Chương 116: Kiếm khí có sát phạt
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc xoay người, đúng như hắn nói, một kiếm vừa rồi hắn thật sự đã thắng Tô Xương Ly nhưng tuyệt đối không tổn thương tới tính mạng của Tô Xương Ly: “Làm sao lại...”
Hắn bước vào giang hồ cũng đã lâu, tỷ thí lớn lớn nhỏ nhỏ cũng hơn mười lần, nhiều lần đứng giữa lằn ranh sinh tử, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đoạt mạng một người. Thân thể Lôi Vô Kiệt đờ ra, trong lúc nhất thời bỗng không biết nên nói gì.
Lúc này một bóng trắng đột nhiên nhảy lên, cánh tay Mộ Anh phủ đầy khí lạnh, đánh thẳng về phía Lôi Vô Kiệt. Trong lúc Lôi Vô Kiệt còn đang ngẩn người, Mộ Anh đã lướt tới đánh đến trước ngực hắn.
“Lôi Vô Kiệt!” Một giọng quát đầy tức giận vang lên, người nọ còn tới nhanh hơn giọng nói, kiếm kia lại nhanh hơn người một chớp mắt. Ba thanh trường kiếm chợt bay tới sau lưng Mộ Anh.
Tuyết Nguyệt thành, Lạc Minh Hiên!
Mộ Anh chợt xoay người, trường bào bay phấp phới cuốn lấy ba thanh kiếm kia, trên tay bừng lên hàn khí. Lạc Minh Hiên không nhịn được rùng mình một cái, lại quát lên: “Lôi Vô Kiệt! Ngươi còn ngẩn ra làm gì, mau xuất kiếm!”
Cuối cùng Lôi Vô Kiệt cũng khôi phục tinh thần, Tâm kiếm trong tay ngâm lên, lập tức giơ kiếm xuất chiêu đám tới.
Mộ Anh cảm nhận được khí thế của chiêu kiếm đang tới, gần ngang tới thanh thế chiêu kiếm trong quán rượu bữa trước, có đánh tới cũng không kịp đành phải lui lại. Thế nhưng chiêu kiếm này cực kỳ nhanh chóng, chớp mắt đã đâm rách trường bào của hắn. Cánh tay phải của hắn bị chém thành một vết máu dài, máu tươi phun ra. Ngón tay hắn vạch nhẹ qua cánh tay, chỉ trong chớp mắt đã khiến vết thương đông cứng. Mộ Anh thấy Lôi Vô Kiệt kiếm thuật đã tiến bộ không ít cùng với đám người đang chạy tới, Tuyết Nguyệt thành Lạc Minh Hiên, Tư Không Thiên Lạc, Tiêu Sắt, tứ đại hộ kiếm sư của Kiếm Trủng; hơn nữa còn có Lý Tổ Vương mặc dù chỉ để lộ chút thủ đoạn lúc đầu nhưng rõ ràng thực lực cao hơn bản thân; hắn nhìn sang Mộ Lương Nguyệt một cái.
Mộ Lương Nguyệt hiểu ý, giơ ống tay áo lên, vố số bươm bướm rực rỡ bay tứ tán.
“Đó là Hỏa Huỳnh điệp, đừng chạm vào nó! Nếu gặp da nó sẽ tự bốc cháy!” Hoa Cẩm nhắc nhở.
Mọi người vội vàng giơ kiếm lên chém đám Hỏa Huỳnh điệp kia xuống. Mộ Anh và Mộ Lương Nguyệt nhìn nhau, tung người nhảy lui lại. Hai người Tô Hồng Tức và Tô Tử Y không chạy trốn theo bọn họ. Tô Hồng Tức khom người ôm Tô Xương Ly thân hình khôi ngô lên, Tô Tử Y thu lại nụ cười yêu mị quyến rũ lúc trước, áo tím phấp phới, sát khí bừng bừng. Ánh mắt hai nàng lạnh băng nhìn Lôi Vô Kiệt: “Khoản nợ này, Tô gia sẽ nhớ kỹ.”
Lôi Vô Kiệt gương mặt không biểu cảm, cầm kiếm trong tay không trả lời.
Tô Hồng Tức và Tô Tử Y xoay người, bước từng bước về phía sau, dường như không sợ đám người truy đuổi.
“Lôi Vô Kiệt, ngươi sao rồi?” Tư Không Thiên Lạc tới gần hỏi.
Tiêu Sắt khoanh tay trong áo, vỗ vai Lôi Vô Kiệt nói: “Đây là lần đầu tiên thân kiếm của ngươi dính máu, nhưng có vậy mới coi là thật sự bước chân vào giang hồ.” Sau khi nói xong huýt sáo một tiếng, chỉ thấy hai con ngựa Dạ Bắc từ xa chạy tới. Tiêu Sắt mỉm cười xoa đầu ngựa: “Không ngờ các ngươi vẫn ở đây, vậy tiếp tục lên đường thôi.”
Lôi Vô Kiệt dẫn đầu nhảy lên một con ngựa, vỗ mông ngựa chạy như điên về phía trước.
Lạc Minh Hiên không nhịn được mắng: “Lôi Vô Kiệt, một mình ngươi đi trước, chẳng lẽ để ba chúng ta ngồi chung một con ngựa?” Nói xong cũng xoay người nhảy lên ngựa đuổi theo Lôi Vô Kiệt: “Ngươi đứng lại cho ta.”
Tiêu Sắt vẫn đứng yên tại chỗ thở dài, nhìn sang Lý Tổ Vương: “Kiếm vừa rồi của Tô Xương Ly là do tiền bối động tay động chân phải không.”
Lý Tổ Vương hơi cau mày nhìn Tiêu Sắt: “Đúng vậy, vừa rồi ta dùng Phong Nhã tứ kiếm bất ngờ tấn công sát thủ Ám Hà kia, mặc dù không dùng kiếm khí mạnh mấy nhưng lại khiến hắn gặp ảo giác. Chân khí của hắn bị một đòn của ta làm cho hỗn loạn rồi nhưng hắn không cảm thấy được, cho nên khi giao đấu với Tiểu Kiệt hắn sẽ lầm tưởng mình né được chiêu kiếm đó. Cuối cùng khiến cho né thiếu một tấc, bị cắt đứt tâm mạch.”
“Vì sao lại làm vậy?” Tiêu Sắt nói.
“Thiên phú của Tiểu Kiệt rất cao, nhưng nó quá mềm lòng. Ta có thể cảm nhận được kiếm của nó là kiếm của quân tử, nhưng kiếm của quân tử cũng cần khí thế sát phạt. Kiếm của nó cầu thắng chứ không cầu sinh. Giang hồ hiểm ác, kiếm như vậy không sống được lâu.” Lý Tổ Vương thở dài nói.
“Ta không giết người, người sẽ giết ta. Bất luận có phải giang hồ hay không, vĩnh viễn luôn như vậy.” Tiêu Sắt đi tới nói: “Ta hiểu nỗi lo của tiền bối, cứ giao Lôi Vô Kiệt cho ta.”
Lý Tổ Vương lắc đầu: “Nếu không phải vì ngươi, ta đã chẳng cưỡng ép Tiểu Kiệt làm chuyện như vậy.”
Tiêu Sắt đột nhiên dừng bước: “Ý của tiền bối là?”
Lý Tổ Vương hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tiêu Sắt không hề đo dự đáp: “Tiêu Sắt.”
“Tiêu Sắt?” Lý Tổ Vương trầm ngâm nói.
“Tiêu Sắt! Bất kể trước kia tên là gì, sau này chỉ có cái tên này.” Tiêu Sắt đáp rất kiên định, nói xong đi thẳng, không hề quay đầu lại.
Nhưng một giọng nói thanh thúy gọi hắn lại: “Tiêu Sắt, ngươi chờ đã!”
Lúc này Tiêu Sắt mới xoay người, thấy một y nữ ngây thơ đang dùng đôi mắt to tròn nhìn mình, cô bé thấy mình xoay người bèn chạy tới, đưa một bình thuốc nhỏ cho hắn.
Tiêu Sắt quan sát bình thuốc, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Ta biết ngươi có tiền, cầm Bồng Lai đan đắt giá theo người ăn như kẹo, nhưng cái này khác, đây là Tam Nhật hoàn. Người sắp chết đi nữa nuốt Tam Nhật hoàn vào cũng có thể kéo dài tính mạng ba ngày. Sau này ngươi có gặp chuyện gì thì cứ nuốt nó vào, trong ba ngày tới tìm ta, ta cứu ngươi!” Hoa Cẩm cao giọng nói.
Tiêu Sắt mỉm cười ôn nhu hiếm thấy, hắn xoa đầu Hoa Cẩm: “Được.”
Tư Không Thiên Lạc vội vàng đi tới lôi Tiêu Sắt đi: “Mau đuổi theo hai người bọn họ, nếu không chúng ta phải đi bộ tới Lôi gia bảo đấy!”
Tiêu Sắt gật đầu một cái, nhìn về phía mọi người ở Kiếm Tâm trủng: “Ơn cứu mạng, Tiêu Sắt xin cám ơn tại đây, có duyên sẽ lại tới cầu kiến.”
Lý Tổ Vương nhìn Tiêu Sắt, chậm rãi nói: “Lão hủ có một tâm nguyện.”
Tiêu Sắt kinh ngạc, lại thấy Lý Tổ Vương đột nhiên khom người quỳ xuống. Tứ đại hộ kiếm sư Hà Khứ Hà Tòng, Vô Pháp Vô Thiên kinh hãi: “Lão gia tử!”
Tiêu Sắt im lặng không nói gì, cúi đầu nhìn Lý Tổ Vương, sắc mặt nghiêm nghị.
Lý Tổ Vương trầm giọng nói: “Tám năm trước con gái ta đã mất. Hôm nay, ta hy vọng cháu ngoại ta có thể bình an về tới đây.”
Tiêu Sắt xoay người, im lặng vài giây rồi gật đầu một cái: “Hiểu rồi.” Nói xong lại quay đầu đi tiếp, không quay đầu lại nữa.
Hà Khứ Hà Tòng vội vàng tới đỡ Lý Tổ Vương đậy, Hà Khứ kinh ngạc: “Lão gia tử, Tiêu Sắt kia là người phương nào, sao phải quỳ với hắn?”
Lý Tổ Vương lắc đầu, không trả lời Hà Khứ mà tiếp tục lầm bầm: “Hắn nói hắn tên Tiêu Sắt, không còn là người trước kia nữa. Nhưng có một điều không đổi, hắn họ Tiêu. Chỉ cần hắn vẫn họ Tiêu, như vậy những chuyện trên người hắn mãi mãi không có ngày kết thúc.”