Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 320 - Tôi Chính Là Diệp Mặc

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 320: Tôi chính là Diệp Mặc

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tuy rằng người khác không thấy rõ ràng Đàm Giác tới thế nào, nhưng Diệp Mặc

lại thấy rất rõ. Ông ta lướt qua ngoại viện tới. Loại công phu này có chút

giống với Ngự Phong Thuật khi Diệp Mặc luyện khí tầng thứ nhất. Tuy nhiên so

với Ngự Phong Thuật, vẫn kém hơn một chút.

Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh. Hắn vốn định hỏi xem lão già này đang ở đâu,

không ngờ ông ta lại chủ động tới cửa.

Chỉ có điều Diệp Mặc còn chưa kịp nói chuyện, lại có một người đàn ông đột

ngột đi vào. Người này mặc áo xám, thoạt nhìn khoảng hơn năm mươi tuổi.

Người đàn ông áo xám này vừa đến liền ngăn cản Đàm Giác.

- Lão Đàm, đây là chuyện giữa phái Hợp Lưu và Diệp Mặc. Ông không nên gây tổn

hại tới người nhà của Diệp Mặc. Tôi biết Cung Tự Tại là bằng hữu của ông.

Nhưng ông muốn tìm người để gây khó dễ, chỉ có thể tìm Diệp Mặc, không quan hệ

tới người khác.

- Anh Thanh Phong, anh cũng muốn cản tôi sao?

Đàm Giác nhíu mày.

Người đàn ông áo xám thở dài nói:

- Không phải tôi muốn cản anh, mà chỉ muốn tốt cho anh. Diệp Mặc mới hai mươi

mấy tuổi, đã có thể giết bảy người phái Hợp Lưu, thậm chí bao gồm cả Cung Tự

Tại. Người ta nói đừng nên coi thường người trẻ tuổi. Anh sao có thể biết được

về sau hắn có thể tấn cấp Tiên Thiên hay không? Diệp Mặc coi như là huấn luyện

viên của Phi Tuyết. Nghiêm khắc mà nói là người cùng chiến tuyến với chúng ta,

làm gì phải làm tuyệt tình như thế? Hiện nay Diệp gia gặp rủi ro, hai người

chúng ta thuận tay giúp Diệp gia, tôi nghĩ Diệp Mặc biết được, khẳng định sẽ

nhớ ơn. Cho dù không giúp, cũng không thể giúp người ta giết em trai, em gái

của Diệp Mặc được.

Đàm Giác lạnh lùng cười:

- Đáng tiếc, hắn không có cơ hội. Bởi vì tôi muốn lập tức giết hắn.

Lúc này người đàn ông áo xám mới phát hiện trong ánh mắt Đàm Giác nhìn Diệp

Mặc lộ sát khí. Ông ta lập tức hiểu được người trước mặt chính là Diệp Mặc.

Diệp Mặc đã trở lại.

- Cậu chính là Diệp Mặc?

Người đàn ông áo xám nhìn Diệp Mặc có chút kinh ngạc hỏi. Ông ta chỉ mới nghe

danh tiếng bên ngoài của Diệp Mặc, đây vẫn lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người

thanh niên này.

Diệp Mặc mỉm cười.

- Không sai, tôi chính là Diệp Mặc.

Trong mắt Người đàn ông áo xám lộ vẻ đáng tiếc. Ông ta phát hiện ngay cả ông

ta cũng không thể nhìn ra tu vi của Diệp Mặc thế nào. Hơn nữa vẻ mặt Diệp Mặc

bình tĩnh, thong dong. Nếu Đàm Giác chưa tấn cấp Tiên Thiên, ông ta vẫn có thể

ngăn cản. Nhưng hiện tại ông ta không phải là đối thủ Đàm Giác, sao đi ngăn

cản Đàm Giác?

- Cậu giết người phái Hợp Lưu, tôi không có biện pháp nói giúp cậu. Bất quá

tôi sẽ cố gắng khuyên lão Đàm không nên động đến em trai, em gái cậu. Ôi...

Loan Thanh Phong thở dài. Cậu quay trở về đây làm gì? Nếu cậu không quay lại,

tôi còn có thể từ từ nói chuyện. Chuyện gì cũng đổ lên trên đầu cậu. Nhưng cậu

vừa về đến đây, tôi thật sự khó mà nói chuyện được.

Diệp Mặc nhìn Loan Thanh Phong mỉm cười.

- Bất kể thế nào, tôi vẫn cảm ơn ý tốt của tiền bối. Tuy nhiên lão già kia...

Nói xong Diệp Mặc chỉ một ngón tay về phía Đàm Giác, lạnh giọng mắng:

- Lão già kia, Diệp Mặc tôi không trêu chọc, dính dáng gì đến ông, ông dựa

vào cái gì mà muốn động thủ với tôi? Ông dựa vào cái gì mà muốn động tới em

trai em gái tôi? Chẳng lẽ chỉ vì ông nghĩ tu vi của ông cao hơn so với người

khác sao? Đúng là một kẻ không biết xấu hổ.

“Xong rồi.quot;

Trong lòng Hàn Tại Tân thầm than. Người trẻ tuổi không biết tiến lui. Nếu lão

Phong đã đến cầu tình giúp hắn. Hắn nên nói chuyện mềm mỏng một chút. Nói

không chừng lão Đàm thật sự không tính toán với hắn. Nhưng bây giờ, hắn lại

nói lão già kia không biết xấu hổ, Hàn Tại Tân lập tức biết đã xong đời.

Loan Thanh Phong há hốc miệng, muốn nói một câu gì, nhưng không có nói ra lời.

Cuối cùng ông ta hiểu được vì sao Đàm Giác lại nói Diệp Mặc quá kiêu ngạo.

Không ngờ hắn chỉ tay vào cao thủ Tiên Thiên mắng lão già kia. Cho dù muốn

chết cũng không cần dùng cách thức như vậy. Cho dù thủ trưởng có qua đây, Đàm

Giác vẫn muốn giết chết Diệp Mặc.

- Tiểu súc sinh tự tìm cái chết...

Đàm Giác tức giận sắc mặt xanh mét, không chút nghĩ ngợi, giơ tay lên định tát

Diệp Mặc một cái.

Rõ ràng ông ta còn cách Diệp Mặc khoảng mấy thước, nhưng khi ông ta giơ tay

lên, cái tát kia đã tới trước mắt Diệp Mặc. Ngay cả Loan Thanh Phong muốn ngăn

cản, cũng không có cách nào ngăn cản được. Hơn nữa Diệp Mặc chủ động lớn tiếng

mắng Đàm Giác, cho nên ông ta cũng không thể ngăn cản. Người trẻ tuổi quá nóng

tính, cũng nên giáo huấn hắn một chút.

Bụp...

Không ngờ Diệp Mặc ngay cả động cũng không động, gần như giơ tay lên cùng lúc

với Đàm Giác, thậm chí còn tiến phía trước một bước, đánh ra một quyền, phát

ra một tiếng động giống như lốp xe nổ.

Nhảy, nhảy, nhảy...

Đàm Giác lui lại mấy thước, mãi cho đến cửa phòng khách mới ngừng lại được.

Sau đó nhìn bàn tay đau rát như muốn gẫy, lại kinh hãi nhìn Diệp Mặc. Ông ta

có tu vi Tiên Thiên, tát một cái, không nói tới chuyện Diệp Mặc bất ngờ chặn

được, thậm chí ông ta còn bị thất thế. Chẳng lẽ Diệp Mặc đã đạt tới Tiên Thiên

sao? Nếu Diệp Mặc đã đạt được Tiên Thiên, mình đắc tội với một Tiên Thiên trẻ

tuổi rồi. Trong lòng Đàm Giác lập tức run lên. Thậm chí ông ta cảm giác được

cảm giác khủng hoảng một cách vô lý.

Tuy nhiên ông ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Vừa rồi mình ra tay có chút

vội vàng, thậm chí còn chưa gắng sức, chịu thiệt một chút là thường. Nhưng ông

ta vẫn cảm thấy rất kinh ngạc. Bởi vậy ông ta có thể thấy được tu vi của Diệp

Mặc không kém Thanh Phong. Nói không chừng còn hơn cả ông ta. Nếu nói Diệp Mặc

trẻ tuổi như vậy đã là cao thủ Tiên Thiên, ông ta thật sự không thể tin được.

Chẳng những Đàm Giác kinh ngạc, ngay cả Loan Thanh Phong cũng cảm thấy kinh

ngạc há hốc miệng. Không thể tin được đây là sự thật. Đàm Giác là cao thủ Tiên

Thiên. Không ngờ Diệp Mặc có thể đánh khiến ông ta phải lui lại. Sao có thể

xảy ra chuyện này? Nếu nói Diệp Mặc từng này tuổi đã là Tiên Thiên, ông ta

tuyệt đối không tin.

Tuy rằng tu vi của Hàn Tại Tân thấp, nhưng ông ta vẫn có thể nhận ra được vừa

rồi ai đã chiếm được thượng phong. Ông ta cảm thấy vui mừng. Diệp Mặc thực sự

nằm ngoài dự kiến của y.

Trong lòng Diệp Mặc cũng thầm giật mình. Đương nhiên, hắn sẽ không cho rằng

chân khí của hắn thâm hậu hơn Đàm Giác là mấy. Tuy rằng chân khí của hắn có

thâm hậu hơn Đàm Giác một chút, nhưng trong lần giao phong vừa rồi lại không

biểu hiện sự chênh lệch ra ngoài.

Vừa rồi Đàm Giác chỉ vội vàng xuống tay, còn hắn lại lợi dụng được ưu thế về

địa lý, cho ông ta một uy thế phủ đầu. Tuy rằng hắn không hiểu rõ về tu vi của

Đàm Giác, nhưng qua lần giao phong này, hắn lập tức hiểu được tu vi của Đàm

Giác đã đạt tới Tiên Thiên. Không ngờ lão già này đã đột phá Tiên Thiên.

Tuy nhiên Diệp Mặc lại không thèm để ý. Tuy rằng Đàm Giác là Tiên Thiên, nội

khí của ông ta vẫn kém hơn chân nguyên của mình một chút. Nếu chờ cảnh giới

của mình được củng cố hoàn toàn, căn bản không cần để ý tới nội khí của Đàm

Giác. Hơn nữa, cho dù trong tình trạng của hắn hiện tại, muốn giết Đàm Giác

vẫn cực kỳ đơn giản.

Đây là sự khác nhau giữa Tu Chân giả và tu võ giả. Càng về sau, chênh lệch

càng lớn.

- Không ngờ cậu tu luyện tới mức bước nửa chân vào Tiên Thiên. Đàm Giác tôi

thật sự đã xem thường cậu. Nhưng cho dù cậu tu luyện đến mức bước được nửa

chân vào Tiên Thiên, ở trước mặt tôi cũng không tạo được uy phong.

Đàm Giác nói xong, chạm vào bên hông. Ngay lập tức một cái roi dài chừng một

thước xuất hiện trên tay ông ta.

Diệp Mặc từng gặp rất nhiều cao thủ dùng roi dài, nhưng người dùng roi ngắn

như Đàm Giác, hắn mới nhìn thấy lần đầu tiên.

Diệp Mặc cười lạnh thoáng nhìn về phía Đàm Giác.

- Trong mắt tôi, muốn giết ông quả thực giống như giết gà. Làm gì phải xem

trọng mình như vậy?

Nói là nói thế, trong lòng Diệp Mặc thầm lắc đầu. Ở trên địa cầu, tu luyện đến

Tiên Thiên, đã tưởng rằng mình rất giỏi. Nếu ở Tu Chân Giới, loại cao thủ Tiên

Thiên này, chỉ một pháp thuật người ta liền hoàn toàn tiêu diệt, thậm chí

không cần ra tay lần thứ hai.

Ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại, có lẽ đã nói đúng về cao thủ Tiên Thiên

trên địa cầu hiện nay.

- Diệp Mặc, không ngờ cậu là cao thủ đã bước nửa bước vào Tiên Thiên?

Hàn Tại Tân run rẩy đi tới hỏi. Trong lòng ông ta, Diệp Mặc còn quan trọng hơn

Đàm Giác rất nhiều. Nếu Diệp Mặc có thể tu luyện đến mức chống lại được Ẩn

Môn, ông ta đã không cần cung kính với người trong Ẩn Môn như thế. Ông ta

khẳng định Diệp Mặc không phải là người trong Ẩn Môn. Thậm chí chỉ là một đệ

tử của cao thủ ẩn cư nào đó mà thôi.

Tuy rằng Đàm Giác và Loan Thanh Phong đối với ông ta coi như có chút khách

khí, nhưng ông ta biết ở trong lòng bọn họ, Ẩn Môn vẫn quan trọng hơn. Nếu

quốc gia muốn tiêu diệt Ẩn Môn, nói không chừng bọn họ có thể sẽ phản bội.

Loan Thanh Phong còn tạm được. Có chuyện gì đều là xuất phát từ đại cục, thậm

chí còn coi trọng lợi ích quốc gia hơn lợi ích của Ẩn Môn. Nhưng Đàm Giác lại

khác. Trong mắt ông ta, hai bên đều ngang nhau. Thậm chí có đôi khi xử lý sự

việc, vẫn nặng hơi thở giang hồ.

Loan Thanh Phong kích động nhìn Diệp Mặc. Nếu Diệp Mặc thật sự bước nửa bước

vào Tiên Thiên, ông ta cảm thấy rất cao hứng. Ông ta khác với Đàm Giác. Trong

lòng ông ta, quốc gia quan trọng hơn Ẩn Môn rất nhiều.

- Hừ, cho dù cậu đạt tới Tiên Thiên thì đã sao? Chỉ cần tôi cuốn lấy cậu,

người phái Hợp Lưu sẽ vẫn tiêu diệt Diệp gia của cậu.

Đàm Giác hừ lạnh một tiếng. Rõ ràng ông ta rất không hài lòng về việc Diệp Mặc

đã đánh mình phải lui lại.

Bỗng nhiên Loan Thanh Phong ngắt lời nói:

- Lão Đàm, hiện tại Diệp Mặc đã đạt tới độ cao giống chúng ta, chúng ta không

thể để người phái Hợp Lưu động thủ với Diệp gia.

Trong lòng Đàm Giác cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên ông ta bị Diệp Mặc

ngăn lại.

- Phái Hợp Lưu? Vừa rồi tôi đã giết bốn tên Địa Cấp. Chờ sau khi xong việc ở

Yến Kinh, phái Hợp Lưu sẽ vĩnh viễn biến mất trong dòng sông lịch sử. Về sau

sẽ không còn ba chữ phái Hợp Lưu này.

- Cậu lại giết người phái Hợp Lưu?

Ánh mắt Đàm Giác trở nên sắc bén, tiến lên trước vài bước muốn động thủ.

- Lão Đàm khoan đã. Cho dù muốn động thủ cũng không thể động thủ ở đây. Một

khi động thủ ở trong này, sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, đi ngược lại với ý

nghĩa ẩn thế của Ẩn Môn.

Loan Thanh Phong vội vàng ngăn cản Đàm Giác nổi cơn thịnh nộ, nhưng trong lòng

ông ta đang dậy sóng. Nếu lời Diệp Mặc nói là sự thật, vừa rồi hắn có thể dễ

dàng giết bốn gã võ giả Địa Cấp, như vậy ngay cả mình cũng không phải là đối

thủ của hắn. Nếu hắn chỉ bước nửa bước vào Tiên Thiên, thực sự khó có thể làm

được như vậy. Khả năng duy nhất chính là Diệp Mặc cũng là cao thủ Tiên Thiên.

Hai cao thủ Tiên Thiên động thủ ngay giữa phố xá sầm uất, sẽ khủng khiếp như

thế nào?

- Tốt, cậu tài giỏi vậy, thì đến Đà Sơn đi. Tôi chờ cậu ở đó.

Đàm Giác nói xong, liền xoay người rời đi. Thân hình nhanh chóng biến mất khỏi

đại sảnh của Diệp gia. Ông ta biết động thủ ở đại sảnh của Diệp gia, sẽ gây ra

động tĩnh quá lớn.

Diệp Mặc cười lạnh. Hắn biết Đà Sơn, cách phía nam Yến Kinh khoảng sáu mươi

dặm. Đó một bãi đá, xung quanh toàn là mộ, rất ít người qua lại. Hắn lấy ra

một viên Liên Sinh Đan đưa cho Diệp Lăng:

- Diệp Lăng, em đưa viên thuốc này Tử Phong uống. Anh sẽ nhanh chóng quay trở

về.

Nói xong Diệp Mặc xoay người. Chỉ vài bước hắn đã bước ra khỏi phòng khách của

Diệp gia. Lúc này, Diệp Lăng mới kịp phản ứng, vội vàng kêu lên:

- Anh, anh cẩn thận một chút.

Loan Thanh Phong thấy Đàm Giác và Diệp Mặc đã ra ngoài, lập tức không chút

nghĩ ngợi, liền đi theo. Diệp Mặc còn trẻ tuổi, đạt được tu vi thế này, ông ta

không thể để Diệp Mặc có sơ xuất gì.

Trong mắt Hàn Tại Tân chợt hiện lên chút vui mừng, lập tức nói:

- Trương Quật, cậu lập tức lái xe, chúng ta cùng đi.

Chờ tới khi Diệp Bắc Vinh kịp phản ứng, trong phòng khách của Diệp gia, chỉ

còn lại hai người ông ta và Diệp Lăng.

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)

Bình Luận (0)
Comment