Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 321 - Ai Mới Là Con Kiến

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 321: Ai mới là con kiến

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Trương Quật và Hàn Tại Tân vừa mới bước ra đại viện Diệp Gia, lại phát hiện

Diệp Mặc đang đứng chờ bọn họ ở cửa

- Diệp Mặc huynh đệ, anh vẫn chưa đi? Hay là ngồi xe cùng chúng tôi đi?

Trương Quật đang nhìn Diệp Mặc đứng trước mặt, có chút kinh ngạc. Sâu thẳm bên

trong nội tâm của y vẫn không hy vọng Diệp Mặc đi tỷ thí với Đàm Giác, bởi vì

Đàm Giác rất có thể đã đột phá Tiên Thiên, một cảnh giới trong truyền thuyết.

Mà cho dù Diệp Mặc lợi hại cũng không thể đạt đến Tiên Thiên ở cái tuổi như

thế này.

Nhưng những lời này y không thể nói ra, là một người luyện võ, bị người khác

khiêu chiến nếu như không dám đáp trả thì rất khó có thể tiến bộ. Hơn nữa, bản

tính của Diệp Mặc, y cũng hiểu.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười.

- Anh Trương, tôi giúp anh điều trị vết thương. Vừa rồi tôi vội vàng muốn

giết cái lão già kia, đã quên mất vết thương của anh.

Nói xong, Diệp Mặc nắm lấy cổ tay của Trương Quật, truyền chân khí vào, chưa

đến 10 phút, nội thương của Trương Quật đã biến mất.

- Không ngờ thật sự là chữa trị nội thương? Diệp Mặc rốt cuộc đã đến tu vi

nào?

Trương Quật kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, Hàn Tại Tân đứng bên cạnh nghe thấy những

lời này của Trương Quật, cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Nghe nói Tiên Thiên có

thể trị nội thương, lẽ nào Diệp Mặc thật sự đã đạt đến Tiên Thiên rồi?

- Tôi bây giờ cũng không biết tu vi của mình là cấp mấy, tuy nhiên đợi tôi

giết lão già Đàm Giác kia xong, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, lão Hàn,

và cả Trương Quật, lần này cảm ơn hai người.

Diệp Mặc thật sự không biết tu vi hiện tại của mình là bao nhiêu, tuy nhiên

rất cảm kích sự giúp đỡ của Trương Quật, mặc dù Trương Quật tu vi thấp, cũng

không giúp được gì, nhưng gã ta có thể ra mặt, Diệp Mặc cũng đã nợ gã ta một

ân tình rồi.

Trương Quật hơi ngượng cười cười.

- Kỳ thật tôi cũng không giúp được gì, Đàm Giác thật sự quá lợi hại. Ôi...

Gã ta nghĩ đến thân thủ của mình tu luyện mấy chục năm so với Đàm Giác cũng

chỉ như là trò đùa, trong lòng có chút thất vọng.

Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:

- Chút tu vi của ông ta cũng không có gì, hãy tin vào bản thân, anh rất nhanh

sẽ có thể vượt qua ông ta. Đợi tôi quay lại, tôi đi trước đây.

Nói xong, Diệp Mặc xoay người rời đi, đi được vài bước thì đã biến mất lần

nữa.

Diệp Mặc cáo từ Trương Quật và Hàn Tại Tân xong,l ập tức ẩn thân đứng trên phi

kiếm, mấy phút sau, đã đứng trên Đà Sơn.

Hơn 10 phút sau, bóng dáng của Đàm Giác xuất hiện ở Đà Sơn. Ông ta quay lại

nhìn, phía sau không có một bóng người liền lập tức cười lạnh một tiếng.

- Ta cố ý đi chậm một chút, không ngờ bây giờ vẫn chưa thấy bóng người nào,

nói cậu là Tiên Thiên thật là võ đoán.

Nhưng lờì nói của Đàm Giác vẫn chưa dứt, giọng nói của ông ta liền giống như

bị cái gì chặn ngang cổ đột nhiên dừng lại, bởi vì ông ta nhìn thấy Diệp Mặc

đang đứng trên núi Đà Sơn, lạnh lùng theo dõi ông. Hiển nhiên là đã đến đây từ

lâu rồi.

- Cậu...

Đàm Giác nhìn chằm chằm Diệp Mặc ngây người ra, vừa rồi còn vô cùng tự tin

không ngờ đã bắt đầu dao động, sau lưng ông ta có cảm giác hơi ẩm ướt. Sau khi

ông ta thăng cấp Tiên Thiên, sự tự tin tăng lên gấp bội, luôn có cảm giác ở

trên đỉnh cao, loại cảm giác này khiến ông ta không thể chấp nhận việc bị tiểu

bối khiêu khích, trong lòng lửa giận bùng bùng.

Nhưng hiện tại Diệp Mặc đến đây lúc nào ông ta cũng không hề biết, phải biết

rằng ông ta đã đi con đường gần nhất, trên đường cũng không hề nhìn thấy bóng

dáng Diệp Mặc đi qua. Cho dù là Diệp Mặc ngồi xe cũng không thể nhanh như vậy,

hơn nữa đường từ Yến Kinh đến Đà Sơn rất khó đi.

- Cậu đến đây từ lúc nào?

Đàm Giác mệt mỏi hỏi, thanh âm có chút khô chát. Ông ta đột nhiên suy nghĩ,

những điều mình làm không biết có đúng hay không.

Diệp Mặc cười lạnh:

- Ông nói linh tinh ít thôi, muốn động thủ thì hãy nhanh lên chút.

Đàm Giác bỏ qua vấn đề Diệp Mặc tới đây như thế nào, lại lần nữa rút roi ra.

- Cho dù tốc độ của cậu nhanh hơn tôi thì thế nào, hôm nay tôi sẽ cho cậu

nhìn thử xem thế nào mới gọi là người luyện võ chân chính.

Vừa dứt lời, roi của Đàm Giác đã như từng đợt sóng che phủ trời đất hướng

thẳng về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhìn chằm chằm sợi roi của Đàm Giác, trong lòng cũng không khỏi thầm

khen, tuy rằng Đàm Giác đang đối địch với hắn, nhưng roi pháp của lão già này

thật đúng là lợi hại. Trước lúc gặp Đàm Giác hắn đã từng gặp qua cao thủ dùng

roi lợi hại nhất là Nhàn Đạo Nhân, cây roi của Nhàn Đạo Nhân so với Đàm Giác

chẳng qua chỉ là thứ đồ cho trẻ con chơi.

Roi của Đàm Giác sau khi ném ra, lập tức hóa thành từng đợt sóng, dường như

không có thực chất, cũng nhìn không ra dấu vết thô kệch gì. Thậm chí tiếng gió

vẫn chưa đến, nhưng sát ý của ông ta đã như sấm cuốn tới.

Diệp Mặc thầm than, nếu bây giờ hắn vẫn đang là luyện khí tầng ba, cho dù đã

là đỉnh cao nhưng gặp phải Đàm Giác, cũng chỉ có thể chạy thật xa. Sức mạnh

của cao thủ Tiên Thiên so với những người luyện võ Địa cấp cũng không phải là

ít, sự khác biệt giữa Địa cấp và Huyền cấp quả thật là quá lớn.

Diệp Mặc khẳng định nếu không phải hắn lần này thăng cấp luyện khí tầng bốn so

với những người luyện khí tầng bốn khác còn mạnh hơn nhiều, hắn thật sự không

thể làm gì Đàm Giác trước mắt, cho dù là phi kiếm cũng không được.

Tuy nhiên bây giờ, trong mắt Diệp Mặc, Đàm Giác cùng lắm chỉ là khiến hắn thêm

phiền toái một chút mà thôi.

Một đường ánh sáng tím hiện lên, roi của Đàm Giác đã bị phi kiếm của Diệp Mặc

ngăn cản, phi kiếm và roi tương giao phát ra những tiếng động rất khó nghe.

Vốn dĩ roi đã hóa thành hình sóng gợn, lập tức liền biến thành hình dạng thật.

‘Vù’ một tiếng, roi của Đầm Giác bị phi kiếm phá vỡ. Bản thân Đàm Giác cũng

phải lùi lại mấy bước. Đàm Giác trong lòng hoảng sợ, vô ảnh roi của ông ta từ

trước tới giờ đều chỉ có thể tránh né, không có ai có thể biết khi nào thì vô

ảnh roi của ông ta đi ra, roi thật sự ở vị trí nào, nhưng Diệp Mặc trước mắt

chẳng những biết, hơn nữa còn bị hắn công kích. Thậm chí chấn động đến mức

khiến tay ông cảm thấy hơi đau.

Đàm Giác nhìn chăm chú roi trong tay có chút ngẩn người, rất nhanh ông ta lại

phát hiện thấy việc khiến ông ta không thể tin được, roi của ông ta không ngờ

tất cả đều là lỗ thủng.

Roi của mình không ngờ bị tổn thương rồi, Đàm Giác gần như không dám tin nhìn

chằm chằm chiếc roi trong tay. Cây roi này là ông ta dùng một khối khoáng

thạch cực kỳ hiếm thấy chế thành, chính ông ta cũng không biết đó là loại

khoáng thạch gì. Bên trong roi còn bỏ thêm một gân của thâm hải giao xà thật,

giao xà kia nghe nói vài năm sau sẽ hóa rồng, tuy rằng đây là truyền thuyết,

nhưng gân của giao xà đều là sự thật.

Cho nên ông ta yêu quý cây roi này như mạng sống vậy, không ngờ mới được một

hiệp, roi của ông ta lại bị kiếm của Diệp Mặc đánh cho lỗ chỗ vết thương, tuy

rằng vết tích không sâu, những cũng đủ khiến ông ta đau lòng rồi.

Bỗng nhiên Đàm Giác lại nhớ tới một chuyện đáng sợ, vừa rồi Diệp Mặc dường như

không dùng tay nắm lấy kiếm của hắn, lẽ nào hắn có thể ngự kiếm sao? Đây là

chuyện trong truyền thuyết, chẳng lẽ Diệp Mặc có thể làm được?

Tuy nhiên rất nhanh nỗi hận vì roi bị tổn thương khiến cho ông ta không còn

nghĩ thêm gì nữa, ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong mắt lộ vẻ

phẫn hận, ngay cả ông ta cũng không dám làm tổn thương roi của mình.

Diệp Mặc mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn Đàm Giác, sự chú ý cũng đặt

trên cây roi của Đàm Giác. Hắn khẳng định cây roi kia dùng chất liệu cao cấp,

chân nguyên của hắn ở trên kiếm, không ngờ đến cây roi này cũng không hề chém

đứt, chỉ là có vài dấu vết bị chém vài cái mà thôi.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, lại rút kiếm ra lần nữa, tốc độ của phi kiếm

nhanh gấp mấy lần lúc hắn ở tầng luyện khí tầng ba lúc đầu.

Đàm Giác chỉ là vừa mới nhìn thấy một vòng màu tím, vòng màu tím kia đã thẳng

cổ họng ông ta mà đến, Đàm Giác như rơi vào hố băng, lập tức tỉnh táo lại, phi

kiếm, quả thật là phi kiếm. Diệp Mặc quả nhiên có thể ngự kiếm giết người, hắn

không ngờ đã tới cảnh giới này rồi.

Đàm Giác căn bản không dám suy nghĩ thêm bất cứ cái gì nữa, roi trong tay đánh

ra với tốc độ rất nhanh, va chạm với phi kiếm tạo ra nhưng âm thanh chói tai.

Mà bản thân ông ta cũng bị phi kiếm của Diệp Mặc công kích liên tục lùi lại.

Nhưng phi kiếm của Diệp Mặc giống như đang sống, không ngờ lại tiếp tục đâm

vào cổ Đàm Giác từ một hướng không thể nào tin nổi.

Vô cùng kinh sợ, Đàm Giác cũng không dám bị động đánh như vậy nữa, cứ tiếp tục

như này, sớm muộn ông ta cũng bị phi kiếm bêu đầu, hoặc là đâm trúng. Ông ta

lại bay vọt lên, thậm chí không thèm quan tâm phi kiếm, mà là vung roi ra

thẳng về phía Diệp Mặc. Ông ta với Diệp Mặc không ngờ lại có cùng cách nghĩ.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, giống như cái bóng bay lên, trong nháy mắt cũng

đã đi ra mấy chục mét. Phi kiếm của hắn mang ra một chùm sương máu, vòng vo

một hồi, lơ lửng trên đầu Diệp Mặc.

‘Ầm’ một tiếng, cây roi của Đàm Giác đập xuống đúng chỗ Diệp Mặc đang đứng lúc

trước, cây roi chỉ có 1m, không ngờ ném ra dài gần 3m, nhưng bụng của ông ta

đã bị phi kiếm của Diệp Mặc đâm một nhát thật sâu. Vừa rồi nếu không phải ông

ta bay vọt lên ột chút, phi kiếm này của Diệp Mặc đã mổ bụng ông ta ra rồi.

Đùa bỡn à? Diệp Mặc lại cười lạnh một tiếng, phi kiếm lơ lửng trên đầu hắn

dường như đang lớn dần, đồng thời mang theo âm thanh xé rách không khí hướng

về phía Đàm Giác.

Đàm Giác thấy một đường màu tím khổng lồ lao tới, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Lúc này ông ta mới hiểu, thì ra vừa rồi vẫn không phải là toàn lực của Diệp

Mặc, Diệp Mặc này quả thật quá đáng sợ rồi. Đàm Giác không những không phải là

đối thủ của hắn hơn nữa còn cách hắn khá xa.

Nhưng bất kể Đàm Giác nghĩ như thế nào, phi kiếm của Diệp Mặc đã giống như một

cánh cửa khổng lồ bổ xuống. Đàm Giác ngưng tụ nội khí toàn thân truyền đến roi

va chạm với đường màu tím kia.

Thình thịch...

Ầm

Vô ảnh roi của Đàm Giác bị gọt mất một đoạn, thân thể của ông ta bị lực bạo

phát cực lớn đánh bay ra xa mấy chục trượng, vừa rồi chỗ ông ta đứng đã bị phi

kiếm của Diệp Mặc đánh thành một rãnh sâu năm sáu trượng.

Đàm Giác văng ra thật xa, ngã trên đá vụn, không ngừng thổ huyết. Vừa rồi nếu

không phải vô ảnh roi của ông ta chặn được phi kiếm của Diệp Mặc, ông ta bây

giờ đã là một cỗ thi thể rồi.

Diệp Mặc vẫy tay một cái, phi kiếm đã rơi vào trên tay của hắn. Hắn lạnh lùng

nhìn thoáng qua Đàm Giác, chậm rãi đi tới, trong lòng mặc dù đã biết cao thủ

Tiên Thiên cũng không tệ, nhưng bây giờ vẫn không phải là đối thủ của hắn. Tuy

nhiên hắn cũng biết Đàm Giác cũng không phải là lợi hại trong đám cao thủ Tiên

Thiên, nói không chừng ông ta mới thăng cấp chưa lâu.

Nhìn thấy Diệp Mặc chậm rãi đi đến, Đàm Giác đã hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta

không ngờ được bản thân tu vi Tiên Thiên lại vẫn không phải là đối thủ của

Diệp Mặc. Mặc dù Tiên Thiên của ông ta vẫn chưa hoàn toàn cố định, nhưng tu vi

đến bước này như ông ta, đã có sự tự tin hùng mạnh, trong mắt đã coi người

khác đều là con kiến. Chỉ là bây giờ, ông ta mới hiểu được ai mới là kiến.

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)

Bình Luận (0)
Comment