Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 61.2

Edit: Thu Lệ

"Bệ hạ muốn con vào đây chỉ để nói cái này?" Đối với Phượng Dực Nhất Tộc, Mộ Hoàng Tịch không biết, cho dù có hiểu biết rõ rồi, nàng cũng không có lòng trung thành, dù sao chuyện như vậy đã không có quan hệ gì với nàng, chỉ có một chuyện nàng hiểu rõ nhất đó chính là không thể để cho người biết thân phận của nàng, nếu không đến lúc đó nhất định sẽ làm cho người ta bắt đi lấy máu.

"Trẫm ở trong này đợi nhiều năm như vậy, muốn tìm một người tâm sự cũng không được?" Giọng nói của Long Viêm Đế có chút bất mãn, nhưng lại không tức giận, ngược lại càng giống như cười nói.

Mộ Hoàng Tịch nghĩ đến tất cả những chuyện bên ngoài, có loại kích động muốn chảy mồ hôi: "Chẳng lẽ bệ hạ không biết hiện giờ bên ngoài có một đám người đang muốn dọn sạch bảo vật của người sao? Bây giờ mộ địa của người đã vỡ nát cả rồi!"

Người bình thường nghe lời nói như thế đoán chừng nhất định sẽ tức chết, nhưng người bình thường không thể nào nghe được lời như vậy, cho nên không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để áp dụng với Long Viêm Đế, quả nhiên, Long Viêm Đế cười d/đ/l;q"d một tiếng sang sảng: "Ha ha! Người giang hồ mới xuất hiện lớp lớp, nếu như có thể lấy được bảo vật của Bản Đế thì đó là bản lĩnh của bọn gọ, mọi người chết rồi, giữ lại những bảo vật này có ích lợi gì?"

"Được rồi, nha đầu nếu như con muốn thì cứ lấy đi! Trẫm sẽ không trách tội!" Long Viêm Đế vung tay lên, đưa Mộ Hoàng Tịch ra khỏi không gian quỷ dị đó.

Sau khi Mộ Hoàng Tịch rời đi, Thiên Cơ mới vừa biến mất đột nhiên đi ra, có chút không hiểu nhìn về phía Long Viêm Đế: "Bệ hạ, vì sao người lại thay đổi suy nghĩ?"

Bây giờ trên mặt Long Viêm Đế đã không còn sự vui vẻ như lúc nãy, ngược lại mang theo chút nghiêm trọng: "Phượng Dực trạch chủ, đế trạch thiên hạ! Cũng vì lời tiên đoán năm đó mà trẫm mất đi Cửu Nguyệt, chẳng lẽ trẫm còn muốn cho lịch sử tái diễn?"

"Nhưng nàng là Phượng mệnh trời định, coi như bệ hạ không nói, cuối cùng kết cục cũng giống như nhau!"

"Chuyện này không liên quan gì đến trẫm, Thiên Hạ Đại Thế không còn là một người đã qua đời như trẫm có thể thay đổi, trẫm chỉ không tăng thêm chuyện tàn nhẫn trên người đứa trẻ này! Đứa trẻ đó mang theo số mệnh đặc biệt, trẫm ngược lại hi vọng nàng có thể không trải qua cuộc sống như vậy, cũng không uổng trẫm khổ tâm một phen!" Giọng nói của Long Viêm Đế mang theo bất đắc dĩ, mọi người đều biết ông là Đại Đế nhất thống thiên hạ, tuy nhiên ít có ai biết cả đời ông đều chưa từng sắc lập hoàng hậu, cho nên dưới gối của ông không có tôn tử nào, lịch sử có thể viết lại, nhưng sự thật thì không có cách nào thay đổi.

Lúc Mộ Hoàng Tịch mở mắt ra, nàng đã trở lại vị trí cũ, nếu không phải nàng mới vừa tỉnh táo, chính nàng cũng không thể tin tưởng chuyện lúc nãy, nhưng chuyện thật sự đã xảy d.đ;l;q/d ra như vậy! Cùng với sự xuất hiện của Mộ Hoàng Tịch, chín tướng sĩ này giống như biến mất cùng ý thức, nhưng bọn họ cũng đã chém giết những người ở đây không ít, chỉ còn lại nửa mạng.

Mộ Hoàng Tịch liếc mắt nhìn Quân Hạo Hiên và Bắc Đường Ngọc một cái, thấy hai người không có gì đáng ngại liền trực tiếp xoay người đi tới chỗ sâu bên trong, nếu như nàng không đoán sai, nơi này đi vào chính là mộ thất chân chính của Long Viêm Đế, mà Thánh Viêm thương này nhất định cũng ở bên trong!

Mộ Hoàng Tịch cất bước đi lên thềm đá của cung điện đó, sau khi nhảy vào mới bị chấn động, ở trước mắt nàng không phải là điện Kim Loan, cũng không phải là hoàng cung kim bích huy hoàng gì đó, mà là một quảng trường trống trải có thể chứa trên vạn người, chẳng qua quảng trường này đen như mực, thoạt nhìn vô cùng âm u kinh người.

Đột nhiên, một mùi tanh nồng nặc vọt vào trong mũi Mộ Hoàng Tịch, mùi vị đó thiếu chút nữa đã khiến cho nàng phun ra, cảm thấy dưới chân sềnh sệch, Mộ Hoàng Tịch cúi đầu xem xét, mới phát hiện trên đất này giống như đang lội qua máu tươi, ngước mắt tỉ mỉ quan sát bốn phía, trong lòng Mộ Hoàng Tịch đột nhiên có cảm giác bí bách nặng nề, toàn bộ nơi này đều bị máu tươi bao trùm, mà ở giữa khe hở của bốn phía vách tường to lớn còn có vô số máu tươi chảy xuống róc rách, theo trăm bậc thang chuyển đến giữa quảng trường!

Giữa quảng trường này đã sớm biến thành Huyết Trì, giữa hồ có một thanh trường thương màu đen đáng đứng thẳng, đáng tiếc thanh trường thương kia ảm đạm không ánh sáng, một chút cũng không nhìn ra bóng dáng của Thánh Viêm thương!

"Ha ha ha ha! Xem ra cũng tới đông đủ rồi!" Một giọng nói truyền đến từ phía đối diện, Mộ Hoàng Tịch mới phát hiện người vào nơi này cũng không ít, trừ nàng và Quân Mặc, còn có Độc Cô Thịnh, bên cạnh hắn hẳn là Võ Lâm Minh Chủ, còn có mười người khác mà nàng không quen biết, nhưng dựa vào hơi thở Mộ Hoàng Tịch có thể phân biệt tất cả người xuất lực Ngọc Linh Lung hôm đó đều ở chỗ này.

"Ha ha! Các vị, hôm đó các vị nguyện ý giúp tại hạ mở Ngọc Linh Lung ra, tại hạ vô cùng cảm kích, vậy hôm nay các vị có thể quay lại lần nữa, tại hạ sẽ nói lên một yêu cầu quá đáng, các vị đều nhìn thấy, phía dưới này chính là Thánh Viêm thương, đáng tiếc Thánh Viêm thương đã mất đi sáng bóng và uy lực vốn có của nó, cần dựa vào máu tươi trên vạn người nuôi dưỡng mới có thể khôi phục lại dáng vẻ d/đ"l;q;d như trước, hiện tại máu tươi đã đầy đủ, chỉ cần các vị để lại một chút máu không giống nhau thì thần thương này có thể đại thành, đến lúc đó hãy đoạt lấy bằng bản lĩnh của mình!" Dáng vẻ của Độc Cô Thịnh vẫn hiên ngang lẫm liệt như cũ, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng của hắn Mộ Hoàng Tịch chỉ cảm thấy dối trá và ghê tởm.

"Ngươi dùng Ngọc Linh Lung để đưa võ lâm nhân sĩ và người của hoàng thất tới đây, chính là để cho bọn họ chết trong cổ mộ này, sau đó ngươi sử dụng máu tươi của bọn họ để tế súng!" Không phải nghi vấn mà là trần thuật, nếu như đến trình độ này mà vẫn không hiểu ý đồ của những người này, vậy Mộ Hoàng Tịch nàng liền sống vô dụng rồi.

"Ha ha! Cô nương thật thông minh! Chỉ có điều chuyện này cũng không nên trách tại hạ, tại hạ đã sớm nói, chết sống có số, phú quý tại thiên, bọn họ nạp mạng vì bảo tàng, nhưng chính bọn họ đã tự nguyện, tại hạ không ép buộc bọn họ!" Gương mặt Độc Cô Thịnh vẫn đại nghĩa như cũ, thật giống như tất cả chuyện này đều không phải lỗi của hắn ta.

"Cái gì? Độc Cô Thành chủ, có phải ngươi nên giải thích rõ ràng không?"

"Thế mà lại lấy tính mạng của nhiều người để làm trò đùa như vậy, sao ngươi có thể ác độc như thế?"

"Ta ác độc? Ta ác độc còn không phải là vì Thánh Viêm thương này, Độc Cô mỗ ta tính toán lâu như vậy, Thánh Viêm thương đang ở trước mặt các ngươi, tôi đã từng nói độc chiếm nó sao? Chỉ muốn các ngươi dâng hiến một chút xíu máu để kích hoạt Thánh Viêm thương, Độc Cô Thịnh ta tuyệt đối không nhúng tay tranh đoạt!"

"Độc Cô Thành chủ nói lời giữ lời?"

"Độc Cô Thịnh ta nhất ngôn cửu đỉnh!"

"Được rồi!" Người nọ vừa dứt lời xong lập tức tại rạch một đường trên tay mình, máu tươi nhỏ giọt xuống đất, rất nhanh sẽ xuất hiện chuyện kỳ lạ, máu tươi kia phát ra ánh sáng giống như có sinh mạng bình thường, sau đó chảy thẳng đến chỗ Thánh Viêm thương, Thánh Viêm thương hấp thu máu tươi kia lập tức tỏa ra một tia sáng, những người khác thấy vậy có chút kích động, tiếp đó lại có sáu đường sáng rực rỡ chảy về phía  Thánh Viêm thương, Thánh Viêm thương càng ngày càng sáng rực rỡ, cuối cùng chiếu sáng cả một vùng, mà đồng thời Thánh Viêm thương cũng bắt đầu điên cuồng hấp thu máu tươi chung quanh, chưa được chốc lát, máu tươi của bốn phía đều bị hút hết, dưới mặt đất sạch sẽ giống như không có gì cả.

Mộ Hoàng Tịch có chút sợ hãi nhìn Ma Thương tỏa ra sát ý nồng đậm, giờ phút này đã hút máu tươi trên vạn người, nó không phải Ma Thương thì là cái gì, nếu nói lúc bắt đầu Mộ Hoàng Tịch còn cảm thấy Thánh Viêm thương này là Đế Vương thương, như vậy hiện tại nàng chỉ muốn phá hủy nó!

"Còn thiếu hai người, các ngươi nhanh lên một chút!" Thấy Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc không hề cử động, người bên kia đã bắt đầu thúc giục rồi, chỉ có điều Mộ Hoàng Tịch không có ý định lãng phí máu của mình chút nào.

Mộ Hoàng Tịch rút dao của mình ra không chút do dự, sau đó lóe lên một tia bóng loáng, nhanh chóng chém về phía Độc Cô Thịnh, hiện tại nàng nghĩ chỉ muốn giết Độc Cô Thịnh, nếu không phải do hắn thì sao nàng sẽ thiếu chút nữa bỏ mạng tại đây?

"Các ngươi mau giết nàng ta, không phải như vậy sẽ lấy được máu tươi rồi sao?" Độc Cô Thịnh khó khăn lắm mới tránh né được sát chiêu của Mộ Hoàng Tịch, ngay sau đó quát mấy người bên cạnh, mấy người nhất thời phản ứng kịp, bộc lộ bộ mặt hung ác đánh tới không chút do dự, ngay cả Võ Lâm Minh Chủ Lãnh Trọng Dương cũng không ngoại lệ!

Trong mắt Mộ Hoàng Tịch chứa đầy ánh sáng khát máu, mấy người các ngươi cố ý tìm chết, vậy nàng cũng không khách khí, Mộ Hoàng Tịch vung đao lên, xuất ra nội lực cường đại, chém giết người đầu tiên, ngay sau đó tiếp tục chém người thứ hai, mặc kệ nàng có muốn thanh Ma Thương này hay không, ít nhất nàng phải giết một đống người mới có thể rời đi yên ổn!

"A!" Quân Mặc giải quyết một người không tốn sức chút nào, lập tức tấn công người thứ hai, giờ phút này hai người bọn họ giống như vô cùng ăn ý, nhất trí đối ngoại.

"Ta là Võ Lâm Minh Chủ, chẳng lẽ ngươi muốn làm kẻ địch của võ lâm trên thiên hạ?" Lãnh Trọng Dương kinh hãi bị Mộ Hoàng Tịch dồn đến góc tường, hoảng sợ phải rống lớn ra ngoài.

Mộ Hoàng Tịch cười lạnh: "Ám Lâu ta vẫn luôn là kẻ địch của võ lâm trên thiên hạ, giết thêm ngươi nữa cũng không nhiều!"

"Cái gì? Ám lâu?" Lãnh Trọng Dương trợn to hai mắt, trả lời hắn là vết đao sắc bén của Mộ Hoàng Tịch! Mà khi Quân Mặc nghe thấy hai chữ Ám Lâu có chút dừng lại, ngay sau đó tung một chưởng đập chết một người!

"Không......" Độc Cô Thành biết không thể cứu vãn, chỉ có thể liều lĩnh đánh cuộc, nếu như lúc trước, hắn sợ rằng còn có thể giết Mộ Hoàng Tịch, nhưng trải qua lễ rửa tội Phượng Dực Hỏa Liên, bây giờ công lực của Mộ Hoàng Tịch mà hắn có thể so sánh hay sao, sau mười chiêu, đao của Mộ Hoàng Tịch hung hăng đâm vào trái tim Độc Cô Thịnh, mà Quân Mặc cũng giết xong người cuối cùng!

Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc nhìn nhau, dưới sự giải thích của Quân Mặc, nàng cắt ngón tay của mình nhỏ vài giọt máu tươi vào phía trên Thánh Viêm thương, vào lúc Thánh Viêm thương mãnh liệt hồng quang, nàng dốc hết nội lực của toàn thân đánh về phía Thánh Viêm thương, ‘Ầm ’ một tiếng, thanh thương tuyệt thế đã bị d/đ;l;q;d Mộ Hoàng Tịch đánh gãy thành hai đoạn, cuối cùng mất đi ánh sáng rực rõ, chân chính trở thành phế thiết! Mà Quân Mặc cứ nhìn chăm chú vào động tác của Mộ Hoàng Tịch, không ngăn cản, cũng không có biểu tình biến hóa gì, dù đó là mục đích chuyến này của hắn!

Mộ Hoàng Tịch nhổ một ngụm máu tươi, nhưng nàng lại cười, che ngực rời khỏi chỗ này, lúc đi ngang qua Quân Mặc, nàng khẽ nhếch môi: "Thiên hạ là phải dựa vào năng lực của mình mới có được, mà không phải dựa vào một thanh gọi là thần thương!"

Mộ Hoàng Tịch ôm theo Tư Đồ Cảnh ra khỏi mộ địa, mới vừa nhìn thấy bầu trời nàng đã không cầm cự nổi mà té xuống, rơi vào trong lòng ngực của người nào đó cấp tốc chạy tới, Ngọc Phi Tình có chút không dám tin tưởng nhìn mặt mày của Mộ Hoàng Tịch: "Tịch Nhi?"

"Ngọc Phi Tình!" Mộ Hoàng Tịch cầm tay Ngọc Phi Tình, nói ra câu nói sau cùng trước khi hôn mê: "Để cho Độc Cô Thành...... Biến mất!"
Bình Luận (0)
Comment