Thiếu Tướng Ngài Lại Bị Vợ Đục Sao

Chương 11


Chạy mãi mà vẫn không cắt đuôi được, cậu bất ngờ dừng lại, đối mặt với người nọ, lạnh giọng nói “Đừng đi theo tôi nữa, tôi không có gì để nói với anh.”
Nhưng mà ngược lại thì Liễu Thanh phong vui vẻ đáp “Nhưng tôi lại có chuyện muốn nói với cậu, tôi rất tò mò về cậu, cho tôi đi cùng nhé.

Tôi sẽ trợ giúp cho cậu không lấy tiền công có được không? Chúng ta cùng đi nhé, tôi chưa từng đi săn bao giờ.” Quả thật là hắn chưa bao giờ săn giết quái thú ở ngoài tự nhiên để lấy tiền thưởng bao giờ.

Bộ dáng hào hứng và thành tâm của đối phương cũng không làm cậu yếu lòng “Tôi không cần bạn đồng hành cũng không cần anh giúp đỡ, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chúng ta không cần thiết phải đi chung.”
Bị từ chối một cách thẳng thừng, Liễu Thanh Phong không khỏi cảm thấy thất vọng, khó khăn lắm mới tình cờ gặp được nhân vật bí ẩn nổi danh trong giới thợ săn, nào ngờ đối phương lại lạnh lùng và khó gần thấy sợ.

Hắn nhìn Tư Không Chiến bằng ánh mắt không cam tâm, sau đó dường như nghĩ tới điều gì bèn thu thanh đao của mình vào nhẫn không gian “Như vầy được rồi chứ, tôi chỉ là muốn đi theo xem để mở rộng tầm mắt, nếu cậu không cho tôi giúp thì tôi đứng ở một bên quan sát được chứ? Tôi mặc kệ cậu có đồng ý hay không thì tôi vẫn đi theo.

Chúng ta đi thôi!” Liễu Thanh Phong rất tự nhiên mà đảo chủ thành khách.
Tư Không Chiến nghẹn “…” Rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Tự dưng mọc ra một cái đuôi không cắt được, cậu muốn đi săn mà không bị lộ là không có khả năng.
Cậu bực mình ra mặt, giọng nói không khỏi lạnh đi mấy phần, ngay cả ánh mặt cũng tràn đầy địch ý “Rốt cuộc anh muốn gì?’’ Muốn đánh nhau có phải không?
Liễu Thanh Phong thấy bộ dạng tức giận của cậu thì cười hề hề đáp “Tất nhiên là tôi muốn kết bạn rồi, không giấu gì cậu, tôi là học viên trường quân đội, hiện tại tôi đang trong kỳ nghỉ cho nên tuỳ tiện đi dạo một chút.

Sau đó tôi nghe mọi người bàn tán về cậu, nói về sức mạnh của cậu, vì tò mò nên mới đến đây.


Không ngờ cậu vậy mà còn rất trẻ nha, thực lực đúng là mạnh như tôi nghĩ.” Ánh mắt tràn đầy hứng thú của hắn quan sát Tư Không Chiến từ trên xuống dưới.
“Lời đồn quả không sai, có điều tuổi tác thì sai bét.

Nếu tôi đoán không lầm thì cậu mới mười bảy nhỉ? Sắp thi vào trường quân đội đúng không? Vậy nên mới liều mạng tập luyện và kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống.”
Cậu vẫn không đáp, chỉ đưa ánh mắt cự tuyệt giao tiếp mà nhìn “…” Sao mà nhiều chuyện thấy ớn vậy?
Liễu Thanh Phong nói một mình cũng cảm thấy chán “Này cậu cũng nói một câu đi chứ nhóc con, nếu cậu không nói thì tôi sẽ theo cậu đến khi nào cậu chịu nói thì thôi.

Sao hả?’’
Tư Không Chiến thật sự muốn nổi bão nhưng vẫn đáp “Việc của tôi không liên quan tới anh, phiền anh tránh xa tôi ra!” Cậu rất sợ chuốc lấy phiền phức không đáng có, mà quan trọng nhất là đừng làm phiền cậu kiếm tiền.

Nói xong thì lập tức lao người phóng đi nhanh như bay, trong đầu vẫn đang tìm một kế hoạch để cắt đuôi người này.
Bộ dáng xa cách này không những không làm Liễu Thanh Phong chán ghét mà còn khiến hắn hứng thú hơn, hắn không ngờ tuỳ tiện đi dạo một chút lại đào ra được một cậu nhóc rất thú vị.

Lần này nhất định phải kết bạn cho bằng được, nói không chừng tương lai còn là đàn em của mình nữa, với cấp bậc hiện tại của cậu nhóc này thì đã dư sức xét tuyển vào trường quân đội Vương Tinh rồi.

Nếu là người khác thì khi nghe nói hắn là học viên trường quân đội chắc chắn sẽ vui mừng hỏi ngay là trường nào, nhưng tên nhóc này lại khác, bộ dáng còn rất đề phòng và né tránh nữa, ha ha thú vị ghê.


Mà trong lúc này Tư Không Chiến vẫn đẩy nhanh tốc độ, liên tục đổi lộ trình nhưng vẫn không cắt đuôi Liễn Thanh Phong được, việc này khiến cậu cảm thấy phiền muốn chết.

Vừa chạy cậu vừa quét xung quanh tìm kiếm quái thú, chỉ cần một con đủ mạnh để cản chân người kia là đủ rồi.
Hai người càng chạy càng đi sâu vào khu vực nguy hiểm, càng đi quái thú cáng ít đi rõ rệt.

Lúc này cậu cũng đã phát hiện được dị trạng, một cảm giác bất an chậm rãi dâng lên.

Cậu dừng chân, dùng tinh thần lực quét trên diện rộng một lần nữa, vẫn không tìm thấy.
Liễu Thanh Phong vừa đuổi tới cũng đồng thời phát hiện chỗ không đúng, hắn nhìn xung quanh nhưng đồng dạng không có phát hiện gì, hắn quay sang nhìn cậu hỏi “Sao rồi ? Có phát hiện gì không?’’ Hắn không có kinh nghiệm quan sát dấu vết trong rừng mà chỉ mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm bằng trực giác.
Tư Không Chiến vẫn luôn đảo mắt quan sát khắp nơi, vì nơi này quá tối nên cậu dùng tinh thần lực là chính.

Trực giác thợ săn của cậu luôn chính xác, nơi này chắc chắn có một con quái thú rất mạnh và nguy hiểm.

Giọng nói của cậu trầm trọng hẳn “Rút lui!” Nói xong thì thân ảnh của cậu nhoáng cái đã rời xa khu vực ban đầu một đoạn xa.


Thế nhưng khi hai người vừa tháo chạy thì phía sau lưng đã vang lên tiếng gió rít, nhanh vô cùng “Xoẹt! Vụt!” Một thứ gì đó đồng thời phóng nhanh về phía trước, trực tiếp bay sượt qua người của Tư Không Chiến, nếu cậu không nhạy bén với âm thanh thì vừa rồi đã trúng đòn.
Tư Không Chiến vội vàng thắng gấp suýt thì té cắm đầu, mà trước mặt cậu lúc này đột nhiên lại xuất hiện một cái lưới nhện màu tím đen, nó rất chắc và dính siêu chặt.

Quan trọng hơn là nó có chứa chất độc, nếu lỡ bị dính dù chỉ là một chút cũng sẽ lập tức bị tê liệt.
Liễu Thanh Phong vừa kịp thắng gấp rồi trượt một đường dài trước khi cách lưới nhện đúng một mét, thị giác của hắn cũng rất tốt cho nên vừa nhìn thấy lưới nhện đã thất thanh kêu lên “Nguy rồi, chạy mau lên, nếu không là chết cả lũ bây giờ!” Sau đó là một màn chạy có cờ của cả hai.

Những chiếc lưới nhện như có mắt cứ lao ra chắn trước lối đi của bọn họ với tốc độ nhanh như điện xẹt.

Đến Lúc này mà Liễu Thanh Phong vẫn còn tâm trạng nói đùa “Vận may không tệ nha anh bạn nhỏ, lần này chúng ta kết nghĩa anh em luôn là vừa đẹp đó!”
“…” Rảnh ghê há! Tư Không Chiến không đáp nhưng cậu nghĩ câu này cũng hợp lý: Không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng số phận lại cho họ chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cùng địa điểm, cũng nằm trong một cái dạ dày.

Ặc, hợp lý một cách đắng lòng.
Vì hiện tại bọn họ đã đụng phải một con Huyết Ma Chu cấp bốn sơ cấp.

Ôi cái vận may chết tiệt.
Bóng dáng của Huyết Ma Chu như hoà vào màn đêm tăm tối, rất khó để phát hiện ra nó, nhất là khi tốc độ của nó nhanh khủng khiếp.
Hai người dùng truy nhãn, liên tục tránh né lưới nhện rồi đâm đầu chạy trối chết, con quái thú sắp đuổi kịp họ rồi, mà đường thoát thân duy nhất cũng sắp không còn, khắp nơi đều là lưới nhện.


Liễu Thanh Phong rút trọng đao, Tư không Chiến cũng rút Bá vương Đao ra, cả hai gần như cùng lúc xoay người chém thẳng về phía Huyết Ma Chu mở đường máu.

“Oành! Ầm! Đùng!” Song đao đối chiến với những chiếc chân cứng còn hơn bức tường hợp kim bật ra vô số tia lửa thế nhưng lại không thể để lại dù chỉ một vết xước mà ngược lại còn bị nó đánh văng ra xa, một loạt đại thụ bị chấn gãy.

Huyết Ma Chu ngược lại còn đánh nhiệt tình hơn, cơ thể to lớn cao năm mét của nó tưởng chừng nhẹ bằng quả bóng bay, chân vừa tiếp đất thì cơ thể nó cũng nhoáng lên rồi biến mất, chưa đầy một giây sau nó đã xuất hiện trước mặt cả hai rồi tung chân chém xuống, từng nhát chém còn ngọt hơn dao gọt trái cây nữa.

Hai anh em bị đánh muốn ná thở, chỉ biết điên cuồng chống trả “Keng, keng keng, keng, ầm, ầm, ầm, rắc, ầm, uỳnh!” Và kết thúc bằng một vụ nổ năng lượng, cả hai người lại bị đánh văng ra xa, nặng nề đập vào thân cây đại thụ mới có thể dừng lại.
“Phụt, phụt…” Hai người đồng thời phun máu, tay cầm đao của Tư Không Chiến run lên bần bật, lực chấn quá mạnh, sức mạnh của hai người cộng lại vốn không phải đối thủ của nó.
“Éccc ong ong ong ong” Lần này này nó chơi sóng âm.
“Aaaaaaaaaaaaaaaa’’ Cả hai người đồng thời ôm đầu, nằm rạp xuống đất thống khổ kêu lên.
Trán của Liễu Thanh Phong lúc này mồ hôi rơi như tắm, hắn hét lớn tung một cú chém toàn lực “AAA!” Nhát chém mang theo luồng tinh thần lực cấp S sơ cấp và sát khí nồng đậm mang theo gió lốc chém tới với tốc độ cực nhanh khiến Huyết Ma Chu không thể không đón lấy đòn này.
“Oành!” Tuy nhiên bao nhiêu đây thì đúng mà muỗi chích inox.
Lợi dụng lúc Huyết Ma Chu phân tâm, Tư Không Chiến cũng bồi thêm một cú toàn lực khiến Huyết Ma Chu bị cản trở trong giây lát, hai người lập tức chớp lấy thời cơ mà cắm đầu chạy bất chấp.
Đáp trả sự nồng nhiệt của hai người là một loạt kim độc bắn theo như mưa.

Những mũi kim kích thước lớn bằng ngón tay, cái này mà bị bắn trúng là lập tức được ngắm gà khỏa thân.

“Phập phập phập phập” Tiếng cây cối bị xiên nghe mà lạnh ót, những tảng đá bị bắn trúng cũng bị đục ra một cái lỗ trong tích tắt.

Bình Luận (0)
Comment