Lai Tuyết cũng không gây sự hay nói những lời khó nghe với Vãn Tình như
trước nữa, còn chuyện giữa cô ta và Mạc Lăng Thiên đến bước đường ngày
hôm nay dù tốt xấu thế nào cũng là việc của họ, Vãn Tình không quan tâm.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lai Tuyết, Vãn Tình cứ thế được đưa đến phòng
nghỉ, có một nữ phục vụ bưng chén canh đang tỏa hương thơm khiến Vãn
Tình cảm thấy đói bụng. Bà Kiều thật sự suy nghĩ rất chu đáo, bây giờ
mỗi ngày cô đều ăn rất nhiều, lúc nào cũng cảm thấy đói cả.
“Cô Kiều, mời cô dùng ạ.”
Nữ quản lý cúi người mời cô vào trong rồi phục vụ liền bưng chén canh vào. Vãn Tình mỉm cười cảm ơn rồi theo vào trong.
“Mời cô Kiều dùng ạ.”
Nữ phục vụ đứng bên cạnh, Vãn Tình ngẩng đầu nhìn cô ấy rồi nói:
“Ồ, cảm ơn cô, cô cứ ra ngoài trước đi.”
Nữ phục vụ nghe xong liền xoay người ra ngoài. Vãn Tình nhìn chén canh vừa được mang lên còn rất nóng, cô thổi thổi vài lần rồi uống thở một
muỗng, vị cũng ngon không kém gì canh mà chị Dương sắc ở nhà, vị rất
thanh vừa miệng, cô không khỏi thích thú chăm chú ăn.
Cửa phòng
nghỉ làm bằng gỗ như thể ngăn cách thế giới ồn ào bên ngoài vậy. Bình
thường ở nhà họ Kiều, Kiều Tân Phàm luôn cùng cô ăn canh, bây giờ chỉ có một mình, cô cũng cảm thấy hơi cô đơn, nên không khỏi nhìn về phía cửa. Nhưng vừa mới nhìn thì lại cảm thấy kì quặc.
Không biết từ khi nào Mạc Lăng Thiên đã âm thầm đi vào phòng, dựa vào cửa, một tay để trong túi quần, cứ thế nhìn cô.
Ánh mắt anh ta sáng rõ, môi hơi mím nhẹ, chiếc mũi cao thẳng, dáng vẻ thản
nhiên, thậm chí còn hơi cao ngạo trở nên rất hòa hợp với bộ âu phục mà
anh ta đang mặc. Mạc Lăng Thiên cứ thế dựa vào cửa, yên lặng nhìn cô.
Nếu là trước kia, Mạc Lăng Thiên nhìn cô chăm chú như thế, rất có thể Vãn
Tình sẽ kích động đến mức không thể ngủ nổi. Thế nhưng lúc này, cô chỉ
có cảm giác kì quặc, không hề bình thường chút nào. Vào lúc này và ở nơi thế này, Mạc Lăng Thiên không nên xuất hiện ở đây mới phải.
“Anh đến đây làm gì?”
Giọng Vãn Tình khó chịu, đầy bài xích và bất mãn. Cô không muốn bị người khác hiểu lầm cô và Mạc Lăng Thiên còn vương tơ lòng.
Nhưng đối với câu chất vấn đều lạnh lùng và buồn bực của Vãn Tình, Mạc Lăng
Thiên chỉ hơi cau mày, khóe môi khẽ giật giật, rồi thản nhiên nói:
“Ở bên ngoài quá ồn.”
Bên ngoài thì đúng là ồn, nhất là đây chính cơ hội để các cô gái trẻ trung
thể hiện mình, vừa nói cười, lại vừa thanh thủ thể hiện sự tao nhã của
mình để thu hút sự chú ý của những người đàn ông như Mạc Lăng Thiên.
Đương nhiên là Vãn Tình cũng không biết được liệu Lai Tuyết có đuổi theo dây
dưa với Mạc Lăng Thiên hay không, cô chỉ cảm thấy không vui khi phải ở
cùng anh ta lúc này.
“Phiền anh ra ngoài cho.”
Vốn nơi này cũng không phải là do Vãn Tình sở hữu, cô cũng không có quyền yêu cầu
Mạc Lăng Thiên làm thế. Chỉ là khi cô nhìn anh ta, sâu trong lòng cô
không tránh được cảm thấy bất mãn, tự nhiên khiến cô phản ứng mạnh mẽ,
giọng cô cũng lạnh lẽo hơn khi đối mặt với bất kì người đàn ông nào
khác.
Vãn Tình trở nên nghiêm túc, lời nói cũng đầy ý muốn đuổi.
Nếu là người khác thì có lẽ là đã tức giận rồi chứ đừng nói đến kiểu đàn ông lạnh lẽo, khó hòa hợp như Mạc Lăng Thiên. Thế nhưng anh ta không
nói gì cả, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng của mình rồi đưa tay chuẩn bị mở cửa.
Mạc Lăng Thiên đẩy cửa, nhưng cửa lại không mở ra
được, sắc mặt anh ta trở nên lạnh lẽo rồi dùng sức đẩy lại. Vãn Tình như ý thức được điều gì đó, sắc mặt cô không khỏi tái đi, cô đứng dậy bước
đến cửa, đẩy tay Mạc Lăng Thiên ra, tự mình cố mở, quả nhiên cửa phỏng
đã bị khóa trái.
“Bị khóa bên ngoài rồi.”
Giọng Mạc Lăng
Thiên lạnh nhạt, nhưng khuôn mặt anh ta đã dần trở nên cứng đờ. Lời này
là vì giải thích với Vãn Tình anh ta cũng không biết chuyện này, hai
người họ đã bị gài bẫy.
“Đều tại anh ~”
Vãn Tình buồn bực
liếc Mạc Lăng Thiên, cô nghiến chặt răng, nhưng vẻ mặt của Mạc Lăng
Thiên vẫn hờ hững, như thể không thèm quan tâm đến sự trách móc của Vãn
Tình. Anh ta chỉ nhíu mày nói:
“Đừng nóng, tôi gọi người đến mở.”
Nhưng ngay khi Mạc Lăng Thiên chuẩn bị gọi điên thoại thì bên ngoài đã có tiếng người nói, giọng lộ rõ phấn khởi.
“Trời ạ, người ở bên trong khóa cửa rồi.”
Vãn Tình nhìn cánh cửa bị người ta đập thùng thùng, lòng cô cũng trở nên gấp gáp theo.
“Hình như cô Kiều và anh Mạc ở bên trong đấy.”
Lập tức lại có giọng có một người khác vang lên, lời nói này dễ khiến người khác nghĩ lung tung. Chỉ cần là người thành phố này từng xem qua tin
tức, biết ít nhiều về những người giàu có thì hẳn là sẽ không thể không
nghĩ lệch lạc.
Vãn Tình không khỏi bối rối, Mạc Lăng Thiên nhất thời cũng có chút khó xử. Anh ta nhíu mày nói với Vãn Tình đang rất sốt ruột:
“Cây ngay không sợ chết đứng, Kiều Tân Phàm sẽ tin tưởng cô.”
Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo và vô tình, hiển nhiên anh ta đã tức giận vì bị
người ta gài bẫy. Chỉ là khi nói với Vãn Tình lời này, giọng điệu anh ta rất chắc chắn, lại như thoáng chua xót khiến cô không khỏi nhìn anh ta. Mạc Lăng Thiên, lúc này anh hiểu và tin tưởng thì có tác dụng gì chứ?
Bên ngoài kia phỏng chừng là đã có đầy người đang đứng xem kịch vui rồi. Cũng vào lúc này, giọng Kiều Tân Phàm vang lên:
“Vãn Tình, cửa bị hư rồi, em kiên nhẫn đợi một lát nhé.”
Vãn Tình vừa nghe thấy giọng nói trong trẻo mang theo sự tín nhiệm và ý
muốn trấn an cô của Kiều Tân Phàm, lòng cô cảm thấy ấm áp, tâm trạng sốt ruột cũng đỡ hơn rất nhiều. Bên cạnh, sắc mặt của Mạc Lăng Thiên thì
càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
“Đi gọi người mang chìa khóa đến đây.”
Giọng Cát Mi Xảo đầy uy nghi và nghiêm khắc. Lúc này, chắc chắn là sắc mặt của bà cũng rất khó coi.
“Tôi sẽ giải thích rõ ràng với họ.”
Giọng nói của Mạc Lăng Thiên khiến người ta cảm thấy được sự lãnh ngạo không
sợ miệng lưỡi người đời của anh ta. Vãn Tình mặc kệ anh ta, cô cúi đầu
cắn môi rồi ngồi xuống chỗ cũ. Đúng lúc này, cô nghe thấy phía sau bức
rèm đỏ trong phòng nghỉ vang lên một giọng nói:
“Mạc Lăng Thiên, anh mau ra ngoài đi.”
Vãn Tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bức màn có người vén lên, một dáng
người quen thuộc đập vào mắt, bất giác cô vui mừng ra mặt.