Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 5

Edit: Mều

Beta: Huyền

Lâu trang chủ trở lại, nhìn thấy một màn như vậy: Lâu phu nhân sống chết buộc Lâu thúc thừa nhận việc Chu Tài chọn Lâu Ngọc làm vợ là do Lâu thúc thất trách.

“Các ngươi không cần tranh cãi.” Lâu trang chủ đau đầu ngồi xuống.

“Ngọc Nhi của ta!” Lâu phu nhân lấy khăn tay từ trong ống tay áo bắt đầu gạt lệ.

“Quản gia, tra như thế nào rồi? Có biết Ngọc Nhi hai đứa nó đi đâu không?” Lâu trang chủ hỏi Lâu thúc.

“Đại công tử từ trước đến nay làm việc cẩn thận tỉ mỉ, giờ vẫn chưa tìm được bất kỳ đầu mối nào?” Lâu thúc trả lời.

“Đều do ông, không nên ép Ngọc Nhi làm trang chủ.” Lâu phu nhân trách cứ nhìn Lâu trang chủ.

“Bà...” Lâu trang chủ thấy Lâu phu nhân trách, muốn phản bác mà không được, cong lên râu mép vung tay áo rời đi.

Đại sảnh, chỉ còn lại Lâu phu nhân cùng Lâu thúc mắt to trừng mắt nhỏ.

...

Ở trên con đường nhỏ trong núi, một chiếc xe ngựa khoác áo màu đỏ thẫm đang lắc lư chạy, phu xe ngồi phía trước là một lão nhân lông mày chếch, mắt to, mũi tẹt, miệng méo.

“Vợ, giờ chúng ta đã ra khỏi Lâu Lan thành, ta có thể trở lại bộ dạng trước được không? Cứ thế này làm ta khó chịu quá!” Phu xe dừng lại ven hồ trong rừng, hai bàn tay to xoa xoa cái trán đầy nếp nhăn, hừ một tiếng giọng nói già nua trầm buồn, bất an nhìn vào trong xe dò hỏi.

“Ừ?” Từ trong xe truyền ra một tiếng nói nhàn nhạt, màn xe ngựa đỏ thẫm có thêu hoa văn uyên ương hí thủy được cánh tay ngọc thon dài trắng nõn vén lên một góc, một khuôn mặt tuyệt trần xuất hiện sau màn che, nhưng đây không phải là người đang khiến cho giang hồ dậy sóng Lâu Ngọc sơn trang đại công tử ——- Lâu Ngọc công tử sao?

Nhìn thấy Chu Tài lộ vẻ cẩn thận lại vô cùng mong ngóng, khiến cho trong lòng Lâu Ngọc từ trước đến nay vốn yên tĩnh như nước chợt nổi gợn sóng nhè nhẹ, từ bên trong xe ngựa lấy ra một chiếc bình sứ bằng ngọc, đưa cho Chu Tài.

Chu Tài nhận lấy bình ôm vào trong ngực, từ phía trên nóc xe lấy ra chiếc bình hồ lô đựng nước, xuống xe đến bên hồ lấy nước.

“Vợ, trong hồ có cá, rất lớn, chúng ta hôm nay bắt nó để nướng ăn?” Chu Tài mang nước trở lại, hưng phấn nói với Lâu Ngọc trong xe.

“Ừ!” Lâu Ngọc nhận nước, thấp giọng đáp lại.

“Yah...” Chu Tài hét lớn, vừa chạy tới ven hồ vừa cởi y phục, đợi đến khi tới bên hồ người đã cởi trần truồng, “bùm” một tiếng mạnh mẽ nhảy xuống hồ, bọt nước bắn tung tóe.

Lâu Ngọc uống nước xong, nhắm mắt trong xe, đã nghe thấy tiếng gọi của Chu Tài ở bên ngoài, “Vợ, lấy hộ ta bộ y phục!”

Lâu Ngọc lấy một bộ y phục làm bằng vải thô trong bọc của Chu Tài, vén màn che lên, nhìn thấy cảnh bên ngoài xe trong nháy mắt liền ngây người: Chu Tài dùng giải dược đã khôi phục hình dáng cũ đứng trước xe ngựa, thân thể trần truồng miệng cười toe toét lộ ra hàm răng trắng nhìn Lâu Ngọc, cơ thể rắn chắc chen giữa lùm cây rậm rạp được ánh nắng mặt trời chiếu đến lóa mắt, đại gia hỏa thô to đang lên tinh thần phấn chấn khẽ rung động.

“Ấu... ô... ” Chó nhỏ Tiểu Bạch đang định thừa dịp Lâu Ngọc vén màn che mà xuống xe đi dạo, chợt thấy Chu Tài không mặc gì liền dùng móng vuốt che mắt chui vào trong xe.

Lâu Ngọc đặt y phục ở trước xe, “đùng” một tiếng rèm buông xuống.

Tươi cười trên mặt Chu Tài liền cứng đờ, dùng bàn tay to sờ cái đầu đang ướt sũng, nhìn chiếc màn che vừa buông xuống ủy ủy khuất khuất kêu lên, “Vợ... ”

“Mặc y phục vào!” Trong xe truyền đến giọng nói Lâu Ngọc, giọng nói vẫn chỉ nhàn nhạt như bình thường.

“Được, vợ! Ta sẽ mặc ngay!” Chu Tài nghe giọng Lâu Ngọc không có tức giận, thoáng cái lại vui vẻ trở lại, cầm y phục cười ha ha mặc vào.

“Vợ, ta mặc xong rồi! Ta lấy đao mổ cá!” Chu Tài buộc lại đai lưng, vén rèm lên, chui vào trong xe lấy đao giết heo.

Dọc đường đi Lâu Ngọc vì tránh mấy người trong Lâu Ngọc sơn trang và người trên giang hồ tìm kiếm, liền cải trang cho Chu Tài thành một lão nhân tóc trắng tướng mạo xấu xí, nhận tiện giấu thanh đao giết heo mà Chu Tài luôn mang bên người vào trong xe. Đối với một gã giết heo đao không rời tay mà nói, bỏ chén cơm này xuống không phải chuyện dễ dàng. Lâu Ngọc để thanh đao của Chu Tài ở trong xe, Chu Tài còn muốn lên tiếng phản đối, nhưng bị đôi mắt đẹp nhìn đến lại thêm lời dặn dò của lão mẹ: Phải nghe lời vợ! Chu Tài chỉ đành phải biết điều nghe lời làm theo.

Trong xe, Lâu Ngọc nằm nghiêng trên tấm vải bông mềm mại, thấy Chu Tài đi vào khẽ dịch chuyển thân thể vào bên trong một chút.

Hơn phân nửa thân thể Chu Tài chống bên người Lâu Ngọc, bàn tay to lục lọi thanh đao giết heo được giấu trong góc.

Lâu Ngọc chỉ cảm thấy hơi thở ồ ồ nóng hổi dừng lại trên mặt mình, không khỏi nhớ đến thân thể ngăm đen cường tráng, cảm thấy không được tự nhiên, trên mặt khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một tầng hồng nhạt.

Chu Tài cầm đao, thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi môi hồng, nuốt một ngụm nước miếng, khom lưng chỉ muốn cắn lấy, bỗng nhớ đến lời dạy của lão mẹ lúc đương thời, “Chưa bái đường, không được tùy tiện thân mật với người khác.”

Chu Tài toàn thân xao động, vội vội vàng vàng xuống xe ngựa, đi đến bên hồ nhóm lửa giết cá.

Chu Tài vừa ở bên hồ làm cá vừa tính toán: Ngày mai phải dậy thật sớm rồi lên đường, thật nhanh trở về nhà cùng vợ bái đường, sau đó có thể thân mật với vợ rồi, ha ha....

Lâu Ngọc đợi đến khi trong lòng khôi phục được thanh tĩnh, cầm lấy khăn xuống ngựa, đến bên hồ rửa mặt rửa tay.

Chó nhỏ Tiểu Bạch theo Lâu Ngọc xuống ngựa, dùng móng vuốt nghịch nước vui đùa.

Chu Tài vừa trông mấy con cá ở trên ngọn lửa đang tỏa mùi thơm bốn phía, vừa nhìn nhất cử nhất động của Lâu Ngọc, trên khuôn mặt hung dữ lộ ra nụ cười như thằng ngốc, tình cảnh này dưới ánh lửa bập bùng trông có chút dọa người.

Lâu Ngọc vừa vắt khăn khô vắt lên giá gỗ bên đống lửa, đã nghe tiếng Chu Tài gọi: “Vợ, cá nướng xong rồi!”

Lâu Ngọc vén vạt áo ngồi lên một tảng đá sạch bên cạnh Chu Tài, trên tảng đá có đặt một tấm nệm êm Chu Tài mới lấy từ trong xe xuống.

“Vợ, con cá nướng này ngon nhất.” Lâu Ngọc ngồi xuống ổn định, Chu Tài đưa một con cá nướng ngon mềm nhất cho Lâu Ngọc, “Cá nóng, ngươi ăn từ từ.”

Chó nhỏ Tiểu Bạch nhảy đến bên cạnh Chu Tài, mắt sáng ngời kêu vài tiếng như muốn lấy lòng Chu Tài. Nhiều ngày như vậy khiến chó nhỏ Tiểu Bạch đã khắc sâu một đạo lý: Đi theo Chu Tài sẽ có thịt ăn!

Chu Tài đặt một con cá xuống mặt đất, chó nhỏ Tiểu Bạch lập tức dùng móng vuốt gẩy cá sang một bên, cái đuôi lắc lư vui vẻ bắt đầu ăn.

Lâu Ngọc vốn ăn ít, ăn một con cá đã thấy no, không giống như Chu Tài vóc người tam đại ngũ thô, ăn cái gì cũng giống như cái thùng cơm, đã ăn xong ba con cá rồi lại còn thêm bốn con nữa còn đang nướng trên bếp lửa.

Chu Tài tắm xong cũng không buộc lại tóc, lúc này gió đêm thổi qua, sợi tóc cứng khẽ bay đâm lên da thịt non mịn của Lâu Ngọc. Y nhìn Chu Tài tay cầm con cá thơm ngon cùng cái miệng đầy thức ăn đều là dầu mỡ, khẽ nhíu mày dưới, đứng lên đi về phía xe ngựa.

“Vợ!” Chu Tài thấy Lâu Ngọc đứng dậy rời đi, miệng đầy thức ăn nhìn về Lâu Ngọc không thể hiểu được mà kêu lên. Vợ bình thường cũng không trở về xe ngựa sớm như vậy!

Chỉ trong chốc lát, trên tay Lâu Ngọc mang theo một chiếc lược cùng dây buộc tóc, đứng ở phía sau Chu Tài chải mái tóc còn đang rối bời rồi buộc lại.

“Có vợ, thật tốt!” Chu Tài cắn từng miếng cá, mơ hồ không rõ nói.

Lâu Ngọc ngây cả người, trong bụng thầm nghĩ: Đến nhà Chu Tài, tìm cho hắn một người vợ dịu dàng săn sóc, lại xinh đẹp, hắn sẽ hài lòng thôi!
Bình Luận (0)
Comment