Dịch: Lãng Nhân Môn
Dịch thơ: Hầm Lạc***
Nơi rất xa mà Vô Tâm nói chẳng qua chỉ là một ngọn núi nhỏ ngoài thành cách đó không xa, trên núi có một ngôi miếu cũ nát, chữ trên đó đã mờ nhạt không còn rõ nét, tượng Phật Đà trong miếu cũng rơi mất cánh tay, dường như đã rất lâu rồi không có ai tới ngôi miếu này. Vô Tâm ngồi một mình trên nóc miếu, áo bào trắng phất phơ, lặng lẽ ngây người nhìn nước Vu Điền phía xa.
“Đang nhìn gì thế?” Lôi Vô Kiệt nhảy lên hỏi.
“Ngươi xem nước Vu Điền kìa.” Vô Tâm chỉ tòa thành cách đó không xa.
“Sao nào?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
“Có nghèo không?” Vô Tâm hỏi.
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Đúng vậy, thành Tam Cố mà bọn họ tới mấy hôm trước sầm uất như vậy, càng không nói tới tòa thành tự do Tất La ở nơi biên giới, nhưng tới nước Vu Điền, hắn chỉ thấy một số dân bản địa nghèo đói cùng tăng lữ khổ hạnh.
“Lão hòa thượng lại nói hắn rất muốn về nơi đây.” Vô Tâm nhỏ giọng nói.
Nhất thời, Lôi Vô Kiệt không hiểu ý tứ trong lời nói của Vô Tâm, chỉ nhỏ giọng đáp: “Ừ.”
“Lão hòa thượng sinh ra ở nước Vu Điền này, khi sáu tuổi ông ấy đã tinh thông giáo lý nhà Phật, khi luận pháp với chủ trì Đại Phạm Âm Tự là Hư Vọng Pháp Sư đã từng đưa ra nghi hoặc: Quốc gia mà ta ở nghèo khó như vậy, gương mặt mọi người đều không có nụ cười, cái gọi là cầu đạo vì sao lại đau khổ như vậy? Chẳng lẽ con người vì trải qua khổ nạn mới tới thế giới này ư?”
“Vậy Hư Vọng Pháp Sư trả lời ra sao?”
“Hư Vọng Pháp Sư nói, hoa nở thì sáng lạn, hoa tàn cũng thường thấy, trăm thế đời người, thế sự xoay vần, đâu thể nào cả đời không buồn rầu lo âu, vạn sự đều vui vẻ. Đời người vô thường, có đau khổ mới có vui vẻ, hai bên là cộng sinh.”
“Nghe không hiểu.” Lôi Vô Kiệt thản nhiên đáp.
“Lão hòa thượng cũng nghe không hiểu, cho nên khi sáu tuổi hắn rời khỏi Vu Điền, cầu đạo khắp tứ xứ, mãi tới khi bốn mươi tuổi giảng đạo thi pháp tại Hàn Sơn tự. Nhưng nghi hoặc trong lòng hắn chưa bao giờ được giải đáp, nếu giết một người có thể cứu ngàn vạn người, thế nhưng người này vốn vô tội, ngươi có giết hay không?”
“Cái này...” Lôi Vô Kiệt do dự một hồi vẫn không biết nên trả lời sao.
“Cần thì ta giết.” Tiêu Sắt ngồi trên bậc thang phía dưới nói thâm sâu.
“Khi ta còn bé có một lần ta nằm mơ, cảm thấy có một người đứng trước mặt ta, trong lúc hoảng hốt mở mắt ta phát hiện là lão hòa thượng đang cầm đao đứng đó. Hắn muốn giết ta nhưng không hạ thủ được, cuối cùng bèn bỏ đi. Sau đó hắn mở La Sát Đường ra, muốn ta từ Ma nhập Phật, nhưng trong lòng hắn vẫn không biết như vậy là đúng hay sai, cho nên cuối cùng chỉ một suy nghĩ sai lầm mà nhập vào Ma đạo.” Vô Tâm than thở.
“Ta nghĩ, ta biết đại khái ngươi là ai rồi.” Tiêu Sắt đột nhiên nói.
“Tiêu huynh đệ hiểu nhiều biết rộng, ta cũng cảm thấy rất hứng thú với Tiêu huynh, nhưng không đoán ra lai lịch của ngươi.” Vô Tâm mỉm cười.
“Ngươi họ Diệp.” Tiêu Sắt nói chắc nịch.
“Đúng vậy, ngươi đoán không sai, trước khi gia nhập môn hạ Hàn Sơn tự, đúng là ta họ Diệp. Ta tên là Diệp An Thế, là con trai của Diệp Đỉnh Chi.”
“Diệp Đỉnh Chi? Tông chủ Ma giáo!” Lôi Vô Kiệt cả kinh.
“Người có thể khiến cho Thiên Ngoại Thiên, Tuyết Nguyệt thành, Thiên Hạ Phật tông, thậm chí triều đình coi trọng như vậy, ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể liên quan tới Diệp Đỉnh Chi.”
“Thiên Ngoại Thiên là cái gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Mọi người đều biết mười hai năm trước Ma giáo đông chinh, sinh linh một vùng đồ than, nhưng ngươi thật sự hiểu Ma giáo không nhiều. Ma giáo thực chất là gọi chung của ba mươi mấy giáo phái ngoại vực lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó nhánh quan trọng nhất chính là Thiên Ngoại Thiên. Tông chủ Ma giáo đời trước Diệp Đỉnh Chi chính là thủ tọa của Thiên Ngoại Thiên. Sau khi Ma giáo đông chinh thất bại đã lập ước định với võ lâm Trung Nguyên, trong mười hai năm không đạp nửa bước chân vào lãnh thổ Đại Huyền. Nghe nói trong ước định này còn bao hàm một người mấu chốt, người mấu chốt này được một người thần bí nhận nuôi, thời hạn cũng là mười hai năm. Chắc hẳn là ngươi?” Tiêu Sắt nói.
“Là ta, năm đó ta năm tuổi, theo cha cùng đông chinh. Sau đó được Vong Ưu nhận nuôi, hôm nay thời hạn mười hai năm đã đến, đúng ra ta nên trở lại Thiên Ngoại Thiên. Nhưng sau khi thả ta đi, ai biết Ma giáo có kéo nhau trở lại lần nữa không, cho nên có người muốn phế bỏ võ công của ta, có người muốn giam giữ ta, cũng có người muốn giết ta.” Vô Tâm nói.
“Còn ngươi thì sao, ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn trở lại Hàn Sơn tự, tiếp tục nghe lão hòa thượng kia tụng kinh.” Vô Tâm cười một tiếng.
Tiêu Sắt sửng sốt một hồi, đứng lên, khoanh tay trong ống tay áo, đi về phía trước vài bước, nhìn nước Vu Điền phía xa, nhỏ giọng nói: "Sinh ra đâu sống đủ trăm tuổi, mà nỗi âu sầu tới ngàn năm.” (“Sinh niên bất mãn bách, thường hoài thiên tuế ưu.” - Bài thơ khuyết danh có gốc từ "Tây môn hành" thuộc Hán nhạc phủ.)
“Đến thời hạn mười hai năm, tất cả mọi người đều sẽ hành động, lão hòa thượng không ngăn cản được những người này cho nên lo âu tới mức phát điên rồi.” Vô Tâm nói.
“Người ban nãy là Toái Không Đao - Vương Nhân Tôn đúng không?” Tiêu Sắt hỏi.
“Đúng vậy, Toái Không Đao - Vương Nhân Tôn là bạn chí thân của phụ thân ta khi còn sống, hắn là đệ tử Thiên Sơn phái, khuyên cha đừng đông chinh nhưng không thành công. Cuối cùng hắn vốn định bỏ đi nhưng lại bị sư môn bức ép tham gia một trận chiến tiêu diệt Ma giáo. Sau trận chiến đó hắn lấy lý do đã báo đáp tình nghĩa của sư môn, ra khỏi Thiên Sơn phái, bái Hư Vọng Đại Sư của Đại Phạm Âm tự làm thầy. Nếu lúc đó hắn không rút khỏi sư môn, giờ hắn đã là chưởng môn Thiên Sơn phái.” Vô Tâm nói.
“Cũng là người trọng tình trọng nghĩa.” Lôi Vô Kiệt gật đầu khen.
“Ngày mai ngươi sẽ chết.” Tiêu Sắt đột nhiên thốt lên một câu như vậy. “Bây giờ ngươi nên tìm một con ngựa tốt, thúc ngựa không dừng vó chạy về phía tây.”
“Nếu ta muốn chạy, trong Mỹ Nhân trang ta đã chạy được rồi.” Vô Tâm cười một tiếng: “Ta nói ta còn có việc chưa làm xong, đó là vì trước kia lão hòa thượng luôn nói mình muốn về nơi đây, giờ hắn đã không còn thi thể nhưng ta muốn dẫn hồn phách của hắn trở lại.”
“Ngày mai là đại pháp sự ba trăm tăng nhân, ắt sẽ kinh động toàn bộ nước Vu Điền, Cửu Long tự cách đây không xa. Đến lúc đó có bao nhiêu cao thủ chạy tới như vậy, ngươi có lòng tin không?”
“Chuyện của ngày mai, để mai hãng nói.” Vô Tâm đứng dậy, tăng bào màu trắng phất phơ giữa không trung.
“Nhưng có một điều ta vẫn không nghĩ ra.”
“Ồ? Ngươi biết Thiên Ngoại Thiên, biết Vương Nhân Tôn, thậm chí còn biết Cẩn Tiên công công từng là Phong Vũ Kiếm - Trầm Tĩnh Chu danh chấn giang hồ, ta còn tưởng ngươi nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.”
“Điều duy nhất ta không hiểu là, sao ngươi lại muốn dẫn theo hai người chúng ta? Chúng ta vốn là người không liên quan gì tới chuyện này cơ mà.” Tiêu Sắt nói.
“Đúng vậy! Nếu hắn thật sự cần người giúp đỡ, đáng lẽ ra nên tìm hai cao thủ của Thiên Ngoại Thiên kia à?” Lôi Vô Kiệt cũng hỏi.
“Không phải đã nói rồi sao, ta thiếu tiền. Các ngươi một người mặc áo lông cừu ngàn vàng, một người mặc áo phượng hoàng lửa, xem ra rất có tiền.” Vô Tâm đáp rất chân thành.
“Cái tên hòa thượng nhà ngươi, dưới cuống lưỡi cứ như có một ngàn câu nói dối, lúc nào cũng có thể chuẩn bị bung ra.” Tiêu Sắt không biết phải làm sao.
“Riêng điều này, hai người các ngươi lại rất giống nhau.” Lôi Vô Kiệt lầm bầm.
Vô Tâm đi về phía trước vài bước, đi thẳng tới bên mái hiên mới ngừng lại, đột nhiên rũ ống tay áo một cái, tắm ánh trăng lạnh lẽo, ngửa mặt lên trời cười lớn, ống tay áo bay phất phơ, lại đón gió bay lượn.
“Ta muốn cưỡi gió, hướng bắc bay
Hiên Viên tuyết lớn, bão đoạ đày
Ta muốn mượn thuyền mà đông tiến
Còn ai đón gió, đứng mê say
Ta muốn tung hoành vạn dặm mây
Rồng ngâm khiêu khích, ta chẳng rầy
Côn Luân tắm ánh dương phơi phới
Tận cùng ngắm biển, núi với cây
Chim kia theo gió về tổ ấm
Dặm xa hun hút, hướng nào bay?”
Vô Tâm thu ống tay áo cúi đầu nhìn xuống dưới, lúc này Tiêu Sắt cũng ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc đó hai người đều như thấy được chính mình trong mắt nhau!
“Ta sẽ không chết, ta còn muốn tới rất nhiều nơi.” Vô Tâm nói rất nghiêm túc.