Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)Giao Hoán Chấn là một người khá tốt, đối với Diệp Mặc mà nói, thì hắn có thể
thăng cấp tới Hóa Chân, thì cũng không thể bỏ qua được công lao của Giao Hoán
Chấn. Nếu như Phương Ức Tông không khiêu khích tới Giao Hoán Chấn, thì Diệp
Mặc cũng sẽ không ra tay. Phương Ức Tông đã tìm đến Giao Hoán Chấn, thì hiển
nhiên Giao Hoán Chấn sẽ không phải là đối thủ. Với thủ đoạn ác độc của Phương
Ức Tông, thì Giao Hoán Chấn nói không chừng ngay cả Nguyên Thần cũng sẽ không
giữ được.
- Vốn ta còn muốn xử lý nhà ngươi sau cùng đấy, nhưng nhà ngươi đã không kiên
nhẫn muốn sống tiếp nữa, thì cũng đừng trách Phương mỗ không khách khí.
Phương Ức Tông nói xong một chữ cuối cùng, thì khí thế toàn thân liền tràn ra,
trong nháy mắt đã bao phủ lấy Diệp Mặc.
Càn Khôn Quyển xoay tròn trên đỉnh đầu của y, mà 'Vực' của y thì đã hoàn toàn
được mở rộng ra. Y phải trói buộc Diệp Mặc ở trong 'Vực' của mình, sau đó thỏa
thích tra tấn một phen, rồi mới giết chết Diệp Mặc. Chỉ là một tên vừa thăng
cấp tu sĩ Hóa Chân tầng một, đã tự ình là đệ nhất thiên hạ rồi.
Diệp Mặc cũng để yên cho 'Vực' của đối phương hoàn toàn bao phủ lấy mình,
không hề cử động, vì hắn muốn cảm thụ 'Vực' của Phương Ức Tông một chút xem
rốt cuộc là có gì khác biệt so với hắn. Nếu như không trực tiếp tiến vào trong
‘vực’ của Phương Ức Tông, thì căn bản là hắn không thể nào cảm nhận được.
Thấy Diệp Mặc không có chút phản ứng nào thì đã bị 'Vực' của mình bao phủ rồi,
cho nên Phương Ức Tông cũng không lập tức công kích Diệp Mặc, mà lại nhìn Diệp
Mặc cười châm chọc:
- Người thanh niên, có phải là vừa mới thăng cấp lên Hóa Chân, cảm thấy thực
lực bản thân tăng vọt, cho nên nghĩ rằng mình đã là đệ nhất thiên hạ rồi phải
không? Đáng tiếc thật, cái thời gian nhà ngươi làm đệ nhất thiên hạ này cũng
quá ngắn rồi.
Diệp Mặc liên tục vận chuyển 'Tam sinh quyết' khi đang ở bên trong 'Vực' của
Phương Ức Tông, trong nháy mắt thì hắn đã hiểu được 'Vực' của Phương Ức Tông
và 'Vực' của hắn khác nhau như thế nào rồi. Nhưng 'Vực' của Phương Ức Tông
cũng là 'Vực' chân chính, không phải là ngụy 'Vực' được chân nguyên mô phỏng
ra. Lúc này Diệp Mặc đã hiểu, 'Vực' cũng không phải là một loại được cố định
hình thành, mỗi tu sĩ đều có năng lực và thiên phú lĩnh ngộ về 'Vực' khác
nhau, nên 'Vực' được hình thành cũng khác nhau.
Khí thế, ý niệm, cảnh giới vân vân, không một thứ nào không thể tạo thành
'Vực'. Cho dù là dùng chân nguyên mô phỏng thành ngụy 'Vực' như Tạ Chính Sư,
thì cũng có thể từ đó mà hình thành 'Vực' chân chính. Chỉ là bọn họ còn chưa
thể nào hiểu được yếu điểm này mà thôi. Bất luận là đi qua hình thức nào để
lĩnh ngộ về 'Vực', thì cũng đều không phân chia cao thấp, 'Vực' được phân chia
cấp bậc thật ra chỉ là so sánh về sự lĩnh ngộ và cảnh giới của mỗi tu sĩ mà
thôi.
Sau khi đã hiểu được 'Vực' của Phương Ức Tông, thì Diệp Mặc đã không còn cố kỵ
nữa, liền lạnh lùng nhìn Phương Ức Tông rồi nói:
- Ngươi nói hết chưa, ta sau khi thăng cấp lên Hóa Chân, thì tuy rằng còn
chưa tự cảm thấy mình là vô địch, nhưng với loại rác rưởi như ngươi thì ta
hoàn toàn không để vào mắt.
Nói xong thì khí thế toàn thân của Diệp Mặc cũng đồng thời tăng vọt lên. 'Vực'
của hắn chính là được kết hợp từ khí thế và ý cảnh. Chỉ cần đối phương bị bao
vây bởi 'Vực' của hắn, thì hắn có thể nhìn rõ được nhược điểm của đối phương,
đó chính là 'Cảnh vực'.
Phương Ức Tông nghe Diệp Mặc nói xong, đang muốn đưa tay ra tóm gọn lấy Diệp
Mặc trong 'Vực' của mình, thì lại đột nhiên biến sắc. Lập tức y liền hạ tay
xuống, Càn Khôn Quyển cũng không hề do dự mà phóng ra ngoài.
Trong nháy mắt y không ngờ lại cảm thụ được Diệp Mặc hoàn toàn không bị trói
buộc trong 'Vực' của y, nhưng điều này còn chưa tính, y đồng thời còn cảm nhận
được 'Vực' của mình đang vỡ ra từng mảnh, cái thanh âm ‘Rắc rắc’ kia cho y
biết rằng y không nghĩ sai, 'Vực' của y đích thực đã bắt đầu tan vỡ rồi. Tuy
rằng 'Vực' của y tan vỡ rất chậm, nhưng thực sự là nó đang bị phá vỡ.
Một khi 'Vực' của y hoàn toàn bị phá vỡ, thì y sẽ rơi vào trong 'Vực' của đối
phương. Tuy rằng y cũng không sợ bị 'Vực' của đối phương bao vây, nhưng y biết
nếu như vậy thì y tuyệt đối sẽ bị rơi xuống thế hạ phong.
Lúc trước y đối mặt với sự liên thủ của ba người Tạ Chính Sư, thì 'Vực' của y
cũng toàn thắng. Nhưng hiện tại đối phương chỉ có một người, lại còn đợi cho
'Vực' của y hoàn toàn hình thành thì mới động thủ, cũng có nghĩa là 'Vực' của
y không thể nào chống đối lại được 'Vực' của đối phương. Bởi vậy y liền nghĩ
rằng cái tên thanh niên thoạt nhìn còn rất trẻ đang đối chiến với y lúc này
cũng không phải là tu sĩ Hóa Chân tầng một gì, mà là một lão yêu quái Hóa Chân
đỉnh.
Phương Ức Tông vẫn tự hào về 'Vực' của chính mình. Tu sĩ cùng cấp với y thì
chưa từng có kẻ nào có thể đối kháng được với 'Vực' của y, vậy mà hiện tại
Diệp Mặc lại dễ dàng phá vỡ được 'Vực' của y, thì hiển nhiên là một tồn tại
cực kỳ khủng bố.
Cho nên Phương Ức Tông một bên nhanh chóng tu bổ lại 'Vực' của mình, một bên
thì đã xuất thủ.
Mông Chẩm vẫn đứng xem một bên hoàn toàn hiểu rõ cách làm người của Phương Ức
Tông, y thấy Diệp Mặc đã bị 'Vực' của Phương Ức Tông bao vây, thì lập tức biết
được Phương Ức Tông đang muốn tra tấn Diệp Mặc một cách nhục nhã. Nhưng khi y
thấy Phương Ức Tông cũng không đưa tay nắm lấy Diệp Mặc, mà lại phóng Càn Khôn
Quyển ra, thì y lại hoàn toàn khó hiểu.
Diệp Mặc biết Càn Khôn Quyển của đối phương rất lợi hại, nên cũng nhanh chóng
phóng Tử Đao ra. Đao quang tím hồng phóng lên diễn sinh ra vô số đao quang với
khí thế che trời phủ đất hướng về phía Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông.
'Huyễn vân trận sát đao', đao quang bay phất phơ, đao ra tất sát.
Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông sau khi phóng ra, lập tức tạo thành vòng
tròn ánh sáng vô cùng lớn, cái vòng tròn kia tản mát ra những mũi nhọn mầu
hồng sắc bén, muốn đem Diệp Mặc lập tức bóp chết. Chỉ là vòng tròn mầu hồng
kia còn chưa hạ xuống, thì đã bị vô số 'Tử Đao'của Diệp Mặc phóng ra ánh tím
quấn lấy, trong nháy mắt liền bao phủ lại.
Rầm rầm rầm...
Một loạt tiếng nổ vang lên, vòng tròn mầu hồng của Càn Khôn Quyển trong nháy
mắt đã thoát khỏi sự vây khốn của vô số ánh tím. Nhưng không đợi cái Càn Khôn
Quyển to lớn kia tiếp tục hạ xuống, thì Tử Đao lại kích phát ra một trận đao
quang điên cuồng nữa.
'Huyễn vân phân liệt đao', diễn sinh vô số đao quang, vô cùng vô tận.
Cảm thụ được ánh đao tím vô cùng vô tận của Diệp Mặc, thì Phương Ức Tông đã có
chút không thể nào nhịn được nữa, y buồn bực hừ lạnh một tiếng, liên tiếp vung
hai tay lên. Càn Khôn Quyển bỗng nhiên lại phân liệt ra, trong nháy mắt liền
biến thành vô số vòng tròn mầu hồng sắc bén. Những vòng mầu hồng sắc bén kia
trong nháy mắt liền thoát khỏi 'Huyễn vân phân liệt đao' của Diệp Mặc, tiếp
tục đánh về hướng Diệp Mặc.
Ánh mắt của Diệp Mặc ngưng tụ lại, thầm than pháp bảo kia thật là lợi hại.
Liền không suy nghĩ gì nữa, 'Đại đỉnh tám cực' đã lập tức hiện ra trên đỉnh
đầu cuả hắn, cùng lúc lại phóng ra hơn mười đạo thần thức đao.
Diệp Mặc biết rằng tu vi của hắn vẫn còn kém hơn so với Phương Ức Tông, nếu
như chờ sau khi Phương Ức Tông hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, thì hắn cũng
không phải là đối thủ của Phương Ức Tông nữa. Hiện tại hắn muốn thừa dịp 'Vực'
của đối phương vừa bị phá vỡ, còn chưa kịp phục hồi, còn đối phương thì đang ở
vào thế hạ phong, cơ hội tốt thế này thì hắn lập tức phải khiến cho Phương Ức
Tông bị thương nặng.
Chỉ cần Phương Ức Tông bị thương nặng, thì cho dù là y có thể hoàn toàn phục
hồi lại tinh thần, thì hắn cũng sẽ không còn sợ y nữa.
Trong nháy mắt Phương Ức Tông kích phát Càn Khôn Quyển, thì y cũng có suy nghĩ
giống như Diệp Mặc, muốn trước tiên là phải khiến đối phương bị trọng thương
đã, rồi mới chậm rãi mà đối phó. Nhưng y không ngờ trong lúc mấu chốt này, thì
thần trí của y lại trở nên tê dại.
Thần thức tê dại, thì Phương Ức Tông lập tức biết rằng không tốt rồi, đối
phương thậm chí còn có công pháp thần thức, hơn nữa còn là công pháp thần thức
công kích tương đối lợi hại nữa.
Phương Ức Tông hiển nhiên cũng không phải là tu sĩ Hóa Chân tầm thường, cho
nên trong nháy mắt đã đêm thần thức đao của Diệp Mặc bức ra khỏi thức hải.
Cùng lúc lại vung tay lên, một đoàn hắc khí lập tức bay ra từ trong lòng bàn
tay của y.
Ngay cả Diệp Mặc cũng phải âm thầm kính phục, vì sai khi hắn thăng cấp Hóa
Chân, thì thần thức đao mặc dù là không thăng cấp, nhưng uy lực so với lúc
trước cũng phải mạnh hơn gấp mấy lần, nhưng không ngờ lại không thể kiên trì
được mấy nhịp hở, thì đã bị Phương Ức Tông bức ra khỏi thức hải rồi. Cái tên
Phương Ức Tông này thật sự là khó chơi cực kỳ. Hắn thấy Phương Ức Tông phóng
ra một luồng khí đen, thì nhất thời trở nên cảnh giác, không chút suy nghĩ gì
liền gọi 'Vô ảnh' ra.
Phương Ức Tông vì bị thần thức đao của Diệp Mặc đánh lén một lần, cho nên Càn
Khôn Quyển kia đập vào 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc thì hơi dừng lại một
chút. Mặc dù chỉ là dừng lại một chút, nhưng uy lực vẫn hết sức kinh thiên.
Vốn là chí ít có thể khiến cho Diệp Mặc phải thụ thương đến mức thổ huyết, thì
hiện tại lại chỉ có thể đánh ra từng đợt ‘Bình bình’ trên 'Đại đỉnh tám cực'
của Diệp Mặc mà thôi.
Diệp Mặc chỉ lay động một chút, còn đâu thì hoàn toàn bình yên vô sự.
Hai người từ lúc 'Vực' chạm nhau, đến khi giao thủ qua mấy chiêu, thì những tu
sĩ xung quanh đều đã nhìn đến hoa cả mắt, nhưng càng nhiều hơn là sự chấn động
vô cùng.
Vốn cho rằng Diệp Mặc sẽ bị giết chết ngay, nhưng thực sự là hai người đánh
tới lúc này, thì Diệp Mặc vẫn chiếm được chút thế thượng phong. Tuy rằng biết
rõ Diệp Mặc không đơn giản, nhưng khi nhìn thấy Diệp Mặc có thể chống lại
Phương Ức Tông, thì Tạ Chính Sư cũng hoàn toàn bất ngờ. Không chỉ riêng Tạ
Chính Sư, cho dù là Giao Hoán Chấn cũng thật không ngờ Diệp Mặc lại lợi hại
quá mức như vậy. Y chỉ biết rằng Diệp Mặc lợi hại, nhưng cũng không ngờ lại
lợi hại đến thế.
Y vẫn có dự định rằng một khi Diệp Mặc khó có thể địch lại được, thì sẽ xông
lên hỗ trợ, nhưng hiện tại y vừa nhìn thì cũng đã biết, y căn bản là sẽ không
có cơ hội hỗ trợ. Chính là 'Vực' của Diệp Mặc và cái tên tu sĩ áo đỏ kia thì y
hoàn toàn không thể nào xông vào được. Lập tức y lại nghĩ tới nếu như Diệp Mặc
có thể ngăn cản được tên tu sĩ áo đỏ kia, thì chẳng phải là ba người Quý
Trường Thiên, Tạ Chính Sư và Yết Mưu liên thủ, cũng không phải là đối thủ của
Diệp Mặc sao?
Sau khi hiểu được điều này, thì Giao Hoán Chấn càng cảm thấy âm thầm may mắn,
vì y đã kết bằng hữu được với Diệp Mặc, bằng không thì hậu quả đúng thật là
rất khó lường.
Trung niên tên Mông Chẩm lúc này cũng hoàn toàn ngây dại, y không ngờ người
thực sự có thể ngăn cản được Phương Ức Tông lại chính là cái tên tu sĩ Hóa
Chân tầng một kém cỏi nhất ở đây. Y thấy Diệp Mặc hoàn toàn có thể cầm cự được
Phương Ức Tông, liền phải hít vào một hơi khí lạnh. Hóa ra ở chỗ này thì hắn
mới là kẻ mạnh nhất.
Sự lợi hại của Phương Ức Tông thì y đã biết quá rõ rồi, tuy rằng không thể nói
là tu sĩ Hóa Chân vô địch, nhưng những người có thể thắng được Phương Ức Tông
cũng sẽ không vượt quá mười người. Mà hiện tại người trước mặt này lại chỉ có
tu vi Hóa Chân tầng một, lại có thể ngang tài ngang sức với Phương Ức Tông.
Đây là cái đạo lý gì chứ?
Lẽ nào ở đây tu sĩ có tu vi càng thấp, thì bản lĩnh lại càng lớn sao? Y nhớ
tới cái tên tu sĩ Hóa Chân tầng bốn gọi là Tu Dương kia, thì đó cũng là một tu
sĩ không kém so với y.
Lập tức Mông Chẩm hiểu được, bây giờ cũng không phải là lúc để y nghĩ tới
những thứ này, mà là hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để y chạy trốn. Lúc
trước khi Phương Ức Tông bị ba người Quý Trường Thiên vây công, thì y không
dám chạy trốn, là vì y biết là không thể nào chạy được. Nhưng hiện tại Phương
Ức Tông hiển nhiên lại bị quấn lấy, nếu như y còn không định chạy trốn, thì
hiển nhiên là một tên ngốc rồi.
Sau khi hiểu được điều này, thì Mông Chẩm cũng không để ý tới việc Diệp Mặc và
Phương Ức Tông quyết đấu nữa, trong nháy mắt liền lấy ra một pháp bảo phi hành
chân khí, hóa thành một luồng sáng biến mấy trước mặt mọi người. Lúc này
Phương Ức Tông cũng không có bất kỳ biểu hiện nào, thì Mông Chẩm biết rằng y
đã thành công rồi.
Phương Ức Tông bị Diệp Mặc ngăn cản, mấy người còn lại bao gồm cả cô gái váy
xanh kia ra thì không có một ai biết lai lịch của Mông Chẩm cả. Cho nên khi
Mông Chẩm rời đi, thì cũng không ai có ý định ngăn cản y lại.
Phương Ức Tông trơ mắt nhìn Mông Chẩm chạy trốn, nhưng bản thân lại không có
cách nào truy sát theo cả. Lửa giận trong lòng y liền thiêu đốt lên. Luồng khí
đen sau khi được phóng ra, thì đã bắt đầu phân liệt, còn Phương Ức Tông lại
cảm giác được quá chậm, y đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu.
Cái luồng khí đen bị máu tươi của y phun lên, thì nhất thời nhanh chóng phân
liệt chuyển động. Chỉ trong thời gian chốc lát, thì đã phát ra tiếng ‘Oong
oong...’ vang lên, hơn nữa tiếng vang này càng lúc càng lớn.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)