Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 73

“Hiện tại tớ vẫn ổn.” Khâu Hàn cười nói: “So với lúc ở Lâm gia thì khá hơn nhiều.”

“Thật ra tớ đã nghe nói không ít về chuyện của của cậu, có nơi thì thêm mắm thêm muối cho nên tớ cũng không biết tình huống thực tế của cậu là như thế nào, tớ rất lo lắng cho cậu.” Cố Dương nói: “Sau này, tớ có thể liên lạc với cậu không?”

“Được mà, có gì mà không được cơ chứ?” Khâu Hàn nghi hoặc nói.

Cố Dương nói: “Tại tớ lo lắng, sợ quấy rầy đến cậu, cũng không muốn mấy người trước kia biết tình huống hiện tại của cậu.”

“Cậu vẫn giống ngày xưa, luôn băn khoăn đủ điều.” Khâu Hàn thở dài nói: “Tình huống hiện tại của tớ không có gì không thể cho người ta biết hết, bởi vì Lâm Dật Cẩm mang theo con nhỏ đến hôn lễ của tớ cho nên tớ cùng Diệp Bác Lỗi kết hôn không được mấy ngày đã ly hôn, những việc này hẳn là cậu đã nghe rồi. Sau khi ly hôn, tớ làm việc cho chú của Diệp Bác Lỗi, từ nhỏ tớ đã quen biết chú ấy rồi, chú ấy luôn đối xử rất tốt với tớ.”

“Tớ còn nghe nói, Lâm Dật Cẩm muốn thừa kế Khâu Gia Tửu phường, chuyện này cậu hẳn là đã biết đi?” Cố Dương nhìn Khâu Hàn nói.

Khâu Hàn sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày nói: “Vừa rồi tớ nghe được mấy người bạn kia của Lâm Dật Cẩm nói vài câu, tớ còn tưởng rằng bọn họ cố ý bịa đặt những lời này chọc tức tớ, thì ra Lâm Dật Cẩm hắn thật sự muốn kế thừa Khâu Gia Tửu phường?”

Cố Dương thấy Khâu Hàn cũng không biết chuyện này, nhìn cậu nói: “Cậu có biện pháp ngăn cản chuyện này sao? Nếu cậu tìm Diệp tổng, y sẽ giúp cậu sao?”

Khâu Hàn cúi đầu trầm tư trong chốc lát, Khâu Gia Tửu phường hiện tại ở trong tay mẹ cậu, cậu cho rằng mẹ cậu một lòng muốn cho anh cậu Lâm Thiệu thừa kế Khâu Gia Tửu phường, không nghĩ tới sẽ cho Lâm Dật Cẩm kế thừa Khâu Gia Tửu phường, Lâm Dật Cẩm vừa không là con cháu ruột thịt của Lâm gia, vừa không có bất kì quan hệ huyết thống nào với Khâu gia, không ngờ mẹ cậu sẽ đồng ý, có lẽ gia gia cậu đã hứa là sẽ cho Lâm Thiệu cái khác nên mẹ cậu mới chịu đáp ứng.

Nghiêm túc tự hỏi, Khâu Hàn nói: “Hắn muốn thừa kế thì để cho hắn thừa kế, những vò rượu đã nhưỡng trước kia chắc chắn sẽ bán hết một ngày không xa, không có rượu mới được làm theo công thức Khâu gia, dù có treo biển Khâu Gia Tửu phường, cũng coi như không phải là Khâu Gia Tửu phường chân chính.”

Cố Dương gật đầu, mặc kệ Khâu Hàn quyết định như thế nào, Cố Dương có thể hiểu được, muốn đoạt quyền kế thừa với mẹ ruột của mình, xác thật là một việc rất khó.

Hai người lại trò chuyện một lúc, bên kia đã sắp khai tiệc, Cố Dương muốn đi qua chỗ gia gia mình, Khâu Hàn cũng nên trở về bên cạnh Diệp Huyên Thành, vừa lúc hai người cùng đi.

“Gia gia.” Cố Dương nhìn Cố lão gia tử, đi đến bên cạnh ông.

“Tới đây.” Cố lão gia tử nhìn Cố Dương vẫy tay, sau đó hướng Diệp Huyên Thành giới thiệu nói: “Đây là đứa cháu lớn lớn nhất của tôi, Cố Dương.”

“Chào chú Diệp.” Cố Dương nhìn Diệp Huyên Thành chào hỏi.

Diệp Huyên Thành gật đầu, quay đầu nhìn về phía Khâu Hàn vừa cùng Cố Dương đi tới.

“Gia gia, đây là bạn cùng lớp của cháu, cũng là bạn thân cháu, tên là Khâu Hàn.” Cố Dương giới thiệu cho Cố lão gia tử.

“Ừm.” Cố lão gia tử gật đầu, nhìn về phía Khâu Hàn đột nhiên sửng sốt một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khâu Hàn…….”

“Gia gia!” Cố Nam ôm hộp, bộ dáng vui vẻ chạy chậm lại đây nói: “Cháu có quà mừng thọ cho ông.”

Cố Nam đặc biệt ở bên cạnh chờ, vừa thấy Cố Dương đến, lập tức ôm hộp chạy tới.

“Gia gia ông xem.” Cố Nam đem hộp mở ra nói: “Là Lãnh Lê Bạch của Khâu Gia Tửu phường, là rượu mà ông thích nhất nè.”

“Hả?” Cố lão gia tử ngoài ý muốn sửng sốt một chút, cẩn thận cầm trên tay nhìn, cuối cùng xác nhận nói: “Đúng là nó, con tìm được ở đâu vậy?”

“Là bạn của cháu Lâm Dật Cẩm tặng cho cháu, cháu mượn hoa hiến phật(*), lấy nó làm quà mừng thọ cho ông.” Cố Nam cười nói.

(*) Vốn dĩ là câu tả về thành ý lấy Tâm hiến Phật làm trọng, mượn hoa chỉ là phương tiện. Về sau, ý nghĩa thay đổi, câu này được gán hàm ý chỉ sự việc một người, dùng thứ của người khác để làm phương tiện tạo lợi cho mình. Tiếng Việt có câu “của người phúc ta”.

“Tốt, cháu có lòng rồi.” Cố lão gia tử thu được phần lễ vật này, trong lòng xác thật rất vui.

Cố Nam đắc ý nhìn Cố Dương một cái, sau đó ánh mắt chuyển hướng sang Khâu Hàn nói: “Ủa, đây không phải Khâu Hàn sao? Tôi nghe nói, cậu là người thừa kế Khâu gia nhỉ, vậy cậu mang rượu Khâu gia tới làm quà mừng thọ cho ông nội của tôi sao? Ông nội của tôi thích nhất là rượu Khâu gia đó.”

Cố Dương sắc mặt trầm xuống, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Nam một cái.

Cố lão gia tử nhìn về phía Khâu Hàn nói: “Cháu chính là cháu ngoại của Khâu lão thái thái, Khâu Hàn?”

“Dạ, cháu chào Cố gia gia ạ.” Khâu Hàn nói: ” Thật ra cháu còn một ít rượu Khâu gia, cháu đều đã tặng hết cho chú Tư, hôm nay vừa vặn quà mừng thọ chú ấy mang chính là rượu Khâu gia ạ.”

“Ồ?” Cố lão gia tử nhìn về phía Diệp Huyên Thành nói: “Phải không?”

Diệp Huyên Thành cười nói: “Vốn là con muốn chờ buổi tiệc bắt đầu, mới đem lễ vật lấy ra, kính Cố lão ngài một ly đó.”

Diệp Huyên Thành giơ tay gọi bảo tiêu lấy quà lại đây, sau đó tự mình đưa cho Cố lão gia tử.

Cố lão gia tử mở ra thì thấy, là một vò Lãnh Lê Bạch, cùng một vò Phong Lộ Thanh.

Cố lão gia tử không nghĩ tới, bình thường khi bán đấu giá đều rất khó cướp được rượu Khâu gia, ông có thể ở tiệc mừng thọ nhận được ba vò, trong lòng vô cùng vui vẻ, cười đến không khép miệng được.

“Quá tốt rồi, là con có lòng, cảm ơn con.” Cố lão gia tử cười nói.

Cố Nam cho rằng quà mừng thọ của mình hôm nay là đặc biệt nhất, lễ vật hắn đưa khẳng định sẽ khiến ông hắn vui nhất, không nghĩ tới Diệp Huyên Thành trực tiếp cầm hai vò tới, hơn nữa lại là do Khâu Hàn cho y.

Cố Nam bĩu môi, sau đó lại cười với Cố lão gia tử nói: “Ông, bạn của cháu Lâm Dật Cẩm sắp thừa kế Khâu Gia Tửu phường rồi, về sau nếu ông muốn uống rượu Khâu gia, thì nói với con, con thay ông đi mua, không cần phải chờ đến lúc bán đấu giá.”
Bình Luận (0)
Comment