Diệp Mặc nhìn Đằng Dịch với ánh mắt có chút kỳ quái rồi hỏi:
- Đằng Dịch, tôi hỏi anh một chuyện nhé. Có phải yêu tú các anh sau khi tu luyện đến hóa hình sau đó mới đổi cấp bậc tu luyện trở thành giống như tu luyện giả đúng không?
Những yêu tu trước đây Diệp Mặc đã từng tiếp xúc thì chưa từng có yêu thú hóa hình nào cả, đều là sử dụng cấp bậc của yêu thú để phân biệt. Cho nên khi hắn nghe Biên Phượng Tháp nói đến yêu tu Thừa Đỉnh, thì nghĩ rằng có phải cũng tương đương với yêu thú cấp chín hay không? Rồi hắn lại thấy Đằng Dịch này là một tên có tính cách ngay thẳng thì liền trực tiếp mở miệng hỏi.
Đằng Dịch sau khi nghe xong câu hỏi của Diệp Mặc thì liền cười ha hả, vỗ vỗ vai hắn:
- Diệp Mặc huynh đệ, cậu sẽ không nghĩ rằng tôi là một yêu thú hóa hình chứ?
Nói xong thì y cũng không đợi Diệp Mặc trả lời, mà trực tiếp giải thích luôn:
- Kỳ thực tôi vừa sinh ra thì hình dạng đã không khác gì tu sĩ loài người rồi, chỉ có công pháp tu luyện là công pháp của yêu tu mà thôi. Chỉ riêng yêu thú thuần túy mới dùng cấp bậc yêu thú để phân chia. Nhưng yêu thú sau khi hóa hình, thì sẽ hoàn toàn giống với tu sĩ loài người. Hơn nữa sau khi hóa hình, thì sẽ không thể biến hình về bản thể được nữa, trừ khi là đạt được tới tu vi Hóa Chân. Bản thân tôi cũng vậy, nếu không tu luyện đến tu vi Hóa Chân thì không có cách nào biến thành bản thể được.
Diệp Mặc lúc này mới giật mình hiểu ra, hóa ra bản thân suy đoán cũng chưa được chính xác. Yêu thú đúng là yêu tu, nhưng không phải tất cả yêu tu lại không phải tất cả đều là yêu thú
- Diệp Mặc huynh đệ, cậu vẫn muốn đi đến Lạc Hồn Khư trước hay...
Sau khi Đằng Dịch giải thích xong, thì lại có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc. Lôi Kiếp biến thái của Diệp Mặc, thì y đã tận mắt nhìn thấy. Nhưng cho dù là có lợi hại hơn nữa, thì sau khi tiến vào Lạc Hồn Khư, thì y cũng không dám khẳng định là Diệp Mặc có thể an toàn trở ra hay không.
Diệp Mặc cũng vỗ vai Đằng Dịch:
- Đương nhiên là phải đi chữa bệnh cho bác gái trước rồi, về phần đi Lạc Hồn Khư, thì một mình tôi đi là được rồi.
- Không được, cậu đã giúp tôi chữa trị bệnh ẹ tôi, thì tôi nhất định phải đi Lạc Hồn Khư cùng cậu. Đằng Dịch tôi không thể là một người không có nghĩa khí được.
Biên Phượng Tháp ở bên cạnh cũng noi:
- Đúng, tôi cũng sẽ cùng đi, hơn nữa tôi cũng quyết định không đi Nam An Châu nữa, mà sẽ cùng Diệp Mặc huynh đệ đi Bắc Vọng Châu. Được đi theo một Đan Vương thất phẩm cũng chính là vinh hạnh lớn nhất của tôi.
- Cậu muốn đi Bắc Vọng Châu?
Đằng Dịch lúc này mới kinh ngạc mà nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng thế, nếu tôi có thể trở ra từ Lạc Hồn Khư, thì tôi sẽ đi tiếp đến Bắc Vọng Châu.
Đằng Dịch bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Diệp Mặc huynh đệ, chỉ cần mẹ của tôi hết bệnh, thì tôi cũng sẽ cùng anh đi Bắc Vọng Châu.
Diệp Mặc nghĩ rằng Đằng Dịch căn bản là một người nhàn rỗi không có việc gì làm, nếu có đi cùng mình đến Bắc Vọng Châu thì cũng không có gì cả. Nghĩ vậy thì hắn liền gật đầu:
- Chúng ta đi xem bệnh tình của mẹ anh thế nào trước đã.
...
Cùng trò truyện với Đằng Dịch về các thế lực ở quanh nơi này, thì Diệp Mặc mới biết Đằng Dịch ở đây đã lâu. Tổ tiên của y là hậu duệ của ngũ trảo kim long. Chỉ là huyết mạch đã quá lâu nên mới dần dần bị thoái hóa, tới đời ông nội của Đằng Dịch thì chỉ là huyết mạch giao long
Cho dù là như vậy, thì cha của Đằng Dịch là Đằng Hùng vẫn có thể chiếm lấy hải vực kế bên, biến nơi này hoàn toàn trở thành phạm vi thế lực của Giao Đằng cung, mà Đằng Hùng cũng chính là Giao Đằng Vương tiếng tăm lừng lẫy ở Vô Tâm Hải. Mẹ của Đằng Dịch cũng chỉ là một trong hơn mười người vợ lẻ của y mà thôi, cho nên sau khi mẹ của Đằng Dịch bị thương, thì Đằng Hùng thậm chí còn quên luôn việc mình có một người vợ như vậy. Nếu Đằng Dịch không giúp mẹ tìm linh dược trị thương, vậy thì mẹ y chỉ có thể nằm chờ chết mà thôi.
Phía trên cái đảo nhỏ có một thanh niên cùng một thiếu phụ xinh đẹp đang đi cùng nhau chính là anh sáu Đằng Phi cùng với chi hai Hỗ Y của Đằng Dịch. Sở dĩ Đằng Phi dám ở cùng một chỗ với Hỗ Y là do anh hai Đằng Yết của Đằng Dịch đã rời khỏi Giao Đằng Cung từ trăm năm trước, đến nay vẫn không rõ tung tích.
Sau khi theo Đằng Dịch vào Giao Đằng Cung, Diệp Mặc mới biết được diện tích của Lăng Đảo thật sự cũng không tính là cái gì so với Giao Đằng Cung này..
Hơn nữa linh khí ở nơi này cũng nồng đậm hơn so với Lăng Đảo rất nhiều, chỉ có điều chỗ này có quá nhiều yêu thú, còn nhiều hơn rất nhiều so với yêu tu hóa hình nên thực sự làm cho Diệp Mặc có chút không quen.
Cũng may sau khi tiến vào giữa đảo, thì trên cơ bản đều là các yêu tu hóa hình. Hiện Diệp Mặc có chút lo lắng sẽ bị người nào đó đến để truy hỏi, thậm chí hắn còn lo Đằng Hùng sẽ tự mình đến truy hỏi hắn, nhưng khi hắn theo sau Đằng Dịch tiến vào một động phủ hẻo lánh, thì mới an tâm một chút vì hắn nghĩ căn bản là Đằng Hùng sẽ không quản đến việc nhỏ nhặt như Đằng Dịch dẫn người trở về.
Mẹ của Đằng Dịch tuy rằng không có địa vị cao, nhưng dù sao cũng là vợ của Đằng Hùng, cho nên ở Giao Đằng Cung cũng có động phủ không nhỏ. Chỗ này tuy hẻo lánh, nhưng linh khí cũng không tồi, hơn nữa động phủ phía trước có mầu sắc rực rỡ, hiển nhiên là do được bố trí một cách tỉ mỉ. Còn có vài thị nữ diện mạo không tầm thường đứng ở cửa động phủ, sau khi các cô thấy Đằng Dịch trở về, đều kính cẩn chào Dịch thiếu gia.
Đằng Dịch không để ý đến mấy thị nữ này. Chỉ nhanh chóng đưa Diệp Mặc cùng Biên Phượng Tháp vào trong động phủ. Y rất nóng vội chính là thương thế của mẹ mình có thể trị liệu hay không.
Diệp Mặc chỉ cần liếc mắt là đã có thể thấy được một người phụ nữ tiều tụy trên cái giường ngọc màu xanh. Thoạt nhìn thì người phụ nữ trung niên này rất xinh đẹp, giống như là đang ngủ vậy. Nhưng chân nguyên trên người cô đích thực sắp tiêu tan hết, hơn nữa dao động thần thức cũng rất hỗn loạn.
Tuy rằng chỉ tùy ý nhìn lướt qua, nhưng Diệp Mặc đã xác nhận là đúng như lời Đằng Dịch nói. Người phụ nữ này chính là đan điền bị tổn hại, hơn nữa thần thức cũng bị thương. Nói cách khác thì hắn chỉ cần phải dùng một viên 'Quý Dương Đan' cùng với một viên 'Phục Thần Đan' là có thể trị khỏi cho đối phương rồi.
- Thế nào? Mẹ của tôi có thể cứu được không?
Đằng Dịch vội vàng lên tiếng hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu, lấy ra hai viên đan dược đưa cho Đằng Dịch:
- Có thể, anh chỉ cần ẹ anh ăn hai viên đan dược này, hai canh giờ sau hẳn là sẽ thấy được hiệu quả.
Nếu không phải là do mẹ của Đằng Dịch đã bị thương thời gian quá dài, thì Diệp Mặc khẳng định chỉ cần thời gian một nén nhang là có thể trị khỏi đan điền cho bà rồi. 'Quý Dương Đan' chính là đan dược tốt nhất dùng để khôi phục đan điền, căn bản là không có loại dược liệu nào có thể so sánh được.
Đằng Dịch kích động nhận lấy đan dược trong tay Diệp Mặc, thậm chí còn quên cả việc cảm tạ Diệp Mặc mà vội vội vàng vàng đem đan dược vào ẹ y dùng
Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp cũng không quấy rầy Đằng Dịch, hai người đi theo sự hướng dẫn của một thị nữa, tới một gian phòng cách vách để chờ. Diệp Mặc cũng biết Đằng Dịch đang rất nóng vội nên cũng không để ý.
- Diệp Mặc, đan dược của cậu thực sự là có tác dụng sao? Tôi thấy Đằng Dịch rất...
Biên Phượng Tháp ngôì xuống, rồi có chút lo lắng mà hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc biết Biên Phượng Tháp lo lắng điều gì, chính là y sợ vạn nhất đan dược của hắn không có tác dụng, thì Đằng Dịch sẽ vô cùng thất vọng. Cho nên Diệp Mặc lập tức cười nói:
- Anh yên tâm đi, đan dược của tôi tuyệt đối có hiệu quả
Biên Phượng Tháp gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi Diệp Mặc nữa, mà lại nói sang chuyện khác:
- Tôi thật không ngờ cậu lại là một Đan Vương thất phẩm. Tôi cố gắng trở thành một Đan Vương tam phẩm đã tự thấy mình rất giỏi rồi. Vậy mà hiện tại gặp cậu, thì tôi mới biết mình chưa là gì cả. Diệp Mặc, có phải là Nam An Châu có rất nhiều thiên tài giống như cậu không?
Diệp Mặc cười ha hả:
- Truyền thừa luyện đan của tôi có chút đặc thù, không giống với những người khác. Kỳ thật thì ở Nam An Châu, cũng không có nhiều Đan Vương thất phẩm, cho nên anh có thể thành tựu được Đan Vương tam phẩm cũng đã là rất giỏi rồi.
Biên Phượng Tháp cũng cười cười:
- Tuy tôi biết là cậu đang an ủi tôi, nhưng trong lòng tôi cũng rất vui. thế nhưng, hiện tại có thể đi theo một Đan Vương thất phẩm như cậu, thì tôi cũng sẽ không cần tự mình luyện đan nữa. Huống hồ đan dược tự tôi luyện cũng không đúng cấp bậc tu luyện.
Diệp Mặc nghe Biên Phượng Tháp nói xong liền nghiêm nghị trả lời:
- Nhị Tháp, anh nguyện ý cùng tôi đi Bắc Vọng Châu, tôi cũng không có ý kiến. Nhưng đi Lạc Hồn Khư thì tôi khuyên anh không nên đi theo. Anh và Đằng Dịch nên ở lại đây chờ tôi, sau khi tôi ra khỏi Lạc Hồn Khư thì chúng ta sẽ cùng nhau đi Bắc Vọng Châu.
Biên Phượng Tháp lập tức đứng lên:
- Diệp Mặc, cậu coi Biên Phượng Tháp tôi là một kẻ sợ chết sao? Tôi muốn cùng cậu đi Bắc Vọng Châu, không chỉ vì chúng ta là bạn, mà một phần cũng là vì muốn mượn dùng đan dược của cậu để tu luyện. Nếu đã được hưởng thụ ưu đãi như thế, mà khi gặp nguy hiểm tôi lại lùi lại phía sau, thì Nhị Tháp tôi cũng không xứng làm bạn bè với cậu. Hơn nữa tôi nghĩ Đằng Dịch chắc chắn cũng có suy nghĩ giống như tôi.
- Hay, Nhị Tháp nói rất đúng, ý của tôi cũng chính là như vậy.
Thanh âm của Đằng Dịch bất chợt vang lên từ ngoài cửa.
Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp cũng lập tức nhìn thấy ở bên cạnh Đằng Dịch là một người phụ nữ trung niên gầy gò, rõ ràng chính là mẹ của y.
- Đằng Dịch, bệnh tình của bác gái đã tốt rồi sao?
Biên Phượng Tháp ngạc nhiên hỏi.
Đằng Dịch kích động gật đầu, đi đến trước mặt Diệp Mặc rồi khom người xuống:
- Diệp Mặc huynh đệ, về sau anh chính là anh em sống chết có nhau của tôi, ân đức cứu sống mẹ tôi, tôi suốt đời sẽ không quên.
Người phụ nữ gầy yếu kia cũng tiến lên nói lời cảm tạ:
- Đạ tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp, Đằng Dịch có thể trở thành bạn bè của cậu, thì cũng chính là may mắn của nó.
Diệp Mặc lập tức nhận thấy tu vi của mẹ Đằng Dịch đã là Kiếp Biến hậu kỳ, nếu như hoàn toàn khôi phục lại, thì cho dù có thăng cấp lên tu vi Hóa Chân cũng không phải là không có khả năng.
- Mẹ, con muốn cùng Diệp Mặc huynh đệ đi đến Lạc Hồn Khư, sau khi trở ra còn muốn đi theo cậu ấy lang bạt nữa. Về phần Giao Đằng Cung thì sau này chắc con sẽ ít có cơ hội trở lại.
Lúc này tâm bệnh của Đằng Dịch đã không còn nữa, cho nên nói chuyện cũng trở nên lanh lẹ vô cùng. Nếu không phải sợ mẹ mình lo lắng, thì y thậm chí sẽ nói tới việc đi Bắc Vọng Châu rồi.
Người phụ nữa kia liền gật đầu:
- Nam nhi chí tại bốn phương, nếu cứ sợ hãi không dám ra ngoài, thì sao có thể trưởng thành được. Con cứ đi đi, bệnh tình của ta đã khỏi hẳn, nên con không cần lo lắng gì nữa.
Diệp Mặc nghe xong lời mẹ Đằng Dịch nói, liền cảm thấy rất khâm phục người phụ nữ này. Một người mẹ bình thường đều sẽ nhất mực cưng chiều con cái của mình, đừng nói là đi đến chỗ nguy hiểm như Lạc Hồn Khư, mà cho dù là chỉ ra ngoài chịu chút khổ cũng sẽ đau lòng muốn chết. Vậy mà mẹ của Đằng Dịch lại không hỏi một câu nào, đã đồng ý cho Đằng Dịch đi Lạc Hồn Khư rồi. Có thể thấy được tư tưởng của bà rộng rãi cỡ nào.
Đằng Dịch cười ha hả nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc huynh đệ, tôi vốn muốn cùng anh nhắm vài chén rượu chúc mừng, nhưng mà tôi cũng biết chuyện của anh rất gấp gáp, cho nên hiện tại chúng ta nên đi luôn thôi.
Hiện tại Đằng Dịch muốn lên đường luôn, thì Diệp Mặc đương nhiên là không có ý kiến, hắn vốn là ước gì lên đường càng nhanh càng tốt mà. Mẹ của Đằng Dịch thì cũng biết rằng lần Đằng Dịch rời đi này, sẽ không biết đến bao giờ mới có cơ hội trở về, cho nên trong lòng tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn đi tiễn Đằng Dịch. Trong lòng cô cũng chỉ nghĩ rằng Đằng Dịch là muốn đưa Diệp Mặc đến xem bên ngoài Lạc Hồn Khư mà thôi.
Diệp Mặc tuy chỉ nghe mẹ của Đằng Dịch nói mấy câu, nhưng cũng cảm giác được mẹ của Đằng Dịch là một người có tính cách nội liễm, cũng không phải là người thẳng thắn, không biết ngày trước vì sao mà bị người ta phá hủy đan điền.
Mấy người vừa mới cùng mẹ của Đằng Dịch đi ra đến ngoài động phủ, còn chưa ra đến phạm vi của Giao Đằng Cung, thì trước mặt đã có năm sáu người đi tới. Diệp Mặc nhìn thấy người đi đầu chính là một tu sĩ có một chòm râu dài, thì trong lòng liền kinh hãi vì tu vi của người này là Hóa Chân đỉnh, hơn nữa khí thế còn đáng sợ hơn cả Ung Lam Y nữa.
Càng làm cho Diệp Mặc kinh hãi hơn chính là mấy người bên cạnh tu sĩ đi đầu cũng đều là tu sĩ Hóa Chân.