Thỉnh Quân Tự Trọng

Chương 62

Editor: Miri

- -------------

Kéo khăn che mặt của họ xuống rồi mới biết gương mặt thật của những người này đáng sợ thế nào. Bọn họ đều là nam tử, trên người chằng chịt hình xăm đen, không biết là phù văn gì.

Trình Tàng Chi ấn ngã hết lũ người này xuống đất, dù có đánh đá chúng thế nào cũng không khiến chúng nói ra nửa lời.

Triệu Quyết hình như vừa phát hiện cái gì, nắm chặt cằm một kẻ trong đó, mở miệng gã ra mới thấy những người này không còn lưỡi còn răng nữa, hèn gì mấy kẻ đứng canh dễ dàng thả họ đi ra như vậy!

"Công tử, tất cả những người này đều đã bị cắt lưỡi rút răng, không khai được gì."

Trình Tàng Chi nhíu mi, đứng nhìn Nhan Tuế Nguyện. Nhan Tuế Nguyện chỉ lắc đầu với hắn, ánh mắt đột nhiên xẹt qua sau lưng một người trong đó. Dù toàn thân của gã toàn là hình xăm đen, nhưng ở xương sống lưng có vết bỏng nhàn nhạt. Trong lòng y chợt lạnh xuống, nhưng sắc mặt lại như thường. Trong lúc không nói câu nào, y nhìn xương sống lưng của tất cả người ở đây, tuy rằng vết thương trông khác nhau, nhưng vị trí không thay đổi.

*Giải thích: Trung Ninh quân hiện tại xăm chữ "Tín" lên xương sống, vết bỏng này thể hiện có người che giấu thân phận thật của những người này.

Rốt cuộc là tại sao? Tại sao Nhan Đình muốn giữ lại đội quân cũ của phụ thân? Nếu Nhan Thanh bị tộc Tập-Hề và Khiết Đan lưu lại vì để uy hiếp Nhan Đình sau này, vậy còn quân đội cũ kia...là để giết y?

Nhan Tuế Nguyện thong thả cười rộ lên, nắm chặt Vô Yên trong tay áo, để xem ngày mà y gặp lại Nhan Đình, lão còn có thể nhận ra danh kiếm này hay không.

Sâu bên trong sơn cốc u ám có thanh niên áo đen nghe người khác hồi bẩm, "Giáo chủ, là một con chó màu đen dẫn người đi."

Tần Thừa đi đâu cũng mang vải đen che mặt. An Hành Súc từng thấy mặt hắn đã chết, Dương Phụng Tiên căn bản không để bụng bộ dáng bây giờ của hắn thế nào, còn mẫu thân vì thêu thùa mà hư một mắt...có lẽ giống như đã quên phụ thân, nàng cũng quên mất diện mạo thật của hắn.

Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng. Chỉ khi không biết hắn, mẫu thân và Lưu Nghiêu đã coi hắn là bằng hữu kia...mới có thể sống an ổn, không lo lắng.

"Trình Tàng Chi cũng tới." Tần Thừa cười cười, "Nhan Tuế Nguyện à, ai cũng bảo ngươi giống cha ngươi, ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi giống phụ thân ngươi chỗ nào, là ở chỗ vì vinh quang của Nhan thị mà phụ Trình Tàng Chi, hay là...phụ chính mình."

"Giáo chủ, nên xử trí Nhan Thời Viễn thế nào?", nam nhân bọc áo đen chỉ lộ ra một đôi mắt đen trắng nhìn Tần Thừa.

Tần Thừa không nhúc nhích mặt, chỉ có khóe môi cong thành một độ cung quỷ dị, "Nhan Đình còn không thèm để ý nhi tử này của hắn, tất nhiên chúng ta nên làm gì thì làm đó."

Oan báo nghiệt nợ, có ai nợ hơn ai sao?

Trong hang động sâu thẳm, nam nhân chỉ lộ ra hai mắt trắng đen cầm một cái kềm trong tay. Người đang bị trói chặt cổ tay đã chảy máu, tới mức có thể thấy xương bên trong.

Không lâu trước kia, hắn còn đang chất vấn Nhan Tuế Nguyện —— tại sao đệ lại biến thành bộ dạng này?!

Hiện giờ bị nhốt trong địa lao, hắn bỗng dưng hiểu ra. Thế đạo này, quá vô tình. Người trong thiên hạ, không đáng giá! Tuế Nguyện, Tuế Nguyện, đệ nhất định đừng tới đây. Nhan Thời Viễn nhắm mắt, tiếng chất vấn kia vang vọng, khi nào hắn xuống hoàng tuyền, nhất định sẽ bồi tội với y.

Hồ Tường siết chặt cằm Nhan Thời Viễn, đang tính đưa kềm lạnh vào trong, lại phát hiện Nhan Thời Viễn đã cắn lưỡi. Lúc hắn gần chết thì bỗng nhiên mở rộng miệng Nhan Thời Viễn ra, mới không khiến cho người này tắt thở.

Hồ Tường thấy Nhan Thời Viễn đã híp mắt, một bộ không muốn sống. Người như vậy, còn cần rút lưỡi cạy răng sao? Cân nhắc một chút, Hồ Tường cuối cùng bỏ hắn xuống, đi hồi bẩm lại.

Nhiệt độ trong Thanh Kinh dần ấm lên, đúng là canh giờ mặt trời lên ngay đỉnh đầu. Ánh nắng như ngàn đợt sóng biển, chiếu sáng vườn thượng uyển xanh thăm thẳm. Thế nhưng tại nơi cực lạnh này, ánh nắng chỉ là một tia sáng vô cùng chướng mắt.

Ban ngày, tia sáng lóa mắt đó cũng không tới nỗi chướng mắt như vậy. Nội thị thường Dương Phụng Tiên đứng trên hành lang lấy ra phong thư kia, cảm thấy vô cùng đau lòng cho nam tử đang ở xa, nhưng cũng trong lúc vắng lặng mà cười thành tiếng. Dương Phụng Tiên chậm rãi giảm đi ý cười. Nữ tử Phiên Phiên kia gần đây liên tiếp đi vào giấc mộng của gã, khiến cho gã bỗng nhiên nổi lên ý muốn rời khỏi căn nhà nguy nga lộng lẫy này mà ra thiên hạ.

Gió mùa hè thổi quét qua hành lang, lay động ngàn ngàn chuông bạc, dường như đang có vị thần nào đó đang tấu một khúc ca mừng xuân đi hạ đến, trong khúc ca toàn là màu xanh tươi trẻ. Mắt liếc qua khúc ngoặt tại hành lang, bỗng thấy một nữ tử ăn mặc cung trang màu xanh vô cùng hợp với cảnh tượng nơi này.

Dương Phụng Tiên đè ép cảm xúc trong lòng, cung cung kính kính chào hỏi: "Nô tỳ bái kiến Thủ Cư Vương phi."

Vẻ mặt Vệ Vãn Tình không còn nét thong dong khi vừa đến Thanh Kinh, đôi mắt xinh đẹp của nàng tiều tụy lại lạnh lẽo: "Dương công, bệ hạ muốn lập Vương gia làm trữ quân...là thật?"

Dương Phụng Tiên không sợ không hoảng hỏi: "Vương phi nói sai rồi. Hoàng Thượng không phải muốn lập Vương gia làm trữ quân, mà là muốn giao thác giang sơn. Thiên hạ này, ngoài trừ Thủ Cư vương, Hoàng Thượng không tín nhiệm bất kì ai khác, có thể nói là thủ túc tình thâm."

Tiếng cười của nữ tử vậy mà còn trong trẻo hơn cả tiếng chuông bạc, nhưng lại cũng bén nhọn chói tai, buồn bã rét lạnh còn hơn cả tiếng chuông, như thể đang biểu đạt bi thương. Vệ Vãn Tình ngừng cười, hỏi: "Giang sơn này còn cần phải truyền lại sao?"

"Ai không biết sơn hà vạn dặm này đã sớm chia năm xẻ bảy, đã sớm bị người tranh giành! Lý Thâm hắn kéo dài hơi tàn của vương triều đồi bại này mười năm, còn chưa đủ sao?! Vương gia......cả đời của vương gia đã vì hắn mà bị hủy! Hắn còn muốn Vương gia phải bị bêu danh thiên cổ vì hắn?!"

"Hắn có tài đức gì?!"

Có lẽ là nói lúc quá mức xúc động phẫn nộ, cho nên bị sặc gió. Vệ Vãn Tình đành phải dựa vào trụ hành lang đứng vững thân, thất thố tới mức mặt đỏ tai hồng.

Dương Phụng Tiên vẫn như một người ngoài cuộc, giọng nói còn lạnh nhạt hơn cả gió, không có bất kì âm điệu nào: "Vương gia làm con rối một ngày, thì cả đời này sẽ mãi mãi bị người khác kiểm soát. Đây là do tiên đế quyết định, nhưng lý do Hoàng Thượng kéo dài quyết định đó, Vương phi thật sự không biết sao?"

Trong lúc gió thổi khiến cho u buồn trong tâm vơi đi, mái tóc dài của Vệ Vãn Tình tung bay, suy nghĩ cũng bị gió kéo đi về lại hồi thanh xuân.

Đó là lúc Lý Yên vừa được phong làm Thái Tử, cũng là lúc mặt trời vừa mọc rực rỡ. Đại điển phong Thái Tử, Vệ Vãn Tình vẫn là một nữ nhi bình thường của ngự sử giám sát Giang Nam đạo, không chút tiếng tăm gì.

Vệ Vãn Tình đứng xa xa ngoài gạch xanh, bị gạch hoa điêu khắc tinh tế dưới chân làm cho kinh ngạc tới mức trầm trồ ra miệng, khiến cho một đám cung nhân đi ngang qua cười trộm. Mặt nàng nóng lên, muốn lấy tay che đi một chút, lại có một nam tử mặc áo thêu lộng lẫy cười ngả cười nghiêng ngay cạnh. Vệ Vãn Tình chỉ hận không thể tìm cái khe đất chui vào.

Nam tử lòe loẹt kia lại vẫn tiến lên hỏi: "Ngươi là nữ quyến nhà ai đấy? Sao lại có kiến thức thiển cận như vậy."

Vệ Vãn Tình càng tuyệt vọng, cắn chặt răng không nói mình là ai để tránh làm cho phụ thân mất mặt. Khi nàng không còn chỗ nào để tránh xấu hổ, giọng cao vút của lễ quan truyền đến. Nam tử kia cũng theo tiếng mà rời đi, lúc đó Vệ Vãn Tình mới dám ngẩng đầu nhìn phía trước.

Quan phục Thái Tử xưa nay rực rỡ nghiêm chỉnh, hết sức xa xỉ, vậy nên dung mạo và khí độ đều bị ngọc ngà châu báu che lấp hết. Nhưng cái ngày mà Lý Yên đứng trên đài cao ấy, lại không hề trở thành một người bị ngọc ngà vàng bạc che khuất đi.

Vệ Vãn Tình chỉ nhìn Thái Tử vừa được sắc phong một lát, liền nhớ tới một câu thơ —— Một mảnh ngọc Tống chứa tình, lang quân gầy ốm giữ gìn không buông*. Vàng bạc ngọc thạch không đủ để che đi phong độ của quân, tâm tình thiếu nữ tức khắc sôi trào. Thái Tử, vốn là người uy nghiêm nhất đế quốc này chỉ sau hoàng đế, nhưng Thái Tử trong mắt Vệ Vãn Tình lại là một cơn mưa lành gió mát của thế gian này, giảm bớt mọi quẫn bách thẹn thùng trong lòng nàng.

Nhưng mà, phụ thân nàng lại bực mình thở dài, "Đáng tiếc."

Trong lòng Vệ Vãn Tình lộp bộp một tiếng, khó hiểu hỏi: "Sao phụ thân nói vậy?"

Vệ Chính lén nhìn bốn bề vắng lặng, mới cẩn thận nói với nữ nhi: "Nếu là Thái Tử của một triều đại thịnh thế, tất sẽ là một vị vua nhân từ lưu truyền ngàn năm. Đáng tiếc triều đại này, đã là nỏ mạnh hết đà."

Trữ quân, đều là trung tâm tranh đoạt quyền thế qua từng thời kỳ. Vương triều đang ngày càng lụn bại này, trữ quân không chỉ phải đối mặt với các hoàng tử tranh giành, còn phải đối mặt với các tiết độ sứ bất lương rắp tâm làm phản.

Lúc đó, Vệ Vãn Tình còn chưa hiểu thâm ý trong lời này, thẳng đến khi nàng chính mắt thấy đường đường là Thái Tử lại bị Tây Xuyên tiết độ sứ, Kiếm Nam tiết độ sứ, Hoài Nam tiết độ sứ cùng sứ giả các quốc gia khác trêu chọc, thậm chí bị buộc phải hiến nghệ tấu khúc, nàng mới ngộ ra. Trái tim Vệ Vãn Tình còn căng thẳng lo lắng hơn cả Thái Tử đang siết chặt nắm tay kia.

Mà nam tử lòe loẹt trước kia từng bảo nàng kiến thức thiển cận cũng vừa lúc đi tới, nói với nàng: "Ây da, ta tìm ngươi hết nửa ngày, ngươi là nữ quyến nhà ai, mau nói cho bổn vương đi!"

Vệ Vãn Tình hít một hơi sâu, giương mắt nhìn Lý Thâm, lúc đó vẫn còn là Phúc vương kia, âm giọng run rẩy hoảng loạn, hỏi: "Thái Tử đương triều bị làm nhục, ngươi thân là hoàng tử tôn thất, vậy mà lại không nghĩ cho thể diện quốc gia, chấp nhất với lai lịch của một tiểu nữ tử!? Ngươi thật sự là quân vương triều ta sao?!"

Dù cho nàng có phẫn nộ thế nào, có lo lắng khổ sở cho vị Thái Tử vừa sắc phong kia ra sao, nam tử tự xưng bổn vương trước mắt vẫn cà lơ phất phơ, tiếp tục truy vấn tên họ nàng, còn nói: "Ngươi là nữ tử, không hiểu mấy chuyện này đâu, này đều đã là chuyện như cơm bữa ở triều đình, năm kia An tiết độ sứ còn phải hiến vũ cho phụ hoàng mẫu phi, ngươi biết hắn không? Chính là cái tên béo trăm cân, thân hình to con như trâu, nhưng lại vẫn có thể nhón chân nhẹ nhàng múa may. Hắn chính là chủ soái của vạn trú quân Tây Xuyên, lại vẫn có thể múa. Tam ca vốn không phải là trưởng tử, đột nhiên làm Thái Tử, mọi người đều có chút buồn bực không vui, cũng là thường tình. Hơn nữa, sau này huynh ấy đăng cơ rồi, mấy lần sỉ nhục này huynh ấy có thể đòi về hết."

"Làm Thái Tử, đều phải như vậy, thấy nhiều sẽ không ngại nữa. Nữ nhân các ngươi chính là tóc dài mà não ngắn."

Vệ Vãn Tình trầm mặc không nói gì, đi luôn. Lý Thâm hoảng hốt, tự biết mình nói lỡ lời, nhưng lại không kéo nổi mặt để đi xin lỗi, chỉ nghĩ là cứ hỏi thăm về thân thế nàng với người ngoài là được. Nàng biết hắn là ai rồi, hắn tới cửa xin lỗi, làm sao có thể ghi thù hắn.

Làm Thái Tử, không phải đều như vậy. Vệ Vãn Tình lạnh mặt, nhớ tới Thái Tử Khải Thịnh lập nên triều đại hưng thịnh trong sách sử, đại chủ quốc sự, tung hoành tứ phương không người không phục, không người bất kính. Mặc dù không có uy nghiêm như Thái Tử Khải Thịnh, nhưng cũng không nên chịu bị thần tử làm nhục. Thứ khiến cho Vệ Vãn Tình không thể tin nổi chính là lời của Lý Thâm, cái gì gọi là Thái Tử đều phải như vậy?!

Xưa nay, dù cho Thái Tử phải tranh giành với người nhà, nhưng có ai dám bất kính như vậy, có đại quan canh phòng biên giới nào dám buộc Thái Tử hiến nhạc?! Hoàng đế cao cao tại thượng kia, vậy mà cũng chỉ ngồi nhìn trữ quân do chính mình định ra bị thần tử làm nhục!

Nhớ lại đoạn chuyện cũ đó, sắc mặt Vệ Vãn Tình càng trở nên thanh lãnh. Một năm đó, nàng cho rằng mình đã gặp Lý Yên lúc chàng tỏa sáng nhất, lại là lúc Lý Yên phải gánh chịu nhiều gió rét mưa lạnh nhất.

Mười năm bên quân, không thấy quân vui.

Phong vị, mưu phản, phế truất, biếm trích ngàn dặm, chịu bao sương hàn, rốt cuộc phế đi một thân thanh cốt. Nam tử như gió nhẹ mưa lành, phất tay một cái đã trở thành người tàn phế dưới gió rét mưa lạnh. Cả đời này, ngoại trừ xương cốt đau khổ, chỉ còn lại hơi thở trống rỗng.

"Dương công, nếu ta chết, Vương gia cũng sẽ không còn ai đối xử tốt với chàng nữa." mắt Vệ Vãn Tình rốt cuộc bình tĩnh lại, "Ta có một tin tức, Dương công muốn biết Đồ Khâm Phiên Phiên đang ở đâu sao?"

Dương Phụng Tiên tức khắc trợn to hai mắt, "Ngươi là người của ai?"

Vệ Vãn Tình nói: "Tin tức này là Gia Cát Loan tự mình báo cho ta, Dương công cứ tin tưởng. Nếu Gia Cát Loan không biết Đồ Khâm ở đâu, trên đời này cũng sẽ không còn ai biết."

"......" Dương Phụng Tiên kinh hãi, trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: "Sao Vương phi nói vậy, nội gia chỉ là một phế nhân, sao dám vọng tưởng."

Gã đã đáp ứng Nhan Tuế Nguyện trước đó, sao lại có thể dễ dàng thay đổi. Huống hồ, lời gã nói cũng là thật.

- ------------------

Lời Editor:

"Nhất phiến tống ngọc tình hoài, thập phân vệ lang thanh sấu", dịch nôm na là "Một mảnh ngọc Tống chứa tình, lang quân gầy ốm giữ gìn không buông.", là một câu thơ của Phan Hi Bạch thời Tống.
Bình Luận (0)
Comment