Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 2210 : Chiến Hỗn Nguyên.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chương 2210 : Chiến Hỗn Nguyên.
Diệp Mặc chú ý tới một người đang truy sát phía sau là một tên nam tử tóc dài, bất quá tóc của y là màu xanh lá cây, không chỉ là tóc mà toàn bộ quần áo trên người cũng đều là một màu xanh lá cây. Duy nhất chỉ có sắc mặt là có chút xám trắng, khí tức giận dữ trên người thì Diệp Mặc cũng có thể cảm giác được. Có lẽ là bởi vì quá mức tức giận, cho nên mặt của y mới biến thành cái màu xám trắng kia.
- Tiêu Đát, nếu như ngươi dám đánh nhau tại Âm Minh Giới của ta, thì cho dù đến tận chân trời góc biển ta cũng phải giết ngươi.
Tên nam tử tóc xanh kia tuy là hiện giờ đang lửa giận ngút trời, nhưng dường như vẫn đang cố nén lửa giận của mình không lập tức động thủ. Lúc này y cũng đã hiểu rằng Tiêu Đát là vì Tử Đao trong tay của Diệp Mặc mà đến. Đến cái loại tu vi này như y, thì chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra được Tử Đao trong tay Diệp Mặc là một kiện Tiên Thiên pháp bảo.
Diệp Mặc đã đoán ra được rằng tên nam tử kia hẳn là Hỗn Nguyên Thánh Đế của Âm Minh Giới. Cái tên hòa thượng gọi là Tiêu Đát kia không biết đã làm cái gì ở Âm Minh Giới này khiến cho người ta tức giận, cho nên mới truy sát theo cả một quảng đường dài như vậy.
- Mũ xanh (Kẻ bị vợ cắm sừng), ngươi thấy ông muốn đánh nhau hồi nào? Ông chỉ muốn tới nói vài câu thôi.
Lời tên hòa thượng kia nói lại khiến cho Diệp Mặc thiếu chút nữa là bật người. “Mũ xanh” sao? Xưng hô như vậy quả thực là chuẩn xác với bộ dạng của tên Hỗn Nguyên Thánh Đế thuộc Âm Minh Tộc kia.
Sắc mặt xám trắng của tên Hỗn Nguyên Thánh Đế Âm Minh Tộc vô cùng âm trầm, nhưng căn bản là cũng không để ý tới cách gọi của hòa thượng Tiêu Đát kia.
Tiêu Đát cũng không lập tức động thủ với Diệp Mặc, cố ý đánh giá Diệp Mặc từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới cười hắc hắc rồi nói:
- Tiểu tử, năm đó ngụy trang thành một tên Hóa Đạo, hiện tại lại ngụy trang thành một Đạo Nguyên. Có thể dựa vào một kiện cực phẩm Thần khí trốn tránh lâu như vậy, chắc hẳn ngươi cũng không phải là một Đạo Nguyên Thánh Đế bình thường.
Diệp Mặc nghe tên hòa thượng Tiêu Đát kia nói xong thì liền giật mình, lập tức khí thế của hắn tăng vọt lên. Khí tức đạo vận bàng bạc gợn sóng khuếch tán ra xung quanh, thậm chí đã gần đạt tới tình trạng của một Hỗn Nguyên đại năng thì mới dừng lại.
Thấy khí thế của Diệp Mặc dường như gần tiếp cận tới Hỗn Nguyên, thì tên Hỗn Nguyên Thánh Đế Âm Minh Tộc kia liền nhìn Diệp Mặc có chút ngưng trọng. Diệp Mặc có thể trốn nhiều ngày như vậy, hơn nữa nếu không phải là hắn chủ động dừng lại, thì hai người họ cũng đuổi không kịp được. Tuy y biết Diệp Mặc không đơn giản, nhưng bây giờ nhìn thấy khí thế của khí tức đại đạo do Diệp Mặc phát ra căn bản là không chênh lệch so với hai người họ. Xem khí thế của hắn thì dường như còn chưa phải là Hỗn Nguyên Thánh Đế, nhưng hiển nhiên cũng đã vượt qua Bán Bộ Hỗn Nguyên rồi, đã gần đến cực hạn của tu luyện là Hỗn Nguyên Thánh Đế rồi.
Sau khi Tiêu Đát cảm nhận được khí tức cường đại của Diệp Mặc, thì trên mặt cũng không còn vẻ tùy ý như trước mà trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều:
- Tiểu tử, quả nhiên là ngươi giả bộ. Một kẻ tùy thời đều có thể tấn cấp lên Hỗn Nguyên không ngờ lại mặt dầy giấu diếm tu vi của mình, đánh tới đánh lui cùng một tên Bán Bộ Hỗn Nguyên Thánh Đế. Khó trách lúc trước ông bắt không được cái tên trơn như trạch ngươi. Nói ngươi là cá trạch cũng không sai mà.
Trong miệng của y thì nói vậy, nhưng trong nội tâm thì đang rất buồn bực. Trong lòng cũng bực tức không thôi. Nếu như ngươi đã tiếp cận tới một bước Hỗn Nguyên rồi, còn chạy cái rắm gì chứ. Nếu lần trước đánh cùng ta một trận, thì giờ ta có thể truy đuổi theo ngươi lâu như vậy sao? Thái gia biết rõ rằng ngươi không bình thường, thì nào có rảnh rỗi mà đuổi theo ngươi? Hiện tại thì hay rồi, trược mặt là ngươi, sau còn có tên “Mũ xanh” kia ngăn trở nữa.
Hiện tại tu vi của Diệp Mặc tăng vọt, cho nên y biết khả năng đoạt Tiên Thiên pháp bảo trong tay Diệp Mặc đã không lớn nữa rồi. Cho dù là Diệp Mặc không bằng y, nhưng cộng thêm cây đao kia thì cũng không hề kém hơn.
Diệp Mặc thì căn bản là không thèm nhìn tên hòa thượng kia, mà lại quay sang ôm quyền nói với tên Hỗn Nguyên Thánh Đế của Âm Minh Tộc:
- Vị tiên hữu này, tên gia hỏa Tiêu “Đản” (Tiêu Trứng – đàn ông mà tiêu cái đấy thì thôi ^^) hòa thượng kia muốn đánh tôi, tôi thì không muốn đánh nhau ở chỗ này, nhưng tên Tiêu “Đản” kia lại nhất định phải đánh, tôi cũng không còn cách nào. nguồn
Tiêu Đát nghe được lời Diệp Mặc nói thì lập tức đã giận tím mặt:
- Ta là Tiêu Đát, không phải là Tiêu “Đản”. Cá Trạch kia, ngươi dám gọi ta là Tiêu “Đản” một lần nữa thì thái gia nuốt sống ngươi.
Thấy được Tiêu Đát giận dữ, thì tên Hỗn Nguyên Thánh Đế tóc xanh kia cũng bình tĩnh hơn. Hiển nhiên là cách gọi của Diệp Mặc đối với Tiêu Đát khiến cho tâm tình của y khá là tốt.
Tiêu Đát vừa nhấc tay, thì trên đỉnh đầu liền xuất hiện mười tám viên Phật châu. Mười tám miếng Phật châu kia sau khi xuất hiện thì đã lập tức quấn tới áp lực đạo vận Thiên Địa cực điểm. Dường như chỉ cần những đạo vận bị đè nén nổ tung ra, thì cho dù là bất kỳ một cái giao diện nào cũng phải bị chia năm sẻ bẩy.
Diệp Mặc thấy Tiêu Đát muốn động thủ thì hắn liền dứt khoát nói với tên tóc xanh kia:
- Vị tiên hữu này, nếu không thì hai người chúng ta liên thủ đánh cái Tiêu “Đản” kia. Tôi chỉ muốn mười tám viên Phật châu của y, những thứ còn lại đều để cho anh, thế nào?
Ánh mắt của tên tóc xanh lập tức sáng lên rồi nói:
- Được. . .
Tiếng nói vừa mới rơi xuống thì trong tay của y đã có một cái tháp được sương mù bao quanh, như ẩn như hiện. Y tin rằng chỉ cần chú ý tới bên cạnh, thì cho dù là đánh nhau thì không gian này có bị nghiền nát cũng không tới mức quá đáng.
Diệp Mặc thấy thế thì liền không chút do dự, Tử Đao đã phóng ra đồng thời sát thế vô cùng cường đại lập tức bao phủ toàn bộ Thiên Địa.
Tiêu Đát hòa thượng biến sắc, không chút suy nghĩ nào mà trực tiếp xé rách không gian và biến mất. Diệp Mặc hiện tại đã có một Hỗn Nguyên Thánh Đế trợ giúp, lúc trước lại bị tên hòa thượng kia truy đuổi lâu như vậy, cho nên đâu thể nào buông tha được mà lập tức đuổi theo. Tên tóc xanh kia hiển nhiên cũng không muốn buông tha cho Tiêu Đát, cũng lập tức đuổi theo sát nút.
Đối với tên Hỗn Nguyên Thánh Đế tóc xanh kia, thì mặc dù Diệp Mặc có một kiện Tiên Thiên pháp bảo, nhưng hiện giờ kẻ thù là Tiêu Đát đang ở trước mắt, chính là kẻ đã đi tới Âm Minh Giới làm xằng làm bậy, cầm đi quá nhiều thứ tốt. Nếu như không phải là Âm Minh Giới còn có một Hỗn Nguyên Thánh Đế là y, chứ nếu không chẳng biết là Âm Minh Giới còn bị tên hòa thượng kia chà đạp thành cái gì nữa.
Tốc độ của ba người vốn không sai biệt lắm, còn tu vi của Diệp Mặc lại tiến triển rất nhanh chóng. Trước đó thì tốc độ của hắn là yếu nhất, về sau thì tốc độ của hắn đã ngang bằng với Tiêu Đát rồi. Ba người đuổi nhau không ngừng xé rách không gian, khoảng cách giữa Diệp Mặc và Tiêu Đát ngày càng gần, tốc độ của hắn cũng càng lúc càng tăng thêm. Tốc độ của Tiêu Đát không thay đổi, hơn nữa còn là kẻ đang phải chạy trốn, nên hiển nhiên là còn kém một ít.
Cuộc đuổi bắt tay ba trong hư không vũ trụ lại khác với những địa phương bình thường khác. Ở đây không tồn tại thứ gì để cho người ta có thể lẩn trốn cả. Ngươi càng chạy quanh co lòng vòng, thì khoảng cách bị truy đuổi sẽ càng lúc càng ngắn.
Ba người lúc này đã lại lần nữa đi tới trong hư không. Bị Diệp Mặc đuổi theo không ngừng như vậy thì Tiêu Đát rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của Diệp Mặc lúc trước.
Rơi vào đường cùng Tiêu Đát chỉ có thể dừng việc bỏ chạy lại. Y biết rõ cho dù là chạy trốn tiếp thì cũng không thể nào chạy thoát khỏi sự truy tung của Diệp Mặc. Y vốn đoán là Diệp Mặc còn chưa chân chính tấn cấp Hỗn Nguyên, nhưng lúc này Diệp Mặc lại có thể đuổi theo y, khiến cho y hoài nghi với chính suy đoán của mình. Một Đạo Nguyên Thánh Đế thật sự có thể đuổi theo mình sao?
Nếu một người còn chưa tấn cấp Hổn Nguyên, mà muốn dùng thần thức để phá vỡ biên giới không gian truy theo phương hướng y chạy trốn, thì đó là chuyện tuyệt đối không thể.
Diệp Mặc đã tấn cấp đến Đạo Nguyên hậu kỳ, tuy là thần thức cực kỳ cường hãn, nhưng đúng thật là hắn không thể đưa thần thức xuyên qua biên giới không gian để theo dõi Tiêu Đát được. Cái mà hắn sử dụng chính là căn hư theo những sự biến hóa nhỏ nhất trong không gia khi Tiêu Đát chạy trốn. Hắn đã tấn cấp Dục Dạo trong hư không, hơn nữa còn có hư không thần thông là Nhất Phương, cho nên đối với những biến hóa dù rất nhỏ trong không gian thì hắn vẫn rất mẫn cảm.
Tiêu Đát xe rách không gian muốn chạy trốn khỏi sự truy sát của hắn, đó là chuyện tuyệt đối không thể. Nhưng Tiêu Đát thì lại không biết điều này. Cái tên tóc xanh kia cũnng không biết. Bản thân y đương nhiên là dùng thần thức xuyên qua biên giới không gian để đuổi tới đây, cho nên y cũng cho rằng Diệp Mặc cũng là như thế. Chính vì như vậy, cho nên y xem Diệp Mặc trở thành một đối thủ cấp bậc ngang hàng rồi.
Với tu vi của y đương nhiên biết rõ Diệp Mặc là Thánh Đế của Nhân Tộc. Nhưng việc Nhân Tộc từ lúc nào lại xuất hiện một Thánh Đế đại năng như Diệp Mặc này thì tuy là không hề biểu hiện ra khuôn mặt, nhưng trong long lại vô cùng rung động.
- Cá Trạch, ngươi đến cùng là muốn cái gì? Hai người các ngươi đánh một minh 6ong, không biết xấu hổ hay sao?
Tiêu Đát tức giận nhìn về phía tên tóc xanh và Diệp Mặc vừa rồi truy sát y không thôi.
Tên tóc xanh hừ lạnh một tiếng:
- Tiêu Đát, ngươi lấy đi nhiều thứ của Âm Minh Tộc ta vậy, thì đều phải nôn ra cho ta. Bằng không thì cho dù là đuổi theo tới chết, ta cũng phải làm thịt ngươi.
Tên hòa thượng Tiêu Đát cũng thuộc loại lưu manh, cho nên trực tiếp lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật ném cho tên tóc xanh rồi nói:
- Lãnh Dục Kỳ, thứ ngươi muốn thì ta trả cho ngươi còn không được sao? Tiểu tử này trên người có rất nhiều thứ tốt, đến lúc đó hai người chúng ta phân chia nhau.
Thấy tên tóc xanh tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật, thì Tiêu Đát nói thêm một câu rồi quay sang nói với Diệp Mặc:
- Tiểu tử, bây giờ không phải là hai người đánh một mình ta rồi. Chúng ta một chọi một, để ông xem ngươi có cái bản lĩnh gì.
- Hai người đánh một mình ngươi sao? Ngươi quá mức đề cao chính mình rồi Tiêu “Đản”.
Diệp Mặc khinh thường nói một câu. Sau khi nói xong thì hắn cũng hướng về phía tên tóc xanh kia nói:
- Lãnh tiên hữu, chiến lợi phẩm lúc trước chúng ta thương lượng, ngươi đã nhận được một phần rồi. Hiện tại ta còn chưa được cái gì cả. Giờ ta lên trước, chờ tên Tiêu “Đản” kia muốn chạy trốn thì ngươi hãy ngăn cản y lại.
Diệp Mặc thấy tên tóc xanh kia thu hồi chiếc nhẫn trữ vật thì đã biết là không hay rồi. Những lão Hỗn Nguyên Thánh Đế này chả có một tên nào tốt cả. Lời nói ra đều là rắm hết. Không lâu trước tên tóc xanh này vẫn còn nói là sẽ liên thủ với hắn, đến giờ mới được bao lâu chứ. Chỉ là thu lại được một cái nhẫn trữ vật, thì tâm đã dao động rồi. Cho nên hắn căn bản là không chờ tên tóc xanh kia đổi ý thì đã nói ra những lời này, đồng thời Tử Đao cũng lập tức đánh ra thần thông của mình là Lạc Ngân Đao Văn.
Một đạo Đao Vân vặn vẹo toàn bộ hư không ầm ầm bổ xuống. Đạo Đao Vân này chẳng những bóp méo cả hư không, càng bóp méo toàn bộ sinh cơ. Tất cả sinh cơ cùng không gian dưới đạo Đao Vân này đều bị hủy diệt rồi tiêu tán.
Diệp Mặc giờ đã là Đạo Nguyên hậu kỳ, lĩnh ngộ được Luân Hồi đại đạo, thức hải ngưng thực vô cùng. Lạc Ngân Đao Văn là hắn căn cứ theo Thái Sơ Thần Văn mà diễn sinh ra. Bây giờ dưới sự trợ giúp của Tử Đao uy lực mơ hồ đã vượt qua Thái Sơ Thần Văn rồi. Hoặc có thể nói rằng Thái Sơ Thần Văn cũng không được hoàn thiện, cho nên mới có sự chênh lệch này.
Lúc trước khi hắn còn là Hóa Đạo, căn bàn là không có biện pháp khống chế một đao kia. Nhưng bây giờ hắn đã là Đạo Nguyên hậu kỳ rồi, Thần Nguyên cực kỳ cường hãn, thức hải càng mênh mông vô cùng. Đạo Lạc Ngân Đao Văn này càng không hề có nửa phần nương tay mà toàn lực đánh xuống, trực tiếp đem hòa thượng Tiêu Đát bao phủ lại.
Ma không gian Đao Vân cũng phối hợp với Đạo Nguyên Giới Vực của Diệp Mặc mở rộng ra ngoài, càng khiến cho nó trở nên vô cùng ngưng thực.
Diệp Mặc không chỉ đánh ra một đạo Lạc Ngân Đao Văn kia là đã hết. Hắn biết rõ sự đáng sợ của Tiêu Đát, cho nên cùng một lúc hắn đã đánh ra hai đạo thần thông Dung thuật, Thái Sơ Thần Văn nữa.
Hai đạo thần thông Dung thuật, Thái Sơ Thần Văn cùng với Lạc Ngân Đao Văn phối hợp lại đánh về phía Tiêu Đát.
Tiêu Đát vốn đã bị Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc khiến cho vô cùng kinh diễm và khiếp sợ, hiện tại lại bị hai đạo Thái Sơ Thần Văn đánh lén trong thức hải nữa. Lúc này y đâu còn dám xem Diệp Mặc như một kẻ còn chưa tấn cấp Hỗn Nguyên Thánh Đế nữa? Diệp Mặc trong mắt của y lúc này chính là một Hỗn Nguyên Thánh Đế không hơn không kém.
Thanks