Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1957 - Đối Tửu Đương Ca

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1955: Đối tửu đương ca

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Phi thuyền của Song Song? Song Song là ai? Cô không biết chiếc nhẫn này là Diệp Mặc chuẩn bị tặng cho Nhiếp Song Song, bây giờ Diệp Mặc đang chán nản thất vọng, tiện tay đem phi thuyền mình đặc biệt luyện chế tặng cho Thanh Như. Chiếc Tiên thuyền này đã khắc tên của Song Song, giữ ở bên người chỉ làm thêm đau xót, chi bằng tặng cho người khác.

Diệp Mặc đương nhiên biết làm thế nào để rời khỏi Băng Thần cung, khi hắn đến chính là từ Thanh Vi Minh giang tới, bây giờ đi về đương nhiên là sẽ qua Thanh Vi Minh giang.

Diệp Mặc lại đến cái nơi băng sơn vây quanh kia, lại lần nữa nhìn thấy Nhiếp Song Song.

Nhiếp Song Song đứng ở trước một cái mộ phần bằng băng màu trắng, hình như đang tự lẩm bẩm.

Diệp Mặc lập tức liền bay qua, với tu vi hiện tại của hắn, cho dù là đứng ở trước mặt Nhiếp Song Song ẩn hình, Nhiếp Song Song cũng nhìn không thấy.

Trước mộ phần băng còn có một tấm bia đá, trên tấm bia đá viết bốn chữ 'Diệp Mặc chi mộ'.

- Diệp đại ca, em thật hy vọng anh không tìm tới nơi này. Anh không đến, không ai biết đến sự tồn tại của anh, em sẽ cùng anh cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, em tuyệt đối sẽ không đi tìm anh, đây có lẽ là điều em muốn. Mà giờ, anh lại tìm được Băng Thần cung, em không biết là ai mang anh tới, tương lai em biết, em sẽ giết chết bà ta báo thù cho anh. Hôm nay là ngày giỗ của anh, em tới uống với anh một chén rượu, từ nay về sau em đem sẽ không đến nữa . . .

- Có lẽ, như vậy cũng tốt, con đường trần tục của em đã tuyệt, từ đây về sau sẽ không nhớ nhung bất cứ điều gì nữa, cứ như vậy từ biệt thôi.

Nhiếp Song Song nói xong, đem một chén rượu trong tay tưới vào trên bia mộ, không lưu luyến thêm chút nào xoay người rời đi, trong chốc lát liền biến mất khỏi tầm mắt Diệp Mặc không thấy bóng dáng.

Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại thương cảm, nhận thức của hắn về Nhiếp Song Song còn có chút hiểu lầm, về sau hắn đã biết bản tính của Nhiếp Song Song là tốt. Nhưng bây giờ tất cả những hành vi của cô, khiến cho hắn căn bản là nhìn không hiểu. Rõ ràng là chính cô ám hại hắn, còn nói giết người khác báo thù cho hắn.

Loại người này luôn có thể tìm được lý do quang minh lỗi lạc như thế sao? Nếu như là những người đàn bà khác muốn lấy tính mạng của hắn như vậy, Diệp Mặc sớm đã không chút do dự một đao giết luôn. Nhưng đối với Nhiếp Song Song, hắn lại không có bất kỳ ý muốn hạ thủ nào. Nhiếp Song Song có thể vô tình, hắn lại không có cách nào làm được giống như cô ấy. Giống như cô nói, nếu đã vậy, thì cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ đi.

Diệp Mặc đi đến trước cái bia mộ kia, phía dưới bia mộ còn có ba hàng chữ nhỏ

“Đã từng, em muốn cùng anh hoạn nạn có nhau, nhưng đó là một mong muốn xa vời. Về sau, em sẽ cùng anh cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, nhưng đó vẫn là một mong muốn xa vời. Hôm nay, em và anh âm dương cách biệt . . .”

Sau dấu phẩy là sự im lặng tuyệt đối, không biết là Nhiếp Song Song chưa nghĩ tới câu tiếp theo, hay là như vậy đối với cô mà nói đã là xong rồi.

Diệp Mặc giơ chân lên đạp tới một đạp, cái phần mộ bằng băng này đã bị hắn đạp thành hư vô.

Lập tức hắn liền ném Vô Ảnh ra nói:

- Vô Ảnh, tăng thêm tốc độ lái thuyền vượt Minh Giang, chúng ta trở về.

...

Bảy ngày sau, thuyền của Diệp Mặc lại qua Thanh Vi Minh Giang đi tới bờ bên kia. Bảy ngày thời gian, Diệp Mặc đều dùng để tu luyện. Hắn cần thực lực, không thăng cấp Tiên đế, dù là hắn có năng lực và thực lực sánh ngang Tiên đế, nội tình vẫn thiếu sót rất nhiều.

Bờ sông Thanh Vi Minh giang vẫn y nguyên như cũ, Diệp Mặc bởi vì đã qua sông Thanh Vi Minh hai lần, lại đi qua Lôi Sát Thần Điện, thần thức của hắn bên bờ sông Thanh Vi Minh giang sớm đã không phải là hơn một ngàn mét như lúc trước. Cho dù là nơi cách mấy ngàn mét, thần thức của hắn cũng có thể xuyên qua.

Một vài tiên nhân luyện thể vẫn còn đang vừa luyện thể bên bờ sông Thanh Vi Minh giang, vừa tìm kiếm Uẩn Sát thạch, giống hệt như khi hắn đến.

Quán rượu Đỗ Nương vẫn còn ở chỗ cũ, lúc Diệp Mặc thu hồi Vô Ảnh tiến vào quán rượu Đỗ nương, bên trong quán rượu Đỗ nương còn có mấy người ngồi cạnh bàn uống rượu, Xuất Trần Thánh đế lưng gù thì Diệp Mặc không trông thấy. Không chỉ như thế, ngay cả bà lão kia Diệp Mặc cũng không trông thấy.

Diệp Mặc Tiên vương trung kỳ, sau khi hắn tiến vào quán rượu Đỗ nương, người uống rượu trong quán Đỗ nương, không ai liếc hắn một cái.

Người khác không thèm ngó ngàng đến Diệp Mặc, nhưng Đỗ nương lại lập tức kinh hoảng đứng lên, vội vàng ra khỏi quầy hàng thi lễ với Diệp Mặc nói:

- Đỗ nương ra mắt Diệp tiên hữu.

Mấy Tiên vương và Tiên Tôn còn đang uống rượu lập tức ngây ngẩn cả người, bọn họ đã ở bên bờ sông Thanh Vi Minh giang vô số năm rồi, nhưng chưa từng thấy qua người nào được Đỗ nương chủ động rời quầy tới đón tiếp. Bên Thanh Vi Minh giang cũng có mấy vị Tiên đế, cho dù là mấy Tiên đế đến, Đỗ nương cũng chỉ khách khí chắp tay một cái mà thôi. Người trẻ tuổi này đến cùng có lai lịch gì? Mà lại khiến cho Đỗ nương chủ động ra khỏi quầy hàng nghênh đón?

Diệp Mặc cũng không để ý, Đỗ nương và Xuất Trần Thánh đế có quan hệ không tầm thường, kiêng kị mình cũng là bình thường. Nếu như cô ta không kiêng kị mình, đó mới là chuyện lạ.

- Giúp ta lấy một bầu rượu trắng và hai bình rượu đen.

Diệp Mặc gật gật đầu nói.

Hắn bảo Tiểu Băng Sâm cất rượu, bây giờ thời gian quá ngắn, Tiểu Băng Sâm còn chưa ủ ra được hai loại rượu này, hơn nữa nhìn bộ dáng Tiểu Băng Sâm, hình như cũng cảm thấy hứng thú với phương pháp cất rượu còn lại của Xuất Trần Thánh đế. Muốn uống được loại rượu này do Tiểu Băng Sâm cất ra, còn không biết tới năm nào tháng nào đây, Diệp Mặc đi qua quán rượu Đỗ nương, dứt khoát tự mình mua một bầu uống thử xem.

Diệp Mặc cũng biết rượu đen của quán rượu Đỗ nương không nhiều, cho nên chỉ lấy hai bình.

Những người bên trong quán đều ngây ngẩn cả người, đồng loạt khiếp sợ nhìn Diệp Mặc. Bọn họ đã đến lâu như vậy rồi, rượu trắng thì đã trông thấy có người mua rồi, nhưng cũng chỉ mua từng một bình một. Mà rượu đen thì chưa từng thấy có người nào mua, Tiên vương vừa mới tới này lại lấy một bầu rượu trắng, còn lấy hai bầu rượu đen, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Chuyện sau đó càng khiến bọn họ càng thêm không thể hiểu nổi, Đỗ nương vậy mà không chút do dự lấy ra một bầu rượu trắng và hai bình rượu đen, lần đầu tiên phá lệ không hỏi Diệp Mặc để lấy Uẩn Sát thạch trước.

Diệp Mặc từ lâu đã có thói quen ăn xong đồ ăn mới thanh toán, cũng không để ý chuyện đưa trước hay là đưa sau, trực tiếp cầm lấy rượu trắng uống một ngụm.

Sát ý mạnh mẽ ác liệt tới cực điểm trong nháy mắt đã phóng tới toàn thân, loại sát ý này mạnh mẽ đâu chỉ gấp mười lần so với rượu xanh? Một ngụm rượu này trôi xuống, hắn còn chưa có bắt đầu luyện hóa và dung hợp sát ý và sát khí trong rượu, trên người hắn đã tản ra sát cơ đáng sợ. Mấy Tiên Tôn ở gần vội vàng vận công ngăn trở.

- Rượu ngon.

Diệp Mặc tán thưởng một tiếng, lúc trước còn có vài suy nghĩ khinh thường đối với Xuất Trần Thánh đế lập tức đã tiêu tán không còn dấu vết, có thể cất ra loại rượu như thế này, không chỉ cần có một trình độ cất rượu đỉnh cao, cho dù là mình cũng có một hiểu biết đạt tới đỉnh cao đối với sát ý và sát thế, nên mới có thể chuyển hóa sát ý trong Uẩn Sát thạch thành cảm giác say, còn được người uống rượu hấp thu thông qua cảm giác say. Tiểu Băng Sâm không có hiểu sâu về sát ý, e rằng rất khó để cất ra được loại rượu này.

Diệp Mặc sau khi đã luyện hóa được chút ít sát ý này, sát thế thần thông và cảm ngộ của mình lại tăng lên một bậc, trong lòng càng khâm phục không thôi.

Vốn trông thấy Diệp Mặc một ngụm lớn uống hết rượu trắng, người khác đã vô cùng kinh hãi, nhưng Diệp Mặc lại cầm bầu rượu trắng trong tay một hơi đổ xuống.

Trong quán rượu Đỗ nương nháy mắt chỉ còn tiếng uống rượu 'Ừng ực, ừng ực . . .’ của Diệp Mặc.

Nỗi phiền muộn và thương cảm khi đi Băng Thần cung bị Nhiếp Song Song ám toán trong thứ rượu tràn ngập sát ý này đã hoàn toàn hòa tan đi, trong chớp nhoáng này, Diệp Mặc đã quên đi cảm giác bị bạn bè hãm hại lúc trước ở Băng Thần cung, thay vào đó chỉ có sự sảng khoái của sát ý trong rượu.

Sát khí trong cơn say cuồn cuộn trong nháy mắt đã cuộn lên toàn thân Diệp Mặc, đến lúc sau Diệp Mặc căn bản là không cần dùng 'Tam Sinh Quyết' để luyện hóa, mà trực tiếp vận chuyển công pháp luyện thể để cảm ngộ sát thế và sát ý trong loại rượu này.

Sát ý ở xung quanh hắn vì say mà tràn ngập ra, những Tiên vương và Tiên tôn đang uống rượu kia lúc này sao lại không biết tu vi thông thiên của Diệp Mặc được? Đều lần lượt tránh ra phía sau, sợ loại sát khí sắc nhọn này làm tổn thương mình.

- Đúng là sảng khoái.

Sự tịch mịch trong ánh mắt Diệp Mặc tiêu tán đi không ít, mà lúc này một bầu rượu trắng đã bị hắn uống hết.

Hắn đặt bầu rượu trắng lên trên quầy, lại cầm lấy một bình rượu đen, cũng ừng ực uống một hớp. Sát thế mạnh mẽ ác liệt đến cực hạn, nháy mắt liền cuộn lên khắp kinh mạch, trong thức hải cũng trở nên sát khí tung hoành ngang dọc.

Sát ý trong rượu đen so với rượu trắng lại mạnh mẽ hơn mười lần, Diệp Mặc càng phát ra cảm giác sảng khoái. Từ khi tu luyện đến nay, Diệp Mặc chưa từng có cảm giác say, mà hôm nay hắn lại có chút cảm giác say mòng mòng.

Lần này hắn không một ngụm uống hết bình rượu đen như khi uống rượu trắng, chỉ lấy ra một trăm viên Uẩn Sát Thạch màu trắng và hai mươi viên Uẩn Sát thạch màu đen thảy lên trên mặt quầy, cất một bình rượu đen còn lại kia đi, hơi hơi có chút men say nói:

- Đỗ nương, cảm ơn rượu của cô, rượu của cô rất ngon.... tiểu Thổ trở lại, nói cho y biết, Diệp Mặc hoan nghênh y tới chơi...

Nói xong Diệp Mặc đã mang theo chút men say ra khỏi quán rượu của Đỗ nương, mấy người chung quanh trông thấy Diệp Mặc lấy ra Uẩn Sát thạch, giờ mới hiểu, thì ra người ta căn bản là không có ý định uống quỵt. Vậy mà một lần lại lấy ra 100 viên Uẩn Sát thạch màu trắng và hai mươi viên Uẩn Sát thạch màu đen, loại Uẩn Sát thạch này, cho dù là Tiên đế cũng chưa chắc có thể một lần liền lấy ra.

Đỗ nương cũng cho rằng Diệp Mặc muốn uống rượu chùa, lại không thể tưởng được Diệp Mặc còn thanh toán nữa. Lúc cô còn đang ngây người, Diệp Mặc đã ra khỏi quán rượu Đỗ nương, bên ngoài quán rượu truyền đến tiếng ca hào sảng của Diệp Mặc,

- Hôm qua một đi không trở lại, niềm vui quí giá hơn tất cả, nước đổ đi không thể thu hồi lại . . .

Tiếng ca đó hình như cô chưa từng nghe qua, lại đặc biệt có một phen hào sảng ở trong đó, trong lúc nhất thời, cô lại cảm giác mình cũng muốn hát như vậy một phen.

Tên của bài hát này, Diệp Mặc sớm đã không còn nhớ rõ, hắn chỉ nhớ lúc trước khi cùng Nhiếp Song Song ở quán bar Túy Nhãn ở Yến kinh, bên trong quán rượu đang phát bài hát này. Ngay cả ca từ cụ thể Diệp Mặc cũng không nhớ nữa rồi, hắn chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ và tâm trạng hiện giờ của mình mà hát ra, đoạn ca từ sau đó sớm đã không giống với nguyên tác nữa rồi.

Nhờ vào sát khí tràn đầy trong men say và cảm giác say của rượu Đỗ nương, Diệp Mặc hát ra bài hát đã từng nghe lúc trước, những bóng mờ trong lòng kia đã dần dần bị hòa tan tiêu tán, có lẽ đã bị sát ý này hoàn toàn tiêu diệt.

- Bài hát không hay, rượi lại rất khá...

Một giọng nói đột ngột vang lên khiến cho Diệp Mặc có chút cảm giác say nhất thời tỉnh táo lại.

- Đâu nào, bài hát này hay, rượu cũng rất ngon.

Lại là một giọng nói ở bên cạnh vang lên.

Cảm giác say của Diệp Mặc tiêu tán, hai người đến gần phía trước hắn lại không phát hiện. Cùng với hắn tỉnh lại từ men say, lập tức liền cảm giác thấy tiên nguyên của mình đột nhiên phóng thích ra, tu vi vẫn luôn tiến bộ chậm chạp của hắn nhờ vào sự lĩnh ngộ về sát ý trong loại rượu này mà bất ngờ đột phá được những ràng buộc, đạt đến Tiên tôn viên mãn.

Bình Luận (0)
Comment