Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2213 - Dùng Võ Chứng Đạo.

Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2211 : Dùng võ chứng đạo.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2211 : Dùng võ chứng đạo.

Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc vừa xoắn vào trong thức hải của y thì thức hải của y lập tức liền tạo thành từng đạo tinh không sơn mạch. Những đạo tinh không sơn mạch này liên miên không ngừng, đem hai đạo Dung thuật thần thông của Diệp Mặc ngăn trở lại. Chỉ là Dung thuật thần thông của Diệp Mặc chính là Thái Sơ Thần Văn quá mức hung tàn, một đạo lại đón lấy một đạo, đem nhữnng tinh không sơn mạch kia của Tiêu Đát không ngừng đánh nát đi.

Cho dù là Tiêu Đát cảm thấy được hai đạo Thái Sơ Thần Văn đang có uy thế đáng sợ không gì cản được thì cũng phải giật mình, sắc mặt đại biến.

Bất quá tinh không sơn mạch trong thức hải của Tiêu Đát quá mức dầy đặc, cho nên tuy là hai đạo Thái So Thần Văn của Diệp Mặc vô cùng hung hãn, nhưng đến cuối cùng vẫn bị vô cùng vô tận tinh không sơn mạch ngăn cản lại. Cảm giác được hai đạo Thái Sơ Thần Văn bị ngăn trở, thì Tiêu Đát hòa thượng lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nội tâm càng trở nên đề phòng.

Diệp Mặc cũng không tính chỉ dùng Dung thuật thần thông có thể đánh lén thành công Tiêu Đát. Một Hỗn Nguyên Thánh Đế nếu như dễ dàng bị đánh lén như vậy, thì cũng không đáng được gọi là Hỗn Nguyên Thánh Đế rồi.

Tiêu Đát lúc này lại không quản được nhiều như vậy. Mười tám viên Phật châu đang đối đầu với Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc cũng được cưỡng ép đánh mạnh ra tạo thành từng đạo Phật quang. Những đạo Phật quang này lập tức khiến Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc tan vỡ ra, đồng thời cũng đánh cho giới vực của Diệp Mặc vang lên từng tiếng ken két.

Nếu như không phải là hai đạo Dung thuật thần thông Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc đánh lén, thì Tiêu Đát thậm chí có thể dùng mười tám viên Phật châu của mình để phản công. Nhưng vì đã bị Diệp Mặc đánh lén vào thức hải, cho nên uy lực mười tám viên Phật châu của Tiêu Đát cũng bị hao tổn đi khá nhiều.

Cho dù là như vậy thì mười tám viên Phật châu mang theo từng đạo Phật quang cũng trực tiếp đem Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc ngăn trở lại. Từng đao khí tức hủy diệt nổ tan ra trên hư không. Những khí tức hủy diệt này là do Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc mang tới, nhưng dưới sự công kích của Phật quang kia vẫn y nguyên phải tan vỡ ra, không có cách nào đánh vào giới vực bên trong từng đạo Phật quang của Tiêu Đát cả. Ngược lại lại đem hư không xung quanh đánh nứt ra thành từng đạo khe hở đáng sợ.

Tên tóc xanh của Âm Minh Tộc thầy Tiêu Đát giằng co cùng Diệp Mặc thì Vụ Tháp trong tay lập tức tăng vọt, nhanh chóng đem hư không xung quanh khống chế dưới Vụ Tháp.

Tiêu Đát biến sắc, kim quang của mười tám viên Phật châu lập tức nổ tan. Sau khi phá vỡ Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc thì y lại lần nữa xoay người biến mất.

Tên tóc xanh kia vừa mới nghĩ tới việc đuổi theo, thì lại lập tức cảm giác được có điều không đúng. Theo lý thì tên tiểu tử Nhân Tộc kia đáng lẽ phải là người đầu tiên truy đuổi mới đúng. Lúc trước cái tên tiểu tử kia truy đuổi theo Tiêu Đát là có thể thấy được rằng tốc độ của hắn nhanh hơn y nhiều. Vậy thì sao lần này y đã động rồi, mà tên tiểu tử kia vẫn đứng im?

Nghĩ tới đây thì tên tóc xanh liền ngừng lại. Sau đó quả nhiên là phát hiện ra Diệp Mặc hiển nhiên cũng không có ý tứ tiếp tục truy sát tên Tiêu Đát kia.

- Vì sao ngươi không đuổi theo nữa?

Tên tóc xanh lập tức hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:

- Ta truy theo Tiêu “Đản” làm gì? Từ đầu đến giờ ta vẫn bị ngươi đùa giỡn, còn muốn ta phải giúp ngươi làm việc sao?

- Ta đùa giỡn ngươi lúc nào chứ?

Sắc mặt tên tóc xanh trầm xuống.

Diệp Mặc hừ một tiếng:

- Trước đó chúng ta đã nói rồi. Hai chúng ta liên thủ tiêu diệt tên Tiêu “Đản” kia, sau đó ta lấy mười tám viên Phật châu, còn lại là của ngươi. Nhưng tên Tiêu “Đản”kia vừa mới đưa cho ngươi một cái nhẫn trữ vật, thì ngươi nhận còn có ý định liên thủ với y tiêu diệt ta. Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?

- Ta có ra tay với ngươi sao?

Trong lòng tên tóc xanh cũng cảm thấy khó chịu. Tiểu tử này dựa vào cái gì mà dám nói chuyện với y như vậy?

Diệp Mặc nhìn y rồi nói:

- Ngươi chưa ra tay, bất quá là nói thầm trong lòng. Tất cả mọi người hiểu chuyện đều biết rõ. Ngươi dám nói rằng tuyệt đối không có quyết định này sao? Sau khi ngươi nhận được cái nhẫn trữ vật kia, mà vẫn lập tức cùng ta động thủ với Tiêu “Đản”, thì ta cần phải hoài nghi ngươi sao? Hơn nữa với tu vi của ngươi, lại đang trong tình cảnh Tiêu “Đản” bị luống cuống tay chân, sau đó thì mới chuẩn bị động thủ đột phá vòng vây. Nếu như ngươi đã sớm có chuẩn bị, thì Tiêu “Đản” trốn cái rắm gì? Cho dù là y có thể chạy, thì cũng phải bỏ lại cái xác ở đây.

Tên tóc xanh biết rằng tâm tư của y đã bị Diệp Mặc nhìn ra, cho nên cũng hừ lạnh một tiếng:

- Nếu không muốn hợp tác, vậy thì quên đi. Cáo từ.

- Cứ như vậy mà muốn đi sao? Không dễ dàng như vậy đâu.

Khi tên tóc xanh vừa định đi, thì lập tức phát hiện Diệp Mặc đã ngăn cản phía trước.

Tên tóc xanh lúc này ngược lại lại cười nói:

- Hẳn là ngươi cũng muốn đánh với ta một trận. Đùng cho rằng Thái Sơ Thần Văn của ngươi có thể diễn hóa ra hai đạo Thần Văn lợi hại thì Lãnh Dục Kỳ ta sẽ phải sợ ngươi.

Diệp Mặc đáp trả lại:

- Ta cũng không nói rằng ngươi sợ ta. Chỉ là vừa rồi tên Tiêu “Đản” kia cho ngươi một chiếc nhẫn trữ vật, nếu như không phải là ta hỗ trợ ngươi truy đuổi y, thì ngươi có thể lấy được chiếc nhẫn trữ vật đó sao? Ta đây cũng bỏ công xuất lực, nhưng ngươi một chút ra súc cũng không có. Ta rảnh lắm hay sao mà giúp ngươi mấy chuyện phiền toái này?

Tên tóc xanh lúc này lại nghẹn lời. Đúng thế, tuy rằng hai người đã thương lượng rồi, nhưng Diệp Mạc vừa rồi lại đúng thực là đang giúp cho việc khó của y. Hiện tại thì hay rồi, đồ đạc của y muốn đều đã thu về được rồi, còn Diệp Mặc lại chẳng có được cái gì cả. Y vốn chỉ luôn một lòng tu luyện, và vốn cũng chẳng phải là một người giỏi nói, cho nên hiện giờ lại bị Diệp Mặc nói cho không có lời nào để phản bác lại.

Thấy tên tóc xanh kia nghẹn lời thì Diệp Mặc không chút hoang mang mà nói tiếp:

- Thần linh khí của Âm Minh Giới thật sự là không tệ nha, còn cái tên Tiêu “Đản” kia không biết là đã phát được tài lộc gì của Âm Minh Giới nữa. Cái tên hòa thượng trọc kia cũng thật là khôn, phát tài rồi thì đi luôn, ài. . .Thánh Đạo Tàn Giới của Nhân Tộc ta thì lại không được như thế này, khắp nơi đều hoang tàn đổ nát.

- Ngươi muốn thế nào?

Tên tóc xanh bị lời nói của Diệp Mặc khiến cho sợ hãi. Đắc tội với một Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng không phải là sự tình đơn giản gì. Mà cho dù Diệp Mặc không phải là một Hỗn Nguyên Thánh Đế, nhưng người ta so với Hỗn Nguyên Thánh Đế lại không chênh lệch chút nào, chứ nếu không thì cái tên Tiêu Đát kia cũng không cần phải chạy trốn rồi.

Nếu như người này thật sự làm giống như Tiêu Đát, đi Âm Minh Giới một vòng thì chả thể nào là chuyện tốt lành gì với Âm Minh Giới cả. Hắn lại khác với Tiêu Đát nữa. Người xưa có câu “Vua cũng thua thằng liều”. Hiện giờ Thánh Đạo Tàn Giới tàn tạ rồi, cái gì cũng chẳng còn, thì đương nhiên hắn sẽ chẳng sợ mình bị trả thù. Chính vì điều này nên tên tóc xanh kia mới trở nên kiêng kỵ.

- Mũ xanh tiên hữu, nói lời này là khách khí rồi. Nếu không thì đem những thứ bên trong nhẫn trữ vật chia đều, mọi người. . .

Diệp Mặc còn chưa nói hết lời, thì tên tóc xanh kia đã lập tức chặn họng:

- Chuyện này tuyệt đối không thể được. Tối đa ta chỉ có thể cho ngươi năm tỷ thần tinh, coi như là đền bù cho ngươi ít phí tổn. Nếu muốn nhiều hơn thì cũng không có đâu.

- Mười tỷ thần tinh, ta coi như là đã quen biết người bạn như ngươi. Lần sau có giáo huấn tên Tiêu “Đản” kia tiếp thì ta còn tới giúp ngươi chiếu cố một chút.

Diệp Mặc lập tức trả giá.

- Có thể.

Tên tóc xanh lần này ngay cả cân nhắc một chút cũng không để ý, lập tức ném ra cho Diệp Mặc một chiếc nhẫn trữ vật.

Diệp Mặc nhìn thấy tên tóc xanh kia sảng khoái như vậy thì hắn lập tức biết lần này mình bị thua thiệt rồi. Trong chiếc nhẫn trữ vật kia chắc chắn là có rất nhiều thứ tốt. Bất quá Diệp Mặc cũng không muốn quá phận mà đắc tội với Hỗn Nguyên Thánh Đế của Âm Minh Tộc, cho nên liền tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật kia rồi cười ha hả:

- Ta biết Lãnh tiên hữu là người nhiệt tình mà. Hoan nghênh Lãnh tiên hữu tới Thánh Đạo Tàn Giới làm khách. Nếu có thời gian rảnh thì ta cũng sẽ đi thăm hỏi Lãnh tiên hữu.

- Làm khách thì miễn đi.

Tên Tóc xanh nói một câu ôn hòa sau đó liền xoay người xé rách không gian đi mất dạng. Nếu để ý tiếp tục một mình đuổi theo Tiêu Đát thì y biết rõ là không có chút ý nghĩa nào. Huống chi thứ mà y muốn cũng đã lấy về được rồi.

Thần thức của Diệp Mặc quét vào chiếc nhẫn trữ vật, sau đó hài lòng nói:

- Trốn chạy vài bước cũng kiếm được mười tỷ thần tinh, vụ làm ăn này cũng tính là được. . .

Diệp Mặc vừa nói xong thì liền cảm giác Thế giới tran vàng của mình có một cơn chấn động. Chỉ sau một khắc hắn đã xuất hiện ở trong Thế giới trang vàng rồi.

- Phục Phi, cậu đã chứng đạo thành công rồi sao?

Diệp Mặc thấy toàn thân Phục Phi lưu chuyển đạo vận, hơn nữa còn là một loại đạo vận hoàn toàn khác với các loại đại đạo khác.

Phục Phi vội vàng đi đến trước mặt Diệp Mặc khom người quỷ gối nói:

- Đa tạ sư phụ thành toàn.

Không đợi Diệp Mặc trả lời thì Phục Phi liền nói tiếp:

- Trong nội tâm của con đã xem tiền bối là sư phụ của mình rồi. Con chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có một ngày dùng võ chứng đạo thành công.

Dưới sự chấn động Diệp Mặc quên luôn cả việc Phục Phi vừa gọi hắn là sư phụ mà liền vội nói:

- Phục Phi, cậu đúng là dùng võ chứng đạo sao?

Khó trách đạo vận lưu chuyển trên người Phục Phi lại có sự khác biệt, hóa ra nó chính là Võ đạo.

- Vâng, sư mẫu cho con một quả Hoàng Trung Lý, sư phụ lại giúp con tu bổ lại công pháp. Cả hai đều đã trợ giúp cho con rất nhiều.

Phục Phi nói. Hiện y đã chứng đạo thành công, hơn nữa còn là dùng võ để chứng đạo, cho nên trong lòng sao có thể không kích động cho được.

- Được, xem ra Thánh Đạo Tông chúng ta sẽ phải mở ra một nhánh của Võ đạo rồi.

Diệp Mặc cao hứng.

Nói xong thì hắn liền thấy ánh mắt khó hiểu của Phục Phi và Mục Tiểu Vận thì liền giải thích một chút sự việc của mình ở Hư Thị.

Nghe nói rằng Diệp Mặc thành lập một Thánh Đạo Tông thì Phục Phi càng vui mừng hơn. Bất quá lúc này y lại lần nữa khom người nói:

- Sư phụ, con dùng võ để chứng đạo, cho nên cần phải đi tôi luyện một thời gian, tạm thời không thể trở về Thánh Đạo Tàn Giới. Con cũng cần phải tôi luyện một phen trong hư không. Tương lai một ngày nào đó con sẽ lại lần nữa trở về Thánh Đạo Tàn Giới.

Diệp Mặc nghe Phục Phi nói xong thì liền nói:

- Nhưng nơi này là trong hư không, nên tuy rằng cậu đã chứng đạo rồi, nhưng cũng mới chỉ là Tố Đạo mà thôi. Thực lực này ở trên hư không để mà hành tẩu thì vẫn còn chút khiếm khuyết.

Phục Phi nói một cách hào hùng:

- Sư phụ, lúc trước người cũng chỉ là Tố Đạo, nhưng cũng đã đi tới hư không, thậm chí tiến về Hư Thị. Phục Phi con nếu đã dùng võ để chứng đạo, thì cũng muố học tập sư phụ. Chỉ có từ thời khắc sinh tử trong khi tôi luyện, thì mới có thể để Võ đạo của con càng thêm tinh thâm hơn.

Diệp Mặc không tiếp tục khuyên bảo Phục Phi. Hắn nhớ tới La Thanh Hà ở Hư Thị, nhớ tới Tần Tuyền Ki. Bọn họ không người nào là không một mình ở trong hư không tôi luyện, cuối cùng thì đã có một phen thành tựu.

Nghĩ tới đây Diệp Mặc liền lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật rồi nói:

- Nếu như cậu đã gọi tôi là sư phụ, thì tôi đây dù là cũng không có cái gì để cho cậu, nhưng cũng có chút ít tài nguyên tu luyện, hiện giờ cho cậu sử dụng đấy.

- Vâng, đa tạ sư phụ.

Phục Phi biết rõ đồ đạc của y mà so với sư phụ thì còn kém quá xe. Y nếu cứ như vậy mà tiến vào hư không tôi luyện thì chả khác nào đi tìm chết cả. Không có thứ gì phòng thân, thì đó không phải là tôi luyện nữa rồi, mà là tự đi chịu chết, cho nên y cũng lập tức tiếp nhận lấy nhẫn trữ vật của Diệp Mặc.

Diệp Mặc suy nghĩ một chút, sau đó lại lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Phục Phi rồi nói:

- Phục Phi, ở đây ta có một quả Thiên Vũ Phá Hư Quả, vốn là phó tông chủ của Thánh Đạo Tông là Tần Tuyền Ki đưa cho. Hiện giờ tặng hết cho cậu đi, hi vọng cậu sẽ lợi dụng nó thật tốt.

- Thiên Vũ Phá Hư Quả? Chính là Đạo quả duy nhất giúp cho võ tu viên mãn võ đạo của mình sao?

Phục Phi mặc dù không biết Diệp Mặc từ đâu mà có được loại Đạo quả này, nhưng y biết rằng Đạo quả này không phải là chuyện đơn giản.

- Đúng thế, đây chính là Đạo qủ duy nhất giúp võ tu viên mãn Võ đạo của mình. Hoặc là cậu cũng có thểlấy võ đạo để vấn đỉnh Hỗn Nguyên Võ Thánh. (Nghe hoành tráng quá ^^)

Diệp Mặc nói một cách khẳng định.

Thanks

Bình Luận (0)
Comment