Chương 117: Ám Hà mãnh liệt
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Lôi Vô Kiệt thúc ngựa lao như điên về phía trước, mặt không biểu cảm, đầu óc trống rỗng, chỉ không ngừng vỗ mạnh lên ngựa.
“Này, ngươi đánh ngựa như vậy có nghĩ tới cảm xúc của chủ nhân là ta không?” Một giọng nói lười biếng vang lên, chỉ thấy Tiêu Sắt đang dùng tốc độ cực nhanh lao ngang với Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt đẫn đờ quay đầu lại nhìn Tiêu Sắt nhưng không dừng lại.
“Có phải cảm thấy trong ngực có một hơi nặng nề nhưng không biết phát tiết thế nào không? Có phải chỉ muốn hét lớn, chạy như điên, dùng hết sức lực của bản thân không?” Tiêu Sắt vừa chạy vừa nói.
Rốt cuộc Lôi Vô Kiệt không nhịn nổi nữa, hắn quát lớn một tiếng, Sát Phố kiếm trên lưng và Tâm kiếm bên hông cùng rời vỏ. Lôi Vô Kiệt nhảy lên, tay phải cầm Tâm kiếm, tay trái cầm Sát Phố kiếm chém thẳng về phía trước. Chỉ thấy kiếm khí mãnh liệt chớp mắt đã san bằng khu vực mười trượng trước mắt.
Lúc này Lạc Minh Hiên và Tư Không Thiên Lạc cũng vội vàng chạy tới, thấy cảnh này, bị chiêu kiếm của Lôi Vô Kiệt làm cho kinh ngạc không thôi, nhìn nhau một cái rồi cùng dừng bước. Lúc này Lôi Vô Kiệt cũng quay sang, biểu cảm trên mặt khác hẳn bản thân lúc bình thường, vặn vẹo kinh khủng. Hai người bất giác nắm lấy vũ khí, lúc này lệ khí trên người Lôi Vô Kiệt rất nặng, thậm chí khiến bọn họ cảm thấy hắn có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Chỉ có Tiêu Sắt chậm rãi đi tới, vỗ lên vai Lôi Vô Kiệt: “Nào, hét đi! Phát tiết toàn bộ phẫn uất trong lòng đi!”
Lôi Vô Kiệt cắm song kiếm xuống đất, ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên hét dài, trường bào màu đỏ trên người bay phất phơ, chân khí bộc phát, khiến áo xanh trên người Tiêu Sắt bên cạnh cũng phấp phới theo.
Sau khi quát dài một tiếng, thần sắc Lôi Vô Kiệt mới hơi ổn định lại, hắn nhìn Tiêu Sắt, không ngờ giọng nói lại mang vẻ nghẹn ngào: “Ta đã giết người.”
“Hắn là sát thủ Ám Hà, nếu ngươi không giết hắn, như vậy người chết sẽ là ngươi.” Tiêu Sắt chậm rãi đáp.
“Thế nhưng...” Lôi Vô Kiệt cúi đầu nhìn tay mình.
“Thế nhưng vẫn không thể thuyết phục được chính mình phải không. Bởi vì các ngươi không quen không biết, thậm chí không thù không oán với nhau, nhưng phất tay ra một chiêu kiếm lại có người mất đi tính mạng. Người nhà của ngươi, bạn của hắn đều sẽ đau lòng, sau này sẽ hận ngươi cả đời. Nhưng trong thời khắc sinh tử, khi nâng kiếm lên, chúng ta có bao nhiêu lựa chọn kia chứ?” Tiêu Sắt thở dài ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Lôi Vô Kiệt do dự một hồi rồi nói: “Ta nghĩ sai rồi sao?”
“Không, kẻ sai không phải ngươi. Kẻ sai là thế giới này.” Tiêu Sắt nhẹ giọng đáp.
“Tiêu Sắt... ngươi từng giết người chưa?” Lôi Vô Kiệt đột nhiên hỏi.
Tiêu Sắt lại rất bình tĩnh gật đầu: “Từng giết rồi.” Không đợi Lôi Vô Kiệt hỏi tiếp, hắn lại nói tiếp: “Khi ta tám tuổi.”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, ngay cả Lạc Minh Hiên và Tư Không Thiên Lạc đứng cách đó không xa cũng kinh ngạc.
“Ngày đó có tổng cộng năm sát thủ lẻn vào nơi ở của ta, chỉ có tên sát thủ đó tới trước mặt ta. Lúc đó ta đã nhận ra hắn lẻn vào nhà mình, cho nên ta giả bộ mình vẫn đang ngủ, sau đó ngay khi hắn chuẩn bị động thủ ta rút thanh đao dưới gối, chém một đao cắt đứt cổ họng của hắn. Sau đó máu tươi tuôn ra, vẩy lên mặt ta, đau đớn như lửa đốt.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta nôn. Một tháng liền sau đó mỗi ngày ta đều mơ thấy giấc mộng đó, một gương mặt hoảng sợ, cổ họng đứt lìa và máu tươi nóng bỏng. Ta hỏi sư phụ làm sao mới thoát khỏi cơn giấc mộng đó? Sư phụ nói với ta, giấc mộng đó sẽ bầu bạn với ta cả cuộc đời, cho dù có ngày nào đó ta cho rằng mình đã quên, giấc mộng đó cũng sẽ trở lại tìm ta.”
Lôi Vô Kiệt im lặng một hồi lâu, đi tới lấy hai thanh kiếm lên cắm vào vỏ.
“Ông ngoại ngươi nói trong lòng ngươi thiếu sát phạt, nhưng đó là chỗ đáng quý của ngươi. Tuy nhiên trong giang hồ luôn có chuyện người chết ta vong như vậy, chúng ta không thể tránh được. Chỉ có thể nói dựa vào trái tim của mình, nắm chặt kiếm trong lòng ngươi, có vậy ngươi mới bảo vệ được thứ mà ngươi quý trọng.” Tiêu Sắt đứng sau lưng Lôi Vô Kiệt, nhẹ giọng nói.
Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Tiêu Sắt không nói tiếp, đứng sau lưng hắn.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, hai người lẳng lặng đứng đó.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Lôi Vô Kiệt cũng tung người lên ngựa, cao giọng nói: “Tới Lôi gia bảo thôi, dọc đường chậm trễ nhiều quá.”
Vừa dứt lời một bóng người chạy tới tung người nhảy lên. Người nọ mang bảy thanh kiếm dài ngắn bất đồng, khiến con ngựa kia không chịu được hí lên một tiếng.
Lạc Minh Hiên cười nói: “Ta không tới Lôi gia bảo, trước mặt là thành Uyên Chỉ, Lôi sư đệ cứ để ta lại đó, ta muốn mở đường về phủ, tới Tuyết Nguyệt thành.”
Ám Hà.
Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các.
Một người trẻ tuổi mắt phủ vải trắng được một đứa bé đỡ từ trên xe ngựa xuống.
Bên ngoài các là hai người, một người ngồi trên bậc thang hút tẩu thuốc, từ từ nhả khói, một ngựa đứng ngoài cửa các, tay cầm trường đao, ánh mắt sắc bén.
“Gần đây nhiều khách tới viếng thăm quá.” Người trung niên hút thuốc lẩm bẩm.
Người cao lớn cầm trường đao không tiếp lời, chỉ nhìn người trẻ tuổi mù mắt kia, nhẹ nhàng chạm vào chuôi đao.
Có vẻ người trẻ tuổi kia đã chú ý tới động tác này của hắn, xoay người mỉm cười với người cao lớn cầm đao kia.
“Hắn thật sự là người mù ư?” Người trung niên đang hút thuốc buông tẩu xuống, hứng thú nhìn người trẻ tuổi: “Thú vị.”
Người cao lớn cầm đao lui lại một bước, mở cửa Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các, trầm giọng nói: “Xin mời.”
Người trẻ tuổi kia gật đầu, được đứa bé đỡ từng bước một tới, gương mặt luôn mang nụ cười lễ phép. Người trung niên hút thuốc ngẩng đầu, đột nhiên phun một làn khói về phía người trẻ tuổi.
“Mộ Khôi!” Người cao lớn cầm đao cau mày hạ giọng quát.
Người trẻ tuổi kia há miệng, hít làn khói kia vào trong mồm rồilại nhẹ nhàng thổi ra, khen một tiếng: “Thuốc ngon.”
Mộ Khôi hạ giọng cười nói: “Định lực tốt lắm.”
Người trẻ tuổi mỉm cười, tiếp tục đi tới, bước chân vào trong các.
Đứa bé kinh ngạc: “Sao lại tối thế?”
Vừa dứt lời, cửa các sau lưng đã đóng lại. Đứa bé xoay người định đẩy ra nhưng lại phát hiện dường như đã bị người ta khóa lại, có đẩy thế nào cũng không hề suy chuyển. Nó lo lắng kéo tay áo người trẻ tuổi: “Công tử...”
Người trẻ tuổi lại lắc đầu một cái, hạ giọng nói: “Không sao.”
Phía cuối các có một giọng nói vang lên: “Quý khách là ai vậy?”
“Nhị vương tử phía bắc, Bạch Vương Tiêu Sùng.” Người trẻ tuổi trầm giọng đáp.
Người trong các khẽ mỉm cười, vung nhẹ tay áo, chỉ thấy nến trong các lập tức cháy lên. Đứa bé ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sau từng lớp màn che trùng trùng điệp điệp có một bóng người đang ngồi.
Ám Hà, đại gia trường.
Bóng người kia đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi màn che, bước thêm bước nữa đã lướt tới trước mặt Tiêu Sùng.
“Bạch Vương Tiêu Sùng, ta chờ ngày được gặp ngươi đã lâu rồi.”