Thiêu Tâm

Chương 1

Bảy giờ sáng, Trì Chiếu vừa thay áo blouse bước vào phòng bệnh thì bắt gặp Tri Tri ở giường số bảy đang khóc.

“Làm sao vậy?” Một tay Trì Chiếu sửa lại thẻ tên, tay còn lại bước tới sờ đầu nhóc, ngón tay vừa chạm tới nhúm tóc xù xù thì Tri Tri đã kéo lấy tay cậu.

“Anh Trì Chiếu, em còn tưởng rằng anh không tới chứ!” Bạn nhỏ mang theo giọng mũi giống như làm nũng, khóc đến chóp mũi đỏ ửng lên.

“Chẳng phải anh đã đến rồi sao?” Trì Chiếu cười nhéo má Tri Tri, giúp nhóc lau nước mắt. “Được rồi, không khóc nữa.”

Khẩu trang y tế che khuất nửa khuôn mặt Trì Chiếu, chỉ lộ ra đôi mắt, đôi mắt của cậu rất đẹp, ánh mắt mang theo vẻ dịu dàng, ấm áp.

Tri Tri vô thức nắm chặt áo khoác cậu, không còn khóc nữa.

Y tá bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa thuốc trên tay cho cậu: “Tiểu Trì, cuối cùng em cũng đến rồi.”

“Vừa đúng lúc, em cho Tri Tri uống thuốc đi, chị nói thế nào nó cũng không nghe.” Y tá vội vàng nói, “Lát nữa là kiểm tra phòng[1] rồi, chị phải đi xem mấy bệnh nhân khác trước đã.”

Một mớ hộp thuốc rơi vào tay Trì Chiếu, cậu gật đầu nói: “Được ạ, chị cứ đi đi, việc ở đây cứ giao cho em.”

Tri Tri là một cậu bé sáu tuổi tên Bùi Tri Thành, là bệnh nhi khoa Mắt ở bệnh viện số Năm thành phố, nhóc đã ở nơi này rất lâu rồi.

Trẻ con tầm tuổi này là khó nhằn nhất, có đôi khi y tá còn phải bó tay. Thế nhưng thực tập sinh Trì Chiếu luôn có thể dỗ dành nhóc con này, Trì Chiếu vừa có mặt là nhóc ngoan ngoãn ngay.

Y tá nói xong cũng vội vã rời đi, Trì Chiếu thuần thục mở hộp thuốc ra.

Những viên thuốc đủ loại màu sắc tụ lại thành một nắm, Tri Tri lại xụ mặt xuống, còn Trì Chiếu thì đến máy đun lấy cho nhóc một ly nước ấm: “Nào, há miệng.”

Cậu cúi người xuống bên cạnh Tri Tri, khéo léo đưa thuốc cho nhóc: “Tri Tri ngoan, chúng ta uống thuốc trước nhé.”

Sau khi đến thực tập ở khoa Mắt một tuần, từ một người tay chân luống cuống đến quen tay quen chân như vậy, cũng thể hiện rõ Trì Chiếu đã dần thích ứng với công việc ở đây.

Cuộc sống của thực tập sinh rất vất vả, viết hồ sơ bệnh án, trực ca đêm, cứ đến một khoa khác là như bắt đầu lại từ đầu, mà khoa Mắt là một trong những nơi yêu thích nhất của sinh viên thực tập.

Một là môi trường làm việc ở khoa Mắt rất tốt, các giáo viên đều rất nhiệt tình. Hai là ngoài giáo viên, ở khoa mắt còn có một bệnh nhân vô cùng nổi tiếng tên Phó Nam Ngạn, anh là bạn của giám đốc và cũng là giáo sư khoa Tâm lý của bệnh viện này.

Trì Chiếu biết được tên anh từ người bạn cùng phòng Chung Dương Thu. Trước khi đến khoa Mắt, Chung Dương Thu đã lảm nhảm về tên Phó Nam Ngạn trong phòng ngủ cả nghìn lần. Nói rằng nhân cách anh tốt như nào, trình độ học vấn cao ra sao, tâng bốc anh ta đến tận trời xanh, đến mức Trì Chiếu còn chưa gặp anh lần nào mà đã nghe rất nhiều truyền thuyết về anh.

Chưa hết, Chung Dương Thu còn miêu tả cặn kẽ vẻ đẹp của giáo sư Phó, điều này đã khơi dậy phần nào hứng thú của Trì Chiếu.

“Đẹp trai cỡ nào?” Trì Chiếu hỏi hắn.

Chung Dương Thu nghĩ một lúc, bỗng dưng tung ra một từ hình dung: “Hào quang của bác sĩ bệnh viện số Năm.”

Danh hiệu này thật sự có hơi buồn cười, Trì Chiếu lập tức nhớ kỹ cái tên này.

“Đẹp trai tới vậy sao?” Cậu nhướn mày, không tin lời Chung Dương Thu cho lắm, “Vậy thì tôi càng muốn gặp thử một lần.”

“Ừ đấy.” Chung Dương Thu nói, “Gặp anh ta rồi thì cậu sẽ tin lời tôi thôi.”

“Em không uống đâu!”

Tiếng khóc của Tri Tri lập tức kéo suy nghĩ của Trì Chiếu lại, “Em không thích uống thuốc!”

Trì Chiếu lấy lại tinh thần, vuốt đầu nhóc: “Sao lại không thích uống thuốc chứ?”

“Không uống thuốc thì sao mà sớm khỏe được?” Trì Chiếu cúi người xuống một chút, dịu dàng nhìn vào mắt Tri Tri, “Uống đi? Nhé?”

“Nhưng mà khó uống lắm.” Tri Tri rụt cổ, hồi sau lại cụp mắt xuống.

Nhóc là bệnh nhân bị tăng nhãn áp góc mở nguyên phát. Không tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, chỉ có thể điều trị triệu chứng, cũng đồng nghĩa với việc kiểm soát nhãn áp. Nhưng hầu hết các loại thuốc trị bệnh này đều có tác dụng phụ lớn, mà trẻ con thì đang ở độ tuổi phát triển, một chút tác dụng phụ đều khiến nhóc khó chịu cực kỳ.

Trì Chiếu thở dài trong lòng, vươn tay xoa đầu Tri Tri, đương nhiên cậu biết nhóc khó chịu, nhưng vì là bác sĩ nên cậu phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình.

“Nhóc có muốn ăn kẹo không?” Trì Chiếu lấy một viên kẹo từ trong túi áo blouse ra, cười nói, “Vị quýt đó nha.”

Viên kẹo nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay, giấy gói kẹo phai màu lóe lên tia sáng dưới ánh đèn.

Đúng ở cái tuổi thích ăn đồ ngọt nhất, Tri Tri lập tức bị thu hút, đưa tay muốn chộp lấy viên kẹo: “Có ạ.”

“Vậy chúng ta uống thuốc trước được không?” Trì Chiếu lại xoa đầu nhóc, cúi người lại gần, nói khẽ: “Anh còn nhiều kẹo lắm, uống thuốc xong anh lại cho nhóc thêm mấy viên.”

Trì Chiếu dỗ con nít đúng là rất có nghề, dường như từ trước đến giờ cậu vẫn luôn được trẻ con yêu thích, chỉ dùng mấy viên kẹo mà đã có thể dỗ dành Tri Tri ngoan ngoãn uống thuốc rồi.

Nhưng đã mang danh Đại Ma Vương trong phòng bệnh thì Tri Tri cũng không chỉ có chút bản lĩnh này, miệng nhỏ cắn cắn viên kẹo, đầu vừa quay một cái đã nghĩ ra trò mới.

Tri Tri ngẩng đầu: “Không được, chỉ một viên kẹo mà phải uống bằng này thuốc, lỗ chết luôn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Sắp đến thời gian kiểm tra phòng, Trì Chiếu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lại móc ra hai viên kẹo cho nhóc: “Anh chỉ còn nhiêu đó thôi, muốn nữa thì cũng không có cho nhóc đâu.”

“Không thèm, em chả muốn ăn kẹo.” Tri Tri bĩu môi, nhân lúc cậu không chú ý thì nhảy xuống giường bệnh, “Anh Trì Chiếu đuổi theo em đi, xem em với anh ai chạy nhanh hơn!”

Bằng công phu nào đó mà thoắt cái nhóc con đã mở cửa chạy khỏi phòng bệnh, Trì Chiếu lập tức nhíu mày: “Ấy, Tri Tri nhóc chạy chậm chút!”

Mắt của nhóc đã gần chuyển sang giai đoạn cuối, bị khiếm khuyết thị giác như vậy nhìn mọi thứ sẽ mờ hơn bình thường, chạy nhanh thế này rất nguy hiểm, không cẩn thận là có thể vấp ngã.

“Tri Tri! Chậm một chút!” Trì Chiếu vội vàng đuổi theo, sợ nhóc va phải vật gì đó.

Nhóc con này lớn gan thật, Trì Chiếu nghĩ, chờ cậu bắt được nhóc rồi thì phải cở/i quần nhóc ra đánh đòn!

“Bắt em đi anh Trì Chiếu!” Tri Tri cười hi hi, tiếng cười vang vọng khắp hành lang.

“Nơi này náo nhiệt thật đấy!” Từ xa vang lên tiếng cười của trẻ con, Phó Nam Ngạn đứng ở cuối hành lang ôn hòa nói.

“Chắc lại là Tri Tri giường số bảy rồi.” Trâu An Hòa là Phó giám đốc của khoa Mắt, nghe một cái là biết tiếng của nhóc quỷ phòng bên kia, “Lại ồn ào cái gì, một hồi kiểm tra tôi qua xem nhóc đó chút.”

Tính tình của Trâu An Hòa khá tệ, động một chút đã nổi nóng. Phó Nam Ngạn chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi dựa lên bệ cửa sổ, giọng điệu nhàn nhạt: “Trẻ con thôi mà, đừng chấp nhặt với nó.”

“Con của cậu khi còn nhỏ cũng không phải nghịch ngợm thế này sao?” Phó Nam Ngạn nói, “Chừng hai năm nữa sẽ ổn thôi.”

“Nhưng mà …” Nói đến con trai nhà mình, vẻ mặt của Trâu An Hòa hòa hoãn xuống rõ ràng, trên khuôn mặt căng thẳng cũng hiện chút nét cười. “Hồi còn nhỏ, tôi và vợ phải đuổi theo nó khắp cả phòng. Bây giờ lên tiểu học thì đỡ hơn nhiều rồi, ít nhất có thể tự hoàn thành bài tập không cần hai chúng tôi nhắc nhở.”

“Vậy là tốt rồi.” Phó Nam Ngạn gật đầu, ngữ điệu ôn hòa.

Trâu An Hòa nghiêng đầu nhìn anh, trông thấy anh đứng một mình cô độc bên cửa sổ, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh nhạt mà không khỏi thở dài.

“Thở dài cái gì?” Phó Nam Ngạn cười, biết rõ hắn muốn nói gì, “Lại muốn hỏi tôi chừng nào tìm đối tượng phải không?”

Trâu An Hòa liếc anh một cái, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Cậu biết thì tốt rồi.”

Hai người là bạn học thời đại học, quan hệ cũng tốt. Trâu An Hòa và bạn gái vừa tốt nghiệp đại học thì kết hôn sinh con, con cái bây giờ cũng đã lên tiểu học cả rồi, mà Phó Nam Ngạn thì vẫn một thân một mình đến giờ, thậm chí ngay cả đối tượng mập mờ cũng chưa từng có.

Thoáng cái đã qua tuổi ba mươi, hai người đều đã ba mươi hai cả rồi, đúng thật là đã đến lúc nên lập gia đình, đương nhiên Trâu An Hòa phải lo lắng cho Phó Nam Ngạn.

“Thích dạng nào?” Trâu An Hòa hỏi, “Để tôi giới thiệu cho cậu.”

“Không cần đâu.” Phó Nam Ngạn mỉm cười từ chối, “Bận lắm, không có hứng thú.”

“Khoa Tâm lý thì bận bịu bao nhiêu chứ, cậu đến khoa Mắt chúng tôi nhìn xem ——”

Trâu An Hòa đột nhiên nhớ ra điều gì, bỗng chốc im bặt.

Ngược lại, Phó Nam Ngạn chỉ cười nhạt, tiếp lời hắn: “Ừ, lúc đầu đúng là tôi cũng có cơ hội đến khoa Mắt.”

Trâu An Hòa vô thức nghiêng đầu nhìn đôi mắt của Phó Nam Ngạn, đó là một đôi mắt rất đẹp, nhưng đôi ngươi kia lại là một màu ảm đạm, không hề có tiêu điểm.

—— Phó Nam Ngạn không thể nhìn thấy được.

Có đôi khi thế sự chính là vô thường, trớ trêu như vậy. Phó Nam Ngạn vốn sẽ học khoa Mắt giống như Trâu An Hòa, kết quả năm tư đại học lại phát hiện ra trong mắt có vấn đề. Bệnh tật hoành hành như thủy triều, vốn là người đứng đầu khóa, là học sinh xuất sắc mà nhà trường công nhận, nhưng đến năm thứ năm tốt nghiệp đại học, trong mắt anh chỉ còn lại một tia sáng yếu ớt, căn bản là không thể nào hoàn thành việc học hiện tại.

“Xin lỗi A Nam Ngạn, tôi không phải cố ý…”

Trâu An Hòa vô cùng hối hận, thầm trách mình một nghìn lần không biết chuyện để nói. Thân là người trong cuộc, Phó Nam Ngạn cũng không bày ra biểu hiện ngại ngùng, vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt kia, trái lại còn an ủi Trâu An Hòa.

“Không sao, đã qua cả rồi.” Tay phải anh vu ốt ve cây gậy chỉ đường, tự nhiên như thể đang vu ốt ve một bộ phận cơ thể mình vậy.

Con cưng của trời một khi ngã xuống, dù là bất cứ ai cũng không mấy dễ chịu. Song Phó Nam Ngạn lại chẳng hề từ bỏ ước mơ, bắt đầu học chữ nổi và tâm lý học lại từ đầu, rồi từng bước đi đến hiện tại, trở thành người đứng đầu ngành tâm lý.

“Khoa Tâm lý cũng rất tốt.” Phó Nam Ngạn cười nói, “Không cần trực ca đêm cũng không phải phẫu thuật, so với phòng khám các cậu thì thoải mái hơn rất nhiều.”

Giọng nói ôn hòa không mang theo một chút tức giận, hoặc cũng có lẽ đã sớm bị cuộc sống làm mai một rồi. Trâu An Hòa nghiêng người nhìn anh, im lặng thở dài, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót âm ỉ.

“Cậu là người có triển vọng nhất trong đám chúng ta, tụi tôi ở mấy phòng khám khác cũng không thăng chức nhanh như cậu được.” Trâu An Hòa nói, “Thật ra tôi cũng không phải muốn giục cậu tìm đối tượng, tôi đây, chỉ sợ cậu…”

Phó Nam Ngạn mỉm cười nói tiếp nửa câu sau: “Cậu sợ tôi cô đơn, tôi biết.”

Trâu An Hòa thở dài một tiếng, thừa nhận: “Hầy, đúng vậy.”

Quả thật Trâu An Hòa vô cùng lo lắng.

Đôi mắt của Phó Nam Ngạn bị như vậy, Trâu An Hòa không cách nào không lo cho được. Có đôi khi hắn cảm thấy Phó Nam Ngạn đã sớm vứt bỏ được bóng ma trong lòng, có đôi khi, hắn lại thấy thật ra anh vẫn đang mắc kẹt trong vũng lầy kia.

Phó Nam Ngạn không oán trời không oán đất như những bệnh nhân khác, anh luôn tích cực hướng lên trong cuộc sống, không một chút cực đoan, thậm chí còn đạt được những thành tích đáng chú ý hơn cả những người bình thường như họ, nhưng anh lại một mực phong bế nội tâm của mình, dù có đang mỉm cười thì trái tim chỉ là lạnh lẽo.

Bạn thân trở nên như vậy, nói không thương tiếc là không thể nào. Trâu An Hòa cũng hết cách, chỉ đành tìm lời khác khuyên giải anh: “Ít nhất cũng phải thử một lần đi, hay là đừng quan trọng giới tính quá, bạn gái không được thì bạn trai cũng được, đây là năm nào rồi, tôi sẽ không kỳ thị mấy chuyện đó đâu.”

Một câu khiến Phó Nam Ngạn lập tức bật cười.

Phó Nam Ngạn quả thật không có hứng thú với người khác giới, nhưng cũng không có mấy hứng thú với người đồng giới. Đối với anh, tình cảm chính là thứ đồ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Biết Trâu An Hòa đang nói đùa, anh bèn tiếp lời hắn: “Cũng được, vậy thì tôi đành nới lỏng điều kiện một chút.”

Xa xa vẫn còn vang lên tiếng ồn ào, tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, Phó Nam Ngạn hơi nâng mí mắt, nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh.

Khác với những người mù bẩm sinh, người như bọn họ đã từng được nhìn thấy đồ vật, đại não từng có ký ức thị giác nên thường sẽ dễ sinh ra ảo giác. Lúc này, Phó Nam Ngạn chợt nhìn thấy một chùm tia sáng, sâu trong màn đêm tối tăm cực kỳ chói mắt.

Rõ ràng trước mắt đã sớm là một màu đen, nhưng Phó Nam Ngạn vẫn hơi duỗi tay muốn chạm vào tia sáng kia.

Anh nửa thật nửa giả tiếp tục trò đùa vừa rồi: “Chờ đã, tìm bạn trai ——”

“Bùi Tri Thành nhóc đứng lại cho —— A!”

Tiếng vang đột ngột cắt ngang lời Phó Nam Ngạn, kèm theo một cú sốc dữ dội, một người đâm thẳng vào lồng ngực anh.

Một thanh niên hai mươi tuổi, hơi thở sạch sẽ, dáng người cân đối, vừa đủ để lấp đầy vòng tay đang trống trải.



Tác giả: Bạn trai nhỏ không phải đã đến rồi sao?

Một câu nói như thường lệ: Đây là truyện tình cảm, cốt truyện vì tình cảm phục vụ, tác giả không phải dân chuyên, đa số kiến thức chuyên môn đều lấy từ Internet, xin đừng truy cứu quá sâu. Cảm tạ cúi đầu!
Bình Luận (0)
Comment