Thiếu Tướng Ngài Lại Bị Vợ Đục Sao

Chương 12


Lúc này Liễu Thanh Phong đã dần đuối sức, trận chiến vừa bắt đầu không lâu nhưng hắn cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ được nữa, con quái thú này vượt quá sức của hắn rồi.

Hắn hét lên “Giáp chiến, mau!” Nói rồi chính hắn cũng khởi động chế độ áo giáp, ít ra thì khi trúng đòn cũng đỡ được phần nào.

Lớp áo giáp như có linh hồn, lập tức bao lấy cơ thể hắn, kết hợp với nhau một cách hoàn hảo thành một bộ giáp màu đen.

Nhìn thì có vẻ nặng nhưng khi quen rồi thì nó lại rất nhẹ.
Tư Không Chiến tung người xoay một vòng tránh né một phi tiêu vừa đuổi đến sát mông rồi hô lớn “Giáp chiến!” Một bộ giáp đơn giản lập tức xuất hiện.

Cái này cũng là do lão quái vật tặng cho cậu bảo vệ cái mạng nhỏ trong lúc đi săn, cậu rất ít khi dùng đến nó, chỉ khi nào gặp phải quái thú cấp cao thì cậu mới cần dùng.
Mắt thấy con mồi sắp thoát, Huyết Ma Chu đẩy nhanh tốc độ, liên tục tung lưới nhện chặn đường, tấn công sóng âm dồn dập.
“Aaaaaa!”
“Khốn kiếp aaaaa!”
Huyết Ma Chu một đường truy kích bằng sóng âm, sau đó áp sát rồi tung từng cú chém.
Tốc độ của hai người chậm đi trông thấy, thanh đao trong tay hai người tựa như thứ đồ bỏ, hoàn toàn bị Huyết Ma Chu đánh cho ruột gang cũng đổi luôn vị trí.

Nội thương, ngoại thương chồng chất.
“Keng keng keng keng!” Lại một trận mưa kim độc liên tục bắn tới khiến cả hai chống đỡ muốn đứt dây thần kinh ý chí.
“Xoẹt!” Một cú chém bất ngờ sượt ngang qua bên má của Tư Không Chiến tạo thành một vết cắt dài, mà phía khác, Liễu Thanh Phong dùng đại đao của mình giúp cậu cản đi không ít mũi kim đoạt mạng.
“Soát! Soát! Vụt! Đùng! Ầm!”
Mặc dù vậy, hai người đều trúng không ít đòn, lớp áo giáp cũng không thể giúp cầm cự lâu hơn được.

Cả thế giới dần quay cuồng, chao đảo.


Sức lực theo dòng máu trôi đi, đầu cũng bị đánh đến mức muốn chập cheng, trì độn tư duy.

Áo giáp trên người của cả hai cùng bị đánh đến mức biến dạng, đôi chỗ còn bị chém rách, máu tươi màu đen không ngừng nhỏ giọt tí tách.

Cả hai đều đã trúng độc, hơi thở bắt đầu dồn dập, môi tím tái và tứ chi bắt đầu mất đi sức lực.
Tư Không Chiến nâng đôi mắt sung huyết và tràn đầy mệt mỏi nhìn Huyết Ma Chu, ngón tay trái động nhẹ, tới nước này lộ thì lộ, có chết cũng phải lôi nó theo thì cậu mới cam tâm.

Nhưng cậu còn chưa kịp ra tay thì bất ngờ có một luồng tinh thần lực vô cùng cường đại đã đánh tới, chấn động dữ dội bứng bật góc phần lớn đại thụ nơi mà nó lướt qua, sau đó trực tiếp đánh thẳng vào Huyết Ma Chu, tốc độ nhanh tới mức nó cũng không tránh kịp mà chỉ biết cố gắng chống đỡ.
“Oành!” Một vụ nổ lớn bất ngờ vang lên khiến mặt đất chấn động, một góc rừng rung lắc dữ dội.

Gió lốc cuốn cát bụi bay lên, trong nhất thời cả một khoảng rừng rộng lớn đã chìm trong màn bụi mù mịt không thể nhìn thấy thứ gì.

Nhưng Tư Không Chiến có thể chắc chắn rằng con Huyết Ma Chu đó sẽ không chết, chẳng qua là nó đã bị đánh văng đi rất xa.
“Khụ, khụ, khụ…” Liễu Thanh Phong bò dậy từ trên mặt đất, từ đầu tới chân đều là đất cát, mặt mày vừa đỏ vừa đen nhìn bẩn vô cùng, đâu còn cái dáng vẻ đẹp trai phong độ lúc ban đầu nữa.

Nhìn cảnh vật tan hoang, cây cối bị bứng gốc mà hắn không khỏi trợn mắt há mồm kinh ngạc ba giây, sau đó lập tức tự động xử lý thông tin rồi xem như không có gì mà cười to “Chúng ta được cứu rồi, ha ha chúng ta được cứu rồi.

Khụ, khụ…” Hắn ôm ngực họ kịch liệt, khoé miệng ứa ra máu tươi nhưng vẫn cười được, lần này đúng là một trải nghiệm vô cùng đáng nhớ.

Còn kẻ thần bí vừa ra tay giúp lại ở một đẳng cấp khác, hắn biết bản thân tò mò cũng vô ích nên dứt khoát không hỏi.
Tư Không Chiến không đáp lời hắn, lúc này để dành sức mà thở còn có lý hơn.

Vết thương trên người cậu vẫn liên tục chảy máu, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ.

Thế nhưng cho dù có mệt tới mấy cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này, Tư Không Chiến nhịn ‘đau’ lấy ra một lọ thuốc giải độc tạm thời rồi chia cho Liễu Thanh Phong một viên, dù sao anh ta cũng bảo vệ cậu lúc nguy cấp.


“Cảm ơn!” Liễu Thanh Phong cố nặn ra một nụ cười, đưa tay nhận viên thuốc mà không hề hỏi một câu nào, dù sao thứ này cũng không độc chết hắn được vì rất có khả năng là hắn sẽ ngủm trong đêm nay cho nên việc đầu độc là không cần thiết.

Tư Không Chiến cũng không để ý người kia uống hay không mà vội vàng uống một viên rồi bắt đầu đã tọa, vận dụng công pháp hấp thụ thuốc giải và ép chất độc ra bên ngoài.

Hai người gian nan ép chất độc ra khỏi cơ thể, lúc Liễu Thanh Phong mở mắt ra thì Tư Không Chiến đã tỉnh lại được một lúc.

Trong thời đại này con người được phân ra làm bốn loại cấp bậc, loại thứ nhất là thường dân, họ không có tí sức mạnh nào cả.

Loại thứ hai là người có sức mạnh cơ bắp, chỉ được xem là mạnh hơn người bình thường, họ thường là những binh lính cấp thấp.

Loại thứ ba là người sở hữu tinh thần lực, là nhân tố quan trọng trong quân đoàn, được xem là người mạnh nhất.

Loại cuối cùng là người nắm giữ sức mạnh lớn nhất nhưng lại có số lượng rất ít, họ là tinh thần khống chế sư.

Sau khi trị thương một cách tương đối thì hai người lập tức tựa vai nhau lê lết từng bước chân mệt mỏi trở về rừng an toàn, sau đó mới buông bỏ chống đỡ mà gục ngã.
Tư Không Chiến có thể đoán được người vừa ra tay cứu mình là lão quái vật, chỉ có ông mới tốt bụng như vậy.

Nhưng con quái thú đó sẽ không chết vì nó là dành cho cậu.
Tư Không Chiến nằm lặng người trong vũng máu ngày càng lan rộng, đôi mắt nâu đen nhìn lên trời cao.

Cậu tự nhủ với lòng rằng bản thân không thể chết, cũng không thể bỏ cuộc, vì tương lai, vì cha..

.cậu nhất định phải sống, phải mạnh mẽ hơn nữa để hạ con quái thú kia mà không cần giúp đỡ.

Chỉ có mạnh mẽ hơn mới có thể mang lại cho cha một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cậu cố gắng gượng ngồi dậy, lấy ra dụng cụ trị thương cầm tay mà mức năng lượng đã sắp chạm đáy.

Khắp người cậu là những vết cắt rất sâu, máu vẫn chảy không ngừng, sức lực dần bị xoáy mòn đến cực hạn.

Đầu óc bắt đầu quay cuồng, mọi thứ xung quanh cũng dần mờ ảo, cậu chỉ còn nghe được từng tiếng thở d ốc của bản thân, tiếng nhịp tim đập dồn dập và mí mắt đang nặng dần.
Bàn tay run run cầm thiết bị chữa thương đặt lên những nơi bị tổn thương nặng nhất cho đến khi nó hơi khép miệng rồi lại chuyển sang chỗ khác, cho đến khi chút năng lượng cuối cùng cũng trút cạn.
Máu vẫn chảy và… chẳng sao cả, lão quái vật chắc chẳng đi đâu xa, có lẽ vậy.

Rồi cậu buông xuôi, ngã ra đất bất động.

Gương mặt tái nhợt với vệt máu bên khoé môi, đôi chân mày như muốn dính lại với nhau, vì… cậu không cam tâm chết đi như vậy.

Tình huống của Liễu Thanh Phong cũng chẳng khá hơn cậu là bao, nhưng máy trị thương của hắn thì luôn đầy năng lượng.
Nhìn thấy cậu ngã xuống khiến hắn giật mình, lập tức đẩy nhanh việc trị thương cho mình, sau đó bò lại chỗ cậu xem xét những vết thương còn chưa kịp chữa trị.
Sau khi trị thương cho cậu xong thì hắn cũng mệt tới mức thấy trời đất quay cuồng rồi cũng ngã xuống bên cạnh, hắn nhếch môi cười nói ‘’Nhóc con, tôi quyết định phải kết bạn với nhóc.” Nói rồi bản thân hắn cũng nặng nề chìm vào bóng tối.
Quả thật là lão quái vật không đi xa, ông cũng nhìn thấy hết những gì đã diễn ra.

Sau đó lắc đầu nói “Vẫn còn quá kém cỏi, phải luyện tập thêm.” Nhưng dạo này ông hơi bận nên không có thời gian trực tiếp huấn luyện cho tên nhóc này.

Mà sắp tới, e rằng cũng không có dịp nào nữa.
Ông nhàm chán tựa lưng vào thân cây nhấp ngụm rượu chờ hai tên nhóc kia tỉnh dậy rồi mới rời đi.
Màn đêm dần bị ánh bình minh xua tan, làn gió của ngày mới nhẹ đưa, thổi đi cái lạnh của đêm qua cùng mùi máu tanh nhàn nhạt.

Tư Không Chiến mở hờ đôi mắt, nhìn những tia nắng đầu tiên đang rọi trên những ngọn cây phía xa xa.

Cậu thử cử động từng ngón tay rồi đến tấm thân mệt nhoài dính đầy máu đỏ, đau thì không đau mấy nhưng vì mất máu quá nhiều nên đầu óc cứ quay cuồng, trì độn.

Mà Liễu Thanh Phong bên này cũng vừa tỉnh dậy, lớp áo giáp trên người hắn ta giờ không khác nào đống sắt vụn.

Chỗ còn, chỗ mất, chỗ bị đục thành mấy cái lỗ rõ to.
Tư Không Chiến đưa ánh mắt trào phúng nhìn Liễu Thanh Phong, vô cùng vui vẻ khi thấy bộ dạng thảm hại của hắn, cho chừa cái tội nhiều chuyện.

Đầu Liễu Thanh Phong cũng đau ê ẩm, chật vật gượng người bò dậy, khi nhìn tới bản mặt khoái chí của Tư Không Chiến là lập tức ngứa răng “Nhìn cái gì mà nhìn? Đều tại cậu xúi quẩy mà ra cả đấy!”
“Phải không? Tại tôi xúi quẩy hay tại số anh quá đen đủi, còn chưa kết bạn mà mạng cũng sắp mất luôn, cũng còn may…” Thật ra sau khi trải qua sự việc vừa qua cậu cũng có chút cảm tình với người này, ít ra lúc lâm nguy thì Liễu Thanh Phong cũng không cụp đuôi mà chạy trước, hơn nữa còn ở bên cạnh cậu cùng tiến cùng lùi.

Với thực lực của anh ta thì việc bỏ chạy không khó, nhưng đối phương lại không như vậy.
Thấy Tư Không Chiến chịu nói chuyện với mình, Liễu Thanh Phong không hề tức giận vì bị đâm chọt mà còn vui vẻ phản bác ngược lại “Đều là tại cậu, tất cả đều là tại cậu, còn muốn đỗ thừa à? Nếu không phải cậu cố tình cắt đuôi thì chúng ta sẽ đen đủi như vậy sao, chưa lần nào tôi nhọ như lần này.

Nhưng mà, nhóc con, thân thủ không tệ nha, giờ thì cho tôi biết tên cậu được chứ? Tôi hứa sẽ không tiếc lộ với ai cả, với lại chẳng phải cậu cũng sắp thi vào trường quân đội sao, tới lúc đó còn sợ người khác biết à?’’
Tư Không chiến không trả lời ngay mà lặng lẽ nhìn lại mấy vết thương đã được chữa trị hoàn toàn, rồi nhìn máy trị thương đã cạn năng lượng bên cạnh Liễu Thanh Phong.

Là anh ta giúp cậu trị thương, vì nể tình anh ta cứu giúp mình cho nên cậu quyết định tin tưởng một lần.

Lúc này cậu mới đáp “Tư Không Chiến” Sau đó cố gắng đứng dậy, thu lại áo giáp đã thành sắt vụn trên người.

Cậu phải trở về trước khi cha phát hiện ra sự vắng mặt của mình.
“Tư Không Chiến?! Tên rất hay, tôi đã nhớ kỹ, kể từ hôm nay cậu là bạn tốt của tôi.

Sau này gặp lại tại trường, tôi nhất định sẽ bảo kê cho cậu!” Lúc nghe đến cái tên của cậu nhóc thì hắn không khỏi giật mình một cái, nhưng rồi rất nhanh đã giấu đi như chưa hề phát sinh chuyện gì.

“…” Tư Không Chiến gật đầu xem như đồng ý.

Trước khi đi cũng không quên nhắc nhở Liễu Thanh Phong một câu “Tốt nhất là anh cũng nên mau chóng quay về tìm thuốc giải đi, thuốc mà tôi đưa cho anh chỉ là cầm cự tạm thời mà thôi!”
“Tôi biết rồi, hẹn gặp lại cậu sau!” Liễu Thanh Phong đạt được mục đích thì vô cùng vui vẻ.


Bình Luận (0)
Comment