Ý Viên đen mặt nhìn người đàn ông đang ôm đùi mình, cô không thể nào đi cũng không thể gỡ con bạch tuộc này ra được, chỉ biết bực mình vẩy vẩy chân đang bị ôm chặt, quát: "Bỏ ra!"
Giang Mạc Thiên cố chấp ôm lấy đùi cô càng chặt "Không! Không buông đâu! Tiểu Tiểu Mễ cho anh ôm một chút thì chết em à?"
"Ừ đúng đấy! Anh ôm đến nỗi khiến em suýt ngạt thở chết đến nơi, anh định mưu sát em hả?!" Mẹ cái tên bại não này!
"Nhìn gì?! Còn đứng trơ mắt ra đấy?! Mau kéo con bạch tuộc này ra cho tôi!" Ý Viên lớn tiếng quát mấy tên vệ sĩ bên cạnh.
Mẹ nó! Ông đây chịu hết nổi rồi!
Tên thiểu năng này lần nào nhìn thấy cô cũng nhào vào ôm ấp đủ kiểu nhưng may mà cô tránh được. Lần này lại lợi dụng lúc cô không để ý mà nhào vào, kết quả không vớ được người cô nhưng vớ được chân cô nên mới thành ra thế này...
Mấy tên vệ sĩ liếc nhau một cái rồi đồng loạt tiến lên kéo Giang Mạc Thiên ra. Vất vả lắm mới kéo được, Ý Viên ức chế đạp hắn một cước rồi lên giọng cảnh cáo:"Đây là lần cuối cùng! Nếu lần sau anh còn làm vậy nữa thì đừng trách em không nể tình anh em!"
"..." Tiểu tiểu Mễ, em thật đáng sợ!
______________
Phòng khách
"Làm sao thế?" Bà Giang đang ngồi trước TV vừa ăn nho vừa xem chương trình yêu thích.
"Anh hai lại nổi khùng" Ý Viên tiện tay lấy một trái táo trên đĩa hoa quả, bực mình cắn rốp một cái.
"Haizz, Mễ Nhi, không phải tự dưng nó đối với con quá khích như thế." Bà Giang thở dài, nói tiếp:" Còn nhớ...sau khi sinh thằng Thiên và trước khi sinh ra con, mẹ đã từng có thai. Chỉ là...sau đó mẹ lại bị sảy, haizz... Trước khi đứa nhỏ mất, thằng Thiên nó rất mong em chào đời, lúc nào nó cũng hỏi mẹ khi nào thì nó được bồng em, lúc nào nó cũng xoa bụng mẹ rồi thủ thỉ rất nhiều mặc dù đứa nhỏ trong bụng còn chưa thành hình. Sau khi mẹ bị sảy, thằng Thiên cả ngày lầm lì ít nói, không còn hiếu động như trước, một ngày 24h thì 7/8 thời gian nó đều ở trong phòng. Cũng tội nghiệp thằng bé lúc ấy, nó quá cô đơn..." Bà Giang kể đến đây, mắt long lanh cơ hồ sắp khóc.
Ý Viên không nói mà chỉ ngẩn người nhìn bà, trong truyện cô không hề đề cập đến vấn đề này, không ngờ Giang gia còn có chuyện mà cô không biết.
Bỗng ngoài cửa phòng khách xuất hiện một bóng người, Giang Mạc Thiên có hơi mất tự nhiên nhìn người bên trong, có chút e dè...
"Tiểu Tiểu Mễ...em vẫn còn giận anh sao?" Hắn đáng thương nhìn cô, bối rối sờ sờ gáy.
Ý Viên nhìn hắn, ánh mắt nhu hoà hơn lúc trước, nhẹ giọng:" Không, anh đứng đó làm gì? Vào đây ngồi!"
Giang Mạc Thiên nghe thấy thì mắt sáng bừng lên:"Anh biết Tiểu Tiểu Mễ sẽ không nỡ mà!" Rồi lại nhanh bổ nhào vào cô "Để anh trai yêu quý của em tặng em một cái ôm ấm áp nào!"
Ý Viên lập tức một cước đạp bay hắn lên không trung "Tránh ra!" Đừng có được nước lấn tới!
_____________________
"Nói!" Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như muốn đóng băng đối phương cất lên.
"Lão đại, tại hạ đã tra ra được thông tin cô gái đêm đó, chính là thiên kim của ông trùm Mafia Ytaly Giang Mạc Viễn, Giang Ngải Mễ." Một người đàn ông đang cúi đầu trước người đối diện, giọng máy móc.
"Ồ, Giang Ngải Mễ..." Giọng nói trầm khàn của người đàn ông đang ngồi khoanh tay trên ghế dựa có phần trào phúng, đôi mắt hổ phách thoáng hiện lên ý cười. Cả thân hình hắn được bao bọc bởi một bộ âu phục đen càng khiến cho sự băng lãnh toát ra tăng lên mấy phần. Nguồn sáng yếu ớt của ánh tà chiều ngoài cửa kính khiến căn phòng âm u, ảm đạm đến đáng sợ, không thể nào nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế tựa. Hắn chậm rãi ngả người vào lưng ghế, khuỷu tay dựa vào tay ghế, ngón cái và ngón trỏ đỡ một bên mặt.
Thân ảnh kiều diễm quyến rũ, mái tóc xoăn rủ xuống khuôn mặt xinh đẹp hiện lên rõ nét trong đầu hắn...
Giang Ngải Mễ
Một người phụ nữ thú vị!
__________________
Biệt thự Giang Gia
Ý Viên đang hăng say viết truyện, viết đến đoạn nam chính độc chiếm nữ chính thì đột nhiên hắt xì hơi một cái, cô lấy tay khịt khịt mũi, mày nhíu chặt...
Lại nữa! Ai?! Tên thiểu năng nào dám tính kế ông đây?!
--------------Lời ngoài lề-------------
Viên Viên ( là tác giả ta nhá!): Nam chính còn chưa biết nên đặt tên là gì *khóc ròng*( ||~||)