Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 721 - Trận Quyết Đấu Sinh Tử

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 721: Trận quyết đấu sinh tử

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nhìn thấy ánh mắt của Mục Tiểu Vận đã có một tia long lanh khác thường, Kỷ Ỷ Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà cũng đã khích lệ được hứng thú với cổ võ của Mục Tiểu Vận.

Nghĩ đến đây Kỷ Ỷ Lan càng không dám chần chừ, nhân cơ hội vội nói:

- Tiểu Vận, với tư chất của em cùng công pháp của Băng Hồ, lại còn được sự chỉ bảo của bà ngoại, chuyện em lên đến cấp Tiên Thiên đã là điều chắc chắn rồi, chuyện vượt qua cả những người đi trước cũng là chuyện có thể.

- Cảm ơn Ỷ Lan sư tỷ!

Kỷ Ỷ Lan mặc dù không hiểu ý‎ của Kỷ Ỷ Lan nhưng cô cũng không ngốc, cô nghĩ chắc hẳn là có liên quan đến tướng công của mình.

Kỷ Ỷ Lan gật gật đầu nói:

- Tiểu Vận, chị biết tình cảm giữa em và tướng công rất tốt, chị cũng không muốn nói gì nhiều. Chỉ là hôm nay chị có nghe thấy một chuyện nên chị muốn nói với em. Tướng công của em dường như có quan hệ gì đó với nữ đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Sơn Vu Vũ Yến, hai người bọn họ hình như đã từng ở cùng nhau, hơn nữa còn, còn…

Sắc mặt Mục Tiểu Vận bình tĩnh nhìn Kỷ Ỷ Lan, cô đương nhiên hiểu ý của Kỷ Ỷ Lan, vẫn là muốn khuyên cô rời xa tướng công, sau đó nỗ lực tập luyện mà thôi.

Một cô gái mà nói về những chuyện phá thai khiến Kỷ Ỷ Lan cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Mục Tiểu Vận đã biết được ý của Kỷ Ỷ Lan, cô đứng lên nói với Kỷ Ỷ Lan:

- Cảm ơn chị đã quan tâm em, Ỷ Lan sư tỉ. Vợ không được trách chồng, em đương nhiên biết những chuyện của tướng công, cho dù những điều chị vừa nói là thật thì cũng là vì người ta không tuân thủ phép tắc của thân làm nữ nhi, không liên quan gì đến tướng công. Tiểu Vận em từ nhỏ đã xuất thân từ nghề làm thuốc, tướng công của em, em biết...

Chần chừ một lát rồi Mục Tiểu Vận lại nói:

- Ỷ Lan sư tỉ, đối với Tiểu Vận, may mắn lớn nhất cả đời này là được gặp tướng công. Chỉ cần tướng công mạnh khỏe bình an, thì đó chính là hạnh phúc của Tiểu Vận, Ỷ Lan sư tỉ, em phải đi rồi.

Nhìn Mục Tiểu Vận rời khỏi phòng, Kỷ Ỷ Lan vẫn còn lạc giữa mơ hồ. Vẫn còn người phụ nữ như cô gái này ư, tên Mạc Ảnh kia không biết kiếp trước đã gõ vỡ bao nhiêu cái mõ mà lại may mắn như vậy? Ban đầu cô định thông qua chuyện này chuyển hướng chú ý của Mục Tiểu Vận ra khỏi Diệp Mặc, rồi từ từ đưa cô ấy vào con đường tu luyện. Nhưng cô không ngờ, vẫn còn chưa bắt đầu mà đã thất bại rồi.

- Dì Lan, lời con nói có chỗ nào không đúng chứ. Nhưng con cảm thấy con nói cũng rất uyển chuyển mà, hơn nữa còn không có chỗ nào nói không đúng nữa.

Kỷ Ỷ Lan cau mày nói.

Người phụ nữ trung niên ở phía sau tấm bình phong nhìn Kỷ Ỷ Lan rồi thở dài:

- Cô Mục Tiểu Vận đúng thật là một người vợ hiền thảo, chẳng những kiên trinh mà hơn nữa còn rất thông minh, người chồng lấy được cô ấy đúng là đã có phúc phận từ tiền kiếp...

- Dì Lan, ý của dì là?

Kỷ Ỷ Lan nghi ngờ hỏi.

- Ỷ Lan, con vẫn chưa nghe ra ư? Mục Tiểu Vận nói Mục gia có nghề y thuật gia truyền, vậy thì cô ấy đã nhìn ra quan hệ giữa tướng công cô ấy và Vu Vũ Yến từ lâu rồi. Vu Vũ Yến vẫn là trinh nữ, cô ấy cũng đã nhìn ra, bởi vậy cô ấy không hề lo lắng về chuyện đó.

Kỷ Ỷ Lan kinh ngạc nhìn dì Lan nói:

- Nói như vậy thì nếu chuyện này là thật thì lời con nói hôm nay đã có hiệu quả rồi ư?

Miêu Lan vẫn lắc đầu nói:

- Con vẫn còn chưa hiểu Mục Tiểu Vận, cho dù chuyện này có là thật thì cô ấy vẫn sẽ nói giúp cho tướng công của mình, nói thẳng ra thì cô ấy vốn cảm thấy chuyện này tướng công của cô ấy không có gì sai cả.

- Sở dĩ cô ấy nói bản thân học y vì cô ấy muốn thể hiện rằng đã nhìn ra được chuyện của tướng công cô ấy và Vu Vũ Yến là giả, chứ không phải vì tin tưởng tướng công. Hơn nữa cô ấy còn muốn nói cho con biết, tướng công của cô ấy vốn không phải loại người đó, cô ấy trước sau như một không bao giờ nghi ngờ tướng công của mình. Bởi thế câu nói của cô ấy không phải là để tìm kiếm lí do để tin tướng công của mình mà là để tướng công của cô ấy tìm kiếm một lí do giữ mình trong sạch.

- À, thì ra là như vậy.

Kỷ Ỷ Lan sửng sốt một hồi rồi mới nói tiếp:

- Nhưng nếu đã là giả thì tại sao tên Mạc Ảnh đó lại nói những lời như thế, chẳng lẽ hắn muốn tự làm nhục thanh danh của mình?

Miêu Lan trầm mặc một hồi rồi nói:

- Dì cũng không rõ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, nhưng Mạc Ảnh, cũng chính là tướng công của Mục Tiểu Vận, cũng có khả năng là một người không hề đơn giản. Hôm nay từ rất xa dì đã nhìn thấy rõ ràng thanh kiếm đó đã đâm vào cổ hắn rồi, vậy mà mặt hắn không có chút biểu hiện gì, khó mà tin đó là sự gan dạ của một người bình thường.

- Nhưng dì Lan, tên Mạc Ảnh đó vốn chẳng có tư chất gì cả, nếu như biết rằng không có tư chất thì không thể nào mà tu luyện được, một kẻ bình thường không thể tu luyện thì có điều gì không đơn giản chứ?

Kỷ Ỷ Lan lại có chút không hiểu.

Miêu Lan khẽ mỉm cười nói:

- Tuy rằng dì biết tên Mạc Ảnh đó không thể nào nhưng không phải tất cả những người không có tư chất đều không có cách để tu luyện. Sư tổ của phái Đô Thiên là Đỗ Đô Thiên tương truyền cũng là người không hề có tư chất, nhưng cuối cùng ông ta đã tu luyện đến cấp độ phá bỏ được xiềng xích kìm hãm của cấp Tiên Thiên, đó là một ví dụ sống. Tất cả mọi chuyện trên đời đều không thể vơ đũa cả nắm, tu luyện cũng như vậy. Tư chất của Mục Tiểu Vận thuộc loại nhất, hơn nữa cô còn rất quan tâm đến phu quân của mình, sau này con cố gắng không được nói gì về phu quân của cô ấy trước mặt Mục Tiểu Vận. Có những lúc dùng thời gian làm cách để phai nhạt cón có tác dụng hơn những lời lung tung con nói hôm nay

- Vâng, thưa dì Lan, con hiểu rồi.

Kỷ Ỷ Lan gật đầu, thận trọng nói.

Những ngày tiếp theo, Diệp Mặc cảm thấy Miêu Lan và Kỷ Ỷ Lan đối xử với hắn tốt hơn trước rất nhiều. Hắn cũng không có tâm trí nghĩ về chuyện này, hắn đến Băng Hồ không phải thực sự là vì muốn gia nhập môn phái này mà chỉ muốn biến nơi đây làm bước đệm ình mà thôi. Diệp Mặc cảm nhận được thiện ý của mấy người Kỷ Ỷ Lan, hắn đương nhiên muốn hỏi thêm một số chuyện, đối với Diệp Mặc mà nói, điều cần nghe ngóng trước tiên là nơi trồng linh thảo của Ẩn Môn.

Đối với sự hỏi thăm một cách vô ý của Diệp Mặc thì Kỷ Ỷ Lan không để ý, nhưng Miêu Lan thì có. Bà ta cảm thấy cái mà Diệp Mặc hỏi rất có tính định hướng, không chỉ hỏi thăm những nơi có nhiều dược liệu mà còn hỏi thăm vị trí của núi Tinh Gia.

Ngoại trừ điều đó, Kỷ Ỷ Lan thấy Diệp Mặc còn đặc biệt chú ý hỏi vị trí của Thái Ất Môn và Từ Hàng Tĩnh Trai. Điều này khiến Miêu Lan thấy có chút kì lạ, phái Côn Càn cũng là một trong tam đại môn phái nhưng lại không thấy Diệp Mặc hỏi đến.

Thông qua mấy lần hỏi thăm, Diệp Mặc biết được địa bàn của Ẩn Môn kỳ thực rất lớn, vùng rừng núi trồng dược liệu thì vô kể, đương nhiên trong đó nổi tiếng nhất là núi Ngũ Uẩn.

Vì dược liệu trên núi Ngũ Uẩn là tốt nhất, hơn nữa lại là linh thảo bậc cao nhất, bởi vậy vừa nhắc tới dược liệu thì dường như tất cả mọi người đều nghĩ đến nơi này.

Núi Ngũ Uẩn quanh năm suốt tháng có khí độc xung quanh, phía trong mãnh thú rắn độc tung hoành. Nhưng qua năm năm thì khí độc trên núi Ngũ Uẩn sẽ tiêu tan hết, thông thường có một tháng là thời gian hái dược liệu tốt nhất.

Cho nên môn phái trong Ẩn Môn đều đã hẹn với nhau cứ mỗi năm năm là lại lên núi hái thuốc một lần, nhưng cho dù là vào thời điểm sau năm năm khi khí độc tiêu tan, thì vẫn còn một lượng khí độc lớn, chỉ là giảm đi một lượng rất lớn so với bình thường mà thôi. Thời điểm đó muốn lên núi Ngũ Uẩn hái thuốc cũng cần đến nhiều loại phòng bị, chủ yếu là thuốc viên phòng độc và thuốc viên giải độc. Còn mặt nạ phòng độc thì không hề có tác dụng gì, bởi cho dù có dùng đến thiết bị phòng độc như thế nào thì cuối cùng chất độc vẫn thấm được vào trong cơ thể.

Các môn phái mỗi lần lên núi Ngũ Uẩn hái thuốc đều có một danh sách hạn chế, thông thường những môn phái hạng nhất có khoảng hai mươi người, còn những môn phái tam đẳng thì chỉ có ba người. Còn những môn phái hạng thấp thì danh sách còn ít hơn.

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu phái Côn Càn lần trước chọn ra danh sách năm người trong Băng Hồ là vì sao, thì ra năm người được chọn có liên quan đến một lượng lớn tài nguyên tu luyện, xem ra phái Côn Càn thực chịu bỏ ra

Được biết thời gian khai núi hái thuốc lần tiếp theo của núi Ngũ Uẩn là nửa năm nữa, Diệp Mặc rất vui mừng, hắn đương nhiên không thể đợi tới nửa năm sau cùng những người khác vào núi hái thuốc. Trong tay hắn có vô khối dược liệu, hiện giờ hắn hoàn toàn có thể luyện được mấy lò đan dược giải độc, sau đó sẽ lên đường đến núi Ngũ Uẩn.

Diệp Mặc thử mấy ngày không thể đột phá lên luyện khí tầng sáu, cho dù chỉ còn thiếu một chút nữa nhưng Diệp Mặc biết nguyên nhân là do trong tiềm thức của hắn không dám tạo ra những chấn động quá lớn. Mặc dù khi luyện khí chuyển tiếp từ tầng năm lên tầng sáu những chấn động không lớn, nhưng trên thuyền có rất nhiều cao thủ, một khi có chút động tĩnh nào thì không biết chừng sẽ bị phát hiện.

Bởi vì có chút e dè nên hắn không có cách nào để đột phá. Sau khi hiểu được nguyên nhân này, Diệp Mặc dứt khoát không tu luyện thêm nữa, sau khi hắn chào Mục Tiểu Vận liền đi thẳng về hướng kiếm phái Thục Sơn.

- Cậu là Mạc Ảnh, bạn của Lưu Lỗi?

Diệp Mặc vừa đến đã lập tức có người nhận ra.

Diệp Mặc nghi ngờ sờ lên mũi, trong lòng thầm nghĩ Lưu Lỗi là đệ tử ngoại môn, không thể nào lại nổi tiếng như vậy được. Sao lại có thể khiến hắn nổi tiếng thế này được nhỉ?

- Đúng vậy, Lưu Lỗi đâu?

Mặc dù Diệp Mặc đã quét thần thức nhìn thấy Lưu Lỗi đang mặt mày ủ dột nhưng vẫn hỏi một câu.

Người đàn ông vừa lên tiếng trước chỉ vào phòng của Lưu Lỗi sau đó không để mắt tới Diệp Mặc nữa. Mặc dù trong lòng Diệp Mặc có chút hồ nghi nhưng hắn biết đệ tử môn phái nhị đẳng thông thường không coi trọng đệ tử môn phái tam đẳng.

- Hừ, Lưu Lỗi kết bạn thật khinh suất, sao lại kết giao với loại bạn như thế này, cũng coi như đáng đời cậu ta.

Phía sau Diệp Mặc có người hừ giọng, nhưng hắn chỉ khẽ cau mày không nói gì.

- Anh Mạc, anh sao rồi?

Lưu Lôi mở cửa phòng với vẻ mặt buồn bực, nhưng vừa thấy Diệp Mặc đứng trước cửa liền hỏi một câu theo bản năng.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

- Anh Lưu, không phải anh nói khi nào tôi rảnh thì đến chơi ư? Thấy anh có vẻ không không vui, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Lỗi thở dài nói:

- Anh Mạc, nếu anh đã đến rồi thì tôi cũng không gạt anh. Tôi đoán mình chỉ sống được một ngày bình yên nữa thôi, lũ chó hoang khinh người quá đáng.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Diệp Mặc hỏi, cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ.

Lưu Lỗi lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp:

- Hôm đó sau khi tôi đi thì có kẻ nói tôi xen vào chuyện của người khác, sau đó có một người tên Tư Mã Bình đến tìm tôi khiêu chiến. Trong lúc kích động tôi đã đồng ý rồi. Nhưng sau đó tôi mới biết khiêu chiến kiểu này thì không chết không được, sau khi hai người cùng lên võ đài thì nhất định phải có một kẻ chết thì kẻ kia mới được xuống, đây cơ bản là một trận quyết đấu sinh tử.

Thấy Diệp Mặc cau mày, Lưu Lỗi cúi đầu nói:

- Gia tộc của tôi vốn để tôi được gia nhập kiếm phái Thục Sơn đã phải bỏ ra quá nhiều của cải tiền bạc. Một khi tôi chết thì sẽ có thể tưởng tượng được kết cục của nhà họ Lưu ở thành Lan Hóa.

- Vậy tại sao anh lại nhận lời thách đấu đó?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi, cho dù Lưu Lỗi không biết chuyện khiêu chiến không có người chết không dừng lại thì anh ta vừa mới gia nhập Ẩn Môn, cũng không thể tùy tiện nhận lời khiêu chiến của người khác.

Lưu Lỗi buồn phiền ngồi xuống nói

- Vì tôi bị lừa!

Bình Luận (0)
Comment