Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1211 - Dù Là Tu Sĩ Hóa Chân Cũng Không Tính Kế Được Tôi

- Phụ vương.

Đằng Dịch sau khí thấy người trung niên râu dài kia liền tiến lên liền kính cẩn chào một câu.

Tên trung niên râu dài nhìn thoáng qua Đằng Dịch một cái, rồi lại nhìn lướt qua Diệp Mặc cùng Biên Phượng Tháp. Khi y thấy Diệp Mặc, thì trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng lại lập tức nhíu mày, không nói gì cả.

Nhưng ánh mắt y lập tức nhìn sang mẹ của Đằng Dịch, rôi khiếp sợ kêu lên:

- Tiệp Tiệp, thương thế của em đã khỏi rồi sao?

Mẹ của Đằng Dịch nghe được câu hỏi của tên trung niên râu dài, liền chạy nhanh tới rồi nhẹ nhàng nói:

- Vâng, nhờ có Dịch nhi nhờ bạn của nó đến mang cho thiếp hai viên đan dược, và thiếp chính là nhờ hai viên đan dược này mà được trị khỏi.

Diệp Mặc lúc này đã biết tên trung niên râu dài có tu vi Hóa Chân đỉnh kia là Đằng Hùng cha của Đằng Dịch. Cũng chính là cung chủ Giao Đằng Vương của Giao Đằng Cung.

Đằng Hùng nghe được câu trả lời từ mẹ của Đằng Dịch, liền lập tức nhìn thoáng qua Đằng Dịch bằng ánh mắt tán thưởng:

- Con làm rất tốt.

Nói xong thi y lại quay sang nói tiếp với mẹ của Đằng Dịch:

- Tiệp Tiệp, anh luôn luôn tìm kiếm linh dược để chữa trị đan điền cho em, đáng tiếc chính là vẫn chưa hề tìm được, hiện tại em đã được trị khỏi rồi, thật sự là tốt quá.

- Đa tạ đại vương

Mẹ của Đằng Dịch vội vàng nói lời cảm kích.

Đằng Dịch thì lại cúi đầu khinh thường, cảm thấy có chút tức nghẹn. Sau khi mẹ y bị thương, thì cha y không chỉ không vì mẹ y mà đi tìm linh dược, mà ngay cả nhìn mẹ y thôi thì cũng chẳng được mấy lần. Nhưng Đằng Dịch cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không thể nói ra.

- Bạn của con lại có thể có được đan dược lợi hại như thế sao?

Đằng Hùng nói với vẻ khen ngợi Đằng Dịch, ánh mắt thì đã đưa đến trên người của Diệp Mặc cùng Biên Phượng Tháp rồi. Hiển nhiên với y thì chuyện mẹ của Đằng Dịch khỏi bệnh là chuyện tốt, nhưng mà y càng để ý đến đan dược có thể chữa trị được đan điền kia hơn, vì nó hẳn phải là loại đan dược cao cấp cỡ nào? Ngay cả chuyện tu vi của Diệp Mặc cũng bị y đặt qua một bên.

Đằng Dịch sợ Biên Phượng Tháp cùng Diệp Mặc nói chuyện không hợp với cha mình, nên vội vàng đi lên nói trước:

- Đúng thế thưa phụ vương, bạn của con là một Đan Vương thất phẩm, cho nên đối với bệnh tình của mẹ con cũng không là gì với hắn cả.

Trong lòng Diệp Mặc âm thầm kêu khổ, hắn lại không thể nào trước mặt mấy tu sĩ Hóa Chân mà truyền âm cho Đằng Dịch được vì hiện hắn còn chưa có năng lực để làm như thế. Không đợi hắn tìm ra đối sách, thì Đằng Dịch đã đem chuyện mình là Đan Vương thất phẩm nói ra mất rồi.

Bản thân nói ra thân phân Đan Vương thất phẩm với Đằng Dịch thì cũng không có gì, bởi vì Diệp Mặc đã hiểu Đằng Dịch là hạng người gì rồi, nhưng đối với Đằng Hùng thì tuy rằng Diệp Mặc chỉ vừa gặp mặt một chút, thì hắn cũng biết được Đằng Hùng là hạng người gì rồi. Y biết vợ mình vừa mới khỏi bệnh, mà cũng không quá quan tâm, lại đi hỏi đến chuyện đan dược, hiển nhiên là một kẻ ích kỷ rồi. Người như y đã biết được mình là một Đan Vương thất phẩm, mà có thể để mình rời đi thì mới là việc lạ.

Quả nhiên Đằng Hùng vừa nghe Đằng Dịch nói xong, thì vẻ mặt liền trở nên vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc:

- Cậu là một Đan Vương thất phẩm? Làm sao có thể? Khí tức trên người cậu vẫn còn rất trẻ, hiển nhiên là chưa đến trăm tuổi, làm sao có thể là một Đan Vương thất phẩm được?

Dừng một chút thì y lại gật đầu:

- Thế nhưng cậu có thể ở tuổi này đã tu luyện đến tu vi Thừa Đinh thì chắc chắn cũng không phải là người tầm thường rồi. Cậu tên là gì? Là tu sĩ của Tam Hải hay là tu sĩ của Nam An Châu?

Diệp Mặc biết lúc này ngoài việc thừa nhận ra cũng không còn biện pháp nào khác, nên hắn đành phải thi lễ với Đằng Hùng rồi ôm quyền nói:

- Vãn bối Diệp Mặc ra mắt Đằng cung chủ. Tôi mặc dù là một Đan Vương thất phẩm, nhưng tỷ lệ luyện chế đan dược thành công cũng không lớn. Cho nên chỉ có thể miễn cưỡng xem là một Đan Vương thất phẩm mà thôi. Đan dược trước đó dùng để chữa bệnh cũng là do sư phụ để lại cho tôi.

- Tốt, tốt, tốt. Như vậy cũng đã là rất giỏi rồi. Rất tốt.

Đằng Hùng liên tiếp nói mấy chữ “Tốt”, rồi mới nói với Đằng Dịch:

- Đại Đằng, con hãy đưa bạn của con tới điện chủ, hôm nay ta sẽ mở tiệc chiêu đãi các bạn của con.

Đằng Hùng không thèm để ý đến việc Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp có đồng ý hay không, cũng không tiếp tục hỏi việc Diệp Mặc đến từ nơi nào.

Đằng Dịch còn đang suy nghĩ vì sao lúc trước rõ ràng là Diệp Mặc nói với y là cho dù muốn thăng cấp lên Đan Vương bát phẩm cũng không phải chuyện khó. Nhưng giờ lại nói với cha y là bản thân chỉ miễng cưỡng được coi là một Đan Vương thất phẩm mà thôi?

Không đợi Đằng Dịch nói nữa, Diệp Mặc đã vội vàng mở miệng ngay:

- Đại Đằng nói sẽ đưa tôi đi xem Lạc Hồn Khư. Nghe nói nơi đó rất quỷ dị, tôi muốn đi đến đó học hỏi một chút.

- Cậu muốn đi Lạc Hồn Khư?

Đằng Hùng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc.

Đằng Dịch lúc này đã hiểu được ý của Diệp Mặc rồi, Diệp Mặc căn bản là không muốn ở lại Giao Đằng Cung, càng không muốn tiếp xúc nhiều với cha mình. Lúc này Đằng Dịch liền vội vàng tiến lên nói với Đằng Hùng:

- Đúng thế thưa phụ vương, con cùng hai vị huynh đệ là Diệp Mặc và Nhị Tháp đây sau khi quen biết nhau đã nói chuyện về sự đáng sợ của Lạc Hồn Khư, nhưng mà Diệp Mặc huynh đệ lại rất muốn nhanh chóng đến xem Lạc Hồn Khư đáng sợ như thế nào, cho nên chúng con mới muốn đi Lạc Hồn Khư.

Lần này Đằng Hùng cũng không nói gì, nhưng một tên yêu tu tu vi Hóa Chân hậu kỳ bên cạnh y đã đi đến vỗ vai Diệp Mặc mà nói:

- Không tồi, tuổi còn trẻ mà đã là tu vi Thừa Đỉnh, hơn nữa còn là một Đan Vương thất phẩm, tuyệt đối là tiền đồ vô lượng. Tôi rất xem trọng cậu đó.

Diệp Mặc bị tên yêu tu này vỗ vai vài cái, thì trong lòng liền có một cảm giác không thoải mái.

Diệp Mặc còn đang không biết phải trả lời thế nào, thì lại có một tên yêu tu Hóa Chân trung kỳ chụp lấy bả vai của hắn cười ha hả:

- Lãm huynh, cháu gái của anh chẳng phải là quốc sắc thiên hương sao, anh đã coi trọng Đan Vương Tiểu Diệp như vậy, sao không đem cháu gái mình gả cho hắn đi?

Tên yêu tu Hóa Chân hậu kỳ kia liền lộ ra vẻ mặt tươi cười vui mừng nói:

- Không sai, không sai, tôi kỳ thật cũng muốn như vậy. Diệp Mặc, chờ sau khi cậu trở về, cùng tôi đi tới Tự Thiên Đảo gặp mặt cháu gái của tôi xem.

Y nói xong còn đem một ánh mắt tán thưởng nhìn về phía tên tu sĩ hát đệm kia, hiển nhiên là trong lòng y cũng thực sự có ý muốn này nhưng ngại việc tự mình mở miệng mà thôi, nhưng lại được người khác nói giúp rất đúng lúc.

Diệp Mặc theo bản năng liền run rẩy toàn thân. Một yêu tu tặng cháu gái y ình làm vợ, thì cho dù là quốc sắc thiên hương thì hắn cũng khó mà chấp nhận được. Tuy rằng Diệp Mặc biết yêu tu sau khi hóa hình cũng sẽ không khác gì loài người, hơn nữa nhan sắc so sánh với tiên nữ mà nói thì cũng không khác gì nhau. Nhưng mà cho dù là thế thì hắn cũng không muốn đi, huống chi hắn hoàn toàn không có cái tâm tư này.

Làm cho Diệp Mặc không ngờ là Đằng Hùng cũng tiến lên vỗ vai hắn:

- Cậu trước tiên cứ đi cùng Đại Đằng xem Lạc Hồn Khư đi. Chờ khi cậu trở về tôi sẽ cùng cậu nói chuyện. Nhưng Lạc Hồn Khư thì chỉ cần ở bên ngoài nhìn xem là được rồi, ngàn vạn lần không nên tiến vào trong.

Diệp Mặc ước gì sớm được rời đi rồi, cho nên vừa nghe Đằng Hùng nói như vậy thì lập tức trả lời luôn:

- Vậy thì vãn bối xin cáo từ trước.

Nói xong Diệp Mặc lập tức quay đầu lại nhìn Đằng Dịch. Đằng Dịch cũng nhanh chóng cáo từ cha mẹ cùng với mấy tên yêu tu kia rồi mang theo Diệp Mặc và Biên Phượng Tháp rời đi.

Diệp Mặc vừa ra khỏi đảo, lập tức lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'. Chờ Đằng Dịch cùng Biên Phượng Tháp lên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', thì lập tức bay đi, loáng cái đã biến mất khỏi Giao Đằng Cung rồi.

...

Trên đường đi Đằng Dịch cùng Biên Phượng Tháp thấy Diệp Mặc không nói lời nào, nên cả hai cũng không nói gì, thẳng đến khi 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' rời khỏi Giao Đằng Cung được hơn mười ngàn dặm, thì Diệp Mặc mới hít sâu một hơi.

Thấy Diệp Mặc đã có ý muốn nói chuyện, thì Đằng Dịch liền vội vàng hỏi:

- Diệp Mặc, vì sao anh lại vội vàng rời khỏi Giao Đằng Cung như vậy? Cha tôi tuy là chỉ vừa mới gặp anh, nhưng ông ấy cũng không bao giờ làm khó bạn bè của tôi cả.

Biên Phượng Tháp so với Đằng Dịch thì hiểu rõ chuyện này hơn một chút, liền cười lạnh một tiếng:

- Đại Đằng, cha của anh chắc chắn là không làm khó bạn của anh, nhưng mà anh không thấy là cha anh cùng với bạn của ông ta đối với Diệp Mặc có chút nhiệt tình quá mức sao?

Đằng Dịch nghe Biên Phượng Tháp nói như vậy, thì lúc này y mới nhớ tới cha mình dường như đúng là quá nhiệt tình với Diệp Mặc, cho nên liền gật đầu:

- Chú nói như vậy thì tôi mới để ý, đúng là chưa bao giờ tôi thấy cha mình đối đãi với bạn bè của tôi như vậy cả. Không chỉ bạn bè tôi, mà ngay cả đối với tôi cũng chưa nhiệt tình như thế bao giờ, thật là kỳ quái.

- Tuyệt đối không kỳ quái, bởi vì Diệp Mặc là một Đan Vương thất phẩm.

Biên Phượng Tháp lập tức nói.

Đằng Dịch lúc này mới tỉnh ngộ, y hết nhìn Diệp Mặc rồi lại nhìn Biên Phượng Tháp, một lúc sau mới nói:

- Ý của chú là bởi vì Diệp Mặc là Đan Vương thất phẩm, cho nên cha tôi muốn giữ cậu ấy ở lại Giao Đằng Cung?

Diệp Mặc trầm giọng:

- Hôm nay nếu không phải là cha của anh cùng với bạn của ông ta cùng tới, thì có lẽ là tôi muốn đi cũng không được rồi. Cha của anh muốn giữ lại tôi không chỉ là vì cái danh Đan Vương thất phẩm, mà còn muốn tìm hiểu vì sao tôi lại có tốc độ tu luyện nhanh như vậy.

Diệp Mặc nghĩ lại mà vẫn cảm thấy sợ, một khi hắn bị Đằng Hùng giữ lại. Thì chắc chắn là toàn bộ bí mật của hắn sẽ bị Đằng Hùng lôi ra hết, cuối cùng thậm chí cả Thế giới trang vàng cũng khó có thể dấu được.

Đằng Dịch sửng sốt, một lúc sau mới hiểu được lời nói của Biên Phượng Tháp cùng Diệp Mặc là sự thật. Lúc này y có chút hổ thẹn với Diệp Mặc:

- Thực xin lỗi Diệp Mặc, cậu đã cứu mẹ của tôi, vậy mà thiếu chút nữa tôi lại đưa cậu vào tử lộ.

Đằng Dịch biết một khi cha mình đã nổi lên tâm tư với Diệp Mặc, thì khẳng định là sẽ giam lỏng Diệp Mặc, chính y cũng tuyệt đối không thể cứu Diệp Mặc được. Một khi chọc giận cha y, thì tuyệt đối là sẽ không có cái kết cục tốt.

Sau khi nói xong. Đằng Dịch hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp:

- Cũng may chúng ta hiện tại đã an toàn rồi. Chúng ta đi Lạc Hồn Khư bằng pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm của Diệp Mặc, thì cho dù cha tôi là tu vi Hóa Chân đỉnh cũng không có cách nào đuổi kịp cả.

Diệp Mặc bình tĩnh nói:

- Hiện tại cho dù là chúng ta có đi trước nửa tháng, thì cha của anh cũng có thể đuổi kịp chúng ta. Chẳng những là cha của anh, cho dù là cái tên Tự Thiên Đảo kia cũng có thể tìm được chúng ta.

Tâm tư của Biên Phượng Tháp chuyển động rất nhanh, khi Diệp Mặc vừa mới nói ra, thì y liền hiểu được là có chuyện gì xảy ra rồi, lập tức khiếp sợ nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Cậu nói thế có nghĩa là trên người cậu đã bị đánh dấu thần thức lên rồi sao?

Diệp Mặc gật đầu:

- Chẳng những bị đánh dấu thần thức lên người, mà còn không phải chỉ có một cái.

Biên Phượng Tháp cùng Đằng Dịch lập tức hiểu được, cha Đằng Dịch là Đằng Hùng, tên yêu tu của Tự Thiên Đảo và cái tên tu sĩ Hóa Chân khi vỗ vai hắn đều đã đánh dấu thần thức lên Diệp Mặc.

- Làm sao anh biết? Đó là dấu hiệu thần thức do tu sĩ Hóa Chân tạo ra mà?

Biên Phượng Tháp nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.

Diệp Mặc hít một hơi rồi nói:

- Bởi vì tôi bị người khác đánh dấu thần thức lên người nhiều lần lắm rồi, khi tôi là Trúc Cơ có tu sĩ Kim Đan đánh dấu thần thức lên người. Khi tôi là Nguyên Anh thì lại bị tu sĩ Hư Thần đánh dấu thần thức lên người. Hiện lại tôi là Thừa Đỉnh, thì vẫn bị tu sĩ Hóa Chân đánh cấu thần thức lên người. Tu vi thấp, đúng thực không khác gì với một con kiến mà.

Đằng Dịch có chút xấu hổ nhìn Diệp Mặc:

- Thực xin lỗi, Diệp Mặc huynh đệ. Chúng ta làm sao bây giờ?

Đằng Dịch biết dấu hiệu thần thức của tu sĩ Hóa Chân không có cách nào có thể xóa đi được, Diệp Mặc biết được tu sĩ Hóa Chân đánh dấu thần thức lên người mình thì đã vô cùng lợi hại rồi, còn nếu muốn xóa nó đi, thì quả thực là hoàn toàn không thể.

Diệp Mặc cười nhạt:

- Đằng Dịch, anh cũng không cần phải để ý chuyện này. Cho dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không thể tính kế tôi được.

Bình Luận (0)
Comment