Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 722 - Bị Thăm Dò

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

-- o --

Chương 722: Bị thăm dò

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Thấy Diệp Mặc không hiểu, Lưu Lỗi bèn thở dài nói:

- Hôm đó khi bọn họ tới khí thế hung hăng, hơn nữa tên Tư Mã Bình kia còn quen với một sư huynh nhập môn trong Thục Sơn của chúng tôi, nên không có một ai chịu lên tiếng dùm tôi. Khi Tư Mã Bình khiêu chiến với tôi, ban đầu tôi cũng không nhận lời, nhưng tôi lại nghe thấy có người nhỏ tiếng nói, Tư Mã Bình vừa mới thăng cấp lên trung kì hoàng cấp, mà hắn đã ra khiêu chiến rồi.

Diệp Mặc nhìn Lưu Lỗi, đã tu luyện đến đỉnh cao trung kì hoàng cấp, hỏi:

- Nên cậu cho rằng ăn chắc hắn, sau đó nhận lời rồi?

Lưu Lỗi trầm ngâm

một hồi, gật đầu nói:

- Về sau Vu Vũ Yến và Phiên Thừa lại nói vài lời rất khó nghe, nói gì mà không có trứng thì không phải đàn ông, rồi rùa rụt đầu gì đó. Tôi nghĩ tôi đã đạt đến đỉnh cao của trung kì hoàng cấp rồi, đối phó với một tên trung kì hoàng cấp như hắn chắc không thành vấn đề, trong lúc kích động, tôi đã đồng ý rồi.

- Nhưng đồng ý xong mới biết, khiêu chiến trên thuyền là phải sống mái. Hơn nữa tên Tư Mã Bình hoàn toàn không phải mới tiến vào trung kì hoàng cấp, mà đã luyện đến đỉnh cao hoàng cấp, có thể nói đã là bán huyền cấp rồi, tôi không tài nào thắng được.

Diệp Mặc đã hiểu ra, lại hỏi tiếp:

- Cậu có biết kẻ nói Tư Mã Bình vừa mới tiến vào trung kì hoàng cấp là ai không?

Lưu Lỗi lắc đầu:

- Lúc đó trong lòng tôi có hơi kích động, hơn nữa vô cùng tức giận, chỉ biết kẻ nói lời này nhất định là người trong Thục Sơn của chúng tôi. Tới giờ tôi vẫn không hiểu được, tại sao mọi người đều cùng một môn phái, hắn không giúp tôi, ngược lại còn gạt tôi?

Diệp Mặc thở dài nói:

- Tôi phải nói cậu thế nào đây, nhất định là cậu vốn luôn tu luyện trong gia tộc đúng không? Có phải chưa từng ra ngoài bao giờ không?

Lưu Lỗi gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi vốn luôn tu luyện ở Lan Sĩ Thành, vì người có tư chất trong gia tộc chúng tôi rất ít. Do tôi có tư chất nên người trong nhà đều không cho phép tôi ra ngoài mạo hiểm.

Diệp Mặc nghĩ cũng chính vì tính cách dễ bị kích động này của Lưu Lỗi, mới khiến anh ta đứng ra lên tiếng giúp mình ở Hàng Thủy Thành, đối chọi với tên Mã Sĩ Long kia không chút do dự.

Nếu là người có tính cẩn thận, nhất định sẽ không làm chuyện này, dù có muốn giúp, cũng sẽ không chút cố kỵ gì mà đắc tội với nhà họ Mã như thế này.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Diệp Mặc bèn nói:

- Tôi nghĩ lần này Thục Sơn của các cậu thu nhận nhiều đệ tử ngoại môn như thế này, sau đó nhất định còn có đợt kiểm tra thứ hai chính là chọn ra một số người trong đám đệ tử ngoại môn của các cậu nhận làm đệ tử nhập môn.

- Đúng vậy, lựa chọn đệ tử nhập môn cũng rất nghiêm khắc, không những có tỉ võ, còn có các khảo nghiệm khác. Nhưng có một điều chính là nếu anh trước ba mươi tuổi có thể tiến vào huyền cấp, thì sẽ không cần bất kì tuyển chọn nào, mà trực tiếp được nhập môn.

Lưu Lỗi tiếp lời nói.

Nhưng nói xong, Lưu Lỗi mới phản ứng ra, hắn nhìn Diệp Mặc với vẻ nghi hoặc, một hồi lâu mới hỏi:

- Anh Mạc ý của anh là nói, có người cho rằng sau khi tôi chết, thì có thể bớt đi một đối tượng cạnh tranh nhập môn? Việc này, việc này…

Lưu Lỗi nghĩ, nếu vì chuyện này mà hãm hại mình, thì đối phương cũng quá thâm độc rồi.

Diệp Mặc đã gặp qua nhiều chuyện như vậy, nên không cảm thấy có gì ngạc nhiên. Dù tu luyện của Ẩn Môn chỉ là Cổ Võ, không cạnh tranh kịch liệt bằng môn phái Tu Chân, nhưng rất nhiều người vì đạt được mục đích đều không từ thủ đoạn, âm mưu cỏn con này có đáng là gì.

Không giải thích gì thêm nữa, Diệp Mặc rút từ sau lưng ra một thanh loan đao đưa cho Lưu Lỗi nói:

- Cậu thử thanh đao này xem.

Lưu Lỗi đón lấy thanh loan đao mà Diệp Mặc đưa, không kềm được nói một tiếng:

- Đao tốt, thanh đao này tốt hơn thanh đao thép kia của tôi nhiều.

Nói xong Lưu Lỗi thử vận chút nội khí vào thân đao, đột nhiên loan đao trong tay phát ra một tiếng kêu khẽ, Lưu Lỗi cảm thấy loan đao trong tay dường như bỗng chốc đã có thêm linh tính, như trò chuyện với anh ta vậy, khiến anh ta sử dụng càng thêm thuận tiện.

- Đây là pháp khí sao? Không lẽ là sản phẩm của “Đoán Khí Đường”?

Lưu Lỗi ngạc nhiên nhìn loan đao trong tay nói.

Diệp Mặc mỉm cười đáp:

- Nghiêm chỉnh mà nói, đây vẫn chưa phải là pháp khí, nhưng cũng đã gần với pháp khí rồi. Nó không phải của “Đoán Khí Đường”, thanh đao này bây giờ tôi tặng cậu đó.

- A…

Lưu Lỗi nghe xong lời của Diệp Mặc liền sửng người ra, nhưng anh ta liền kịp phản ứng, vội đưa thanh đao trong tay cho Diệp Mặc:

- Anh Mạc, thanh đao này thật sự quá quý giá rồi, tôi không thể nhận được.

Diệp Mặc lại đẩy thanh đao lại, sau đó cười nhẹ một tiếng, nói:

- Thứ này tôi có rất nhiều, thanh này tặng cậu đấy. Đợi đến mai cậu dùng thanh đao này cắt đầu của Tư Mã Bình, coi như không phụ lòng thanh đao này rồi.

Lưu Lỗi cũng rất thích thanh loan đao này, nghe xong lời của Diệp Mặc, anh ta cũng không từ chối nữa, nhận lại loan đao, lại xem xét cẩn thận hồi lâu, mới cười ha hả nói:

- Anh Mạc, nếu nói tôi vốn không có chút cơ hội nào, giờ có thanh đao này, chí ít tôi cũng có ba phần cơ hội rồi. Mấy lời khách khí tôi không nói nữa, thanh đao này tôi xin nhận.

- Thật ra ngày gặp được anh Mạc và vợ của anh ở Hàng Thủy Thành, thì tôi đã biết anh Mạc không phải là người tầm thường, bây giờ xem ra, quả nhiên, ha ha …

Diệp Mặc mỉm cười, lắc đầu nói:

- Nếu chỉ có ba phần cơ hội, tôi khuyên cậu vẫn không nên tỉ thí là hơn.

Thấy Lưu Lỗi nhìn mình với vẻ nghi hoặc, Diệp Mặc lại hỏi:

- Phòng này của cậu có mấy người ở?

- Vốn có ba người, vì sau khi tôi và Tư Mã Bình quyết định quyết đấu, có một người dọn đi rồi, còn có một người do thích đánh cược, mỗi ngày đều chìm đắm trong chiếu bạc, ít khi trở về.

Lưu Lỗi không hiểu ý trong câu hỏi của Diệp Mặc, nhưng vẫn thành thật trả lời.

- Tốt lắm, cậu ăn viên đan dược này, nó có tác dụng của “Thăng Huyền Hoàn”.

Diệp Mặc lấy ra một viên “Bồi Khí Đan” đưa cho Lưu Lỗi nói.

Lưu Lỗi vô thức đón lấy “Bồi Khí Đan” sau đó đáp:

- Anh Mạc, tôi không biết đã ăn qua bao nhiêu loại như “Thăng Huyền Hoàn” rồi, chỉ có viên đầu tiên mới có tác dụng. Loại đan dược này cho tôi ăn, hoàn toàn không có ích gì cả.

“Thăng Huyền Hoàn” tuy quý giá, nhưng với đệ tử gia tộc như Lưu Lỗi mà nói, lại không phải là thứ gì ghê gớm, hơn nữa thứ đó phải ăn vào lúc đỉnh cao hoàng cấp, mới có chút cơ hội thăng cấp lên huyền cấp. Kì thực hy vọng này cũng phải coi tư chất, thật ra không lớn lắm.

Diệp Mặc cười nói:

- Viên này của tôi gọi là “Bồi Khí Đơn” tác dụng của nó mạnh hơn “Thăng Huyền Hoàn” nhiều lắm, cậu cứ ăn trước đi, sau đó vận khí tu luyện. Tôi giúp cậu hộ pháp, chắc là khoảng một hai tiếng đồng hồ.

Tuy Diệp Mặc nói khẳng định, nhưng Lưu Lỗi vẫn bán tín bán nghi, nhưng anh ta cũng không do dự nữa, liền nuốt ngay đan dược trong tay.

“Bồi Khí Đan” vừa vào trong bụng, Lưu Lỗi liền cảm thấy có một sức nóng mạnh xông thẳng vào đan điền và kinh mạch, khiến anh ta có cảm giác phát điên.

Lưu Lỗi mặt đỏ bừng, không dám tùy tiện nữa, vội ngồi xuống luyện hóa “Bồi Khí Đan”. Nhưng dược lực của “Bồi Khí Đan” khiến trong lòng của Lưu Lỗi chấn động dữ dội, anh ta không ngừng luyện hóa, nhưng dược lực lại không ngừng phục hồi.

Tiến vào hậu kỳ hoàng cấp mà không có bất kì chướng ngại gì, như đã chín muồi, đến sau hậu kỳ hoàng cấp, nội khí của anh ta vẫn tăng lên, rất nhanh đã đạt đến đỉnh cao hậu kỳ.

Tuy dược lực vẫn còn, nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy tư chất của Lưu Lỗi kém xa Lạc Huyên, viên “Bồi Khí Đan” này lại không có cách nào khiến Lưu Lỗi thăng cấp đến huyền cấp.

Diệp Mặc cũng biết “Bồi Khí Đan” tuy tốt, nhưng hiệu quả tốt nhất cũng chỉ là một viên đầu tiên.

Loại đan dược này với Diệp Mặc bây giờ mà nói không có tác dụng gì, hắn lại lấy ra một viên “Bồi Khí Đan” ném vào miệng Lưu Lỗi.

Lưu Lỗi hiện nay thăng cấp đến hậu kỳ hoàng cấp đã rất hài lòng rồi, nhưng khi Diệp Mặc lại lấy ra một viên “Bồi Khí Đan” anh ta liền hiểu rằng Diệp Mặc muốn để mình thăng cấp đến huyền cấp. Trong tình trạng kích động, anh ta bắt đầu luyện hóa lần nữa.

Ba tiếng sau, Lưu Lỗi cảm thấy cơ thể vang lên một tiếng “ầm”, một luồng nội khí mạnh mẽ dâng lên từ đan điền. Anh ta liền kích động đứng lên, ba tiếng đồng hồ, chỉ có ba tiếng đồng hồ, mà anh đã thăng cấp đến huyền cấp rồi.

Diệp Mặc nhìn dáng vẻ kích động của Lưu Lỗi, mỉm cười nói:

- Bây giờ cậu đối phó với tên Tư Mã Bình kia, có bao nhiêu cơ hội?

Lưu Lỗi vẫn đang cảm nhận việc thực lực bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ, vẫn có chút không dám tin, nghe xong lời của Diệp Mặc, đột nhiên lớn tiếng cười ha ha, anh ta thật sự rất phấn chấn.

Tư Mã Bình, chỉ là một tên luyện võ hoàng cấp. Lưu Lỗi anh hiện nay đã có vũ khí mới, lại thăng cấp lên huyền cấp, không nắm chắc phần thắng, thì anh thà nhảy xuống biển cho rồi.

- Anh Mạc, cám ơn …

Lưu Lỗi biết mạng của mình là do Diệp Mặc cứu, đây không những là một mạng người. Vì hiện nay anh ta còn lâu mới đến ba mươi tuổi, cho thấy sau khi anh ta đến Thục Sơn, không cần trải qua bất kì cuộc khảo nghiệm lần thứ hai nào, thì đã là đệ tử nhập môn rồi.

- Được rồi, cậu củng cố tu vi trước đi, tôi phải về đây. Mai tôi lại đến cổ vũ cho cậu.

Diệp Mặc biết nếu Tư Mã Bình chỉ là một võ sĩ hoàng cấp, thì Lưu Lỗi dường như đã có 100% hy vọng giết chết gã.

Diệp Mặc vừa bước ra khỏi phòng Lưu Lỗi, liền bị một thiếu nữ mặc váy lục ngăn lại. Diệp Mặc biết cô thiếu nữ này, chính là tỳ nữ của Tử Hoa Tiên Tử kia. Ban đầu khi ở Hàng Thủy Thành, đã bị cô ta chặn lại một lần, hôm nay đã là lần thứ hai bị cô ta chặn lại rồi.

- Có chuyện gì?

Giọng điệu của Diệp Mặc có hơi lạnh nhạt, hắn không muốn giao tiếp với cô gái Vân Tử Y kia, vì hắn cảm thấy cô Vân Tử Y này có phần mờ ám, hơn nữa dường như khôn khéo quá mức, điều này khiến hắn không thích. Mấy ngày trước, khi hắn có xung đột với Vu Vũ Yến, cô gái Vân Tử Y này dường như đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn.

- Mạc công tử, tiểu thư nhà tôi muốn mới ngài…

Giọng điệu của thiếu nữ váy lục thành khẩn hơn lần trước ở Hàng Thủy Thành rất nhiều.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Xin lỗi, tôi không rảnh, xin tránh ra cho.

Thiếu nữ váy lục lại không hề giận dữ, mà cười điềm nhiên, rồi mới nói:

- Tiểu thư nhà tôi biết một loại dược liệu, có thể giúp công tử khôi phục dung mạo…

Diệp Mặc không đợi thiếu nữ váy lục nói xong, lại ngắt lời cô ta:

- Tôi rất hài lòng với dung mạo của mình, không cần đâu, tạm biệt.

- Dược liệu đó gọi là “Già Lam Hoa”.

Sau khi thiếu nữ váy lục nói ra “Già Lam Hoa”, Diệp Mặc liền chùn chân, hắn lập tức biết rằng không ổn rồi.

Bình Luận (0)
Comment