Lai Tuyết không nhìn
thẳng Vãn Tình, chỉ thấy cô ta dáo dác nhìn quanh như đang tìm ai, một
lúc sau thì liền nhìn thấy người đang đi đến trước mắt, cô ta mỉm cười
gượng gạo nhưng cũng xem như lễ phép.
“Bà nội đến rồi ạ!”
Vãn Tình lễ phép chào bà Kiều, vừa thấy cô, bà mỉm cười rồi quan tâm hỏi:
“Cháu ăn tối chưa? Nhớ không được để bụng đói, bây giờ là cháu phải ăn cho hai người đấy.”
Vừa dứt lời, bà Kiều quay sang nói với Cát Mi Xảo:
“Thưa bà thông gia, bà có bảo nhà bếp chuẩn bị canh bổ cho Vãn Tình ăn không? Lúc nào cũng phải bảo đảm đầy đủ dinh dưỡng mà.”
Hiển nhiên Cát Mi Xảo cũng không nghĩ đến điều này, bà ngượng ngùng ra mặt,
sau đó xoay người đi dặn dò người quản lý vài câu rồi lại quay sang Vãn
Tình:
“Con đợi một lát là có ngay. Bây giờ mẹ đưa các con đi chào hỏi các trưởng bối trước.”
Cát Mi Xảo vừa nói xong thì liền kéo Vãn Tình đi chào hỏi, nào là phu nhân, thiên kim Cục trưởng, nào là Chủ nhiệm, nào là Hội trưởng, lại còn phu
nhân Bộ trưởng, nhiều vô số kể. Vãn Tình vẫn nhất nhất chào hỏi bằng
hết, từ đầu đến cuối Kiều Tân Phàm luôn đi bên cạnh cô, mỉm cười giả lả
dưới ánh nhìn chòng chọc không thôi của các vị phu nhân và thiên kim.
“Phu nhân Thị trưởng thật sự rất may mắn, con rể của bà vừa phong độ lại vừa có tài.”
Hiển nhiên đây là lời mà Cát Mi Xảo muốn nghe nhất, từ trước đến nay Vãn
Tình chưa từng thấy bà cười tươi như thế bao giờ. Một người phụ nữ lúc
nào cũng tỏ ra đoan chính thì bây giờ lại mỉm cười kiêu ngạo thế này,
tâm trạng quả thật là tốt hơn bình thường rất nhiều.
“Em mệt rồi thì ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói dịu dàng của Kiều Tân Phàm vang lên, Vãn Tình hiển nhiên không hề
thích thú gì với những bửa tiệc kiểu này. Lần này chẳng qua là chiều
theo ý của cát Mi Xảo mà thôi. Cô nhìn dáng vẻ bà tất bật chào hỏi khách khứa, rồi lại quay sang Kiều Tân Phàm, mỉm cười nói:
“Em cũng đâu phải là hàng dễ vỡ, chỉ là cứ phải mỉm cười thế này nên cảm thấy chán nản thôi.”
Nói xong, Vãn Tình dùng tay chỉ chỉ hai má, không ngờ Kiều Tân Phàm nghe
thấy cô nói mệt thì liền dùng hai tay phủ lên má, nhẹ nhàng nhéo nhéo
hai má của cô. Khuôn mặt anh tuấn của anh chẳng có vẻ gì là bất ngờ, vẫn rất thản nhiên. Trong khi đó xung quanh có vài cô gái trang điểm xinh
đẹp đang nhìn họ, còn anh hoàn toàn chỉ mỉm cười dịu dàng, nhìn cô không chớp mắt, đồng thời còn cưng chiều cười nói:
“Thế này có mệt nữa không?”
Vãn Tình nhìn khóe mắt của anh khẽ cong, cô cảm nhận được sự vui vẻ, thoải
mái đùa giỡn của anh. Ánh mắt cô nhìn anh rất đáng yêu khiến anh bật
cười, cho đến khi hai người cảm giác có người đang nhìn họ thì mới dừng
lại.
Tịnh Ái và bên cạnh là Đảng Mẫn. Tuy sắc mặt của Đảng Mẫn
vẫn không được tốt lắm, bà lại không hề ăn diện đẹp đẽ, cũng không có
trang điểm xa hoa gì, thế nhưng lại khiến bà toát ra một cảm giác không
thể đánh đồng với những người phụ nữ khác.
Ánh mắt Tịnh Ái nhìn
Vãn Tình và Kiều Tân Phàm một cách đầy hứng thú như thể đang xem kịch.
Khi Vãn Tình xoay người bỏ đi thì như nhìn thấy khóe môi cô ta mỉm cười
nhìn cô đầy ẩn ý.
Vãn Tình nghĩ đến vụ cá cược của Tạ Sáng và
Tịnh Ái, bất giác cô thẳng lưng đáp lại cô ta bằng nụ cười tao nhã mà
lạnh nhạt, thậm chí ánh mắt cô còn tỏ ra vô tội như muốn trách cô ta
không biết nắm lấy hạnh phúc mà mình đang có vậy.
Nếu Tịnh Ái cho rằng cuộc hôn nhân của cô và anh dễ tan vỡ như trứng nước, vậy thì cô
sẽ đáp lại cô ta bằng hạnh phúc viên mãn như châu ngọc của mình.
Nhưng niềm hạnh phúc này không chỉ có Tịnh Ái nhìn thấy mà cả Mạc Lăng Thiên vừa mới đến nơi cũng bắt gặp.
Khi ánh mắt của Mạc Lăng Thiên chăm chú nhìn Vãn Tình thì Lai Tuyết lại
nhìn anh ta chằm chằm. Tất cả mọi thứ thay đổi quá nhanh, chỉ một lần
xoay lưng là mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, thế giới của Mạc Lăng Thiên
cũng không còn như xưa.
Vãn Tình thu lại ánh mắt vô tội của mình, cô xoay người chuẩn bị bỏ đi thì lại nghe thấy Tịnh Ái nói:
“Chị diễn cảnh tìm cảm ở đây là muốn công kích những người vừa đánh mất tình yêu, vừa lực bất tòng tâm như chúng tôi đây sao?”
Tịnh Ái bày ra vẻ mặt mỉm cười vô tội của mình, ánh mắt cô ta hoàn toàn
không nhìn Kiều Tân Phàm, nhưng từng lời nói ra lại như đã xác định rõ
mục tiêu. Vãn Tình mỉm cười nhìn khuôn mặt của người phụ nữ luôn tỏ ra
thông minh, lễ độ này đang tranh giành Kiều Tân Phàm với cô.
“Nếu đã lực bất tòng tâm thì chi bằng hãy sớm nhìn rõ thế cục, nhanh chóng
thoát ra khỏi đi. Như thế thì nói không chừng sẽ có thể để lại một kỉ
niệm thật đẹp không thể xóa nhòa trong lòng người từng yêu thì sao. Dì
à, dì thấy có đúng không?”
Thậm chí Vãn Tình còn gọi Đảng Mẫn một tiếng dì, lời cô nói không nặng không nhẹ, nhưng ba người họ đều có thể nghe hiểu được. Kiều Tân Phàm vẫn im lặng đứng bên cạnh cô. Khuôn mặt
Tịnh Ái trở nên lạnh lẽo, cô ta vừa định nói tiếp thì Đảng Mẫn đã ngăn
lại.
“Tiểu Ái, chúng ta đến là để cổ vũ cho Vãn Tình ~ khụ khụ ~ không phải đến đến đấu võ mồm với con bé.”
Khi Đảng Mẫn nói lời này, bà khẽ mỉm cười, ánh mắt khi bà nhìn cô luôn có
một sự ấm áp và bất đắc dĩ, không hề có chút chán ghét hay xa cách nào
cả. Và lời bà nói khiến Vãn Tình hiểu rằng họ đến đây là để giúp cô làm
cho Cát Mi Xảo nở mày nở mặt.
Vãn Tình không nói gì nữa, quả nhiên Cát Mi Xảo đã bước đến đây, bà nhìn thấy Đảng Mẫn thì tỏ ra vui vẻ, khách sáo chào hỏi:
“Tôi biết sức khỏe của bà không được tốt, chỉ sợ là bà không đến được thôi.”
Đảng Mẫn cũng cười cười, rồi liếc nhìn Vãn Tình nói:
“ Bà khách sáo quá, bà Hạ đây có ơn với nhà họ Tịnh chúng tôi, tôi phải đến chứ.”
Chỉ một câu nói đã có thể khiến Vãn Tình vô cùng xúc động. Bà là muốn gây
cảm tình tốt cho Cát Mi Xảo với Hạ Vãn Tình cô.Quả nhiên Đảng Mẫn rộng
lượng hơn những người phụ nữ bình thường rất nhiều.
“Bà khách sáo rồi, ơn nghĩa gì chứ. Tiểu Tình là do một tay tôi nuôi lớn, tôi xem con bé như con gái ruột của mình vậy, nuôi dạy con bé nên người là trách
nhiệm của nhà họ Hạ mà.”
Vãn Tình thấy nụ cười trên môi Đảng Mẫn
rất thản nhiên, cũng không phải hoàn toàn đồng tình với lời nói của Cát
Mi Xảo. Cô thật sự có cảm nhận rất khác đối với Đảng Mẫn, quả nhiên bà
ấy có khả năng hấp dẫn cha cô.
“Thưa bà Hạ, canh đã sắc xong ạ.”
Nữ quản lý lễ phép nhắc nhở Cát Mi Xảo, bà nghe xong liền vui vẻ nói:
“Nhanh thật đấy. Vãn Tình nhanh đi dùng canh đi con. Nếu mà để bà nội của con
biết được thì lại cho là người mẹ này không thương con gái.”
Cát
Mi Xảo nói xong liền bảo nữ quản lý đưa Vãn Tình đi. Trong lúc đó, sắc
mặt của Tịnh Ái như thể cô ta muốn nói gì đó, và khi Vãn Tình chuẩn bị
đi cùng Kiều Tân Phàm thì lại có người gọi giật anh lại.
“Phó tổng Kiều, đã lâu không gặp ~”
Vãn Tình thấy Kiều Tân Phàm chỉ nhẹ nhàng mỉm cười mà không có ý định đi sang đó, cô không khỏi đẩy anh một cái:
“Anh không cần lúc nào cũng đi cùng em, em đi một mình là được rồi.”
Kiều Tân Phàm nhìn Vãn Tình, ánh mắt anh đầy thân thiết và bất đắc dĩ, sau đó liền xoay người đến nói chuyện với người kia.
Khi Vãn Tình đi cùng nữ quản lý kia, cô cảm giác như có người đang nhìn
mình, xoay người lại thì thấy ánh mắt của Lai Tuyết đang đăm chiêu nhìn
cô.