Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 62

Edit: Đào Sindy

"Ưmh......" Mộ Hoàng Tịch mở ra mí mắt nặng trĩu, phát hiện mình đang nằm trên giường, nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, chính là phòng của Cửu U lâu, Mộ Hoàng Tịch biết mình còn sống.

"Ken két!" Cửa phòng bị đẩy ra, Ngọc Phi Tình mặc đồ đỏ bưng một chậu nước đi vào, nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch tỉnh, con ngươi xinh đẹp thoáng qua tình cảm không biết tên, thu lại con ngươi che những thứ cảm xúc kia, cười khẽ: "Tỉnh rồi!" 

"Ừm!" Mộ Hoàng Tịch gật đầu một cái từ trên giường ngồi dậy, đột nhiên nàng chợt ngẩng đầu, sau đó xông về gương trang điểm, khi nàng thấy dung mạo tuyệt mỹ trong kính này thì nhất thời sửng sờ ; mặc dù biết dung mạo mình thay đổi, mặc dù biết rất đẹp, nhưng...... Đây là nàng sao?

"Tịch Nhi trở nên đẹp hơn, chẳng lẽ không vui sao?" Chẳng biết lúc nào Ngọc Phi Tình đi tới, thân mật nắm hông của Mộ Hoàng Tịch.

Mộ Hoàng Tịch hồi hồn, dời thân thể, động tác của Ngọc Phi Tình khiến lòng nàng khỏi thiếu một chụp: "Chẳng qua cảm thấy có chút không chân thật!"

"Ha ha! Vậy không bằng dùng thuật dịch dung che giấu, tránh đến lúc đó gặp phiền toái không cần thiết!" Ngọc Phi Tình không bỏ nhìn dung mạo Mộ Hoàng Tịch, thật rất đẹp!

"Được!" Mộ Hoàng Tịch đồng ý đề nghị của Ngọc Phi Tình, không nói đến dung nhan ngày trước của nàng, gương mặt hiện tại ra ngoài, phiền toái sẽ không ít!

Mộ Hoàng Tịch ngồi trở lại bên giường, mặc cho Ngọc Phi Tình mân mê một trận trên mặt chính mình, lần nữa nhìn dung mạo của mình, đoá hoa sen tinh xảo không còn trên mặt, mặc dù đã che giấu, nhưng trên mặt của nàng tóm lại vẫn còn chút thay đổi, chỉ là cứ như vậy đi!

Rửa tay xoa khăn lông, lúc này Ngọc Phi Tình mới nói: "Bán Nguyệt thành đã không còn Độc Cô Thành chủ rồi, mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi ta đã trừ đi người tham dự âm mưu, nguyên khí Bán Nguyệt thành tổn thương nặng nề, tạm thời không dám trông coi thế lực Bán Nguyệt Thành, Bán Nguyệt Thành đã trở thành nơi yếu thế; về phần mộ Đế Vương, ta cho người dùng hỏa dược nổ, trừ phi đào móc từ phía trên, nếu không ai cũng đừng nghĩ vào!"

"Nổ!" Thân thể Mộ Hoàng Tịch hơi ngừng lại, đột nhiên nhớ đến gương mặt hiền hòa kia của Long Viêm đế, trong lòng đột nhiên có chút không bỏ, nhưng ngay sau đó lại thoải mái, chỉ có như vậy mới có thể tuyệt ý niệm của những người đó.

"Còn chuyện khác không?"

Hồi lâu không nghe thấy Ngọc Phi Tình nói chuyện, Mộ Hoàng Tịch nghi ngờ quay đầu, đã nhìn thấy Ngọc Phi Tình nhìn nàng chằm chằm, nét mặt kia thật giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó buồn cười: "Thế nào?"

"Lúc mọi người đang ở Mộ Đế Vương, Cửu U lầu phái tới hai vị đặc biệt khách, nàng có muốn đi xem không?"

"Đặc biệt? Thế nào mà đặc biệt?" Mộ Hoàng Tịch nhíu mày.

"Một là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, một là thiên hạ đệ nhất danh kỹ!" Nếu lời này để người khác nói ra, nhất định vừa hưng phấn vừa kích động, dầu gì cũng có một tiếng cảm thán, dù sao đây có thể nói là mỹ nhân đứng đầu thiên hạ, đáng tiếc lời nói Ngọc Phi Tình không khiến người ta nghe ra những thứ này, ngược lại có chút nhạo báng và khinh thường.

"Không có hứng thú!" Nàng đã thấy qua nhan sắc Thiên Nhan, chỉ chưa thấy qua Đệ Nhất Mỹ Nhân, không phải chỉ là nữ nhân xinh đẹp sao? Nàng không phải là nam nhân, thật không có hứng thú kia! Ngược lại giọng của Ngọc Phi Tình khiến nàng cảm thấy hứng thú: "Thế nào, họ trêu chọc huynh rồi hả?"

" Không có!" Ngọc Phi Tình cười yếu ớt, sau đó giơ tay lên lau gò má của Mộ Hoàng Tịch, ngón cái nhẹ nhàng ma sát da thịt như ngọc: "Trong lòng ta có một người đẹp nhất, họ không lọt nổi mắt xanh của ta mà thôi!"

Mặc dù không nói rõ, nhưng làm sao Mộ Hoàng Tịch không hiểu, trong lòng yên lặng rạo rực, có chút không rõ Ngọc Phi Tình có ý gì, thật giống như từ lần gặp đầu tiên, thái độ hắn đối với nàng đều thay đổi ở đây, càng ngày càng thân mật, mà giờ khắc này lời của hắn mập mờ như thế! Khi Mộ Hoàng Tịch muốn hỏi gì đó, Ngọc Phi Tình lại đưa tay dời đi, nói: "Lần này chuyện mộ Đế Vương chỉ sợ chấm dứt, rất nhiều người võ lâm ăn thua thiệt ngầm, nhưng chủ yếu mấy tội phạm đã chết, Độc Cô thành cũng không tồn tại, bọn họ chỉ có thể ngượng ngập rời đi, mà người hoàng thất Tứ Quốc cũng dần dần bỏ chạy, chuyện này coi như hạ màn!"

"Ừm!" Mộ Hoàng Tịch gật đầu một cái, mục tiêu của nàng đã đạt tới, cũng nên đi.

"Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng......" Giọng Ngọc Phi Tình hơi nặng nề.

"Nhưng mà cái gì?"

"Thế nhưng người tham dự lần này, hình như có người Nguyệt gia tồn tại, trước khi đi ta đã phái người để ý, phát hiện người đi vào thương hội Nguyệt gia cực ít, lúc đi ra tử vong chẳng qua chỉ mười mấy người, lòng ta nghi ngờ liền tự mình đi điều tra, cuối cùng nhìn thấy người Nguyệt gia đi vào là quản gia Thành Chủ Phủ, ta liền hoài nghi chuyện này do Nguyệt gia ở phía sau thao túng, nhưng thế lực Nguyệt gia chúng ta bây giờ không thể vọng động, cho nên ở thời điểm thanh trừ ta không động người của Nguyệt gia!"

"Chuyện này cũng không sao, đối tượng âm mưu lần này là cả võ lâm, thậm chí ngay cả Hoàng thất Tứ Quốc cũng dính vào, chúng ta bất động, không có nghĩa là những người khác cũng bất động, chỉ cần Nguyệt gia không chủ động tìm tới chúng ta, những chuyện khác không cần để ý!" Hiện tại nàng quả thật không có tâm tình đi xử lý những thứ này, bởi vì nàng còn có chuyện quan trọng hơn!

"Nếu Tịch Nhi đã nói như vậy rồi, thì cứ như vậy đi!" Giọng Ngọc Phi Tình mang theo cưng chiều, trầm thấp mà hấp dẫn, khiến trong lòng Mộ Hoàng Tịch một hồi cuồng loạn, không được tự nhiên tránh ra hai bước: "Vậy chúng ta chuẩn bị lên đường thôi!"

Ngọc Phi Tình thu hết cảm xúc của Mộ Hoàng Tịch vào mắt, trong lòng thoáng qua hi vọng, nhìn Tịch Nhi không phải là không có cảm giác với mình, nói như vậy, hắn không phải không có khả năng có được tình cảm của nàng!

Chờ Ngọc Phi Tình thu thập xong chuẩn bị rời đi, lại phát hiện thật nhiều người không đi, mà bọn họ canh giữ ở Cửu U lầu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn trên lầu, có kích động, có hưng phấn, có hướng tới, có si mê, không cần hỏi cũng biết ở phía trên khẳng định là hai mỹ nhân độc nhất vô nhị rồi!

Mộ Hoàng Tịch xoay người vừa định rời đi, lại nghe được hai tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng hít khí không tự chủ của mọi người, còn có tiếng ly và đũa rớt xuống, càng khoa trương hơn là máu mũi trực tiếp chảy xuống đất; Mộ Hoàng Tịch quay đầu nhìn về phía trên lầu, coi như hiểu vì sao vẻ mặt những người này như thế rồi, trên lầu hai đại mỹ nhân một đỏ một trắng đứng sóng vai, một ôm đàn, một cầm tiêu, một vắng lạnh tuyệt ngạo, một người xinh đẹp quyến rũ.

Nguyệt Vô Song lấy một bài"Hồng trần tuyệt" nổi thiên hạ, biết võ, am hiểu Âm Công, nàng lãnh ngạo lại quyến rũ, lành lạnh lại mang theo đạm buồn; có ngọc làm thể, lấy tuyết làm da, trăng rằm vì thần, đây là Vô Song. Tương truyền nàng rơi một cọng tóc cũng có thể làm cho vô số lãng tử hiệp khách đau lòng tới chết, có thể nói là: cười một tiếng vạn mùa xuân, khóc một tiếng muôn đời sầu. Hôm nay thấy mỹ nhân tuyệt sắc này, mặc dù lời đồn đãi có chút hữu danh vô thực, nhưng cũng xứng danh ‘ Đệ Nhất Mỹ Nhân ’; mà dung mạo Thiên Nhan cũng là tuyệt sắc, so với Nguyệt Vô Song cũng không kém bao nhiêu, đôi mắt hoa đào phong tình vô hạn, một đầu tóc xanh túm, Hồng Y chập chờn diêm dúa lẳng lơ, càng làm cho người ta chịu không nổi là nàng chỉ mặc một chiếc váy đơn, khi nàng thoáng cất bước, hai cái chân ngọc trắng như tuyết cứ như vậy trần trụi bại lộ trước mặt mọi người, ngực lớn mông đầy đặn, chân ngọc tả cảnh xuân, cũng không trách những giang hồ nhân sĩ này bị say mê rồi.

"Đi thôi!" Mộ Hoàng Tịch không có ý xem náo nhiệt, xoay người đi ra phía ngoài, mà Ngọc Phi Tình cũng không dừng lại, rất dứt khoát cùng  ra ngoài.

Thu thập xong tất cả, lại lên đường hồi kinh.

Xong chuyện vào mộ Đế Vương,  Mộ Hoàng Tịch và Ngọc Phi Tình mỗi người đi một ngả, hắn có hắn phải xử lý, mà nàng cũng có chuyện phải giải quyết.

Một đường không dừng lại chạy như bay lên núi, bóng dáng như kiểu quỷ mị hư vô thổi qua thật nhanh, bay thẳng đến đến trước cửa Đạo Sơn mới chậm rãi thu lại bước chân, sau đó từng bước từng bước bước vào, vẫn còn nhớ mười năm trước, nàng đi vào nơi này, sau đó vì sinh tồn mà giãy giụa bên trong!

Hít sâu một hơi, Mộ Hoàng Tịch đẩy cửa sơn môn nặng nề; lều cỏ rách nát như cũ, một lão tăng quét rác ăn mặc tả tơi, nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch đi tới, Độc Cô Mộ Nhân chậm rãi mở ra tròng mắt đục ngầu: "Đồ đâu?"

Mộ Hoàng Tịch hít một hơi, sau đó cầm đồ trong tay phi tới: "Lấy ra rồi!"

Cho tới nay tĩnh mịch bất đồng, Độc Cô Mộ Nhận kích động nhận lấy Ngọc Linh Lung, bộ dáng thiếu chút nữa khóc lên, kích động đến toàn thân đều đang run rẩy, trong miệng không ngừng nỉ non: "Rốt cuộc cầm về rồi...... Rốt cuộc cầm về rồi......"

Mộ Hoàng Tịch nhìn Độc Cô Mộ Nhân kích động đến bản thân bất lực: "Có thể nói cho ta biết lý do chứ?" Lý do phải đoạt được!

Độc Cô Mộ Nhân dùng  vải gấm thận trọng lau chùi Ngọc Linh Lung, giọng nói mang theo run rẩy: "Đây chính là bí mật Ám lâu, Ám lâu tồn tại bao nhiêu năm ta cũng không nhớ rõ, ngay cả người khai sáng là ai cũng không tìm ra dấu vết, nhưng sứ mạng Tôn chủ ám lâu đời đời tương truyền chính là thủ hộ ‘ Ngọc Linh Lung ’!"

"Ba mươi năm trước, đệ đệ của ta biết được bí mật Ngọc Linh Lung, liền nổi lên ác ý, lấy hộ pháp chi thân trộm đi Ngọc Linh Lung, ta phát động Ám lâu tìm kiếm, mà Ám lâu đang tái xuất giang hồ; đợi đến khi ta tìm được đệ đệ ta, hắn đã võ công đại thành, giảo hoạt đánh cuộc với ta, cuối cùng ta thua, tiền đánh cuộc là ta vĩnh viễn không thể giành Ngọc Linh Lung!"

"Ta một mặt muốn tuân thủ lời hứa, một mặt lại cảm thấy thẹn với Ám lâu, cho nên mới tới chùa hoang ở, vào hai mươi mấy năm; hai mươi mấy năm này, ta không ngày nào không nghĩ đến cầm Ngọc Linh Lung về, hôm nay rốt cuộc cầm về rồi, ta có thể đi gặp Tôn chủ Ám lâu rồi!"

Hoá ra là như vậy! Nghi ngờ trong lòng Mộ Hoàng Tịch rốt cuộc mở ra, ngược lại nhìn dáng vẻ Độc Cô Mộ Nhân trong lòng có chút không đành lòng, Độc Cô Thịnh hẳn là đệ đệ của ông!"Ông ta đã chết, bị ta giết đấy!"

Vốn tưởng rằng Độc Cô Mộ Nhân sẽ tức giận, dù trên mặt có chút biến hoá cũng được, nhưng ông không có, ngược lại là gương mặt lạnh lẽo: "Ngươi là Tôn chủ Ám lâu, giết phản đồ là lý lẽ hiển nhiên!"

Đáy lòng Mộ Hoàng tịch thở dài một tiếng, nên cho ông ngu trung ủng hộ sao? Hay là ông nói ông không có tình thân? Trong lúc nhất thời hai người cũng trầm mặc, qua hồi lâu, Mộ Hoàng Tịch chuẩn bị rời đi, trong nháy mắt cất bước trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, chợt quay đầu nhìn về phía Độc Cô Mộ Nhận, lại phát hiện ông đã không còn hô hấp!

Tự mình nuối tiếc cả đời, ong cứ như vậy chết đi! Có lẽ, đây chính là kết quả ông mong muốn!
Bình Luận (0)
Comment