Cô vốn chẳng có gì cần nói với Mạc Lăng Thiên, bây giờ nghe thấy có người gọi anh ta ăn cơm, cô liền lạnh nhạt nói:
“Nếu Mạc tổng dùng cơm, vậy tôi không quấy rầy nữa. Tạm biệt.”
Lời Vãn Tình nói hết sức khách sáo, cô không cần đợi bên kia đầy dây phản
ứng thì đã gác máy rồi. Đúng lúc đang chuẩn bị đi làm thì chuông điện
thoại lại vang lên. Vãn Tình nhíu mày, hôm qua điện thoại quả là phiền
quá đi.
Số điện thoại này là gọi đến từ nhà họ Hạ, Vãn Tình không do dự liền bắt máy.
“A lô, Tiểu Tình, mấy ngày nay con có bận không?”
Giọng Cát Mi Xảo cực kỳ uyển chuyển, dịu dàng, thậm chí không còn chút lạnh
lùng nào như khi biết thân phận của cô, mà cứ như thể là mẹ ruột vậy.
Vãn Tình hơi hơi chần chừ, nhưng vẫn lên tiếng:
“Công việc không quá bận ạ. Người ~ tìm con có việc sao?”
Vãn Tình nói năng vô cùng khách sáo, cũng không gọi bà là mẹ nữa. Có lẽ từ
khi thân phận của Vãn Tình được xác nhận thì khoảng cách giữa cô và nhà
họ Hạ đã mỗi ngày một xa rồi.
“Ai ~ mẹ biết là lần hiểu lầm đó
khiến con tổn thương, nhưng mà mẹ cũng là phụ nữ mà, mong con hãy hiểu
cho tâm lý của một người phụ nữ như mẹ. Khi mẹ biết cha con nhất quyết
nhận nuôi con của người mà ông ấy yêu thầm trước kia thì lòng ta cũng
rất khó có thể bình tĩnh được.”
Lời Cát Mi Xảo nói có hơi đau
buồn và bất đắc dĩ. Đều là phụ nữ, Vãn Tình cũng có thể hiểu được tâm lý của bà, thế nhưng nếu muốn tha thứ, thì lại rất khó. Vãn Tình không thể quên được sau khi Cát Mi Xảo biết được thân phận của cô, bà đã không
thèm quan tâm cô đang mang thai hay khó chịu mà cứ thế nói ra sự thật về mẹ cô, bà Dương Hiểu An.
Từ khoảnh khắc đó, Cát Mi Xảo đã đánh
mất sự tôn kính của Vãn Tình rồi. Cho nên lúc này đây cô đã không thể
gọi một tiếng ‘mẹ’ nữa.
“Con hiểu ạ.”
Vãn Tình cũng không
nhiều lời. Cát Mi Xảo tìm cô hẳn là có chuyện, nếu không thì sẽ không
khách sáo như thế. Trước đây dù Vãn Tình có xảy ra chuyện gì thì chỉ có
Hạ Chính Lãng và Hạ Vãn Dương gọi điện thoại cho cô, chứ Cát Mi Xảo rất
ít khi gọi đến.
Ba chữ ngắn gọn của Vãn Tình khiến nhất thời Cát
Mi Xảo nhất thời không thể nói tiếp nữa, bà trầm ngâm một lúc, Vãn Tình
thấy bà có vẻ như không muốn gác máy, cô dứt khoát hỏi:
“Người có việc gì cứ nói đi ạ.”
Giọng điệu của Vãn Tình rất khách khí, nhưng Cát Mi Xảo vẫn bị sự khách sáo này làm cho khó chịu, nên chỉ đơn giản nói:
“Tiểu Tình, có phải là trong lòng con vẫn còn trách mẹ hay không? Hay là nhận người nhà họ Tịnh rồi thì không thèm nhà họ Hạ này nữa?”
Vãn Tình hít sâu, không ngờ Cát Mi Xảo lại nói những lời thế này, cô không khỏi tự kiềm chế mình và nói:
“Người nói gì vậy ạ? Con chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được thân phận
mới của mình mà thôi ạ. Người yên tâm, con là do nhà họ Hạ nuôi nấng,
điều này con sẽ mãi ghi nhớ.”
Vãn Tình vừa dứt lời thì bên kia đầu dây Cát Mi Xảo mới xem như nhẹ nhàng thở phào, bà dừng lại một chút rồi nói:
“Một khi đã như vậy thì con hãy nể mặt mẹ, tối nay mẹ tổ chức một bữa tiệc
nho nhỏ, đã mời khá nhiều bạn bè, con và Tân Phàm có thời gian thì hãy
đến tham dự nhé.”
Cát Mi Xảo cũng không phải là bắt buộc Vãn Tình nhất định phải đi, nhưng mà lòng Vãn Tình lại cảm thấy khó chịu. Trước
kia khi cô gả cho Mạc Lăng thiên, bởi vì anh ta không xứng đáng, khiến
Cát Mi Xảo cảm thấy mất mặt, bà chẳng hề muốn giới thiệu họ gì cả. Vậy
mà bây giờ cô gả cho Kiều Tân Phàm, lại thêm cái bóng lớn là nhà họ Tịnh thì Cát Mi Xảo lại lập tức thay đổi thái độ.
Lại còn nói cái gì mà là người nuôi nấng cô hơn hai mươi năm. Lòng Vãn Tình khó chịu, nhưng cô vẫn cố kiềm chế.
“Được rồi. Lát nữa con sẽ gọi cho Tân Phàm, nếu anh ấy có thời gian thì chúng con sẽ cùng nhau qua đó.”
Vãn Tình vừa đồng ý, bên kia đầu dây Cát Mi Xảo như thể nhẹ nhàng thở phào Thậm chí khi tạm biệt bà còn cười nói vui vẻ nữa.
Vãn Tình không so đo lòng dạ Cát Mi Xảo, cô gọi luôn cho Kiều Tân Phàm, bên kia lập tức nghe máy. Kiều Tân Phàm hiển nhiên đoán được Vãn Tình sẽ
không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho anh.
“Có việc gì sao?”
Vãn Tình liền nói với Kiều Tân Phàm việc của Cát Mi Xảo.Anh thoáng trầm ngâm, rồi cũng đồng ý với cô.
Sau khi gác máy, Vãn Tình quay trở về Cục kiểm toán thì lại nhìn thấy đồng
nghiệp nữ của mình đang niềm nở đón tiếp một người đang ngồi xem báo ở
phòng nghỉ, người đó là Hạ Vãn Dương.
“Chị Hạ, anh Hạ đã đợi chị suốt cả buổi trưa đấy.”
Tiểu Quách lên tiếng nhắc nhở, Vãn Tình nhìn thấy Hạ Vãn Dương cũng đã ngẩng đầu lên nhìn mình, cô nhẹ nhàng mỉm cười.
“Anh hai, có việc gì sao ạ?”
Thái độ của Vãn Tình khiến Hạ Vãn Dương hơi bất ngờ, anh vẫn nhìn cô, nhưng lời nói lại đầy quan tâm.
“Không có việc gì, tiện đường đi ngang qua nên đến thăm em thôi. Sao rồi? Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Trong phòng nghỉ, Hạ Vãn Dương mỉm cười dịu dàng, dáng vẻ thong dong của anh
khiến Vãn Tình nhận ra Hạ Vãn Dương cũng đã thay đổi. Dường như anh bây
giờ đã ấm áp và ân cần hơn trong tưởng tượng của cô, đã không còn ích
kỷ, lạnh lùng nữa rồi.
“Tốt hơn nhiều rồi ạ. Em vừa mới gặp Tạ Sáng. Anh ~ đánh anh ta nặng như thế?”
Vãn Tình nói xong, cô nhìn tay Hạ Vãn Dương, tay anh vẫn vậy không hề bị
thương chút nào, có thể thấy rõ Tạ Sáng chỉ là làm quá lên thôi. Điều
này khiến Vãn Tình càng chắc chắn một chuyện đó là tuy Tạ Sáng nói anh
ta không phải người tốt, nhưng anh ta không có ác ý với cô.
“Xem
như là dạy cho hắn một bài học. Tuy là trên quan trường thì đương nhiên
là sẽ có những thủ đoạn, nhưng mà hắn lại dùng thủ đoạn với em là không
nên.”
Khi Hạ Vãn Dương nói lời này, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, lại vừa uy nghiêm. Vãn Tình thấy anh như thế, đột nhiên cô bật cười.
“Cảm ơn anh hai!”
Đúng vậy, có lẽ giờ phút này cô không thể gọi Hạ Chính Lãng là cha, Cát Mi
Xảo là mẹ, nhưng đối với Hạ Vãn Dương, cô vẫn gọi anh là anh hai một
cách rất tự nhiên.
“Không cần khách sáo, trước đây là anh đã không quan tâm đến em.”
Hạ Vãn Dương cười, anh nhìn vẻ mặt đầy cảm kích của Vãn Tình, rồi đưa tay
vuốt tóc cô. Sự thân thiết này hết sức tự nhiên khiến Vãn Tình càng cười tươi hơn.
“Mẹ có gọi điện thoại cho em không?”
Đột nhiên
sắc mặt Hạ Vãn Dương trở nên ảm đạm, khi anh hỏi cô câu này, nụ cười
trên môi anh cũng tắt ngấm. Vãn Tình gật gật đầu, còn anh lại trở nên
nghiêm túc hơn.
“Em đã hẹn giờ qua đó với Tân Phàm rồi ạ.”
Vãn Tình thành thật trả lời, còn Hạ Vãn Dương lại lo lắng ra mặt, anh cũng nghiêm túc nói với Vãn Tình:
“Nếu như không muốn đi thì em có thể từ chối.”
Khi Hạ Vãn Dương nói lời này, anh hơi cau mày. Vãn Tình cũng biết rõ Cát Mi Xảo chỉ là muốn khoe thôi, nhưng cô vẫn đồng ý với bà. Hạ Vãn Dương nói những lời này mới là thật sự quan tâm cô.
“Không sao đâu, cũng đâu phải chuyện gì to tát. Bình thường em vẫn đi mà, vừa vặn có thể nhân cơ hội này.”
Vãn Tình thản nhiên cười, những ngày qua, Cát Mi Xảo đối xử với cô thế nào, Hạ Vãn Dương đương nhiên thấy rõ. Lúc này thấy Vãn Tình nói thế này,
anh cũng hơi ngập ngừng:
“Đừng đặt nặng ân tình này quá, em không nợ ai cả.”
Khi Hạ Vãn Dương nói thế này, ánh mắt anh càng thêm ấm áp, như muốn nói anh nhất định ủng hộ cô. Vãn Tình lắng nghe anh nói, khóe mắt cô hơi ươn
ướt, cô gật đầu, vui vẻ mỉm cười.
Hạ Vãn Dương đi rồi, có một đồng nghiệp nữ đến nói:
“Khoa trưởng Hạ, anh Hạ thật là tốt với cô, có một người anh trai quan tâm như thế thật là hạnh phúc nha.”
Vãn Tình cười cười nhưng không nói gì hơn, mà chỉ xoay người đi vào văn phòng.
Bữa tiệc được tổ chức ở một nhà hàng gần nhà họ Hạ. Hội trường được trang
trí tao nhã mà hoa lệ, tràn đầy hơi thở của giới thượng lưu. Khi Vãn
Tình và Kiều Tân Phàm đến nơi thì đã có rất nhiều người có mặt rồi.
“Tiểu Tình, cuối cùng các con cũng đến rồi.”
Cát Mi Xảo mặc một bộ sườn xám thêu hoa, cổ đeo một chuỗi ngọc trắng, tóc
vấn cao, trông bà giống như một nữ vương. Vãn Tình chưa từng nhìn thấy
bà đầy sức sống thế này, càng chưa từng thấy bà nhiệt tình với cô như
lúc này.
“Chúng con chạy vội đến nên chỉ có chút quà kính tặng người.”
Kiều Tân Phàm mở lời đón đầu trước, không cần để cho Vãn Tình phải nói., vừa khiến Cát Mi Xảo nở mày nở mặt, vừa không để Vãn Tình phải ra mặt. Hiển nhiên Cát Mi Xảo cảm nhận được điều này, bà không khỏi nhìn Kiều Tân
Phàm nói:
“Đến là tốt rồi còn quà cáp gì nữa.”
Thế nhưng
rõ ràng món quà mà Kiều Tân Phàm mang đến khiến bà hết sức vui vẻ. Chỉ
cần liếc mắt thôi là đủ thấy là một món quà rất giá trị. Các vị phu nhân bên cạnh Cát Mi Xảo đều tỏ ra cực kỳ hâm mộ, không chỉ là vì món quà
kia, mà là vì bà có con rể xuất sắc như thế và cả con gái có thân thế
không hề tầm thường nữa.
Đây là điều khiến Cát Mi Xảo cảm thấy tự hào, bà rạng rỡ ra mặt nói:
“Lát nữa bà nội của các con cũng sẽ đến, còn có cả Tịnh Ái nữa đấy.”
Sắc mặt Vãn Tình thoáng lạnh đi, cô cũng không nhiều lời. Cát Mi Xảo làm
thế này là đã lợi dụng hết mọi thứ có thể để mở rộng đường cho chồng
mình đây mà.
“Tiệc nhà thông gia đương nhiên là bà nội phải đến góp vui rồi.”
Khi giọng bà Kiều vang lên, Vãn Tình quay lại nhìn bà, thần thái của sáng
tươi sáng, vừa uy nghiêm, lại vừa toát lên vẻ tao nhã đầy quý tộc. Đi
bên cạnh bà là Lai Tuyết, cô ta mặc một bộ lễ phục trắng muốt, yên lặng
đi theo bà.