Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 47



Hôm sau, Cố Vân xuất giá.



Cố Thanh còn bé, Cố gia lại không có huynh đệ nào khác, vì vậy liền mời mấy nhi tử trong các gia đình bạn thân của Cố Tề Tu đến đưa dâu, Lam Đình đi theo hộ tống.



Đội ngũ đưa dâu vừa rầm rộ đi xa, ngõ Tiểu Tường Phượng dần dần yên tĩnh trở lại. Yến Vương dạo gần đây không biết đã đi nơi nào, liên tục không thấy bóng dáng. Bên đó gia môn Yến Vương phủ tiêu điều, Cố gia bên này lại càng lạnh lẽo.



A Yên đứng bên trong ngóng theo hồi lâu, lúc sau Thanh Phong ấm giọng nhắc nhở. “Tiểu thư, ngoài cửa gió lớn, chúng ta trở về đi thôi.”



A Yên cũng cảm thấy lạnh, liền gật đầu đồng ý. Vừa quay người lại liền gặp Chu di nương đứng ở nơi đó, gạt nước mắt.



A Yên đứng sững lại, nhìn lâu thêm một hồi.



Chu di nương thấy A Yên nhìn sang, lại vội vàng tránh né, quay mặt lau sạch nước mắt mới cung kính cười nói. “Tam tiểu thư, ngoài này gió lớn, mau chóng quay về thôi.”



A Yên gật đầu, lạnh nhạt đáp. “Ừm.”



Sau khi trở lại tây sương phòng, A Yên tiện tay lật xem mấy quyển sách, nhìn một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Thanh Phong. “Về sau, cấp thêm cho Chu di nương mỗi tháng ba lượng bạc, cứ trích từ lương tháng của ta. Ngươi qua bên đó nói với Tôn nương tử một tiếng.”



Tôn nương tử là ma ma được sủng ái nhất của Lý thị, mấy năm liền phụ trách quản lý tiền công và phát lương.



Thanh Phong nghe xong, không khỏi nhíu mày, “Tiểu thư, vậy cũng được sao?”




A Yên cười. “Có gì mà không được? Mấy lượng bạc đó, nhờ nó mà Nhị tỷ gả đi cũng được an tâm, ngươi đừng để cho người ngoài biết nguồn gốc của nó được trích từ đâu là được.”



Thanh Phong bất đắc dĩ, cũng chỉ đành theo lời đi làm.



A Yên lại gọi Lam Đình đến, hỏi thăm tin tức trong ngoài thành. Còn căn dặn, tìm xem có vị trí công việc nào thích hợp cho huynh đệ của Chu di nương đảm trách hay không, chỉ cầu không gây chuyện là được. Lam Đình hiểu ý nàng, lập tức gật đầu lĩnh mệnh.



Hôm sau, Chu di nương biết chuyện, cố ý chạy đến cám ơn A Yên. Mặt mày tươi cười hớn hở, nói: “Không ngờ hiện thời tuy A Vân đã gả ra ngoài rồi, ta và huynh đệ của ta ngược lại được tốt!”



A Yên nghe không lọt tai chút nào, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhắc. “Qua hai ngày nữa muội muội sẽ về lại mặt, không cần nhắc mấy chuyện này làm gì. Nhị tỷ gả qua bên đó làm quản gia phu nhân, sợ là mọi chuyện đều phải hao tâm tổn trí, không nên vì chuyện trong nhà mà tăng thêm phiền muộn.”



Chu di nương đương nhiên liên miệng đồng ý.



Tiễn Chu di nương về, lại nghe gã sai vặt nói phụ thân gọi nàng đến thư phòng, nàng liền qua đó gặp phụ thân.



Cố Tề Tu mới vừa gả một cô con gái, giống như giải quyết xong một bầu tâm sự, trút bỏ bộ mặt nặng nề của mấy hôm trước, trên mặt dường như phát sáng, đôi mắt cũng ánh lên ý cười.



A Yên thấy vậy cũng cười theo. “Sớm biết phụ thân chứng kiến Nhị tỷ xuất giá sẽ vui mừng như vậy, thì nên gả Nhị tỷ đi từ lâu rồi mới phải.”



Cố Tề Tu nhịn không được cười to, cho A Yên ngồi xuống mới nói. “Hôm qua tỷ tỷ con được gả đi, con cũng xin nghỉ học một ngày. Hôm nay phải lên lớp rồi đúng không?”



A Yên mỉm cười gật đầu. “Dạ đúng ạ.”



Cố Tề Tu gõ nhẹ những ngón tay được bảo dưỡng rất tốt xuống mặt thư án làm bằng gỗ lim bọc tơ vàng. “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, con có thể xuất phát được rồi. Lúc đến đó, nhìn thấy cái gì không nên thấy, việc gì làm được việc gì không nên làm, tin chắc trong lòng con cũng có cân nhắc, không cần ta phải nói rõ ràng.”



A Yên nghe vậy, không khỏi nhíu mày nhìn phụ thân, thấy phụ thân đang thưởng thức trà, mỉm cười vô cùng thư thái.



Nàng nhớ đến chuyện mấy ngày trước hai cha con từng thảo luận, nghĩ đến hôm nay có lẽ đã có manh mối, lập tức cười một tiếng. “Phụ thân, con đã hiểu.”



A Yên bái biệt phụ thân, mệnh cho Thanh Phong thu dọn sách vở rồi lên đường.



Trên đường đi học, lại trông thấy một người cưỡi ngựa đi đến, đúng là Tiêu Chính Phong



Mang theo vẻ mặt trầm trọng, hắn đứng xa xa nhìn theo xe ngựa.



A Yên nhớ đến chuyện giữa hắn và Lý Minh Duyệt, không hiểu sao lại không cho người dừng xe, “Cứ đi tiếp, không cần dừng lại.”



Tiêu Chính Phong hơi do dự một lát, sau đó thúc ngựa đuổi theo. Đến gần, hắn cho ngựa chạy song song với xe nhưng chỉ dám đưa mắt nhìn thẳng, nghiêm túc mà nói.



“Cố tiểu thư, có chuyện muốn nói với nàng, ta biết nàng không muốn gặp ta, cũng không để ý đến ta, nhưng… ta nói xong sẽ đi ngay.”



A Yên im lặng không nói.




Tiêu Chính Phong cắn răng tiến lên. Bởi có vóc dáng cao to, hắn đành khom lưng cúi người xuống gần rèm kiệu.



“Tiểu thư, ta biết rõ, tin đồn giữa ta và Lý Minh Duyệt e rằng đã khiến tiểu thư hiểu lầm, nhưng ta và vị tiểu thư Lý gia kia, thật sự không liên quan.”



A Yên mím môi, nhẹ giọng nói.



“Tướng quân, ta đã nói rất rõ ràng rồi. Chuyện của tướng quân thì có liên quan gì đến ta chứ?”



Tiêu Chính Phong nở nụ cười đầy thâm thúy. Lạnh lùng, bất đắc dĩ, hay là cố chấp đây?



Hắn lại ghé người xuống càng gần, nhẹ giọng nói. “Tiểu thư, nàng nghĩ thế nào, đó là chuyện của nàng. Nhưng những gì ta đã nói với nàng ngày đó, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Bất luận xảy ra chuyện gì, trong lòng ta vẫn luôn ái mộ tiểu thư.”



Nói xong, hắn lại nhớ đến kỳ hạn ba năm, trầm giọng nói tiếp.



“Tiêu Chính Phong ta hôm nay cố tình đến đây giải thích, nói đến như thế, tiểu thư tin hay không cũng được. Nhưng đây đều là tâm ý của ta, vẫn mong tiểu thư có thể suy nghĩ.”



Nói xong liền thét lên một tiếng trầm thấp, nâng tay vỗ mông ngựa. Con ngựa bị đánh đột ngột thì chấn kinh, lập tức lao đi. Trong tiếng vó ngựa vang lên mỗi lúc một xa, chuyển mắt đã không thấy tung tích.



A Yên kinh ngạc nghe tiếng vó ngựa xa dần, thẫn thờ ngồi trong xe ngựa hồi lâu.



Vì chuyện này mà A Yên đi học trễ, các cô nương mới vừa học xong tiết sách luận, đang nghỉ giải lao. Hà Phi Phi thấy A Yên đến, không khỏi kinh ngạc. “Hôm qua không phải tỷ tỷ của ngươi xuất giá ư? Sao mới có một ngày mà đã đi học lại rồi?”



A Yên thở dài, cười nhạt nói. “Tỷ tỷ xuất giá, cũng đâu có liên quan gì đến người bên ngoại như chúng ta. Ta không muốn hoang phí thời gian học hành. Mà cũng sắp đến Từ Lan Hội trong nội cung rồi, nếu ta không chịu cố gắng, đến lúc đó, sẽ khiến người chê cười.”



Từ Lan Hội là kỳ kiểm tra mỗi năm một lần, văn võ bá quan đều có mặt, cắt cử chuyên gia quan sát các nữ sinh của nữ học tiến hành các trận thi đấu. Tuy nói là Từ Lan Hội, nhưng hạng mục thi đấu vừa nhiều vừa đa dạng. Có ca múa cũng có thi từ, đương nhiên cũng có chính luận quốc luận, thậm chí còn có cưỡi ngựa bắn cung…



Hà Phi Phi ngẫm lại thấy cũng đúng, cười nói. “Nhà ngươi gần đây phát sinh nhiều chuyện thật đó, đúng là ba ngày câu cá hai bữa giăng lưới.”



Hai vị tiểu thư cùng cười, A Yên lại hỏi. “Nhã Úy đâu, sao không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ hôm nay nghỉ học?”



Hà Phi Phi cũng cảm thấy kỳ lạ, liền cau mày nói. “Ta thấy cô ấy hình như có tâm sự, mấy ngày nay cứ thấp thỏm không yên. Sáng sớm hôm nay còn trông thấy người, ai ngờ nháy mắt cái đã không thấy đâu nữa.”



Hai người đang nói chuyện, Lý Minh Duyệt đột nhiên từ đâu lại gần, làm lễ chào hỏi rồi cười nói.



“Hai vị tiểu thư đang tìm tiểu thư Tôn gia ư? Ta thấy nàng ấy đi về hướng hậu viện rồi, hay là, các ngươi qua đó tìm xem sao?”



Tiếng nói của nàng không nhỏ, chẳng những A Yên và Hà Phi Phi đều nghe rõ, mà mọi người có mặt ở đó cũng đều nghe được.



Vì vậy có người cười nói. “Bây giờ ở hậu viện chỉ toàn là những cành cây trụi lủi, có gì hay mà chơi. Nàng ấy một mình chạy đến đó làm gì chứ.”



Lý Minh Duyệt cười xởi lởi, nói. “Sao lại chỉ toàn cành cây trụi lủi, chẳng phải cây tùng vẫn còn xanh tốt đó ư? Nói cho cùng, bây giờ đang lúc lập đông, lá vàng rơi đầy đất, duy chỉ có cây tùng vẫn còn xanh biếc, cao ngất lỗi lạc, thật sự có vài phần ý thơ.”




Nàng ta vừa nói thế, mọi người bắt đầu hào hứng, rốt rít nói. “Chi bằng qua đó xem thử, thuận tiện tìm Nhã Úy luôn.”



A Yên thật không ngờ, chính nàng cũng đang có ý định tìm cớ ra hậu viện, lại vô tình vớ được cái thang.



Lý Minh Duyệt cũng là người có ký ức của đời trước giống như nàng, đương nhiên biết rõ nguyên nhân Tôn Nhã Úy mấy ngày qua cứ hồn vía trên mây là vì tư thông với Thái tử. Hôm nay chắc chắn sẽ phát sinh chuyện lớn.



Chỉ là, Lý Minh Duyệt tại sao phải giúp nàng?



Mục tiêu của cô ta, hiển nhiên chính là người tương lai có thể ngồi trên ngai vàng đế vương -Tề Vương. Nhưng hiện nay bởi vì chuyện liên quan đến Tiêu Chính Phong, lời đồn đãi đã nổi lên bốn phía, rơi vào tình thế bắt buộc sẽ phải gả cho Tiêu Chính Phong.



Bây gờ cô ta thuận thế đẩy thuyền, hủy diệt hôn sự giữa nàng và Thái tử, là vì cái gì?



Trông thấy các cô nương hưng trí bừng bừng đi tới hậu viện, nàng không kịp suy nghĩ nhiều, đành phải đi theo.



Chuyện này vốn là một phần trong kế hoạch, nếu cô ta chịu ra tay giúp đỡ, vậy thì vui vẻ tiếp nhận thôi.



Đến hậu viện, A Yên đang nghĩ, Thái tử và Tôn Nhã Úy đang ở trong đó, tự nhiên cả một đám người xông vào, không biết có đả thảo kinh xà hay không. Ai ngờ lại nghe được một tiếng thét chói tai.



Giọng nữ sắc nhọn khẩn cấp khóc hô: “Cứu mạng a!”



Ngay sau đó là tiếng của nam tử thấp giọng khiển trách, lập tức nữ tử kia giống như bị bịt lấp miệng lưỡi rồi vậy.



Các cô nương đều cả kinh, đơn giản vì trong hậu viện này chính là láng giềng gần với nội viện hoàng cung, được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, bình thường đám đạo chích tuyệt đối không thể vào được.



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có sợ, có tò mò.



Lý Minh Duyệt cũng có chút kinh ngạc, đang tính bắt kẻ thông dâm, vì sao lại xảy ra biến cố?



A Yên lại nhanh chóng hiểu ra, đây có lẽ là cái bẫy do phụ thân nàng thiết kế, để chắc chắn rằng nàng có thể bắt gian tại trận. Vì vậy nàng ra vẻ căng thẳng, tiến lên phía trước nói.



“Các vị tiểu thư, có lẽ Nhã Úy đang ở hậu viện, khả năng đã bị kẻ xấu khống chế. Chuyện gấp không thể chậm trễ, chúng ta mỗi người hãy tìm cho mình côn gỗ phòng thân, mau mau cứu nàng ra, thế nào?”



Lại quay sang nói với một vị cô nương nhỏ tuổi: “Hàn tiểu thư, tuổi ngươi còn quá nhỏ, chưa từng học cưỡi ngựa bắn cung, không cần tiến vào, ngươi mau mau chạy về báo tin đi.”


Bình Luận (0)
Comment