Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 228 - Hoảng Sợ Chạy Trốn.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 228: Hoảng sợ chạy trốn.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Diệp Mặc lấy ra dây chuyền phòng ngự đưa cho Đường Bắc Vi nói:

- Em đeo cái này vào, đợi sau khi anh đi, em hãy đóng kín cửa lại, trước khi anh về, không được tùy ý mở cửa.

Con người đó đã trăm phương ngàn kế ám toán mình như vậy thì không thể không đề phòng việc ông ta động thủ với Đường Bắc Vi.

- Dây chuyền đẹp quá, anh, cái này anh tặng em hả?

Đường Bắc Vi nhận lấy sợi dây chuyền tinh xảo đó với nét mặc vô cùng vui sướng, cô trước giờ chưa hề có món trang sức nào, sợi dây chuyền này là món trang sức đầu tiên của cô.

Trong lòng Diệp Mặc có chút áy náy, trên người Đường Bắc Vi không hề có một trang sức nào ra hồn cả, điện thoại cô đang dùng cũng chỉ là điện thoại cũ thì có thể biết được những năm gần đây cô đã trải qua cuộc sống cực khổ thế nào, có điều hắn không muốn nói ra những lời này, chỉ cần trong lòng nhớ rõ là được, sau này quan tâm nhiều một chút tới cô em gái của mình là được.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc lại nói:

- Sợi dây chuyền này em tuyệt đối không được tháo ra, còn đây là một số bùa do anh luyện thành, nếu có người xông vào thì em cứ lấy cái này ném, nhớ là lúc ném chỉ cần nói một chữ “lâm” là được rồi.

Đường Bắc Vi bỏ bàn tay đang cầm sợi dây chuyền xuống, sau đó ngạc nhiên nhận lấy mười bùa Hỏa cầu to bằng bàn tay từ Diệp Mặc, ngẩn người một hồi không nói được câu nào, trong lòng nghĩ anh cô loay hoay cả buổi chiều để làm ra thứ này, chẳng lẽ đây chính thứ đạo pháp mà anh đã nói sao?

Thấy Đường Bắc Vi có vẻ nghi hoặc, Diệp Mặc liền nói:

- Đây là bùa Hỏa cầu dùng để phòng thân, nên nhớ là sau khi ném nó đi thì nó sẽ biến thành một hỏa cầu bao vây lấy đối phương nên không được tùy tiện thử.

- Anh, cái này…

Đường Bắc Vi không biết làm sao, cô không biết giải thích thế nào với Diệp Mặc.

Diệp Mặc phủi phủi tay nói:

- Em chỉ cần nhớ lời anh nói là được, anh bây giờ thương em còn không hết, làm sao có thể hại em được chứ? Sau khi anh ra ngoài, em nhất định phải đợi anh trở về em mới được đi khỏi đây.

Diệp Mặc dặn đi dặn lại, Đường Bắc Vi cũng cẩn thận gật đầu, cô biết suy nghĩ lúc đầu của cô không đúng, tên Ngụy Vĩnh Càn đó chắc chắn không chỉ muốn cho anh trai cô một bài học thôi đâu, mà anh ta thật sự còn muốn giết anh cô nữa, lúc này cô cũng hiểu được, nếu như anh ta chỉ muốn cho anh cô một bài học thôi thì anh ta sẽ không tốn nhiều tiền như vậy, có thể tùy tiện tìm mấy người, tốn chút tiền là được.

Diệp Mặc rời khỏi phòng, hắn biết được người đang tính kế hãm hại hắn rất thâm hiểm, hắn không muốn để Đường Bắc Vi mạo hiểm theo hắn. Sau khi cẩn thận dò xét xung quanh, Diệp Mặc đoán chắc người đang theo dõi xung quanh nơi này có lẽ đang cách đây khá xa.

Nhưng cho dù là vậy thì Diệp Mặc vẫn dùng thuật ẩn thân để ra khỏi khách sạn, sau đó chạy tới một đoạn rất xa, rồi mới gọi một chiếc taxi đi chạy về hướng mà Đường Bắc Vi đã nói với hắn, sở dĩ dùng thuật ẩn thân là vì hắn sợ có người theo dõi và chỉ thấy một mình hắn ra khỏi phòng.

Hắn phải nhân lúc mấy người này chưa kịp trở tay để bắt hết một mẻ, thực tế nếu dẫn theo Đường Bắc Vi sẽ là giải pháp tốt nhất nhưng Diệp Mặc sợ đối phương quá đông người thì sẽ gây nguy hiểm cho Đường Bắc Vi. Hắn cũng không muốn Đường Bắc Vi nhìn thấy cảnh hắn giết người.

Vô Lượng Sơn không phải thánh địa Phật giáo nhưng Tê Sương tự của Vô Lượng Sơn lại là nơi có nhiều tự miếu lớn nhất so với những nơi khác.

Có điều số người biết Vô Lượng Sơn có một Tê Sương tự thì không nhiều, lý do rất đơn giản, Tê Sương tự không mở cửa chào đón khách du lịch hơn nữa nó còn nằm ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc hiểm trở.

Nói Tê Sương tự nguy hiểm không phải vì bản thân nó nguy hiểm mà là vị trí sở tại của nó, nơi vào Tê Sương tự là một thung lũng lớn, hơn nữa sau thung lũng này còn phải đi vào một sườn đồi sâu không thấy đáy, có thể nói sườn núi này chính là trở ngại lớn nhất để vào Tê Sương tự.

Nhưng lúc này đi vào Tê Sương tự lại không có chút cản trở nào vì trong Ẩn môn sắp có một cuộc bán đấu giá lớn nhất được tổ chức tại Tê Sương tự, mà sườn núi này đã được bắc qua bởi một cây cầu bằng dây cáp lớn, còn về việc làm cách nào để bắc qua được thì không ai biết rõ.

Lúc này Đông Phương Tê và hai cao thủ đẳng cấp đang ngồi ở một chỗ bí mật ở thung lũng để đợi Diệp Mặc tới, còn mấy gã cao thủ của Tống Hải và nhà họ Tống, thậm chí là Lý Minh Cường cũng đứng canh ở hai bên thung lũng, họ đang đợi sau khi Diệp Mặc dẫn Đường Bắc Vi đi qua cây cầu bằng dây cáp này, lúc trở về nếu không thấy trở về thì xem như hắn chết quá nhẹ nhàng rồi.

Ngoài Đông Phương Tê và Lý Minh Cường ra, những người còn lại đều rất tập trung tinh thần, Đông Phương Tê sở dĩ không gấp gáp là vì trong đầu ông ta đã có sẵn kế hoạch, còn Lý Minh Cường lại vốn là cao thủ Huyền cấp hậu kỳ, đối với một tên Diệp Mặc tầm thường thì anh ta không hề đoái hoài đến, có điều danh tiếng của Đông Phương Tê anh ta cũng có nghe nói qua, huống hồ tên Đông Phương Tê này ngay cả chuyện của Ẩn môn ông ta cũng đều biết hơn nữa còn có thể bố trí mai phục ở đây, cho thấy ông ta có thế lực tương đối lớn, lại thêm danh tiếng của nhà họ Tống nữa nên anh ta mới cố kìm nén sự không vui trong lòng.

Tống Hải mở điện thoại ra nhìn, sau đó nói với Đông Phương Tê:

- Đông Phương tiên sinh, đã có một chiếc xe đang chạy tới đây, có lẽ là Diệp Mặc và Đường Bắc Vi, có điều kỳ lạ là người mà tôi sắp xếp để theo dõi hai người đó không hề thấy hai người bước ra khách sạn, không biết họ làm cách nào để lên xe.

Đông Phương Tê trong lòng nhảy dựng lên, ông ta nghĩ đến lúc đầu ở đồ điền ngoài sa mạc , liên tưởng đế chuyện Diệp Mặc có thể ẩn thân thì trong lòng ông ta mơ hồ một cảm giác không tốt, có điều ông ta nói với nét mặt không lộ vẻ gì:

- Tống Hải à, thực lực của người bên anh cần phải bồi dưỡng thêm.

Tống Hải gật đầu nói

- Chỉ sợ Diệp Mặc sau khi bước lên cầu treo bằng dây cáp thì sẽ không còn mạng để về nữa, nếu thật sự như vậy, tuy đã báo được thù nhưng lại không được hả lòng hả dạ.

Đông Phương Tê gật đầu

- Anh Tống Hải yên tâm, lần này sẽ báo được thù một cách hả dạ, có điều suy nghĩ của anh cũng đúng, hai người đang canh gác ở đó rất có thực lực, lỡ đánh chết hắn thì sẽ phiền lắm. Tôi sẽ đi nói chuyện một chút, sở dĩ chúng ta có thể ở lại đây là vì tôi và họ đã từng làm quen với nhau, bây giờ tôi đi nói với họ hãy chừa một hơi thở cho Diệp Mặc, chắc là không thành vấn đề.

Nói xong Đông Phương Tê lại căn dặn hai người bên cạnh lần nữa, kêu họ nghe lời dặn dò của Tống Hải, rồi mới nói với Tống Hải:

- Tôi đi một chút sẽ về, ở đây tôi giao cho anh một lát.

Tống Hải tuy có thể đoán ra Đông Phương Tê và hai người Ẩn môn đó có quan hệ với nhau nhưng không ngờ ông ta lại có thể thẳng thắn nói chuyện với họ, trong lòng có chút ngưỡng mộ nói:

- Phiền cho Đông Phương tiên sinh rồi, ở đây cứ giao cho tôi là được.

Đông Phương Tê nói xong liền quay người đi, đi về hướng cầu dây cáp treo, có điều bóng dáng của ông vừa di chuyển một cái liền bị che khuất bởi rừng cây.

Sau khi Đông PhươngTê chạy một mạch mấy trăm mét, ông liền núp ở một chỗ hõm núi, lấy điện thoại ra gọi.

- Chuyện gì vậy? Mục tiêu đi ra tại sao không thông báo hả?

Giọng nói của Đông Phương Tê có chút gì đó căng thẳng.

- Chỉ huy à, chúng tôi luôn dùng kính viễn vọng để nhìn cửa khách sạn mà không phát hiện ra mục tiêu đã đi ra ạ?

Người mà ông sắp xếp lập tức thông báo.

Đông Phương Tê biết là sẽ có chuyện không hay, có lẽ đoạn giữa đã xảy ra sơ suất gì đó, theo lý mà nói thì không thể.

Bị lộ rồi sao? Chuyện gì vậy nhỉ? Chuyện này ngay cả Tống Kỳ Minh còn không biết, ông biết được chuyện của Đường Bắc Vi cũng chỉ nhờ trùng hợp thì làm sao Diệp Mặc có thể biết được chứ?

- Lập tức phái người đi vào phòng của mục tiêu, nếu như chỉ có một mình Đường Bắc Vi thì lập tức đưa cô ta đi, rời khỏi chỗ đó, đến một nơi khác mới liên lạc với tôi.

Đông Phương Tê rất quyết đoán, ông ta không biết chỗ nào đã xảy ra sơ suất, Diệp Mặc ra khỏi khách sạn mà không có người thấy, cho thấy Diệp Mặc đã nghi ngờ hoặc là đã biết chuyện, nên mới dùng cách ẩn náu.

Bất luận có thành công hay không thì bây giờ ông phải lập tức chạy trốn, đợi thuộc hạ điện thoại báo tin cho ông nếu trong khách sạn quả thật không còn ai cả thì mới ra quyết định sau cũng không muộn, còn nếu chỉ có một mình Đường Bắc Vi thì âm mưu đó bị phá hủy cũng không có gì đáng ngờ.

Sau khi Diệp Mặc đi thì Đường Bắc Vi tiện tay để bùa Hỏa cầu trên bàn, sau đó cầm lấy sợi dây chuyền ngắm nghía một cách âu yếm. Từ trước đến giờ cô chưa hề có trang sức nào nhưng cô đã ở trên truyền hình nhìn thấy rất nhiều ngôi sao mang các loại trang sức khác nhau, nên cô cũng đã từng đi qua các cửa hàng xem các loại trang sức.

Nhưng trước giờ cô chưa hề thấy qua sợi dây chuyền nào đẹp và tinh xảo bằng sợi dây anh cô cho, hạt châu trên sợi dây chuyền không ngừng phản chiếu thứ ánh sáng không dễ nhìn thấy, cầm trên tay còn có cảm giác yên bình tĩnh lặng.

Đúng là một sơi dây chuyền đẹp, chuyện xảy ra hôm nay thật giống như trong mơ, đến tận bây giờ cô còn chưa thật sự hoàn toàn tỉnh táo để biết thì ra cô có thêm một người anh, hơn nữa còn đối xử rất tốt với mình, nhưng lúc anh ấy chưa biết mình là em gái anh ấy thì nhìn anh ấy thật sự rất dữ.

Diệp Mặc có thật sự là anh ruột của cô không? Anh ấy thật sự có rất nhiều bí mật, cái này là thứ anh ấy lấy trong người ra, có điều áo anh ấy là áo đơn mà, rốt cuộc anh ấy lấy ra từ đâu nhỉ? Còn hôm nay anh đã mua rất nhiều vật liệu mà đến tận bây giờ cô còn không biết anh ấy đã bỏ chúng ở đâu nữa.

“Cọc cọc” một tiếng gõ cửa vang lên khiến cho Đường Bắc Vi đang mơ màng bỗng giật mình, anh cô nói nếu anh vào thì sẽ nói mình nghe, vậy bây giờ ai đang gõ cửa nhỉ?

Đường Bắc Vi lập tức nghĩ đến lời nói của Diệp Mặc, lấy sợi dây đeo trên người, thò tay lấy mười lá bùa bên cạnh đang để trên bàn, vội vàng nhìn chăm chăm vào cửa.

“Cọc cọc” lại là một tiếng gõ cửa nữa vang lên, Đường Bắc Vi chạy đến gần cửa lấy hết cam đảm hỏi:

- Người bên ngoài là ai vậy?

Cô không ngờ câu hỏi này của cô khiến âm thanh gõ cửa ở bên ngoài ngừng lại. Trong lòng Đường Bắc Vi lập tức căng thẳng, anh cô không ở đây, những lá bùa mà anh đưa cho cô rốt cuộc có hữu dụng hay không?

Đông Phương Tê biết có lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều nhưng trước giờ ông chưa hề vì một chuyện nhỏ nhặt có khả năng xảy ra mà đi mạo hiểm, lần trước ở bán đảo Senna, nếu không phải do ông thông minh thì có lẽ bây giờ xương cốt của ông đã tiêu tan rồi, nên bất luận Diệp Mặc có bị mắc bẫy hay không thì ông cũng phải lùi lại một cách quyết đoán.

Bất kể có mắc mưu hay không thì ở đây cũng không còn chuyện của ông nữa.

Đông Phương Tê cầm lấy chiếc điện thoại đang rung bấm nút nghe, tin tức mà thuộc hạ của ông báo lại khiến ông có chút kinh ngạc, ông chỉ suy đoán thôi, không ngờ Đường Bắc Vi thật sự còn ở khách sạn.

Sau lưng Đông Phương Tê ra mồ hôi hột, kêu thuộc hạ lập tức dẫn Đường Bắc Vi đi, còn ông thì tắt ngay điện thoại, chạy thục mạng về hướng Vô Lượng Sơn, ông không dám họp mặt với thuộc hạ ở khách sạn, ông không dám tin là sau khi Diệp Mặc đã dám phá vỡ kế hoạch của ông mà còn dám để Đường Bắc Vi ở lại khách sạn một mình, hắn chắc chắn có đồng bọn.

Càng chạy Đông Phương Tê càng hối hận, sau này bất kể làm việc gì thì ông sẽ không đích thân mạo hiểm, tuy là lúc đó nét mặt của Diệp Mặc đã nói cho ông biết kết quả thực tế, được nhìn thấy Diệp Mặc chết trong tức giận cũng rất hả hê nhưng tính mạng bản thân vẫn quan trọng hơn.

Bình Luận (0)
Comment