Thiêu Tâm

Chương 2

Hơi thở trong trẻo tràn vào khoang mũi thoang thoảng mùi đàn hương. Hai chân Trì Chiếu hơi mềm xuống, cùng lúc đó, một cánh tay vững chãi đỡ lấy cậu, bên tai vang lên giọng nói ôn hòa.

“Cẩn thận.”

“Xin lỗi xin lỗi!”

Trì Chiếu lảo đảo, bất giác lui về phía sau nửa bước, nhưng lại như bị thứ gì đó hút lấy mà rơi vào cái ôm rắn chắc.

Trâu An Hòa đứng bên cạnh cũng sững sờ trước cảnh tượng đột ngột này, hắn ú ớ hai tiếng không nói nên lời, còn Tri Tri không biết chạy đi chỗ nào đột nhiên trở về, nhóc mở to hai mắt nhìn cậu, còn bày ra giọng điệu xem kịch vui: “Anh Trì Chiếu sao lại ôm anh trai khác vậy ạ?”

Trì Chiếu vừa muốn đứng thẳng thì lại mềm chân, còn suýt chút nữa ngã xuống.

Nhóc con này không biết xấu hổ à còn hỏi cậu?

“Nhóc nói xem là tại ai?” Trì Chiếu kéo thẳng áo khoác của mình lại rồi thoát khỏi vòng tay người kia, cậu thấp giọng nói “Xin lỗi”, sau đó bước tới chỗ Tri Tri xách cái mũ áo khoác của nhóc lên như xách gà con: “Còn chạy cái gì, qua nói ——”

Trì Chiếu khựng lại một chút, tầm mắt dừng lại trên người đàn ông trước mặt, thật lâu sau mới thốt ra được hai từ “Xin lỗi”.

Đẹp trai thật đấy, khoảnh khắc Trì Chiếu nhìn anh, trong đầu chỉ còn lại những từ này.

Không nói rõ được là đẹp điểm nào, đôi môi mỏng hay khuôn mặt lãnh đạm, Trì Chiếu chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều tươi tốt hẳn lên, rõ ràng vẫn là cảm giác lành lạnh trong bệnh viện, nhưng toàn thân lại đang ấm áp tựa gió xuân.

“Không sao chứ?” Giọng nói ôn hòa của người đàn ông vang lên bên tai, Trì Chiếu lúc này mới thôi mơ mộng: “Không sao không sao, tôi chỉ muốn bảo bạn nhỏ này nói xin lỗi ngài thôi.”

Hồi tưởng lại cái ôm vừa rồi, Trì Chiếu vô thức chạm lên vành tai.

Rõ ràng lúc nãy chỉ cảm thấy hơi xấu hổ, sau khi nhìn thấy chính chủ rồi thì dù thế nào cũng cảm thấy không khỏi lúng túng.

“Anh Trì Chiếu, sao mặt anh tự dưng lại đỏ lên vậy ạ?” Tri Tri ở bên cạnh giống như phát hiện ra đại lục mới, hoảng sợ nói. Trâu An Hoà cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lạnh giọng khiển trách: “Bùi Tri Thành lại là cháu! Bệnh viện là chỗ để cháu chạy nhảy lung tung hả? Cháu nhìn xem đụng phải người ta rồi kìa? Còn không mau xin lỗi Nam Ngạn!”

Thì ra người này là Phó Nam Ngạn mà Chung Dương Thu hay nhắc tới!

Sau khi kinh ngạc thì Trì Chiếu cũng hiểu rõ, nếu là người đàn ông trước mặt này thì cậu hoàn toàn tin tưởng tất cả ca ngợi của hắn trước kia.

“Cháu không có chạy nhảy lung tung mà…” Tri Tri thở phì phì phản bác, “Hơn nữa cũng là do anh Trì Chiếu đụng phải, không phải cháu đâu!”

Trâu An Hòa cau mày, ngữ điệu càng trở nên nghiêm khắc: “Còn dám cãi? Nếu không phải vì cháu thì tại sao Trì Chiếu lại phải chạy nhanh như vậy?”

Tri Tri tiếp tục mạnh miệng: “Vậy thì cũng không phải cháu đụng trúng người ta!”

Một người nóng nảy một người thì cố chấp, hai người không ai phục ai, mắt to trừng mắt nhỏ. Bỗng Phó Nam Ngạn ở bên cạnh gọi Trâu An Hoà một tiếng.

“An Hòa.” Ngữ điệu của anh điềm đạm, “Đừng tức giận với trẻ con.”

Phó Nam Ngạn nương theo giọng nói của Tri Tri nhìn nhóc, sau đó ngồi xổm xuống, “Đúng là cháu không đụng phải ai hết, nhưng chạy nhảy trong bệnh viện là rất nguy hiểm, có biết không?”

“…”

Tri Tri ngậm miệng không đáp, Phó Nam Ngạn lại cười nói: “Bác sĩ Trâu cũng là vì lo lắng cho cháu, lỡ như vấp ngã thì người bị đau không phải là cháu sao?”

Tính tình Phó Nam Ngạn vốn ôn hòa, chỉ cần nhìn thấy anh trong lòng sẽ tự nhiên an tĩnh. Có lẽ anh còn giỏi dỗ trẻ con hơn cả Trì Chiếu, chỉ vài câu là có thể khiến Tri Tri đang mạnh miệng im lặng. Hồi sau, Tri Tri lúng túng nói một câu “Cháu xin lỗi”. Phó Nam Ngạn cũng mỉm cười đáp: “Ngoan”.

Anh muốn vươn tay sờ lên mái tóc của Tri Tri, nhưng không tìm được vị trí nên đụng phải trán nhóc. Dù sao đôi mắt cũng không nhìn thấy được, dẫu cho thính giác có nhạy bén bao nhiêu, thì khả năng phán đoán vị trí cũng không thể sánh bằng người thường. Đầu ngón tay lạnh lẽo sượt lên làn da, Tri Tri vô thức ngẩng đầu, lại đột nhiên mở to mắt: “Chú, mắt của chú…”

“Đúng vậy.” Phó Nam Ngạn rất thẳng thắn đáp lời, “Chú đã không nhìn thấy được nhiều năm rồi.”

Cho đến lúc này, Trì Chiếu mới nhận ra Phó Nam Ngạn là người khiếm thị.

Cậu biết anh là bệnh nhân khoa Mắt, nhưng những người quá xuất sắc sẽ luôn khiến người ta vô thức bỏ qua khuyết điểm của họ. Huống chi, Phó Nam Ngạn lại có một đôi mắt đẹp như vậy, đôi ngươi của anh có màu xám nhạt, dẫu biết rằng anh không thể nhìn thấy gì, nhưng lại vô thức cảm giác anh đang quan sát cậu vô cùng nghiêm túc.

Tri Tri lại tiếp tục hỏi: “Không thể nhìn thấy thì thế giới sẽ biến thành màu đen ạ? Chú có thấy sợ không?”

Hàng loạt câu hỏi nối tiếp nhau, Phó Nam Ngạn chỉ thản nhiên đáp từng câu: “Không tối, không sợ.”

Nụ cười của anh quá đỗi dịu dàng, tựa như một chiếc móc câu gãy lên trái tim Trì Chiếu vậy. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác này, cứ như trong lòng bỗng dưng xuất hiện một hạt giống, nó bén rễ nảy mầm, trên từng cành lá còn sắp trổ những chiếc bông nhạt màu.

Mãi cho đến khi thời gian kiểm tra phòng buổi sáng kết thúc, Trì Chiếu mới thôi ngẩng ngơ.

“Cho nên bây giờ cậu quay về khen Phó giáo sư hết cả tiếng đồng hồ với tôi?” Trên đường trở về, Chung Dương Thu chế nhạo cậu, “Không phải trước đó cậu nói tôi tả lố hả?”

“Đó là vì tôi chưa gặp người thật.” Trì Chiếu rất ngay thẳng, “Nghe nói và tận mắt nhìn thấy là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”

Chung Dương Thu à một tiếng: “Nhất kiến chung tình?”

“Sao có thể?” Trì Chiếu lắc đầu, “Chỉ mới gặp nhau một lần, có quen biết gì đâu.”

Ở chung bốn, năm năm, từ lâu xu hướng tính dục của Trì Chiếu đã không còn là điều gì bí mật. Cậu chưa bao giờ cảm thấy thích người đồng giới là điều đáng xấu hổ, nhưng vừa gặp một lần đã nói thích thì lại hời hợt quá. Đấy chẳng phải là ham mê sắc đẹp, thèm muốn cơ thể của người ta sao? Trì Chiếu không phải người như thế.

“Tôi chỉ muốn làm quen với anh ấy thôi.” Trì Chiếu kết luận, nở nụ cười rất ngay thẳng.

“Được được được, không tệ không tệ.” Chung Dương Thu cười híp mắt, giúp Trì Chiếu đưa ra ý tưởng. “Theo thông lệ trên phim truyền hình, lần đầu tiên nhân vật chính và đối phương gặp nhau thì thường sẽ xảy ra chuyện trùng hợp gì đó, chẳng hạn như tình cờ đánh rơi đồ vật ở gần người kia, mà đa số đều là những món đồ quý giá, thế là bọn họ có thể ——”

“Ngừng ngừng ngừng.” Trì Chiếu bất đắc dĩ cắt ngang lời hắn, “Cái kịch bản này của cậu cũ rích rồi.”

Cái người Chung Dương Thu này rất tốt, đối xử với mọi người đều nhiệt tình, chính trực lại hòa đồng. Mà nếu nói về một ít khuyết điểm, thì có lẽ đó là trái tim thiếu nữ cực kỳ không hợp với ngoại hình của hắn. Đàn ông phương Bắc cao một mét tám lại thích nhất là phim tình cảm cẩu huyết. Trì Chiếu sợ bị hắn đầu độc lâu nên lập tức chuyển chủ đề: “Thầy Trâu nói kiểm tra phòng lần sau sẽ có kiểm tra miệng, cậu đã nắm hết kiến thức chưa đó?”

“…Đậu má.” Vẻ mặt Chung Dương Thu lập tức thay đổi: “Sao lại nhắc cho tôi nhớ tới chuyện thương tâm này chứ.”

“Không phải tôi muốn nhắc cậu chuẩn bị sớm à?” Trì Chiếu nói, “Tôi nhớ lần trước cậu được hỏi đâu có trả lời được đâu?… Các giáo viên ở khoa Mắt đều hiểu biết sâu rộng, đi theo họ một chuyến là có thể học được kha khá thứ đấy.”

“Uầy, tôi biết rồi, chỉ là trước đây mấy môn cơ bản tôi học không tốt nên bây giờ khó theo kịp.” Chung Dương Thu gật đầu, giọng nói đầy vẻ ngưỡng mộ, “Nếu như tôi có thể học tốt như cậu thì đỡ rồi, cũng không cần lo mấy thầy cô kiểm tra nữa.”

Hắn hỏi Trì Chiếu: “Hay là truyền cho tôi một ít kinh nghiệm học tập đi?”. truyện teen hay

“Đọc nhiều sách.” Trì Chiếu bất đắc dĩ, “Mấy cuốn sách kia của cậu đều vô bổ cả.”

“Tôi sẽ cố gắng, haha.” Chung Dương Thu nở nụ cười khô khan, vốn chỉ thuận miệng nói vậy nên sau đó đề tải cũ lại bị kéo trở về. “Chuyện của cậu với giáo sư Phó vẫn còn thú vị lắm. Nào, người anh em đây sẽ giúp cậu phân tích một chút, tình huống hiện tại của cậu và giáo sư Phó…”

Trì Chiếu: “…”

Thấy chủ đề về Phó Nam Ngạn lại sắp tiếp tục, Trì Chiếu đành kêu hắn một tiếng: “Còn có một phương pháp học tập khác.”

Chung Dương Thu hỏi: “Gì cơ?”

Trì Chiếu chân thành nói: “Ít xem mấy phim truyền hình th/ô t/ục kia đi.”

Quả thực cậu có chút hứng thú với Phó Nam Ngạn, nhưng cậu lại càng không muốn phát sinh liên hệ tình cờ gì đó với anh. Hơn hai mươi tuổi, ở cái độ tuổi thẳng thắn này, thích thì cứ thoải mái làm quen, bắt chuyện, Trì Chiếu cũng không cho rằng việc này có gì là đáng xấu hổ.

Bên cạnh đó, cậu cũng là sinh viên khá ưu tú ở trường Y, ngoại hình nổi bật còn được nhiều người theo đuổi, làm sao có thể giống nhân vật chính ngu ngốc trong phim tình cảm đánh rơi đồ còn bị nam chính nhặt được cơ chứ!



Sáu giờ chiều, kiểm tra phòng trước khi tan việc.

Bên ngoài trời đã tối om, khu phòng bệnh yên tĩnh, trên hành lang không có lấy một bóng người, ánh sáng lạnh lẽo từ đèn trần chiếu xuống mặt đất, là kiểu yên tĩnh chỉ có ở bệnh viện. Trì Chiếu lần lượt mở cửa các phòng bệnh, xác nhận tình trạng của từng bệnh nhân. Một dãy phòng bệnh đã qua, cuối cùng cũng đến phòng của Tri Tri đang ở.

Gia đình Tri Tri rất khá giả, tại khu bệnh viện tấc đất tấc vàng mà cũng có thể sắp xếp cho nhóc một phòng đơn. Trì Chiếu sờ lên túi áo blouse, nắm lấy viên kẹo cách một lớp vải, một tay cậu bỏ vào túi giấu nó đi, tay còn lại thì mở cửa.

“Tri Tri, nhìn xem là ai đến —— Tri Tri?”

Trì Chiếu nói được một nửa thì đột nhiên im bặt. Tri Tri đang đứng ở mép bệ cửa sổ, đưa một mũi chân ra ngoài dò xét.

“Tri Tri nguy hiểm!” Trì Chiếu vội vàng đi tới nắm lấy cổ tay nhóc, kéo nhóc lui về phía sau, giọng điệu nghiêm túc, “Không được đứng gần bệ cửa sổ như vậy, nguy hiểm lắm biết không?”

Phòng bệnh của khoa Mắt đều ở trên lầu hai, cửa sổ không lắp rào chắn, nhưng một đứa nhỏ đứng ở cửa sổ như vậy vẫn rất nguy hiểm, dù là lầu hai mà không cẩn thận rơi xuống thì cũng sẽ biến thành chuyện lớn.

“Sao lại không nói gì?”

Tri Tri không đáp lời, Trì Chiếu còn tưởng rằng nhóc không phục, còn muốn nói thêm vài câu thì phát hiện đứa nhỏ vốn ồn ào giờ đây đang mím chặt môi, hai mắt đỏ bừng.

Trì Chiếu lập tức ý thức được vấn đề: “Làm sao vậy, là ai bắt nạt Tri Tri của chúng ta?”

“Anh ơi…” Tri Tri khàn giọng gọi cậu, nước mắt lách tách rơi lên quần.

Bố mẹ Tri Tri rất thường hay đến thăm nhóc vào thời điểm này, Trì Chiếu nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cậu vươn tay ôm Tri Tri vào lòng, đưa tay xoa đầu nhóc: “Bố mẹ có việc không đến?”

Tri Tri cụp mắt xuống, rất lâu sau mới thấp giọng “Dạ” một tiếng.

Nhóc con nhớ bố mẹ rồi, Trì Chiếu hiểu, đứa nhỏ lớn như vậy, mỗi ngày đều phải ở bệnh viện một mình, đâu thể nào không nhớ bố mẹ, không nhớ nhà đâu.

Thật ra Tri Tri là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, điều nhóc mong đợi nhất hàng tuần chính là được gặp bố mẹ, từ trước đến giờ nhóc chưa hề khóc khi họ rời đi, nhóc biết bố mẹ nhóc rất bận, nhóc không muốn làm họ lo lắng.

Nhưng thường những đứa trẻ khóc thì mới có sữa, Tri Tri quá hiểu chuyện, ngược lại có đôi khi bố mẹ lại không chú ý tới cảm xúc của nhóc.

“Anh Trì Chiếu, bố mẹ không cần em nữa sao?” Tri Tri chống cằm lên đầu gối, đôi mắt dán chặt vào dép lê trên sàn, ánh mắt không hề có tiêu điểm.

Trì Chiếu vội vàng xoa khuôn mặt nhóc: “Sao lại thế?”

“Vậy tại sao bố mẹ lại không đến thăm em?”

Tri Tri cụp khóe miệng xuống, nước mắt lại trào ra, Trì Chiếu vươn tay giúp nhóc lau nước mắt, lại bóc một viên kẹo nhét vào miệng nhóc: “Bố mẹ phải cố gắng làm việc, nếu không thì làm sao bảo bối của họ có cuộc sống tốt hơn được?”

Kẹo trái cây cưng cứng chạm vào răng, Tri Tri vươn đầu lưỡi l iếm nó một cái: “Về sau mắt không thể nhìn thấy thì cũng là bảo bối của bố mẹ ạ?”

“Tất nhiên rồi.” Trì Chiếu nghiêm túc nói, “Tri Tri mãi mãi là bảo bối của bố mẹ.”

Kẹo trong miệng dần dần tan ra, Tri Tri cuối cùng cũng nín khóc, mắt nhóc vẫn còn đỏ hoe. Trì Chiếu để nhóc nằm trên giường, một tay phủ lên mắt nhóc: “Được rồi, được rồi, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi, phải bảo vệ đôi mắt thật tốt, không thì bố mẹ cũng sẽ đau lòng.”

“…Dạ.”

Giờ phút này, Tri Tri vô cùng nghe lời, hai mắt ngoan ngoãn nhắm chặt, lông mi cọ lên lòng bàn tay Trì Chiếu. Sức lực của trẻ con có hạn, sau khi khóc nhiều như vậy thì đã chóng buồn ngủ rồi, chẳng mấy chốc hô hấp đã chậm lại, nhưng bàn tay vẫn vô thức nắm chặt áo khoác của Trì Chiếu hệt như giữ lấy bảo bối.

Thật là một đứa trẻ khiến người khác đau lòng.

Ánh mắt của Trì Chiếu dịu dàng xuống, cẩn thận gỡ áo khoác từ tay nhóc ra, lúc ngón tay vô thức đảo qua trước ngực thì chợt nhận ra có điều gì không ổn.

Hình như thiếu vật gì đó?

Trì Chiếu ngơ ngác một lúc, chờ đã, thẻ tên của cậu đâu rồi?

Trên thẻ tên có in ảnh chụp và danh tính, là chứng từ ra vào bộ phận và nhận phòng hàng ngày, áo blouse trắng mỗi người đều có vài cái nhưng thẻ tên thì chỉ có một, làm cái bổ sung vô cùng phiền phức.

Trì Chiếu giúp Tri Tri sửa lại chăn mền rồi bước ra cửa tìm, tìm một hồi lâu cũng không nhìn thấy.

Cuối cùng cậu tới chỗ Chung Dương Thu: “Cậu có nhìn thấy thẻ tên của tôi đâu không?”

“Không có.” Chung Dương Thu nói, “Thứ này có thể rơi đi đâu được chứ, kim băng gắn chắc lắm đấy, cậu có để quên ở chỗ nào không?”

“Thật sự không có.” Trì Chiếu nói, “Hồi sáng khi bước vào phòng bệnh là tôi đã cài nó lên, cả ngày nay cũng chẳng làm cái gì, làm sao lại —— chờ đã.”

Mí mắt Trì Chiếu đột nhiên giật một cái.

Hôm nay cậu đi theo giáo viên viết hồ sơ bệnh án không khác gì thường ngày, chỉ có điều bất thường duy nhất có lẽ là… lúc sáng cậu đã đâm vào ngực của Phó Nam Ngạn?

“…”

Nhớ lại những gì Chung Dương Thu nói hồi sáng, Trì Chiếu lúng túng tóm lấy vành tai, sẽ không trùng hợp tới nỗi rơi ở chỗ Phó Nam Ngạn đâu nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment