Thỉnh Quân Tự Trọng

Chương 63

Editor: Miri

- -------------

Trên hành lang dài lót gạch xanh có bộ y phục hoạn quan đỏ hồng đứng giữa, vô cùng bắt mắt. Chuông bạc trên mái nhà vẫn mượn gió tấu nhạc, nhưng lại hoàn toàn bị át đi bởi tiếng đế giày, không ai thưởng thức.

Vệ Vãn Tình nhìn theo bóng lưng Dương Phụng Tiên, vội vàng xông tới trước ngăn gã lại, thậm chí còn lôi ra một thanh chủy thủ. Nàng chĩa lưỡi dao sắc bén vào Dương Phụng Tiên, nói: "Hôm nay, nếu Dương công không đáp ứng hỗ trợ ta, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng."

Dương Phụng Tiên lạnh mặt, "Vương phi có ý gì? Chẳng lẽ là muốn uy hiếp nội gia?"

Vệ Vãn Tình nói: "Ta đã nói với nữ sử* bên người rằng nếu hôm nay ta không trở về, đó là vì nội thị thường Dương Phụng Tiên giết ta! Đến lúc đó nàng sẽ trực tiếp bẩm báo thiên tử, Dương công muốn biện bạch thế nào, lại phải giành tín nhiệm của hoàng đế thế nào?"

*Nữ sử: Chức quan do phụ nữ đảm nhiệm trong cung, chuyên biên chép công việc ở cung đình.

Tâm tư của Lý Thâm đối với nàng, bởi vì cầu mà không được nên càng trở nên cố chấp. Nếu không, hắn cũng đã không chờ tới nay vẫn chưa giết Lý Yên, cùng lắm là muốn nàng hoàn toàn tuyệt vọng với Lý Yên rồi mới lao vào vòng tay của hắn.

Nhưng Lý Yên lại cố tình tránh né không nhắc chuyện đó, mỗi khi Lý Thâm đề cập ngôi vị hoàng đế, Lý Yên liền dùng chủy thủ phòng thân thọc một đao vào mình để tự chứng cõi lòng. Vô số lần, Vệ Vãn Tình muốn nghĩ cách khuyên bảo, làm Lý Yên đối mặt chống lại việc này, hoặc là hưu nàng.

Nhưng Lý Yên chỉ xắn tay áo cầm gáo bầu tưới hoa, hoặc là cố gắng chịu đựng cơ thể bệnh tật để cầm bút lông sói viết đi viết lại《 Tâm Kinh 》, cho đến khi vết thương cũ và vết thương mới cùng nhau phát tác. Chàng ôm một cây bút, chân cuộn tròn dưới đống giấy, nhẫn nhịn một thân mồ hôi và máu.

Mỗi khi thấy cảnh đó, Vệ Vãn Tình đều sẽ cảm thấy mình vô dụng đến cực điểm. Rõ ràng chỉ cần chàng nói một câu, hoặc là gật đầu, nàng liền có thể vượt lửa băng sông, chết không chối từ. Nhưng chàng lại muốn từng đao từng đao lăng trì bản thân, cũng không chịu cho nàng một câu, một ánh mắt, một cử chỉ.

Dương Phụng Tiên rốt cuộc thở dài, "Vương phi, người cứ nói ra Trình tiết độ sứ muốn người như thế nào đi, nếu không, nội gia không thể quyết định. Nếu là muốn mạng của nội gia, chẳng lẽ nội gia sẽ hai tay dâng lên cho người?"

Sắc mặt Vệ Vãn Tình rốt cuộc cũng có chút hồng hào, dùng ánh mắt "Đấy rõ ràng ngươi biết ý đồ của ta" mà nhìn Dương Phụng Tiên, "Dương công kiên trì đến hôm nay, còn không phải là vì báo thù diệt môn sao? Dương công chắc cũng biết kẻ giết cả nhà ngươi vừa không phải là Trung lang tướng Trương Cao, cũng không phải Tây Xuyên Tiết độ sứ An Hành Súc. Duyện Châu cách Lư Long gần như vậy, người có thể âm thầm kín đáo diệt trừ hai vọng tộc chỉ có Trung Ninh Quân. Hiện giờ chỉ có một tham quân Hồ Tưởng gánh tội thay, có thể thấy được Nhan Đình này đã khôn khéo xảo quyệt từ mười năm trước."

Dương Phụng Tiên lành lạnh cười, không mang theo bất luận cảm xúc nào, nói: "Không ngờ Vương phi biết được nhiều chuyện như vậy, đúng là khiến nội gia ngạc nhiên. Chỉ là, Trình tiết độ sứ biết năm đó kẻ đã cắn ngược, vu hãm Trình Môn là ai sao?"

"Nhan Đình."

"Vậy Trình tiết độ sứ cũng biết, phụ thân Nhan thượng thư là Nhan Trang, biết rõ chuyện Nhan Đình vu hãm, nhưng lại vì vinh danh trung thần của nhiều thế hệ Nhan thị mà giấu nhẹm việc này, để mặc cho án mưu phản của Sơn Nam Đạo phải chịu oan khuất. Trình tiết độ sứ có thể có ngày hôm nay, người nhà Nhan thị cũng góp không ít công đâu."

Ý châm chọc trong đó, không sư dạy cũng biết.

Vệ Vãn Tình lại không kinh ngạc như Dương Phụng Tiên nghĩ, ngược lại còn vô cùng kiên định, thanh âm ổn trọng nói: "Đó chính là điểm làm ta tin tưởng khâm phục Trình tiết độ sứ, Trình tiết độ sứ là người phải làm đại sự, nếu thật bởi vì thù nhà mà để tâm chuyện vụn vặt, khăng khăng muốn khiến thiên hạ chịu chiến hỏa binh đao, vậy thì cần gì hồi triều, cứ tự mình tách thành nước mới là được."

Ánh mắt Dương Phụng Tiên tối sầm lại, "Nội gia không tin. Vương phi phải biết là, nếu thay đổi triều đại thành công, tôn thất tiền triều không tránh được bị huyết tẩy. Vương phi sẽ không sợ Trình tiết độ sứ giết sạch hoàng thất, trong đó có cả Vương gia? Người cũng biết tiên đế năm xưa dù biết được việc này, nhưng vẫn để Nhan Đình ra tay để dọa mười đạo, coi đây là lợi thế để cho Hoàng Thượng giành được mười năm giang sơn không thay đổi. Mặc dù Trình tiết độ sứ có thể bỏ qua cho Nhan thượng thư, nhưng chẳng lẽ cũng có thể buông tha Vương gia sao?"

Vệ Vãn Tình rũ đôi mi thanh tú, "Vương gia năm đó và Sơn Nam Đạo mưu phản có gì khác nhau? Rốt cuộc cũng chỉ là quân cờ để tiên đế ổn định giang sơn, Vương gia có từng rút kiếm đả thương người? Ngược lại, Vương gia còn bị người khác gây thương tích."

"Dương công lặp lại cho ta nghe, rốt cuộc là vì sao?"

Quan sát kĩ lưỡng nét mặt của Dương Phụng Tiên, lại thấy đối phương không nói câu nào, tựa như suối nước lạnh tĩnh lặng.

Dương Phụng Tiên chỉ cảm thấy phía sau có gió gào vạn trượng, bên tai vang lên yên tĩnh xa xưa. Gã ẩn núp ở cung đình gần mười năm, trở thành hoạn quan nên biết rõ tất cả loạn lạc trong cung, lại còn bị hoàng đế thử ngàn lần, đã sớm luyện thành một khuôn mặt rối chỉ chờ người khác cầm bút vẽ lên. Vệ Vãn Tình đột nhiên đặt câu hỏi, chưa khiến cho da mặt gã nhúc nhích, lại khiến cho sau lưng gã rét lạnh.

Khí lạnh lùa vào tay chân, gã bừng tỉnh hiểu ra lời Nhan Tuế Nguyện ghi trong bức thư. Khó trách, khó trách Nhan Tuế Nguyện lại muốn an bài như vậy. Hóa ra là đã dự đoán được Trình tiết độ sứ sẽ lợi dụng Thủ Cư Vương phi, đã dự đoán được hướng đi của thế cục trong kinh..

—— Nhan Tuế Nguyện dùng tính mạng để chứng minh Trình Tàng Chi không phản, tất nhiên có biện pháp để cho hắn không phản.

Lúc đó, Dương Phụng Tiên cho rằng đây chỉ là mấy lời quá mức tự tin của Lý Thâm. Hiện giờ mọi việc đồng loạt xảy ra, gã mới hiểu được biện pháp Nhan Tuế Nguyện dùng để không cho Trình Tàng Chi đeo danh phản tặc trên lưng.

Lời đêm đó ở trai cung, bỗng nhiên quanh quẩn màng nhĩ.

"Nhan thượng thư, nếu ngươi không thể khiến cho kẻ thù diệt tộc ta chịu trói, nội gia chẳng phải là sẽ giỏ tre múc nước, công dã tràng sao?"

"Văn Nhân Nhiễm, bản quan có thể cho Đồ Khâm gặp lại ngươi một lần."

"Nhan thượng thư, ngài làm theo cách trái ngược, không sợ hoàn toàn sẽ có kết quả ngược lại sao?"

"Ngươi không mặt mũi nào gặp Đồ Khâm, nàng vì ngươi chờ đợi mười năm dưới giếng cạn, lại có tư cách gặp ngươi."

"...Ngươi muốn ta làm gì?"

"Bản quan trả lại nợ máu cho ngươi, hoàn thành tâm nguyện cho ngươi."

"Nếu ngày nào đó có kẻ hành thích vua, kẻ mưu nghịch, đừng nói kẻ đó là ai khác ngoài ta."

Bên trong thư, từng nét chữ mang máu đỏ.

—— Toàn bộ tội lỗi của hắn, để ta gánh.

Nhan Tuế Nguyện...đúng như ngươi tính trước, chỉ là ta nên làm theo lời ngươi bây giờ sao? Nếu Trình Tàng Chi biết được tính toán của ngươi, vì tính toán của ngươi mà thấy kết cục như vậy, hắn sẽ thật sự thản nhiên chấp nhận sao? Khi đó nếu ngươi vẫn chưa về, cục diện này lại sẽ lại bị đẩy về hướng nào?

Ngươi nói xem, mười mấy năm qua của ngươi đã vất vả như thế, anh danh hủy hết. Từ nay về sau, sử sách sẽ lại toàn dùng từ ngữ xẻo tim nói về ngươi, vạn dân phỉ nhổ, bị bá tánh đàm tiếu trong nhà, văn nhân mặc khách dùng bút thảo phạt, ngươi thật sự chịu vì một người, mà lấy bản thân ra gánh tất cả trách nhiệm?

"Mười năm khoan dung nhường nhịn, hoàn toàn không thẹn với tổ tiên, hai không làm trái di nguyện phụ mẫu, ba......trả lại trong sạch cho hắn."

"Hắn bây giờ, so với ta năm đó, chỉ có hơn chứ không kém. Ta không hối không oán."

Dương Phụng Tiên cuối cùng học theo Nhan Tuế Nguyện, ôn ôn hòa hòa cười, nhìn Vệ Vãn Tình nói: "Vương phi nói đùa, nội gia vốn là người hơi cẩn trọng, nếu không thử dò xét rõ ràng, lỡ phải trả giá bằng mạng nhỏ thì sao? Nội gia không muốn như thế đâu.", trong mắt gã lập loè ánh sáng, một bộ dáng khôn khéo tính kế, "Chỉ là, thứ nội gia yêu cầu không phải là biết được Đồ Khâm ở đâu, mà là mạng của nội gia có được giữ hay không. Nếu Trình tiết độ sứ là người qua cầu rút ván, đến lúc đó, Thủ Cư vương có còn đường sống đi nữa, một thái giám như nội gia đây có lẽ lại không được may mắn như vậy. Nội gia muốn sống, nếu không chúng ta khó có thể hợp tác."

Vệ Vãn Tình do dự nhìn Dương Phụng Tiên, Gia Cát Loan rõ ràng thề thốt bảo đảm với nàng rằng chỉ cần lấy nơi Đồ Khâm Phiên Phiên đang trốn là đủ khiến cho Dương Phụng Tiên nghe lời. Hiện giờ, Dương Phụng Tiên lại muốn Trình Tàng Chi giữ mạng cho gã.

Dương Phụng Tiên, không, Văn Nhân Nhiễm vốn cũng không phải là người như Gia Cát Loan nói. Mắt Vệ Vãn Tình trở nên sắc bén, người trước mắt nàng bây giờ là thái giám quyền lực của đại nội, nội thị thường Dương Phụng Tiên của hoàng thượng.

Nội thị thường Dương Phụng Tiên sẽ không vì Đồ Khâm Phiên Phiên mà bị người khác khống chế, cũng sẽ không vì Đồ Khâm Phiên Phiên mà cúi đầu khuất phục trước ai.

Châm biếm lặng lẽ dừng trong mắt Dương Phụng Tiên, tâm gã sáng như gương, lại vẫn đeo trên mặt một lớp da chỉn chu như cũ.

"Tối nay trước giờ Tý, ta sẽ tự báo câu trả lời cho Dương công. Chỉ là Dương Công muốn có gì để tin tưởng?", Vệ Vãn Tình hỏi.

Dương Phụng Tiên cười hoà thuận vui vẻ, "Nội gia muốn tín ấn của Thủ Cư Vương."

"Ngươi!", đôi mắt xinh đẹp của Vệ Vãn Tình giận dữ mở to, "Dương công, ngươi đang hỏi Trình tiết độ sứ một con đường sống, vì sao phải lấy tín ấn của Vương gia làm tin?! Nếu thật còn sống sau này, tín ấn Vương gia cũng không giữ nổi ngươi!"

Dương Phụng Tiên giấu tay áo, tiếng cười bén nhọn, "Vương phi dù sao cũng không phải người trong triều, không biết tín ấn của Vương gia quý giá thế nào. Tương lai, nếu Trình tiết độ sứ nuốt lời, đến lúc đó nội gia có thể mang theo tín ấn chu du các đạo, thuyết phục các tiết độ sứ khác mượn danh nghĩa Vương gia để thảo phạt, vậy thì cũng có thể giải hận trong lòng."

"......" Vệ Vãn Tình cười lạnh, "Quả thật là nội thị thường Dương Phụng Tiên."

Trước cửa vào của sơn cốc có mặt trăng cô tịch treo cao, tròn như bàn ngọc, ánh trăng như sương hàn trên kiếm. Dường như vực sâu này đang mở to mắt, cây cối rũ rượi làm lông mày lông mi, ánh trăng bạc cùng màu núi có thể làm tròng trắng mắt, cửa cốc lại tựa như một lốc xoáy tối đen như mực.

Chim sơn ca tan đàn bị chia cắt, khóc lóc thê thảm, ánh mắt sáng quắc của chim cú trong đêm cũng không ngăn lại được tiếng bước chân, này đã được chú định là một đêm không yên tĩnh.

"Từ từ." huyền bào còn đen hơn cả màn đêm bỗng nhiên dừng bước, lông mày Trình Tàng Chi nhiễm ánh bạc, "Triệu Quyết ngươi và Vu Chấn kiểm kê nhân số, lập tức kiểm kê!"

Nhan Tuế Nguyện thấy trong bóng đêm bỗng nhiên có vài bóng người tụ lại rồi tán, chậm rãi nhíu mày, "Tát Tinh trận* sao?", cuối cùng cười khẽ một tiếng.

Trình Tàng Chi nghiêng đầu nhìn y, "Ngươi cũng nhìn ra cơ à."

Nhan Tuế Nguyện gật đầu, "Đây chính là trận hình mạnh chuyên môn chế ngự kỵ binh."

"......"

Trình Tàng Chi buồn bực, "Sao ta nhìn thế nào cũng thấy bố cục này không nhằm về phía ta, mà lại cứ như bày ra để chuyên môn khắc chế Tát Tinh trận của ta vậy?"

Nhan Tuế Nguyện hơi hơi suy tư, "Nếu ngươi mệt rồi thì có thể đi về trước chờ ta."

"......" Trình Tàng Chi cong môi cười, ý vị thâm trường, "Trở về cũng phải một mình trong chăn khó ngủ, không bằng cùng ngươi chậm rãi băng núi ngắm trăng, sung sướng vô cùng."

Nhan Tuế Nguyện cười khẽ, lại nhìn mấy bóng đen lập lòe ẩn núp. Y bẻ nửa nhánh cây ném một cái, trong tiếng rơi vang vọng đã thấy có bóng đen lui về phía sau, rồi sau đó thấy bóng đen lơ lửng chuyển động, nương theo địa thế nhấp nhô cao thấp ở đây để hình thành một tuyến trận quỷ dị.

Kiểm kê xong nhân số, Triệu Quyết trở về báo: "Công tử, có không ít người tụt lại phía sau. Thuộc hạ đã sai Vu Chấn cùng vài người chạy về sau xem."

Mặt Trình Tàng Chi đông lạnh trong gió đêm ào ào, "Có bao nhiêu người tụt lại phía sau?"

Triệu Quyết hơi hơi cứng lại, nói: "Lúc tới có 30 người, hiện nay chỉ có 12 người, không bao gồm ngài và bảy tên ưng vệ, ba gã ám vệ."

Sau khi nghe xong, Nhan Tuế Nguyện thấy sắc mặt Trình Tàng Chi càng lúc càng kém, nghe hắn âm trầm nói: "Đừng để cho ta bắt được cái tên giáo chủ của Chuyển Sinh đế giáo gì đó, nếu không, ta nhất định phải khiến gã sống không bằng chết, còn dám đối đầu với ta bằng trận pháp, đúng là thú vị."

Nhan Tuế Nguyện im lặng ngắm trăng, Trình Tàng Chi còn cuồng vọng hơn cả y nghĩ.

—— Từ lúc ta lên chiến trường, không ai có thể tính kế thắng ta.

Nhớ lại an bài của mình trong kinh, Nhan Tuế Nguyện bỗng nhiên cảm thấy buồn bã. Ngày sau, nếu Trình Tàng Chi phát hiện hắn tính kế thua y một bậc......Bộ dáng nổi trận lôi đình của hắn, Nhan Tuế Nguyện tự nhiên lại rất muốn thấy một lần.

"Nhìn trăng cái gì mà nhìn, ta không thể đẹp mắt bằng trăng hả?" Trình Tàng Chi duỗi tay quơ quơ trước mặt Nhan Tuế Nguyện, trong ánh mắt giấu đi một tia u buồn không rõ, "Tuế Nguyện, mắt ngươi có thể nhìn ta nhiều thêm chút không?"

Không cần giấu ta, không cần dễ dàng làm ra lựa chọn khiến ta không thể đối phó. Ngươi có thể hiểu ý ta sao?

Nhan Tuế bị một sợi trăng xỏ xuyên qua tim, lạnh lẽo lan tràn xương sống lưng, chậm rãi nói: "Được."

Dù ngươi cảm thấy thế nào, ta đều chỉ có một tiếng được này mà thôi.

- ---------------------

Lời Editor:

Tát Tinh Trận là trận pháp được Nhạc Phi thời Nam Tống dùng để phá quân Kim, quân của mình lúc tới đánh sẽ tản ra đánh, chờ địch lui về sau rồi thì mới tụ lại công kích mạnh vào, dùng đao chém chân ngựa của địch.
Bình Luận (0)
Comment