Thiếu Niên Ca Hành

Chương 16

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Vô Tâm cau mày, không hiểu ý hắn khi đột nhiên đọc bài thơ này.

Lôi Vô Kiệt thở dài một tiếng, vừa rồi nhìn qua chỉ là đánh một quyền mà không tác dụng gì, thế nhưng trên thực tế ngay khoảnh khắc ra quyền, hắn phải tránh né ít nhất ba luồng kiếm khí của Phong Tuyết kiếm. Hắn cảm thấy gò má đau nhói, lau nhẹ một cái, chạm thấy một vệt máu, hắn vẫn bị thương.

“Tùy tiện xuất thủ với Phong Tuyết Kiếm, ngươi điên rồi à? Vừa rồi nếu Cẩn Tiên có ý giết người, giờ ngươi đã là một người chết rồi.” Tiêu Sắt dựa vào cột cửa, lười biếng nói.

Hòa thượng râu dài vẫn luôn đứng ngoài cuộc hiện giờ lại bước lên trước một bước.

“bày trận!” Linh Quân kêu lên một tiếng, Bá Dong và bốn người cao to chưa hề xuất thủ kia cũng rút binh khí của mình ra, vây quanh Cẩn Tiên công công chuẩn bị bày trận.

“Không cần, chúng ta đi.” Cẩn Tiên công công tra kiếm vào vỏ, gần như không nhìn Vô Tâm tới một cái, trực tiếp đi vào trong kiệu. Bốn người cao to lập tức thu hồi binh khí, đồng loạt nâng kiệu lên.

Mặc dù Linh Quân và Bá Dong không hiểu vì sao nhưng sau khi nhìn nhau cũng lập tức thu kiếm trong tay lại.

"Khởi kiệu!" Linh Quân la lớn.

Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người ở đây, bọn họ nâng cỗ kiệu, trực tiếp đi ra cửa Đại Phạm Âm tự.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại bỏ đi?” Lôi Vô Kiệt không hiểu, nhìn về phía Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt lười biếng lắc đầu một cái: “Làm sao ta biết được. Chắc là ăn một quyền của ngươi, cảm thấy không phải đối thủ cho nên vàng bỏ trốn.”

Lôi Vô Kiệt sửng sốt một chút, sờ lên vết thương còn đang đau nhói: “Ta cũng hy vọng lời ngươi vừa nói là thật...”

Khi cỗ kiệu có đỉnh kia đi qua bên cạnh Vô Tâm, Vô Tâm nghe thấy Cẩn Tiên công công nhỏ giọng nói: “Tiểu Vô Tâm, người của Thiên Long tự đang đuổi tới đây, muốn trốn thì mau trốn đi.”

Vô Tâm nghe vậy thần sắc không thay đổi, chỉ mỉm cười nói: “Không trốn nổi.”

“Ừ, mạng của ngươi có thể trốn thoát, nhưng mạng của ngươi trốn cũng không thoát.” Cẩn Tiên công công nói xong câu trước sau không ăn nhập này, không nói gì nữa, cỗ kiệu có nóc kia cứ thế bước ra cửa của Đại Phạm Âm tự.

“Sư phụ, sao lại đột nhiên bỏ qua? Rõ ràng hòa thượng kia không phải đối thủ của ngài.” Sau khi ra khỏi Đại Phạm Âm tự, rốt cuộc Bá Dong không nhịn nổi hỏi.

“Hòa thượng kia đã luyện thành ba mươi hai môn mật thuật của La Sát Nội Đường, không dễ đối phó như vậy đâu. Nhưng... Linh Quân, lấy bút tới đây cho ta, ta muốn gửi thư cho đại tổng quản!” Cẩn Tiên công công đột nhiên nhấn mạnh.

Linh Quân chưa từng nghe sư phụ nói với giọng lo âu như vậy, vội vàng lấy giấy bút từ sau kiệu ra, cung kính dâng lên.

Thế nhưng Cẩn Tiên công công nhận lấy, viết được vài chữ lẻ tẻ trên giấy rồi buông bút, sau khi trầm tư một lát lại xé tan tờ giấy kia thành từng mảnh, miệng lẩm bẩm: “Không được, không thể đưa thư, nếu đưa thư bị những người khác thấy...”

Bá Dong và Linh Quân nhìn nhau, Cẩn Tiên công công luôn nổi danh về ưu nhã lạnh nhạt, thay mặt Hồng Lư Tự bao năm như vậy, cho dù gặp đại điển tế thiên cũng chưa bao giờ rối loạn như vậy. Trong ngôi chùa vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không nhận ra, khiến cho Cẩn Tiên công công chấn động lớn đến vậy.

“Không được! Linh Quân, ngươi lập tức tới dịch trạm gần đây nhất chọn một con ngựa tốt cho ta, ta phải nhanh chóng trở về đế đô, tự mình gặp đại tổng quản!” Cẩn Tiên công công ném giấy bút đi, nói.

Cao thủ trong năm hạng đầu của đại nội, tổng quản chưởng hương trong ngũ đại tổng quản với địa vị gần với đại tổng quản, không ngờ lại muốn tự mình đi ngựa cả ngàn dặm về đế đô, chỉ vì báo một tin tức? Tin tức gì mà quan trọng đến vậy?

“Xin nhận lệnh!” Linh Quân không dám nghĩ nữa, tung người một cái lập tức lên đường.

Cẩn Tiên công công thở dài, rốt cuộc tâm trạng cũng dần dần bình ổn lại. “Lương phong suất dĩ lệ, du tử hàn vô y.” Hắn thì thào đọc lại câu thơ này.

Sau khi đám người Cẩn Tiên công công rút lui khỏi Đại Phạm Âm tự, Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đứng dậy đi tới bên cạnh Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt hỏi: “Vô Tâm, rốt cuộc ngươi tới Đại Phạm Âm tự là muốn tìm ai?”

“E rằng là hòa thượng say xỉn vừa rồi?” Tiêu Sắt đoán.

Hòa thượng say xỉn râu dài vừa rồi chậm rãi bước tới, tay xách thanh giới đao, khí thế hung hãn. Ánh mắt Tiêu Sắt lạnh lẽo: “Cẩn thận. Võ công của hòa thượng này không kém hơn Cẩn Tiên bao nhiêu.”

Vô Tâm lắc đầu một cái, đẩy Lôi Vô Kiệt đang ngăn cản trước mặt sang một bên, đi về phía hòa thượng kia, hai người tới cách nhau ba bước mới dừng lại.

“Ngươi trưởng thành rồi.” Hòa thượng râu dài lên tiếng than thở.

“Phí lời, đã mười hai năm trôi qua.” Vô Tâm có vẻ rất quen thuộc với hòa thượng râu dài này, cười mắng: “Chẳng lẽ vẫn là đứa bé năm tuổi khi đó?”

Hòa thượng râu dài cũng cười nói: “Ngươi còn nhớ được bao nhiêu chuyện của hồi năm tuổi?”

“Nhớ rất nhiều, nhớ lúc đó hay cưỡi trên vai ngươi, kéo râu của ngươi. Còn nhớ khi đó ngươi còn chưa xuất gia, thủ đoạn Toái Không Đao chơi tới xuất thần nhập hóa, ta đòi học của ngươi. Còn nhớ gì nữa nhỉ?” Ánh mắt Vô Tâm đột nhiên lạnh băng: “Nhớ ngươi phản bội cha ta hả?”

Trong lòng Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đều cả kinh, trong khoảnh khắc đó Vô Tâm bộc lộ sát khí chưa từng có, nhưng chỉ thoảng qua rồi biến mất.

“Ta vẫn luôn suy nghĩ, liệu khi trưởng thành ngươi có tới giết ta hay không. Ta hỏi Vong Ưu đại sư, hắn nói mọi việc trên thế gian đều có nhân quả, nói một tràng giáo lý nhà Phật. Nhưng ta là hòa thượng giả, không hiểu được những đạo lý đó. Sau đó ta lại nghĩ, nếu ngươi tới giết ta, ta làm gì được đây. Có lẽ là đưa thanh đao cho ngươi.” Hòa thượng râu dài vung thanh giới đao trên tay lên, thanh giới đao vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, rơi xuống trước mặt Vô Tâm, phân nửa thân đao cắm vào mặt đất.

Bàn tay Vô Tâm chạm nhẹ vào cán đao nhưng lại không nhổ lên: “Lão hòa thượng nói với ta phải có lòng từ bi, bây giờ ta là tăng nhân, đâu thể khai sát giới loạn được. Yên tâm, ta không giết ngươi.”

Hòa thượng râu dài lắc đầu một cái: “Ta lại hy vọng ngươi tới để giết ta, ngươi không giết ta, chứng tỏ có chuyện càng phiền phức đang cần ta.”

“Không phiền phức, chẳng qua muốn ngươi giúp ta làm một tràng pháp sự.”

“Làm tràng pháp sự? Ta chỉ là một hòa thượng giả, bao năm như vậy còn chẳng đọc được quyển kinh nào.”

“Không phải mời mình ngươi làm, ta muốn toàn bộ Đại Phạm Âm tự giúp ta làm tràng pháp sự này.”

Đại Phạm Âm tự là quốc tự của nước Vu Điền, do hôm nay có đại địch xâm phạm cho nên đại đa số hòa thượng nấp trong Tụng Kinh đường ở hậu viện. Nếu điều động tất cả hòa thượng chí ít cũng phải hơn ba trăm người, e rằng chỉ có quốc chủ nước Vu Điền mới có tư cách làm một pháp sự phô trương như vậy.

Nhưng hòa thượng râu dài chỉ hơi ngây ra một chút rồi quay đầu sang nhìn phương trượng Pháp Lan Tôn Giả, gọi một tiếng: “Sư huynh!”

Pháp Lan Tôn Giả kia chợt giật mình một cái, mở mắt với vẻ mê mang, nhìn hòa thượng râu dài, khóe miệng còn vết nước miếng chưa khô. Hóa ra vừa rồi kiếm khí tung hoành trong chùa, đánh một trận thật lớn, nhưng Pháp Lan Tôn Giả này giả bộ lắc đầu lia lịa, thực chất thì lén lút ngủ gật từ lâu.

“Cao nhân!” Lôi Vô Kiệt không khỏi giơ ngón tay cái. hết sức tán thưởng đối với vị tôn giả chỉ biết lắc đầu kia. Người này giống hệt như cao tăng trong những truyền thuyết giang hồ mà hắn nghe được. Chẳng qua trong truyền thuyết cao tăng đối mặt với nguy cơ hay kiếp nạn lớn vẫn có thể thiền định, còn tôn giả nảy, dứt khoát coi thiền định thành ngủ gật...

“Sư huynh, sư đệ có chuyện muốn nhờ.” Hòa thượng râu dài cao giọng nói.

Pháp Lan Tôn Giả giơ tay lau nước miếng trên khóe miệng, gật nhẹ đầu.

“Ta cần làm một tràng pháp sự, có lẽ cần khoảng ba trăm hòa thượng của ngươi.” Hòa thượng râu dài chẳng hề khách khí.

Nhưng thần sắc Pháp Lan Tôn Giả vẫn không hề thay đổi, nghe vậy chỉ mỉm cười, lại gật đầu một cái.

“Ngươi là người bạn duy nhất còn sót lại trên đời của lão hòa thượng, để ngươi tới chủ trì tràng pháp sự này cũng coi như báo đáp bao năm lải nhải của ông ấy.” Vô Tâm cười một tiếng, quay người lại: “Ngày mai ta chờ ngươi ở nơi đó.”

“Vậy sau ngày mai thì sao?” Hòa thượng râu dài hỏi.

“Sau ngày mai, đợi mai ta sống được rồi hãng nói.” Vô Tâm không hề quay đầu, tung người một cái đã hạ xuống trên tường của chùa: “Ngày mai làm xong chuyện pháp sự thì ngươi đi đi, mười hai năm trước bọn họ ép ngươi cuốn vào trong chuyện này, mười hai năm sau, ngươi không thể giẫm lên vết xe đổ nữa.”

“Ta nói này, Lôi Vô Kiệt... ngươi có phát hiện không, lần nào hòa thượng Vô Tâm kia đi cũng không định dẫn chúng ta theo?” Tiêu Sắt lặng lẽ nói.

“Ta cũng phát hiện...” Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái.

“Vậy rốt cuộc vì sao hai con tin chúng ta... lại phải mặt dày mày dạn đi theo?” Tiêu Sắt nghiêng đầu hỏi Lôi Vô Kiệt.

“Cũng đúng, hay là trực tiếp đi tìm Đường sư huynh đi.” Cuối cùng Lôi Vô Kiệt không cố đi theo nữa.

Ngay khi hai người coi như đạt được một lần nhất trí hiếm thấy, trên bức tường ngôi chùa kia lại có một cái đầu tuấn tú ló lên, cái đầu nháy mắt một cái với Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt: “Sao hai vị nhân huynh còn không đi theo? Giờ chúng ta phải tới một nơi rất xa, phải thuê mấy con ngựa. Ta đâu có mang tiền.”

“Tên hòa thượng tà môn này!” Tiêu Sắt chỉ có thể tức tối mắng một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment