Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 46



A Yên thong thả ung dung thưởng thức canh sữa bò, cười nhìn mấy nha hoàn nhoài người ra cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi đầu mùa.



Thanh Phong bỗng nói: “Ồ, ai vậy kìa, bất chấp trời tuyết mà đi về phía chúng ta.”



Yên Tỏa ánh mắt rất tinh, trí nhớ cũng tốt. “Đó không phải là Nhị tiểu thư sao, phía sau nàng chính là Hổ Phách.”



Chu di nương dạo gần đây muốn lôi kéo Yến Tỏa, nên để Hổ Phách nhận Yến Tỏa làm muội tử. Hai người tương đối hợp tính, cũng cực kỳ thân thiết.



A Yên đặt chén canh xuống, đi đến cửa sổ nhìn, thấy đúng là Nhị tỷ liền căn dặn: “Nếu Nhị tỷ đã đến, các ngươi cũng không được phép lười biếng nữa, mau đi lấy nước trà đến đây, thả thêm ngân than vào lò sưởi đi.”



Cố Vân đi đến trước mái hiên tây sương phòng, dậm bước rũ phần tuyết dính trên giày xuống đất, cởi áo choàng giao cho Hổ Phách bên cạnh, lúc này mới vào nhà.



A Yên mỉm cười chào đón, còn giúp Cố Vân phủi rớt mấy bông tuyết dính trên mái tóc. Nàng nắm tay Cố Vân mới biết tay nhị tỷ lạnh như băng, không khỏi nhíu mày. “Bên ngoài đang có tuyết rơi, ngày mai lại phải xuất giá, tỷ tỷ sao không nghỉ ngơi trong phòng trò chuyện với Chu di nương, chạy đến đây làm gì, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh thì biết làm sao.”



Thanh Phong đưa lên hai cái lò sưởi tay bằng đồng, giao cho A Yên và Cố Vân mỗi ngày một cái.



Tỷ muội hai người ngồi xếp bằng trên giường, mỗi người ôm một cái lò sưởi tay, lại nâng tách trà thơm, từ từ tâm sự.



Mới bắt đầu cũng chỉ nói mấy chuyện vụn vặt trong nhà, ngày mai cần phải chú ý những gì… A Yên nói:




“Sau khi tỷ tỷ gả qua đó, sẽ trở thành cháu dâu đích tôn của Trần gia, bên trên không có mẹ chồng, chỉ có mấy người thím. Đến lúc đó, đương nhiên trở thành quản gia thiếu phu nhân, chủ trì mọi việc từ tài chính đến bếp núc trong nhà. Nhưng gia tộc bọn họ hiện thời mặc dù không còn hiển hách như xưa, nhưng cũng là gia tộc trăm năm. Hai người thím chúng ta gặp hôm đó, lại không phải là hạng người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Sau này tỷ tỷ làm việc, thứ nhất phải cẩn thận một chút, đừng để người khác xem thường; thứ hai, không được để bản thân phải chịu thiệt thòi quá mức.”



Cố Vân thấy A Yên tha thiết dặn dò, bỗng nhiên lệ rơi thành giọt. A Yên sợ hết hồn, vội vàng đặt chén trà xuống, kéo tay nàng hỏi. “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại khóc?”



Cố Vân nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ cúi đầu cắn môi, run run nói. “Muội muội, ta, ta…”



Thanh Phong hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, thấy tình cảnh này thì chạy lại dâng lên khăn gấm sau đó nháy mắt dẫn đám Lục Khinh và Hổ Phách ra gian ngoài đứng chờ, cũng cẩn thận đóng cửa lại.



Cố Vân thấy bên cạnh không còn người ngoài, càng khóc nhiều hơn.



A Yên đành phải dỗ dành, dùng đủ lời hỏi han: Rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ không muốn gả? Cố Vân lúc này mới kể lại sự tình trong tiếng nấc nghẹn ngào.



A Yên thật sự không biết, Cố Vân ủy khuất không phải vì người khác, mà là vì Chu di nương.



Chuyện là trong bữa tối, câu nói của Lý thị ban nãy đã đâm trúng trái tim của Chu di nương. Sau khi về phòng bà càng nghĩ càng tức. Bà khổ khổ sở sở mới nuôi lớn một Nhị tỷ tỷ. Bây giờ người ta được gả đến thế gia đại tộc làm thiếu phu nhân, còn bà, nửa điểm tốt đẹp cũng chưa được dính vào.



Lại nghĩ, nếu Cố Vân gả xong, từ đó về sau mặc kệ bà, chẳng phải bà nửa đời tốn công vô ích, nửa đời sau lại càng không có chỗ dựa hay sao.



Vì vậy, bà đem chuyện cũ nhắc lại một lần. Vốn là, bà còn có một vị huynh đệ, đang làm chức mã quan giữ ngựa ngoài cổng thành. Trước kia y từng cưới một đời vợ, nhưng chưa sinh được mụn con nào đã qua đời. Về sau, vì dáng người vừa xấu vừa thấp, tính tình cũng không có gì đặc sắc, hơn nữa, ngày ngày làm bạn với phân ngựa, trên người cũng lây dính mùi, cho nên đến nay vẫn chưa thể tái hôn.



Trước kia bà đã từng nhắc chuyện này với Cố Vân, tiếc rằng nàng ta tính tình nhu nhược, đừng bảo là đề xuất lên Cố Tề Tù, ngay cả mở miệng nhờ vả A Yên cũng không dám.



Cái gì mà may mắn, người ta sinh con gái bà cũng sinh con gái, vậy mà một chút điểm tốt cũng không có. Thực tế, hậu trạch chưởng gia là Lý thị, ngày thường áo cơm son phấn lửa than… đồ dùng vật dụng bốn mùa đều do bà ta chọn mua, phân chia. Công việc buôn bán bên ngoài lại do Tam tiểu thư nắm giữ quyền hành. Xét về tài chính lợi nhuận, ngay cả Lý thị cũng không được sờ vào chứ nói chi đến một di nương như bà.



Tính đi tính lại, cái bà được hưởng, cũng chỉ là phần lương mỗi tháng sáu lượng bạc mà thôi.



Càng nghĩ càng nóng nảy, mắt thấy Nhị tiểu thư sắp lập gia đình, bà sao có thể để mình tay trắng, nuôi dưỡng không công vô ích. Vì thế, kéo tay Cố Vân khuyên bảo, một mực ép nàng phải chiếu cố cho vị huynh đệ kia.



Cố Vân khóc lóc một hồi, vừa nấc nghẹn vừa kể lể, cuối cùng đỏ mặt nói.



“Nói thật, nếu bà ấy không nói, chẳng lẽ ta có thể quên chuyện đó hay sao? Ta gả đi, nếu thực sự có thể chưởng gia, phàm là chuyện ta có thể làm, đương nhiên sẽ giúp bà ấy. Nhưng bây giờ, ngày mai ta sẽ xuất giá, bà lại không có lấy một lời yêu thương quyến luyến, chỉ chăm chăm nhắc nhở chuyện huynh đệ của bà. Chẳng lẽ bà nuôi dưỡng ta, chỉ vì những thứ này thôi sao?”



Lại khóc, lại nói tiếp. “Lương tháng của ta được ba lượng, thật ra cũng chưa cần dùng đến. Quần áo bốn mùa, trâm cài phấn son, lửa than các thứ đều được người trong phủ chuẩn bị đầy đủ. Đừng nói là chưa từng thiếu thứ gì, cho dù có thiếu, muội muội chẳng phải chưa từng để ta khó khăn, đã sai người lặng lẽ mang đến cho ta rồi đó sao? Lương tháng của ta, một năm cũng có đến ba mươi sáu lượng, tất cả chẳng phải đều đã trở thành tiền riêng của bà ấy rồi hay sao. Ta biết, nhưng ta cũng chưa từng hỏi bà lần nào. Chỉ nghĩ rằng, bà ấy cũng không dễ dàng, cứ chiều theo thôi. Nhưng bây giờ ta mới biết, ở trong lòng bà ấy, ta chỉ là nguồn lương tháng ba mươi sáu lượng mà thôi, không còn gì khác!”



A Yên nghe xong câu chuyện qua giọng kể nấc nghẹn, thật sự cũng rất bất ngờ, bèn nói:



“Thật ra chuyện về vị huynh đệ của Chu di nương, muội cũng được nghe qua. Hắn không có sở trường gì ngoài trông giữ ngựa. Công việc này tuy vất vả nhưng thu nhập cũng khá, lại có chút tiền riêng, còn phong phú hơn việc quét dọn gác cổng nhiều, coi như cũng là việc tốt. Còn về chuyện hôn sự, nếu cô nương nhà người ta không thích hắn, cũng không thể đàn áp cưỡng ép được, làm không khéo sẽ tạo ra một đôi vợ chồng bất hòa, hại cả đời cô nương người ta.”




A Yên không tiện nói rõ, thực tế là, người huynh đệ kia không học vấn không nghề nghiệp, chỉ có mỗi khả năng chăn ngựa, nếu không đi chăn ngựa thì biết làm cái gì? Còn về phần mấy cô nương kia không muốn gả cho hắn, chẳng phải vì hắn vừa xấu vừa lùn, tính tình lại không tốt đó sao.



Thật ra chuyện này Cố Vân cũng hiểu, nàng ngậm nước mắt nức nở. “Muội muội, hôm nay ta đến nói với muội những chuyện này, vốn không phải muốn nhờ vả muội giúp hắn, chỉ là trong lòng ta có oán hận, muốn trút bỏ mà thôi…”



A Yên than nhẹ một tiếng, lại khó mà nói gì.



Năm đó, Chu di nương khóc lóc om sòm muốn đòi lại Cố Vân, tuy nàng còn nhỏ nhưng mơ hồ cũng có chút ấn tượng. Trong lòng cũng hiểu, nếu Cố Vân tiếp tục ở bên cạnh mẫu thân, sau này cho dù mẫu thân có mất đi nhưng khi đó tỷ tỷ cũng đã hơn bảy tuổi, tính tình đã dưỡng thành. Có lẽ, tỷ tỷ sẽ có cuộc sống tốt hơn bây giờ rất nhiều.



Nhưng tất cả đã là chuyện quá khứ, nàng cũng không thể thay đổi được.



Cố Vân khóc lóc một hồi, tâm tình cuối cùng cũng dần dần hòa hoãn. A Yên gọi Thanh Phong vào, bưng nước nóng và khăn gấm. Nàng giúp Cố Vân tẩy trang rửa mặt, lại giúp nàng ấy trang điểm, xong xuôi mới ngồi xuống bên cạnh tiếp tục nói chuyện.



Cố Vân ngạc nhiên chăm chú nhìn muội muội tỉ mỉ giúp mình mọi việc, bỗng thấy trong lòng ấm áp lạ thường, giọng nói cũng khàn cả đi. “A Yên muội muội.”



Tiếng gọi tha thiết đến nỗi khiến A Yên giật mình, ngước mắt nhìn sang.



Lúc trước, khi Cố Vân còn được nuôi dưỡng trong phòng Cố phu nhân, cũng thường xưng hô với A Yên như vậy. Sau này nàng chuyển về ở với Chu di nương, hai tỷ muội dần dần xa mặt cách lòng, liền gọi nhau Nhị tỷ tỷ cùng Tam muội muội.



Bấm tay tính toán cũng đã mấy mươi năm, Cố Vân chưa từng gọi như vậy bao giờ.



A Yên nhớ lại chuyện cũ cũng có chút nghẹn ngào, miễn cưỡng mỉm cười, gọi. “Tỷ tỷ.”



Cố Vân nhìn A Yên, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh thời thơ ấu vui vẻ hạnh phúc khi còn chung sống với Cố phu nhân. Khi đó nàng còn nhỏ, rất nhiều chuyện chỉ mơ hồ lướt qua, nhưng nàng vẫn nhớ rõ khi đó A Yên chải tóc thành hai cái búi tròn, cài bích lục giác, cứ chạy theo cất giọng ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ.



Giờ được nghe lại thì không khống chế nổi, ôm chầm lấy A Yên mà khóc. Vừa khóc thút thít vừa nấc nghẹn mà nói. “A Yên muội muội, bây giờ ta chỉ luyến tiếc mỗi mình muội. Đối với ta, muội còn tốt hơn di nương nữa…”



Nói xong nàng lại ô ô khóc lớn, nghẹn ngào nói tiếp. “A Yên muội muội, muội cũng đã biết, ngày đó lúc mẫu thân mất, không phải ta không muốn phụng dưỡng bên cạnh người, mà là di nương, di nương bà ấy…”



Lúc ấy Chu di nương nói dối, rằng sức khỏe phu nhân vẫn rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì, còn dụ dỗ nàng rất nhiều, vì vậy nàng liền yên tâm đi ngủ. Không ngờ đến nửa đêm, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa rồi tiếng di nương lê hài xuống giường, nói chuyện với ai đó, nhưng lúc ấy nàng mệt quá, cũng không để tâm.



Rất nhiều năm sau đó, vô số lần nhớ lại, lần nào nàng cũng nghĩ, nếu tối hôm đó nàng vừa nghe động tĩnh liền ngồi dậy xuống giường, có phải nàng có thể gặp mặt Cố phu nhân lần cuối hay không?



Cố phu nhân luôn luôn thương yêu nàng, trước khi nhắm mắt qua đời, có còn bận tâm đến nàng hay không?



Nhưng tất cả đều ở trong suy nghĩ mà thôi, nàng rốt cuộc vẫn chỉ là một thứ nữ trong Cố phủ không được phụ thân yêu thích. Cuối cùng, hoàn cảnh và cảm xúc phức tạp đã khiến nàng và A Yên càng lúc càng xa, đến nỗi dường như không còn ai nhớ đến hai người đã từng chung sống trong một gian phòng, đã từng thân thiết như chị em ruột thịt.



Sau một lúc lâu, cảm xúc của hai người mới dần dần bình phục lại. A Yên đưa tay vỗ nhè nhẹ lên tay Cố Vân, dịu dàng nói.



“Tỷ tỷ ngày mai gả cho người ta rồi, nếu khóc đến đỏ mắt sẽ trông rất khó coi. Bây giờ tỷ chỉ cần nhớ rõ, trong nhà còn có muội. Muội sẽ thay tỷ chăm sóc cho di nương. Tỷ gả qua đó rồi, nếu có bất cứ oan ức gì, cứ việc trở về nhà hoặc sai người về báo. Chỉ cần Cố gia còn ở đây, chỉ cần phụ thân và muội còn sống, sẽ không để tỷ phải chịu bất cứ oan ức nào.”




Thanh Phong lại đến, mang theo vài khối băng nhỏ để giúp Cố Vân và A Yên chườm mắt cho bớt sưng.



Cố Vân đắp mắt xong, tuy vẫn luyến tiếc không về nhưng A Yên lại thúc giục nàng về nghỉ ngơi sớm, cũng đỡ làm di nương suy nghĩ nhiều, đành phải cáo từ.



*****************



Bên cạnh giường của Tiêu lão phu nhân, thị nữ cẩn thận dâng chén thuốc, hầu hạ Tiêu lão phu nhân, dưới chân bà là một thị nữ khác cầm chùy giúp bà đấm bóp.



Tiêu lão phu nhân khép hờ mắt, nghe tôn nhi Tiêu Chính Phong nói rõ nguyên nhân, một lúc sau mới trầm mặt mà nói. “Theo như ngươi nói, ngươi đã có người ngưỡng mộ trong lòng. Nếu không thể cưới được người kia, ngươi thà rằng không cưới?”



Nói đến đoạn cuối, gương mặt đầy nếp nhăn của bà kéo dài thật dài.



Tiêu Chính Phong cúi đầu, quỳ một gối, sang sảng hữu lực mà nói. “Tổ mẫu yên tâm, Chính Phong đương nhiên sẽ cưới vợ sinh con đúng như mong muốn của tổ mẫu. Nhưng chỉ trông mong tổ mẫu cho con thêm kỳ hạn 3 năm.”



Tiêu lão phu nhân lạnh lùng trầm mặc nhìn tôn nhi một lúc, có chút bất mãn nói. “Thế nào, là thiên tiên nữ tử ở đâu, lại có thể khiến cho cái tên đầu gỗ không gần nữ sắc như ngươi mê muội đến vậy, còn muốn khổ sở chờ đợi ba năm? Huống chi, theo như ngươi kể lại, không phải người ta đã được chỉ hôn rồi đó sao? Nếu đã như vậy, đừng nói ngươi chờ ba năm, có chờ mười năm hai mươi năm hay ba mươi năm, thì sẽ thế nào?”



Gương mặt góc cạnh của Tiêu Chính Phong nhiễm đầy vẻ kiên quyết, cái cằm gầy lún phún râu xanh căng ra, đanh giọng nói. “Tổ mẫu, con cũng muốn nghe theo sự sắp xếp của bà, mau mau cưới vợ, từ đó về sau quên cô ấy đi. Nhưng mà con biết, mình không thể.”



Hắn dừng lại, trong giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ. “Cho dù hôm nay con không cưới người khác, chưa chắc có thể cưới nàng. Nhưng nếu hôm nay con cưới người khác, đời này kiếp này, coi như cắt đứt duyên phận với nàng.”



Dù chỉ có một phần vạn hy vọng, dù vẫn biết tất cả chờ đợi cuối cùng cũng là uổng phí, nhưng lúc này, hắn không thể tự tay đánh nát một phần vạn hy vọng kia được.



Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng phân minh trên gương mặt góc cạnh kiên nghị lại mang theo vài phần khẩn cầu.



“Tổ mẫu, cho con thêm ba năm được không?”



Tiêu lão phu nhân dùng đôi mắt đã nhìn đủ thế sự xoay vần, từ trên cao chăm chú nhìn tôn nhi quỳ bên dưới, một lúc sau, bà quay mặt đi, thở dài:



“Quả nhiên, tính tình quật cường y hệt như cha ngươi vậy. Thôi được, ngày đó ta không quản được cha ngươi, hôm nay đương nhiên cũng không quản được ngươi. Bây giờ ngươi cứ khăng khăng như thế, ta cũng đành mặc kệ ngươi vậy. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ những gì hôm nay đã nói, chỉ ba năm. Ba năm sau, bất luận thế nào, ngươi buộc phải nghe theo sự an bài của gia tộc, cưới vợ sinh con.”



Tiêu Chính Phong biết tổ mẫu đã vô cùng nhượng bộ, đã ban phát yêu thương lớn lao thế nào rồi, lập tức quỳ ở nơi đó, dập đầu tạ ơn.


Bình Luận (0)
Comment