Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
-- o --
Chương 229: Giết chóc.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị mở ra bởi cú đá cửa, một nhân viên muốn chặn lại
liền bị người đàn ông trước cửa đá văng ra xa, té nằm dưới đất không bò dậy
nổi.
Đường Bắc Vi thấy ba người đàn ông xông vào phòng mình, sau khi nhìn thấy cô
họ liền tiến thẳng về phía cô, Đường Bắc Vi trong lòng run lên, lùi về sau mấy
bước, bây giờ trên tay cô ngoài mười lá bùa Diệp Mặc đưa cho thì không còn thứ
gì để có thể phòng thân nữa.
Người đàn ông đi phía trước đã đưa tay về phía cô chuẩn bị bắt lấy cô, rõ ràng
người này không hề xem cô ra gì, đối với anh ta mà nói thì Đường Bắc Vi giống
như con cá nằm trên thớt, chỉ chờ bị làm thịt mà thôi.
Đường Bắc Vi sợ hãi, cầm lấy mấy lá bùa đưa về phía trước, liên tiếp kêu lên
mấy tiếng “lâm”.
“Ầm” một tiếng, một vòng lửa trực tiếp bao vây người đàn ông phía trước, có
điều vòng lửa này chớp mắt đã biến mất, chỉ còn lại một đóng tro tàn ở gần đó.
Đường Bắc Vi ngây người, ý thức của cô trong chốc lát không kịp phản ứng,
chuyện gì xảy ra vậy? Vòng lửa lúc nãy cô thậm chí còn chưa kịp có cảm giác là
nó đang cháy thì người đàn ông bị lửa bao vây đã biến mất rồi, chuyện này thật
quá kỳ lạ, chẳng lẽ bùa Hỏa cầu này lại lợi hại tới vậy? Đây là tiên pháp
chăng? Anh cô rốt cuộc là người gì vậy? Cô vô thức cầm mấy lá bùa còn lại trên
tay nhìn một hồi lâu, ý thức vẫn chưa kịp hồi tỉnh.
Hai người phía sau cũng ngừng bước, ngẩn người nhìn đóng tro tàn trước mặt, họ
cũng trở nên vô thức, khiến ột người bị thiêu thành tro bụi, nhưng chuyện này
là do họ tận mắt chứng kiến thì làm sao có thể là giả được?
Chừng mấy giây sau, hai người phía sau mới bình thường trở lại, nhìn lá bùa
trên tay Đường Bắc Vi thì không dám tiến lên nữa mà quay người bỏ chạy.
Cho đến khi hai người đàn ông chạy ra khỏi văn phòng thì Đường Bắc Vi mới hoàn
toàn tỉnh táo, lá bùa trên tay cô thì ra là thật, không những là thật mà nó
còn hết sức lợi hại, thứ nhiệt độ có thể khiến người ta hóa thành tro trong
chớp mắt, chẳng lẽ chỉ cần nhiệt độ là được?
Đường Bắc Vi nhìn cảnh cửa bị đá vỡ từng mảnh thì cô biết tiếp tục ở lại đây
cũng không có tác dụng, cô cũng lập tức ra khỏi khách sạn. Nhìn lại bảy lá bùa
còn lại trên tay, cô nghĩ thứ đồ này có thể giúp được Diệp Mặc. Cô vội vàng
gọi chiếc xe đi về hướng mà Diệp Mặc đi.
Lúc nãy lá bùa khiến ột người trong chớp mắt hóa thành tro, chắc chắn sẽ không
có cảnh máu me gì, Đường Bắc Vi lại không có cảm giác gì, bây giờ ngồi trên
xe, cô nghĩ đến người bị thiêu thành tro trong lòng không ngăn nổi cảm giác
ghê tởm.
- Cô say xe à?
Tài xế thuận miệng hỏi
- Ừ, có say xe một chút
Đường Bắc Vi kêu tài xế dừng xe, ói mửa một hồi nhưng chỉ ói ra nước.
Cho đến khi chiếc xe không thể tiến lên được nữa Diệp Mặc mới xuống xe, theo
con đường mà Đường Bắc Vi chỉ dẫn đi sát mép bìa rừng, tốc độ của Diệp Mặc rất
nhanh, tốc độ đi trong rừng không chậm hơn tốc độ của xe, chỉ trong nửa tiếng,
hắn quả nhiên thấy một eo núi thật dài, rất giống những lời Đường Bắc Vi nói.
Diệp Mặc lập tức vào eo núi, đồng thời tầm mắt của anh cũng dò theo hai bên.
Tống Hải từ xa đã trông thấy một cái bóng đi vào trong khe núi, theo bản năng
ông cảm thấy không đúng, nhìn Lý Minh Cường đang ở cạnh nói
- Sao chỉ tới có một người? Hay là hắn đã có sự cảnh giác rồi nên mới đến có
một mình? Hai người các anh đến phía trước xem thử đi.
Câu nói cuối cùng của Tống Hải là nói với hai người Đông Phương Tê dẫn tới.
Đợi sau khi hai người mà Đông Phương Tê dẫn tới rời khỏi, Lý Minh Cường mới
hắng giọng nói:
- Tôi cảm thấy con người Đông Phương Tê đó không đáng tin cậy, nếu nói ông ta
có thể thông qua đường tắt khiến cho người của Ẩn môn cho phép để ông ta ở đây
mai phục thì tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nếu nói ông ta có thể
nói chuyện trực tiếp với người của Ẩn môn thì tôi không tin.
Tống Hải đột nhiên đứng lên
- Lý tiền bối, tôi nghĩ chuyện này có thể là giống với những gì bác đã nói,
chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lý Minh Cường cười lạnh một tiếng:
- Tôi không tin Diệp Mặc có ba đầu sáu tay, bất luận hắn có thật sự dám đi
qua cầu cáp treo không, nhưng Lý Minh Cường tôi sẽ không sợ hắn ta, chẳng lẽ
không có Đông Phương Tê ông ta thì mưu đồ báo thù của Lý Minh Cường tôi sẽ
không thể thành sao.
- Nếu chỉ có tám người thì thật sự khiến tôi mất hứng, nếu đã muốn báo thù
thì cứ qua đây.
Lời của Lý Minh Cường vừa dứt thì giọng nói của Diệp Mặc liền truyền tới
Sắc mặt của Tống Hải liền chuyển sang tái xanh, ông không ngờ Diệp Mặc có thể
phát hiện ra họ, mà họ lại ẩn náu ở đây trước khi hắn tới, làm sao Diệp Mặc
phát hiện ra được? Có điều phản ứng của ông ta rất nhanh, lập tức nói
- Bao vây lấy hắn, Lý tiền bối chặn tên tiểu tử này lại, những người còn lại
cùng bao vây lấy hắn.
Tống Hải sở dĩ nói như vậy là vì ông ta biết hễ ông ra lệnh rút lui thì người
chết đầu tiên chính là ông, những người còn lại người nào cũng mạnh hơn ông
nhiều.
Bao gồm cả hai người cao thủ mà Đông Phương Tê dẫn đến, còn có Lý Minh Cường,
trừ Tống Hải ra, tất cả mọi người đều bao vây lấy Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn Tống Hải đang chậm rãi rút lui thì cười lạnh nói;
- Nếu ông lùi thêm nửa bước nữa thì người đầu tiên chết chính là ông.
Tống Hải vô thức dừng lại, ông ta không hiểu vì sao, chỉ là không dám lùi về
nữa.
- Điểm danh đi để lát nữa không bị làm con ma chết oan
Diệp Mặc nhìn lướt qua một lượt bảy người xung quanh, giọng điệu nói chuyện có
chút lạnh lùng
Lý Minh Cường hằng giọng một tiếng:
- Lão phu Lý Minh Cường, tiểu súc sinh, ỷ mình học được mấy ngày mà dám phách
lối như vậy, dám giết đệ tử của ta Hồ Khâu, hôm nay lão sẽ lấy đầu mày để bái
tế đệ tử ta, mày phải trả giá cho sự ngu ngốc của mày.
Ánh mắt Diệp Mặc lập tức trở nên lạnh tanh, Lý Minh Cường vừa nói mình là sư
phụ Hồ Khâu thì hắn đã biết ông là người nhà họ Tống, suy đoán của hắn quả
không sai, nhà họ Tống thật sự vẫn còn gan báo thù, không những vậy mà còn
nghĩ ra cách báo thù ác độc như vậy, lúc này trong lòng Diệp Mặc, nhà họ Tống
bây giờ đã giống như một bộ xương khô.
- Nếu đã điểm danh rồi, vậy thì chết được rồi đấy
Diệp Mặc tiện tay lấy ra trường đao của Biên Pha, không để phí lời, trường đao
trên tay biến thành một dãy ảnh đao, từ trên không chém xuống.
Một đao này cũng là học được từ từ chiêu thức của Biên Pha, nếu Biên Pha biết
sau khi anh ta chết, không những binh khí bị Diệp Mặc lấy dùng mà ngay cả
chiêu thức cũng bị Diệp Mặc sử dụng, không biết anh ta có từ dưới đất bò lên
để khóc hay không.
Ngoài Lý Minh Cường phát hiện ra trong tay Diệp Mặc có thêm một cây trường đao
thì những người còn lại không mấy ai trông thấy trong tay Diệp Mặc có đao, họ
chỉ nhìn thấy một quầng sáng trắng.
Lý Minh Cường cũng ngẩn người một lúc, ông ta rõ ràng thấy trong tay Diệp Mặc
không có gì cả, vậy mà trên tay sao lại đột nhiên có thêm một cây trường đao?
“Phụt”……
Sau bốn tiếng ọc máu phát ra thì Tống Hải đã phát hiện ra bốn cao thủ ở kỳ đầu
và kỳ giữa hoàng cấp đã biến thành tử thi dưới lưỡi đao của Diệp Mặc, thậm chí
ngay cả khả năng phản kháng cũng không có.
Tuy một đao này của Diệp Mặc có chút đánh lén nhưng một đao này của hắn giết
cả bốn người, khiến cho Tống Hải sợ tới mức chân run lên, ông ta không ngờ
rằng Diệp Mặc lợi hại tới mức này. Xem ra Đông Phương Tê không phải là đối thủ
của hắn rồi. Tống Hải có ý muốn chạy nhưng ông cảm thấy chân mình run đến nỗi
không thể chạy được nữa.
Lý Minh Cường nhìn thấy Diệp Mặc một đao giết bốn người, lập tức biết được
mình không phải đối thủ của hắn. Hắn chắc sẽ lợi hại hơn mình một chút, nghĩ
đến đây, ông không còn dám phân tâm nữa, lấy ra cây roi dài nằm ở thắt lưng,
hợp sức cùng với hai người cao thủ đỉnh hoàng cấp tạo thành vòng ba người bao
vây lấy Diệp Mặc.
Roi dài của Lý Minh Cường vừa quất, có cảm giác tạo thành một loạt ảnh roi,
bao vây lấy Diệp Mặc, hai cao thủ phía sau Diệp Mặc cũng không chút do dự nhân
cơ hội này vung loan đao chém về phía Diệp Mặc.
Đừng nói Diệp Mặc đang ở cấp độ kỳ giữa tầng thứ ba, cứ cho là hắn đang ở kỳ
đầu thì cũng sẽ không sợ ba người này. Tuy cây roi dài của Lý Minh Cường cao
siêu minh hơn nhiều lần so với Hồ Khâu, nhưng nếu so sánh với Nhàn đạo nhân
thì Lý Minh Cường vẫn thua xa.
Diệp Mặc thậm chí không cần dùng đến đao gió, trực tiếp dùng trường đao quét
quét quét” trong thời gian ngắn là có thể liên tiếp chém ra vô số đao. Hắn có
nội công thâm hậu hơn nữa lại có trường đao trong tay, so với cuộc chiến lúc
đầu với Nhàn đạo nhân thì động tác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Xẹt xẹt…” mấy tiếng, Lý Minh Cường đã gánh lấy năm sáu nhát chém của Diệp
Mặc, sau đó là một tiếng “bụp” nhẹ, trường đao của Diệp Mặc đã chém đứt sợi
dây roi của Lý Minh Cường, lại chém gãy một cây loan đao, khiến người mà Đông
Phương Tê dẫn đến phân thành hai mảnh.
Dòng máu tươi bắn ra, Diệp Mặc lùi lại mấy bước để tránh máu bắn vào người.
Nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa thì Tống Hải chân loạng choạng, chịu không
nổi ói ra, ông đã từng giết người hơn nữa còn nghiêm hình bức cung qua nhưng
chưa hề có cảnh máu me đầm đìa như vậy.
May mắn là Diệp Mặc đã không dẫn Đường Bắc Vi theo, lúc này lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào Lý Minh Cường đang có chút ngẩn người với ánh mắt lạnh lung đầy
sát khí.
Lý Minh Cường cầm chặt nửa sợi dây roi còn lại, lần đầu tiên ở trước mặt Diệp
Mặc ông cảm thấy bản thân không là gì cả, Diệp Mặc muốn giết ông quả thật dễ
như trở bàn tay, tay của ông có chút gì đó run run, không còn cảm giác bình
tĩnh như lúc đầu nữa. Tuy Diệp Mặc lần đầu đã giết bốn tên cao thủ kỳ đầu
hoàng cấp nhưng ông cho rằng ông cũng có thể miễn cưỡng làm được như thế, bây
giờ ông lại có cảm giác bản thân không thể đánh bại Diệp Mặc, hắn quá mạnh, Lý
Minh Cường lần đầu có cảm giác hối hận.
Diệp Mặc lúc bắt đầu đã giết bốn người vì lưỡi dao lướt qua từ cổ của bốn
người nhưng lại không có máu chảy, bây giờ một người bị hắn chém thành hai
mảnh từ thắt lưng máu chảy đầm đìa, gã cao thủ còn lại sắc mặt trắng bệch nhìn
đồng bọn máu chảy đầm đìa. Một lúc sau, anh ta đột nhiên ném oan đao xuống,
quay người bỏ chạy.
Diệp Mặc không thèm nhìn lấy ông ta một cái, chỉ cần tiện tay xẹt một đao,
người đàn ông tính bỏ chạy, đôi chân lập tức bị chém đứt, ngã xuống đất co
giật không ngừng.
- Nếu anh tha mạng cho tôi, tôi…
Lý Minh Cường đã biết sợ, trước giờ ông chưa hề thấy qua người nào mạnh như
Diệp Mặc.
Đối mặt với kẻ hung tàn như Diệp Mặc, ông thật sự đã mất đi ý chí chiến đấu.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, bất kể là Lý Minh Cường cầu xin thế nào thì Diệp
Mặc trước giờ vẫn không có ý định buông tha cho những người trước mặt mình,
nửa câu sau cùng của Lý Minh Cường còn kịp nói xong thì trường đao của Diệp
Mặc đã chém lướt qua mang theo một dãy đao ảnh, giọng nói của ông đột nhiên
dừng lại, người mất đi ý chí chiến đấu như Lý Minh Cường bị rơi đầu dễ dàng.