Chỉ trong chốc lát thời gian, thì luồng khí mầu đen kia liền chuyển hóa thành
vô số các con trùng to cỡ hạt mè, có con trùng đã là mầu đen nhạt, có con thậm
chí đã là mầu xám. Hơn nưa mầu sắc càng nhạt, thì kích cỡ lại càng nhỏ. Chỉ có
điều những con trùng kia chỉ có há miệng ra, căn bản là không nhìn thấy chân
của chúng.
Diệp Mặc còn chưa kịp nghi hoặc, thì bỗng nhiên cảm giác thần trí của mình trở
nên trống rỗng, giống như là bản thân dùng mắt nhìn vào một đồ vật, thì đột
nhiên phát hiện được tầm mắt của mình bị gián đoạn vậy. Lúc này thì thần thức
của hắn cũng không có chút dấu hiệu nào mà lại đột nhiên biến mất không thấy
gì nữa, giữa thần trí của hắn thì đã hoàn toàn trắng xóa.
Diệp Mặc lập tức cũng biết rằng không tốt rồi, hắn cũng đã biết đây là loại
trùng gì, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, thì Tử Đao của hắn đã vì việc hắn
bị gián đoạn thần thức, nên lập tức rơi xuống, mà vô số ánh tím đang vây khốn
tên Phương Ức Tông kia cũng trở nên tán loạn, sau đó liền bị Càn Khôn Quyển
của y phá tan, trong nháy mắt liền tiêu tan hết.
Mà cái Càn Khôn Quyển kia sau khi phá ánh tím của 'Huyễn vân phân liệt đao',
thì tiếp tục đánh về phía Diệp Mặc như thiểm điện. Diệp Mặc lúc này căn bản là
không thể nào suy nghĩ gì cả, liền cưỡng chế phóng ra hơn mười đaọ thần thức
đao, miễn cưỡng khống chế lấy 'Đại đỉnh tám cực'.
Ầm...
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, sau đó Diệp Mặc cùng 'Đại đỉnh tám cực' của hắn
liền bị đánh bay ra xa cả ngàn thước, trong không trung Diệp Mặc liên tục phun
ra vài ngụm máu tươi, sau đó mới miễn cưỡng đứng lại được. Diệp Mặc còn chưa
kịp ổn định thân thể, thì đã lấy ra hai viên 'Phục thần đan' nuốt xuống, sau
đó lập tức lấy 'Vụ liên tâm hỏa' ra.
Giao Hoán Chấn mặc dù nói là sẽ áp trận cho Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc bị đánh
bay đi, thì Phương Ức Tông cũng không hề có nửa phần dừng lại mà tiếp tục đuổi
giết theo khiến cho Giao Hoán Chấn cũng không kịp phản ứng chút nào, chứ đừng
nói tới việc ra tay giúp đỡ.
Phương Ức Tông thấy Diệp Mặc bị bản thân đánh bay thụ thương, thì cũng không
có chút ngạc nhiên nào, vì bản thân y cho rằng đây là điều chắc chắn. Nhưng
lúc này thì y đã đem Diệp Mặc liệt vào danh sách một trong số những nhân vật
nguy hiểm nhất rồi, cho nên hiện tại Diệp Mặc bị đánh bay đi, thì y cũng lập
tức lao lên truy sát.
Càn Khôn Quyển lần thứ hai được phóng ra, cùng lúc vô số những con trùng kia
cũng ùa tới như thiểm điện. Cái này còn chưa tính, kinh khủng nhất chính là
còn có cả một cái lưới mầu sám vô thanh vô tức mà bao phủ lấy Diệp Mặc. Y nghĩ
rằng khi lần thứ hai cắn nuốt thần thức của Diệp Mặc, sẽ đem Diệp Mặc bao phủ
lấy.
Diệp Mặc kêu lên một tiếng đau đớn. Loại trùng này thì hắn biết, hơn nữa vừa
rồi đã phải chịu một chút thiệt thòi, sau có thể chịu thiệt thêm lần nữa được?
'Vụ liên tâm hỏa' lập tức được phóng ra, lập tức tạo thành một quầng sáng mầu
hồng, quầng sáng này chỉ thoáng qua thì đã biến ảo thành một vầng Thái Dương,
kích phát ra vô số luồng sáng mầu hồng phóng về phía đàn trùng rậm rạp kia.
Cửu Dương thiên hỏa, mặc dù chỉ là tầng thứ nhất, nhưng Diệp Mặc cho rằng muốn
kiềm chế được loại trùng kia, thì khẳng định là đủ rồi, bởi vì loại sâu này
hắn biết, chúng gọi là ‘Phệ thần trùng’. 'Phệ thần trùng' xếp thứ sáu trong
các loại linh trùng kỳ dị, so với ‘Thôn hỏa trùng’ trên Huyền Băng Sơn, và
‘Phệ linh trùng’ ở cấm địa Băng Thần thì 'Phệ thần trùng' này nguy hiểm hơn
nhiều.
Trước đây loại ‘Thôn hỏa trùng’ mà hắn gặp phải tuy rằng là lợi hại, nhưng vẫn
chỉ là ấu trùng, căn bản là còn chưa trưởng thành, cho nên không đủ để làm cho
hắn sợ. Về phần ‘Phệ linh trùng’ thì lúc đó nếu như không tìm được lối ra, kết
quả của Diệp Mặc thật đúng là khó mà đoán trước được, mà ‘Phệ linh trùng’ mới
chỉ xếp thứ mười một mà thôi.
‘Phệ linh trùng’ và 'Phệ thần trùng' chỉ khác nhau có một chữ, nhưng uy lực
thì không thể nào so sánh với nhau được. Ở Tu Chân Giới thì 'Phệ thần trùng'
có số lượng không nhiều lắm, loại linh trùng này khi mới sinh đều là ấu trùng
mầu đen, một khi trưởng thành thì mầu sắc sẽ từ từ mà nhạt đi, cuối cùng khi
những còn trùng này biến thành vô sắc, thì mới thực sự là vô địch thiên hạ.
Lúc này thì 'Phệ thần trùng' của Phương Ức Tông dù là đã có rất nhiều con biến
thành mầu xám tro, nhưng khoảng cách để tới trình độ vô sắc còn rất xa. Nhưng
những thứ này thì so với ‘Thôn hỏa trùng’ lúc trước hắn gặp phải thì vẫn cường
hãn hơn nhiều lắm.
Nếu như không có Cửu Dương thiên hỏa, thì Diệp Mặc chỉ có một đường duy nhất
đó là chạy. Nếu như không chạy, thì hắn tuyệt đối không thể nào chống đỡ được
loại 'Phệ thần trùng' này.
Nếu như là tu sĩ bình thường khống chế loại 'Phệ thần trùng' này, thì Diệp Mặc
còn có thể sử dụng lôi kiếm để công phá, nhưng loại tu sĩ với tu vi và cảnh
giới 'Vực' đạt tới trình độ như Phương Ức Tông, thì việc sử dụng lôi kiếm căn
bản là không thể nào tiêu diệt triệt để được 'Phệ thần trùng'. Bởi vì không
đợi lôi kiếm của hắn tiêu diệt hết 'Phệ thần trùng', thì người ta đã bắt được
hắn, có khi là đem hắn đánh chết rồi.
Phương Ức Tông vừa mới thấy Diệp Mặc phóng ra 'Vụ liên tâm hỏa', thì chỉ sửng
sốt một chút, nhưng trong mắt lập tức đã lộ ra một tia tham lam và kinh hỉ. Y
chỉ liếc mắt đã nhận ra 'Vụ liên tâm hỏa' rồi, y không ngờ là ở đây mình lại
có thể gặp được mồi lửa kỳ dị xếp thứ ba Tu Chân Giới, trong toàn bộ các loại
mồi lửa kỳ dị của thiên địa được xếp thứ mười bẩy đó là 'Vụ liên tâm hỏa'.
Mồi lửa này y nhất định phải cướp lấy, 'Vụ liên tâm hỏa' tuy rằng có thể dễ
dàng giết hết 'Phệ thần trùng', tuy nhiên cũng phải tốn một thời gian nhất
định, y tin tưởng trong thời gian này, thì y đã có thể sớm tiêu diệt được Diệp
Mặc rồi.
Nhưng ánh mắt của y hưng phấn không được nửa lần hít thở, thì sắc mặt đã lập
tức đại biến. Diệp Mặc sau khi phóng ra 'Vụ liên tâm hỏa' thì cũng không trực
tiếp mà công kích 'Phệ thần trùng', mà lại tạo thành một vầng Thái Dương mầu
hồng. Cái vầng Thái Dương kia kích phát ra vô số luồng sáng mầu hồng sắc bén,
trong nháy mắt đã hoàn toàn bao phủ lấy 'Phệ thần trùng' của y rồi.
Một số ấu trùng mầu đen đều nhanh chóng hóa thành tro bụi dưới luồng sáng của
vầng Thái Dương mầu hồng kia. Còn một số 'Phệ thần trùng' màu sắc nhạt hơn bị
tia sáng mầu hồng của vầng Thái Dương kia chiếu xạ vào, thì cũng đã sớm mất đi
sự điên cuồng cắn nuốt thần thức, bắt đầu chống đỡ lại luồng sáng của vầng
Thái Dương kia.
Sắc mặt Phương Ức Tông cực kỳ khó coi, y không ngờ Diệp Mặc lại còn có loại
pháp thuật này, dùng Thiên hỏa biến ảo thành vầng Thái Dương, pháp thuật này
thật quá mức kinh người rồi. Y tin tưởng cái vầng Thái Dương mầu hồng này của
Diệp Mặc mới chỉ là pháp thuật nhập môn sơ kỳ, một khi nó đại thành, thì y căn
bản là sẽ không có cơ hội để xuất thủ.
Sau khi hiểu được đạo lý này, thì sắc mặt của Phương Ức Tông càng trở nên dữ
tợn, y liên tiếp thiêu đốt mấy ngụm tiên huyết, khí tức của Càn Khôn Quyển và
cái lưới lớn mầu xàm càng lúc càng trở nên nồng hậu phóng về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc tuy rằng đã nuốt xuống hai viên 'Phục thần đan', nhưng thần thức của
hắn tiêu hao cũng quá nhiều, sắc mặt hắn lúc này cũng tái nhợt đi. Nếu như
không có 'Phục thần đan', thì cho dù là có Cửu Dương thiên hỏa thì hắn căn bản
là cũng không dám tiếp tục dây dưa với Phương Ức Tông nữa.
Lúc này Phương Ức Tông thiêu đốt tinh huyết, muốn toàn lực mà công kích hắn.
Diệp Mặc hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này được. Cũng nhanh chóng tự thiêu đốt
một ngụm tinh huyết của bản thân, 'Huyễn vân phân liệt đao' và 'Huyễn vân trận
sát đao' lập tức cùng lúc được phóng ra.
Vô số ánh đao tím lần thứ hai vây khốn lại Càn Khôn Quyển của Phương Ức Tông.
Diệp Mặc lại tiếp tục đánh ra đao thứ ba.
'Huyễn vân toái vực đao'.
'Vực' của hắn so với Phương Ức Tông đích thực là mạnh hơn, chỉ cần có thời
gian dài một chút, thì 'Vực' của hắn có thể chậm rãi phá vỡ 'Vực' của Phương
Ức Tông. Nhưng Diệp Mặc vẫn ngại rằng tốc độ như vậy thì quá chậm, vì hắn biết
tu vi chân nguyên của mình còn có chút chênh lệch so với Phương Ức Tông. Cho
nên với hắn mà nói, thì loại chiến đấu như thế này càn phải tốc chiến tốc
thắng.
Tử Đao phóng ra ngoài, thì liền tỏa ra ánh sáng rực rỡ như một viên dạ mình
châu trong đêm đen, nháy mắt đã khiến 'Vực' của Phương Ức Tông có chút rạn
nứt, hơn mười cái khe đã xuất hiện.
Mà lúc này cái lưới lớn của Phương Ức Tông mới va vào trên 'Đại đỉnh tám cực'
của Diệp Mặc, bị 'Đại đỉnh tám cực' ngăn cản lại. 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp
Mặc lần này lại không chiếm được chút tiện nghi nào, traí lại thì lại rơi
xuống hạ phong khi bị cái lưới lớn của Phương Ức Tông cuốn lấy.
Nhưng Diệp Mặc cũng không sợ chút nào, 'Đại đỉnh tám cực' của hắn rơi xuống hạ
phong không phải là vì pháp bảo của hắn kém hơn, mà là chân nguyên và thần
thức của hắn kém hơn nhiều so với Phương Ức Tông.
Hiện tại hắn đang dồn chân nguyên vào Tử Đao để nghiền nát 'Vực' của đối
phương rồi.
Răng rắc...
Phương Ức Tông nghe được âm thành 'Vực' của mình sắp bị nghiền nát, thì nhất
thời hồn phi phách tán. 'Vực' của Diệp Mặc tuy rằng lợi hại, nhưng cũng chỉ có
thể chậm rãi mà phá vỡ 'Vực' của y. Nhưng hiện tại một đao kia của Diệp Mặc
không ngờ lại là chuyên môn để đối phó với 'Vực' của y, thì sao y có thể không
e sợ được.
Diệp Mặc rất rõ ràng, nếu như lúc này, hắn có thể phóng ra hơn mười đạo thần
thức đao nữa về phía Phương Ức Tông, thì Phương Ức Tông nhất định sẽ thất bại
thảm hại. Đáng tiếc là hắn hoàn toàn hữu tâm vô lực, lúc này thì ngay cả lôi
kiếm còn không thể phóng ra, vì thần thức của hắn đã tới cực hạn rồi.
Phương Ức Tông lúc này đã triệt để hiểu rõ, bất luận là so thủ đoạn hay so tu
vi thì y cũng chẳng thể làm gì được Diệp Mặc cả, hơn nữa y xác định được Diệp
Mặc thật sự là tu sĩ Hóa Chân tầng một. Cho dù là y hiểu được tu vi Diệp Mặc
rồi, thì cũng vô kế khả thi.
Đối phương tuy rằng rất trẻ, nhưng thủ đoạn thì dường như lại nhiều hơn y rất
nhiều. Lúc này Phương Ức Tông cũng không hề suy nghĩ tới việc đoạt lấy Thiên
hỏa của Diệp Mặc rồi sau đó mới chém giết Diệp Mặc nữa, mà y chỉ muốn làm sao
để thoát thân mà thôi.
Y cảm giác được có một thứ gì đó đang âm thầm nhằm vào y, tùy thời sẽ động
thủ, mà thần thức của y hết lần này tới lần khác đã tỷ mỉ tìm kiếm nhưng vẫn
không thấy được gì.
Không nói tới việc y đang rơi vào thế hạ phong, cho dù là hiện tại y đang ở
thượng phong, thì đánh nhau thời gian dài như vậy rồi, y cũng chẳng làm gì
được Diệp Mặc, mà xung quanh vẫn còn vài tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn đang nhìn
chằm chằm vào y nữa, nên y căn bản là cảm thấy việc tiếp tục là không thỏa
đáng.
Phương Ức Tông chuẩn bị bỏ chạy, nên trước tiên muốn thu hồi lại 'Phệ thần
trùng' của mình. 'Phệ thần trùng' của y dưới Cửu Dương thiên hỏa của Diệp Mặc
không ngừng bị giảm thiểu đi số lượng, nếu cứ như vậy, thì 'Phệ thần trùng'
của y sẽ tuyệt chủng mất. Loại linh trùng kỳ dị này bình thường khó mà có
được, y có được nó cũng là do cơ duyên, một khi 'Phệ thần trùng' của y bị
tuyệt chủng, thì y muốn khóc cũng không kịp. Nếu sau này 'Phệ thần trùng' của
y thành thục, thì ở bất cứ đâu y cũng có thể xưng hùng xưng bá được. Lúc này
thì y sao có thể để chúng bị tuyệt chủng chứ?
Trong nháy mắt 'Phệ thần trùng' bỏ chạy, thì Càn Khôn Quyển vốn đang bị Tử Đao
của Diệp Mặc vây khốn lần thứ hai bạo liệt, vô số luồng sáng mầu hồng sắc bén
phóng về phía Diệp Mặc.
Dù muốn thu hồi lại Phệ thần trùng, nhưng Phương Ức Tông cũng không muốn Diệp
Mặc có thể buông lỏng xuống. Đáng tiếc là y đã đánh giá thấp thần thức cường
đại của Diệp Mặc rồi, cũng đánh giá thấp sự tiêu hao thần thức của Cửu Dương
thiên hỏa.
Khi Phương Ức Tông vừa rút đi 'Phệ thần trùng', thì Diệp Mặc lập tức cảm giác
được toàn thân nhẹ nhõm, đám 'Phệ thần trùng' kia mặc dù không thể tiếp tục
cắn nuốt thần thức của hắn, thì hắn khống chế Cửu Dương thiên hỏa cũng trở nên
đơn giản. Cho nên khi Phương Ức Tông rút đi 'Phệ thần trùng' thì chính là một
cơ hội tuyệt hảo cho Diệp Mặc. Về phần Càn Khôn Quyển bạo phát, thì Diệp Mặc
căn bản là không thèm nhìn đến. Chân nguyên lập tức phát động, đem cái lưới
lớn vây khốn 'Đại đỉnh tám cực' phá tung ra, sau đó thu hồi lại 'Đại đỉnh tám
cực'.
Sau khi thu hồi lại 'Đại đỉnh tám cực', thì trong nháy mắt, 'Vực' của Diệp Mặc
lập tức khuếch tán ra, trước tiên thì hắn phải vây khốn Phương Ức Tông lại đã,
sau đó mới dùng lôi kiếm và Tử Đao giết Phương Ức Tông.
Phương Ức Tông không ngờ rằng 'Vực' của y vừa mới vỡ tan, thì 'Vực' của Diệp
Mặc đã bao vây lấy y nhanh như vậy, căn bản là không để cho y có nửa phần cơ
hội thối lui. Y vừa bị vây trong 'Vực' của Diệp Mặc, thì sắc mặt lập tức đại
biến, y biết mình đã làm sai hai việc rồi, tuy rằng 'Phệ thần trùng' không có
tác dụng trực tiếp, nhưng y vẫn không nên thu hồi lại 'Phệ thần trùng', thứ
hai chính là y không nên để cho 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc thoát khỏi cái
lưới lớn của mình.
Thấy ba người Tạ Chính Sư đã liên hợp lại vây quanh mình, thì Phương Ức Tông
cuối cùng cũng không thể nào tỉnh táo lại nữa, y biết chỉ cần mình không thể
thoát khỏi 'Vực' của Diệp Mặc trong thời gian ngắn, thì chờ đợi y chỉ còn cái
chết mà thôi.
Sau khi hiểu điều này, thì Phương Ức Tông cũng bất chấp tất cả, giơ tay lấy ra
một viên đan dược rồi nuốt xuống.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)