy thực lực của môn phái lập tức thăng lên mấy cấp nha.

Diệp Mặc trong lòng cũng cả kinh, hắn chính là dựa vào Thiên Hoa đan, trong thời gian ngắn đã vượt qua Kim Đan kỳ. Nhưng hắn tìm được Thiên Hoa đan trong cái phong ấn bát giác ở dãy núi Vạn Dược, không nghĩ tới đan dược này lại là phương thuốc thượng cổ, xem ra cái linh hồn thể bị nhốt trong phong ấn kia quả không đơn giản

- Ứng Kiếp đan, có thể giúp những tu sĩ dưới cấp Hư Thần có thể nâng cao tỷ lệ thành công, Vụ Linh đan, hiện nay chúng tôi còn chưa biết rõ tác dụng của loại đan dược này, phỏng chừng có tác dụng quan trọng đối với Tâm ma kiếp. . .

Nguyệt Kỳ Siêu tuy rằng chỉ nói ra bốn loại đan dược đã bị mất phương thuốc, thế nhưng toàn bộ hiện trường đã oanh động vô số lần rồi, những đan dược này không có một loại nào mà tu sĩ không cần, không có một loại đan dược nào không đáng quý, thế nhưng những loại đan dược quý này, không ngờ đều mất đi phương thuốc, đây là chuyện gì vậy?

Nói đến đây, Nguyệt Kỳ Siêu thở dài một hơi thở,

- Đáng tiếc chính là phương thuốc của những đan dược quý này đều đã biến mất, ta và vài Đan Vương đã nghiên cứu vài chục năm, đáng tiếc vẫn không có khả năng luyện chế ra một loại trong đó, nhiều nhất chỉ có thể biết được thành phần đại khái của nó mà thôi. Hôm nay Tu Chân giới cũng không ổn định, ta và vài tiền bối sau khi thương lượng, quyết định xuất ra số đan dược còn lại cấp cho các vị đan sư Đan Vương đến dự thi. Hi vọng có người có thể giống như Diệp Mặc ở Bắc Vọng Châu, có thể khôi phục được phương thuốc vốn có của mấy loại đan dược này.

Nguyệt Kỳ Siêu nói đến đây, tu sĩ dự thi và người có mặt trên quảng trường cũng đã hiểu rõ một ít ý tứ, Diệp Mặc cũng suy đoán được. Có lẽ thành chủ lấy ra số đan dược còn lại, phát cho bọn họ, mỗi người một viên, xem ai nghiên cứu ra được thành phần của đan dược, đồng thời tìm lại được phương thuốc đã mất.

Nếu như đây là đề thi, Diệp Mặc cảm giác mình thật sự là quá may mắn, chính hắn đã nghiên cứu ra "Thiên Hoa đan" thậm chí ngay cả đan dược đều đã luyện chế ra rồi. Nếu như hắn nhận được một viên "Thiên Hoa đan" vậy hắn căn bản là không cần động tay, đã có phương thuốc rồi.

Nhưng nhìn ngữ khí của vị Nguyệt thành chủ này, đan dược bọn họ đoạt được khẳng định không phải một vài loại này, khẳng định còn có thứ quý giá hơn, chỉ là người ta chưa nói, Diệp Mặc cũng không cần để ý.

Quả nhiên Nguyệt thành chủ tiếp tục nói:

- Những đan dược này tổng cộng có khoảng gần sáu trăm viên, cho nên đề thi thứ nhất tại Đại hội Đan Vương lần này chính là phát ỗi người dự thi một viên đan dược, hi vọng mọi người có thể nghiên cứu ra thành phần của đan dược, đồng thời tìm lại được phương thuốc vốn có của nó. Những đan dược này đều là linh đan cửu phẩm, bất luận người dự thi nhận được là đan dược gì, đều rất công bằng.

Quả đúng là như vậy, Diệp Mặc không biết mình nên nói cái gì nữa, nếu như hắn nhận được một viên "Thiên hoa đan", vậy vận khí quả thực quá nghịch thiên rồi. Thế nhưng trong tình huống, khả năng hắn nhận được Thiên Hoa đan là rất lớn, bởi vì từ trong miệng của vị Nguyệt thành chủ này, Diệp Mặc biết hôm nay Thiên Hoa đan có ít nhất hai trăm viên.

Bình Luận (0)
Comment