Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1956: Rất nhanh sẽ không còn là Tiên Tôn nữa
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Từ khi tu vi của hắn buông lỏng đến nay, khoảng cách tới Tiên Tôn viên mãn trước sau chỉ kém một xíu xíu như thế thôi, không ngờ bây giờ bị sát ý bên trong loại rượu này đột phá một cái, ràng buộc trước sau chỉ kém một xíu kia liền trực tiếp bị loại sát thế này biến thành hư vô.
Sau khi mừng rỡ, Diệp Mặc lập tức liền quăng chuyện Tiên tôn viên mãn qua một bên, rất là chăm chú nhìn chằm chằm hai người trước mắt này. Cái khiến hắn kinh ngạc chính là hai người đi đến này đều là Tiên đế đỉnh cao, mà hắn chẳng quen biết ai trong hai người cả.
Người nói bài hát mình không tệ, rượu cũng không tệ chính là một đại hòa thượng ngực để trần, lồng ngực của ông ta đeo một chuỗi Niệm Châu to bự, thần thức của Diệp Mặc quét qua một cái, chuỗi Niệm Châu này hình như có số hạt vô cùng vô tận, lại dường như chỉ vẻn vẹn có mấy hạt.
Mà một người còn lại kia Diệp Mặc lại nhìn không ra y là nam hay là nữ, xem ra thì là một người nam, nhưng ăn mặc thì lại hoàn toàn là trang phục của phụ nữ.
- Ta nói là ai dám phản bác lời của Đại hòa thượng ta, thì ra lại là ngươi. Lão già Vô Anh, ngươi không ở Vô Già Âm Hà đến Thanh Vi Minh giang làm cái gì hả? Ha ha...
Đại hòa thượng kia nói xong, nhìn chằm chằm bình rượu trong tay Diệp Mặc nói,
- Rượu kia của ngươi hình như không tệ nha, có thể cho ta một ngụm không?
- Phùng Độ La Hán, ta đi đâu liên quan gì đến ngươi? Nếu như ngươi không nhiều chuyện, đợi lát nữa ta giết thằng nhóc này xong, rượu cho ngươi uống một bình.
Vô Anh Tiên Đế bán nam bán nữ khinh thường nói.
Ánh mắt Diệp Mặc thoáng lạnh, hắn không ngờ lại là Vô Anh tiên đế của Vô Già Âm Hà, chẳng trách đã là Tiên đế đỉnh cao. Vô Anh tiên đế này đã trở về từ Hư Không, chắc hẳn Táp Không Đại Đế cũng đã trở lại. Xem ra mình cần phải lập tức thăng cấp Tiên đế, trừ khử tên Vô Anh này, sau đó đi Thanh Vi Thiên tìm Táp Không Đại Đế gây phiền toái một phen.
Vô Anh Tiên Đế xuất hiện ở nơi này, Diệp Mặc đã biết tên này là cố ý tới tìm hắn đây, trong lòng hắn lập tức liền lo lắng ấy người Bắc Vi.
Ngay khi Diệp Mặc còn đang suy nghĩ chuyện Vô Anh Tiên Đế, Đại Hòa Thượng ngực trần kia lại nhìn chằm chằm Vô Anh Tiên Đế nói:
- Lão già Vô Anh, có phải là lão chuyên môn thích bắt nạt người tu vi kém hơn mình hay không? Tại Băng La tiên thành ngươi muốn bắt nạt mấy tiểu cô nương, bị ta ngăn chặn, bây giờ lại đến bặt nạt Tiên vương này.
- Đa tạ tiền bối tại Băng La tiên thành ra tay giúp đỡ ...
Diệp Mặc lập tức liền đi tới trước mặt Đại Hòa Thượng kia khom người thi lễ. Một câu nảy của Đại hòa thượng, là hắn liền biết Vô Anh Tiên Đế muốn tìm mấy người Bắc Vi gây phiền toái, bị Đại Hòa Thượng này ra tay ngăn cản.
- Ta còn chưa nói là ai, ngươi đã biết mấy tiểu cô nương kia là người ngươi quen biết, xem ra ngươi và lão già Vô Anh có thù oán không nhỏ nha. Vậy cũng tốt, ngươi cũng không cần cám ơn, đợi lát nữa đưa rượu kia của ngươi cho ta hớp một ngụm. Cái đó của ngươi là rượu đen của Đỗ nương hả? Đại Hòa Thượng ta vẫn luôn muốn uống, nhưng đáng tiếc là vẫn luôn mua không nổi. Uống xong rượu, ta giúp ngươi đánh nhau.
Đại Hòa Thượng nói xong, còn nhìn chằm chằm rượu của Diệp Mặc nuốt ừng ực một cái.
Vô Anh Tiên Đế cười lạnh nói:
- Phùng Độ La Hán, chuyện khác ta có thể cho ngươi một chút mặt mũi, nhưng người này, Vô Anh ta nhất định phải giết không thể nghi ngờ. Người này phá hủy sơn môn của Vô Già Âm Hà ta, lấy đi tiên linh mạch tu luyện của ta, giáo huấn hậu bối của Vô Già Âm Hà ta, cướp đi đệ tử của ta, ta không giết hắn, há có thể bỏ qua sao?
Nghe xong lời Vô Anh Tiên Đế nói, hòa thượng tên là Phùng Độ La Hán này lập tức nhíu mày, nếu như Vô Anh Tiên Đế nói là sự thật, ông quả thực là không thể nhúng tay. Một khi nhúng tay vào, Thiền viện Nam Minh Thiên của ông và Vô Già Âm Hà chính là tử thù.
- Lá gan ngươi không nhỏ nha, vậy mà cũng làm ra nhiều chuyện như vậy. Ta đoán ngươi chắc hẳn không phải là tu vi Tiên vương, rốt cuộc tu vi của ngươi là gì?
Đại hòa thượng cười khổ nhìn Diệp Mặc hỏi, ông hoài nghi hôm nay mình không được uống rượu rồi.
Diệp Mặc thu công pháp che dấu của mình lại, hiển lộ ra tu vi Tiên Tôn viên mãn,
- Rất cảm ơn Phùng Độ tiền bối, nhưng ta lại không cần ông nhúng tay vào, lão già Vô Anh bắt thê tử của ta, ta đã sớm muốn giết tên quái vật không âm không dương này rồi.
Nói xong, Diệp Mặc lấy ra một bình rượu đen khác ném cho Phùng Độ La Hán nói:
- Ở đây có một bình ta còn chưa uống, ông cầm lấy uống đi.
Phùng Độ La Hán theo bản năng tiếp nhận bình rượu đen Diệp Mặc ném ình, lúc này mới khiếp sợ hỏi:
- Ngươi mới là tu vi Tiên Tôn, mà muốn giết lão già Vô Anh tiên đế đỉnh cao?
- Tu vi Tiên tôn?
Diệp Mặc cười ha hả một tiếng,
- Rất nhanh sẽ không còn là tu vi Tiên tôn nữa rồi, ta sắp độ kiếp thăng cấp Tiên đế, còn mong Phùng Độ La Hán và lão già Vô Anh giúp ta hộ pháp nữa.
Diệp Mặc nói xong còn khinh thường nhìn lướt qua Vô Anh Tiên Đế, hiển nhiên là không coi Vô Anh Tiên Đế ra gì.
- Cái gì? Ngươi muốn thăng cấp Tiên đế ngay bây giờ? Ở chỗ này?
Phùng Độ La Hán càng khiếp sợ không thôi lặp lại một câu, Tiên Tôn này điên rồi sao? Ở chỗ này mà thăng cấp Tiên đế? Đừng nói Vô Anh Tiên Đế muốn giết hắn mình không thể động thủ, cho dù là mình động thủ, cũng không được rồi?
Huống chi ở đây gần Thanh Vi Minh giang, khắp nơi đều là sát khí tàn bạo, ở đây thăng cấp Tiên đế, quả thực chính là ngu ngốc nhất trong các loại ngu ngốc.
Vô Anh Tiên Đế vốn sẽ động thủ với Diệp Mặc bỗng nhiên ngừng tay, trước khi y tới đã có nghe qua, Diệp Mặc mặc dù là một Tiên Tôn, nhưng lại có thể chống lại Vị Phong Đại Đế, mình tuy không sợ Vị Phong Đại Đế, nhưng lại cũng không thể nói chắc chắn thắng được đối phương. Cho nên trong miệng y nói tuy nhẹ nhõm, nhưng trên thực tế đã coi Diệp Mặc trở thành kình địch, luôn luôn cảnh giác.
Bây giờ Diệp Mặc muốn độ kiếp thăng cấp Tiên đế, với y mà nói quả thực chính là trời ban cơ hội tốt. Y đoán ý Diệp Mặc là muốn thăng cấp Tiên đế xong, lại đi đối phó mình. Nhưng hắn tưởng là có cơ hội thăng cấp Tiên đế, vậy hắn nằm mơ rồi.
Thăng cấp Tiên đế đơn giản như vậy, muốn thăng cấp lúc nào thì thăng cấp lúc nấy, vậy Tiên đế trên thế giới này cũng quá là nhiều đi, y khẳng định Diệp Mặc trên 70% là không cách nào dẫn lôi kiếp tới. Chỉ cần Diệp Mặc thăng cấp Tiên đế thất bại, tu vi của hắn lập tức sẽ hạ thấp một phát hai cấp độ, lúc ấy, mình có thể dễ dàng giết hắn. Chỉ có hậu bối ngu dốt không biết gì, mới có thể vào thời điểm đối địch với kẻ thù còn muốn đi thăng cấp Tiên đế.
Lui vạn bước mà nói, cho dù là hắn sẽ thăng cấp Tiên đế thành công, dẫn tới lôi kiếp thì tính sao? Chỉ cần lôi kiếp của hắn vừa tới, mình liền động thủ, nghĩ rằng Phùng Độ La Hán cũng không dám liều mạng với mình. Còn lôi kiếp của Tiên đế, đối với một Tiên đế hậu kỳ đỉnh cao như mình mà nói, đó chỉ là một trò hề. Diệp Mặc nếu có chủ ý là trong lúc lôi kiếp đánh xuống, mình không dám động thủ, thì chỉ có thể oán bản thân hắn ngu ngốc.
Chỉ là lôi kiếp khi một Tiên Tôn thăng cấp Tiên đế, cũng dám nghĩ là y sẽ kiêng kị, vậy đừng có nằm mơ, cái này gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống.
Diệp Mặc biết rõ cách nghĩ của Vô Anh Tiên Đế, cách nghĩ của hắn và Vô Anh Tiên Đế hoàn toàn khác biệt, muốn coi lôi kiếp Tiên đế của mình như lôi kiếp của Tiên đế thông thường, vậy hắn cũng có thể đi ăn một bầu. Vô Anh Tiên Đế đoán được ý nghĩ của hắn, cũng tuyệt đối đoán không được lôi kiếp của hắn lợi hại tới mức nào. Bởi vì Diệp Mặc biết rõ lôi kiếp Tiên đế của hắn nhất định đã đến rồi, cho nên căn bản là không có nghĩ tới chuyện không dẫn lôi kiếp Tiên đế xuống được.
Diệp Mặc khẳng định, cho dù là Tiên đế viên mãn lôi kiếp Tiên đế của mình đến, cũng không cách nào bình yên vượt qua. Không nói hắn lợi hại hơn Tiên đế viên mãn, mà là bởi vì hắn sớm đã từng trải qua các loại khảo nghiệm lôi kiếp tàn ác rồi, thêm nữa hắn có thể hấp thu Lôi Nguyên và tu vi luyện thể Tiên thần thể, bản lãnh độ kiếp căn bản không phải là Tiên đế bình thường có thể so sánh được.
Không tiếp tục để ý tới Vô Anh Tiên Đế nữa, Diệp Mặc sau khi ném ra vài tiên linh mạch cực phẩm, lại tùy tiện bố trí một tụ linh tiên trận, lúc này mới giơ lên bình rượu đen trong tay tuông ừng ực, ừng ực mấy ngụm uống hết toàn bộ.
Phùng Độ La Hán ngơ ngác nhìn bình rượu Diệp Mặc ném đi, đối với chuyện Diệp Mặc liên tiếp ném ra vài cái tiên linh mạch cực phẩm, chuyện Diệp Mặc một hơi uống hết một bình rượu đen càm làm ông chấn động hơn.
Rượu đen của Đỗ nương mặc dù ông chưa uống qua, nhưng đã sớm nghe nhiều như sấm bên tai. Rượu đen của Đỗ nương cho dù là tiên nhân luyện thể cực kỳ lợi hại, hoặc là người lĩnh ngộ sâu xa về sát ý, cũng chỉ có thể một lần uống một ngụm, nhưng Tiên Tôn trước mắt này vậy mà một hơi uống cạn một bình, thật sự là đáng sợ.
Vô Anh Tiên Đế trông thấy Diệp Mặc ném ra mấy cái tiên linh mạch cực phẩm, trong lòng hiểu rõ Diệp Mặc trong cái đại điện ở trong Hư không kia đã được một số lớn. Chỉ cần chờ tới lúc Diệp Mặc độ kiếp thất bại, chính là lúc hắn phải chấp nhận số phận. Lúc trước hắn có lấy được nhiều thứ hơn nữa, cuối cùng cũng là của mình thôi.
Phùng Độ La Hán sau khi trông thấy Diệp Mặc ném bình rượu đen đi, lúc này mới ngạc nhiên thú vị nhìn nhìn bình rượu đen trong tay mình. Lập tức ông cũng giơ bình lên ừng ực uống một ngụm lớn.
Sát ý và sát khí đáng sợ mạnh mẽ ác liệt đến cực hạn trong nháy mắt liền ập đến thức hải và kinh mạch của Phùng Độ La Hán, cái cảm giác xé rách không chịu khống chế khiến cho Phùng Độ La Hán trong lòng kinh hãi, thậm chí ông hoài nghi cái mà chính Diệp Mặc uống không phải là rượu đen của Đỗ nương, cái cho ông uống mới thật sự là rượu đen của Đỗ nương. Nhưng lúc này ông đã không còn lòng dạ đâu mà đi hỏi han Diệp Mặc rồi, nếu như ông không nhanh chóng luyện hóa, loại sát ý xé rách đáng sợ này sẽ trực tiếp xé tan thức hải của ông.
Phùng Độ La Hán xém chút nữa bị sát ý trong rượu đen của Đỗ nương xé tan thức hải, Diệp Mặc cũng cảm giác không thoải mái. Sự đáng sợ của một bình rượu đen của Đỗ nương, căn bản không phải là người bình thường có thể chịu nổi.
Cho dù là khi Diệp Mặc uống hết bình rượu đen này, cũng chỉ có thể phát động 'Tam Sinh Quyết' và công pháp luyện thể toàn lực luyện hóa và cảm ngộ loại sát ý này.
Vô Anh Tiên Đế nhìn chằm chằm Diệp Mặc, lúc này Phùng Độ La Hán tự lo còn không xong, đợi lát nữa Diệp Mặc độ kiếp thất bại, y có thể dễ dàng giết chết Diệp Mặc.
Dưới sự vận chuyển của 'Tam Sinh Quyết', tiên linh khí cuồn cuộn bên trong tiên linh mạch cực phẩm bị Diệp Mặc hoàn toàn cuốn đi như kình ngư hút nước vậy.
Vô Anh Tiên Đế thầm kinh hãi tốc độ và uy thế khi Diệp Mặc hấp thu tiên linh khí, trong lòng càng quyết định lần này nhất định phải tiêu diệt Diệp Mặc. Tuyệt đối không thể để cho hắn thăng cấp Tiên đế, một khi để cho hắn thăng cấp Tiên đế, vậy y căn bản là không có sức đánh trả rồi.
Một ngày trôi qua, Phùng Độ La Hán đã luyện hóa được rượu đen của Đỗ nương, lại cảm nhận được lợi ích và cảm giác say vô cùng thoải mái của rượu đen Đỗ nương, ông đã sớm quên Diệp Mặc vẫn còn đang độ kiếp ở đây, lại dốc một ngụm rượu nữa vào trong miệng. Đây mới chính là rượu ngon ông thích.
Bầu trời trở nên âm u, trên không trung nổ lên tiếng ầm ầm trầm đục, Vô Anh Tiên Đế có chút run sợ, y không thể tưởng được Diệp Mặc vậy mà thật sự dẫn lôi kiếp tới. Nhưng y rất nhanh liền quẳng chuyện này sang một bên, đồng thời âm thầm phóng ra pháp bảo của mình. Dẫn lôi kiếp tới càng tốt, chỉ cần lôi kiếp của Diệp Mặc vừa hạ xuống, y liền động thủ.
Diệp Mặc lúc này hoàn toàn tập trung vào độ kiếp, hắn và Phùng Độ La Hán giống nhau, sớm đã quên Vô Anh Tiên Đế còn ở một bên nhìn mình chằm chằm. Một viên 'Thái Hoàn Đan' đã bị hắn nuốt vào, tiên linh dược lực dồi dào của 'Thái Hoàn Đan' và men say của rượu đen Đỗ nương, cùng với tiên linh khí mà Diệp Mặc hấp thu hòa vào nhau, vọt tới tầng ngăn cách Tiên đế kia.