Hàn Minh Tích ngồi trong một góc an tĩnh nhìn cô gái thanh thản ngồi nghe các ý kiến của tướng lĩnh phía trước, hội nghị quân sự chân chính như vậy thì tất nhiên hắn không thể nói xen vào cái gì. Nhưng chỉ lẳng lặng ngồi, nhìn trên dung nhan thanh lệ của Diệp Ly mang theo nụ cười lạnh nhạt ung dung, thỉnh thoảng lại phát biểu hai câu giải thích và ý kiến của mình với ý kiến của mọi người mà thôi. Thì không biết làm sao mà suy nghĩ của Hàn Minh Tích đã dần dần bay tới lúc rất lâu trước kia, khi mới vừa nhìn thấy Diệp Ly. Khi thiếu niên với một thân nam trang và cô gái ung dung tự nhiên nắm giữ mấy chục vạn đại quân trước mắt chồng lên nhau, đột nhiên trong lòng Hàn Minh Tích liền sinh ra một loại chua xót không cách nào nói rõ. Nếu như ban đầu…… Ý nghĩ trong lòng cũng chỉ mới nổi lên, thì Hàn Minh Tích cười khổ lắc đầu ném đi ý nghĩ hoang đường trong đáy lòng. Cho dù bọn họ biết nhau sớm hơn, thì Quân Duy cũng sẽ không chọn hắn……
“Minh Tích?”
Hàn Minh Tích phục hồi tinh thần lại, mở to hai mắt, mới phát hiện, vốn thư phòng còn huyên náo thì nay đã yên tĩnh lại. Nghị sự xong, các tướng lĩnh cũng đã rời đi, chỉ có Trác Tĩnh và Vệ Lận còn đang sửa sang lại tài liệu cách đó không xa trong sảnh. Diệp Ly mỉm cười đánh giá hắn, nói: “Đang suy nghĩ gì? Hiếm khi thấy ngươi xuất thần.” Hàn Minh Tích bật cười lớn, nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần, rồi nói: “Sắp phải đánh trận, bâu giờ ngươi đã không giống với ngày xưa, sẽ không có vấn đề gì sao?” Diệp Ly ngẩn ra, vô ý thức khẽ vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng một chút, cười yếu ớt nói: “Phượng Tam nói cho ngươi?” Hàn Minh Tích gật đầu, hỏi: “Ta không thể biết sao?”
Diệp Ly lắc đầu, “Cũng không phải bí mật gì, chỉ là hiện nay, hai quân giao chiến, nếu truyền ra ngoài thì không tốt. Ngươi không cần phải lo lắng, thân thể của ta rất tốt. Hơn nữa bây giờ cũng không cần ta tự mình đi xông pha chiến đấu.”
Hàn Minh Tích liếc nàng một cái, nói: “Bây giờ ngươi còn muốn xông pha chiến đấu, còn không hù chết Phượng Tam.” Mặc Tu Nghiêu để Phượng Chi Dao lại không chỉ vì hiệp trợ Diệp Ly đánh giặc, mà quan trọng hơn là, có thể nói Phượng Chi Dao là người mà Mặc Tu Nghiêu tín nhiệm nhất, nên hơn phân nửa nguyên nhân để hắn lại vì trợ giúp cho Diệp Ly. Diệp Ly cười một tiếng, nhẹ giọng thở dài, nói: “Hy vọng trận chiến này có thể kết thúc sớm.” Hàn Minh Tích nói: “Ta cũng không thể giúp được gì cho ngươi, có gì muốn ta làm thì cứ mở miệng là được.”
Diệp Ly nhìn hắn cười nói: “Thật sự ta cũng có chuyện muốn ngươi hỗ trợ.” Nói xong lại lấy ra một phần tài liệu từ trong tủ ngầm phía sau giá sách đưa cho Hàn Minh Tích, rồi nói: “Huynh và Lãnh Hạo Vũ cũng không ở đây, vốn chỉ có thể trì hoãn kế hoạch này, nhưng bây giờ huynh đã đến rồi, vừa lúc, huynh cầm xem một chút đi.” Hàn Minh Tích nhận lấy tài liệu được dán kín mở ra lật lật, ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Ngươi vì Mặc Tu Nghiêu mà làm nhiều như vậy, đáng giá sao?” Diệp Ly cười nhạt nói: “Ta là Định Quốc Vương phi, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (*). Làm sao xem như chỉ làm vì hắn được?” Thần sắc Hàn Minh Tích biến ảo, một hồi lâu mới thở dài nói: “Ta biết rồi, ta sẽ làm tốt chuyện này. Không phải chuyện này cũng mang lại chỗ tốt cho Hàn gia sao?” Diệp Ly cười yếu ớt, “Cực khổ cho ngươi rồi.”
(*) một người vinh hoa thì tất cả cùng vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả cùng tổn hại.
“Ta cho rằng, chúng ta là bằng hữu.”
Diệp Ly mỉm cười, “Đúng vậy, tất nhiên chúng ta là bằng hữu.”
Đầu tháng mười, Trấn Nam Vương tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân thẳng hướng Hồng Châu, Mặc gia quân cũng vẫn toàn lực nghênh chiến như trước. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, chiến sự Tây Bắc đã gần tới tháng thứ ba, lần này mới thật sự là đao thật thương thật, liều chết đánh giết. Cũng chân chính để cho binh lính Tây Lăng hiểu, binh sĩ Đại Sở cũng không phải cái loại mềm yếu vô dụng kia như lúc trước bọn họ vẫn tưởng tượng, Mặc gia quân thủ hộ Đại Sở đã trăm năm, nay vẫn là một thanh lợi kiếm uống máu. Vốn nhân mã hai quân xê xích cũng không quá lớn, nhưng khác với đại quân Tây Lăng tập trung tiến công một chỗ, Mặc gia quân cần thủ chính là cả Tây Bắc. Vì vậy ở trên nhân số vẫn là đại quân Tây Lăng chiếm ưu thế. Mặc dù đại quân Tây Lăng chậm chạp nhưng cũng duy trì tiến về phía trước, dần dần tiến tới gần thành Hồng Châu.
Vốn thành Hồng Châu yên lặng thái bình, hình như cũng bởi vì mưa gió mà sắp đến mà trở nên bất an. Không ít phú thương cùng với dân chúng bình thường đều rối rít mang theo gia đình rời khỏi thành Hồng Châu đi vào sâu trong cảnh nội, cả thành không còn nhộn nhịp vui vẻ như thường ngày nữa, mà lại cho thấy một loại ngưng trọng và ủ dột trước lúc đại chiến. Trên cổng thành, Diệp Ly yên tĩnh ngồi dựa vào tường thành, mặt trời ấm áp đầu đông chiếu vào trên áo choàng màu xanh nhạt dễ chịu làm cho người ta buồn ngủ. Trước mặt Diệp Ly bày một bàn cờ, một tay đang cầm một quân cờ đen từ từ suy tư. Binh sĩ đóng trên thành lâu chung quanh đứng xa xa nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh yên tĩnh an định.
Hàn Minh Nguyệt bước lên thành lâu, nhìn cô gái dựa vào tường thành trầm tư im lặng một hồi lâu. Diệp Ly ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn, “Công tử Minh Nguyệt có việc gì vậy?” Hàn Minh Nguyệt trầm mặc từ từ bước đến, ngồi xuống đối diện nàng, nhìn chằm chằm bàn cờ hồi lâu, mới hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?” Diệp Ly ngước mắt, không hiểu hỏi: “Tính toán cái gì?” Hàn Minh Nguyệt cau mày nói: “Hai mươi vạn đại quân của Trấn Nam Vương đã tiến tới gần Hồng Châu, đừng nói ngươi không biết!” Nhìn Hàn Minh Nguyệt tức giận thất thố, Diệp Ly cười nói: “Công tử Minh Nguyệt cứ việc yên tâm, cho dù thành Hồng Châu bị công phá, thì ta cũng sẽ sai người đưa ngươi và Tô tiểu thư rời đi trước lúc đó.”
Hàn Minh Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: “Ngươi đã dự tính được thành Hồng Châu sẽ bị công phá?”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Không, thành Hồng Châu sẽ không bị công phá, Hồng Châu là cửa khẩu cuối cùng ở Tây Bắc của Đại Sở. Sau lưng chính là cả vùng đất Trung Nguyên bằng phẳng… Còn có mấy chục vạn Mặc gia quân đang chinh chiến. Cho dù toàn bộ hai mươi vạn Mặc gia quân của Tây Bắc chết trận, Hồng Châu cũng sẽ không rơi vào tay Tây Lăng.” Một khi Hồng Châu thất thủ, liền có ý nghĩa bọn họ giao phía sau lưng của mấy chục vạn Mặc gia quân ở trong quan nội cho người Tây Lăng, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Mày kiếm Hàn Minh Nguyệt giương lên, nghi hoặc nhìn cô gái nhã nhặn lịch sự trước mắt. Mặc dù biết không nhiều binh pháp chiến cục, nhưng tinh thông phân tích tình báo thì hắn vẫn có thể nhìn hiểu một ít chuyện, “Nếu ngươi không muốn Hồng Châu thất thủ, thì vì sao để cho đại quân Tây Lăng vẫn tiến về phía trước. Mặc dù Mặc gia quân một mực tiêu hao thực lực của đại quân Tây Lăng, nhưng cũng chưa chân chính liều mạng. Ngươi không cần giấu diếm ta, trước kia mặc dù Thiên Nhất các không tham dự chiến sự của các quốc gia, nhưng cũng không có nghĩa chưa nghiên cứu qua.” Sở dĩ Mặc gia quân có thể làm kinh sợ các nước, không phải chỉ dựa vào mấy đời Định Quốc Vương gia dụng binh như thần. Mà quan trọng hơn là, tướng sĩ Mặc gia quân không sợ sinh tử, dũng cảm tiến tới. Từng có rất nhiều lịch sử ghi lại sự tích về tướng sĩ Mặc gia quân. Vì bảo vệ cho một tòa thành nhỏ không quan trọng, mà toàn bộ bọn họ có thể chết trận chứ tuyệt đối không lui về phía sau nửa bước. Vì công chiếm một cửa khẩu, bọn họ có thể công kích liên tục ngày đêm, cho dù thi thể chất thành núi dưới thành, cũng tuyệt đối sẽ không dao động nửa điểm. Mà Mặc gia quân hiện tại, có lẽ trong mắt người ngoài đã đầy đủ anh dũng, nhưng tuyệt đối chưa phải là trình độ chân chính của bọn họ.
Tiện tay ném con cờ trong tay xuống, gương mặt Diệp Ly cười như không cười nhìn nam tử tuấn nhã trước mắt, “Công tử Minh Nguyệt đang lo lắng cho Mặc gia quân sao?” Hàn Minh Nguyệt dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: “Minh Tích là đệ đệ ruột của ta, ta cũng phải biết, rốt cuộc hắn đi theo Định Vương phủ có đường sống hay không.”
Phủi tay, Diệp Ly đứng dậy cười yếu ớt nói: “Công tử Minh Nguyệt không cần phải lo lắng vấn đề này, trong lòng ta đều biết.” Hàn Minh Nguyệt lãnh đạm nói: “Nhưng ta lại chưa nhìn ra, ngươi có thể có tính toán gì. Rõ ràng Mặc gia quân có năng lực ngăn trở đại quân Tây Lăng ở ngoài Hồng Châu……”
“Không.” Diệp Ly lắc đầu, nhìn Hàn Minh Nguyệt nghiêm mặt nói: “Hiện tại quả thật Mặc gia quân có năng lực tạm thời ngăn trở hai mươi vạn đại quân Tây Lăng này. Nhưng… Cũng chỉ là tạm thời. Công tử Minh Nguyệt nên biết, lần này binh lực Tây Lăng xâm lấn Đại Sở tổng cộng chỉ khoảng chừng năm mươi vạn. Nhưng binh lực cả nước Tây Lăng là trên một trăm năm mươi vạn. Bản thân người Tây Lăng dũng mãnh, bất cứ lúc nào kêu gọi nhập ngũ cũng không cần huấn luyện nhiều, ở trong khoảng thời gian ngắn thì ít nhất cũng có thể sẽ chiêu mộ được một trăm vạn người. Đến lúc đó… cho dù Mặc gia quân lấy một chọi mười, thì cũng không ngăn cản được nhiều người như vậy. Hơn nữa… người Tây Lăng cũng không kém, mấy ngày nay hai quân giao chiến, hai người quân ta thì tối đa cũng chỉ đánh lại ba người của đối phương.” Hàn Minh Nguyệt cau mày nói: “Đã như vậy, ngươi thả người vào Hồng Châu thì chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?” Khóe môi Diệp Ly nở nụ cười hời hợt mà lạnh lùng, phảng phất như sương hoa trên đầu cành vào sáng sớm mùa đông, “Hiện tại tạm thời Trấn Nam Vương sẽ không tăng binh Tây Bắc.”
Hàn Minh Nguyệt nhướng mày.
“Hiện tại khắp thiên hạ đều biết… chủ soái Mặc gia quân ở Tây Bắc là ta, một nữ nhân chưa đầy mười tám tuổi. Nếu Trấn Nam Vương còn muốn điều binh tương trợ từ Tây Lăng… thì cho dù ông ta thắng, nhưng cũng có thể nói thanh danh cả đời ông ta sẽ bị hủy sạch sẽ.” Một Chiến thần Tây Lăng chinh chiến trước mấy chục năm, một cô gái mười mấy tuổi chưa từng trải qua chiến trường. Nhân số hai quân tương đương, nếu như Trấn Nam Vương còn muốn tăng binh, vậy thì chẳng khác nào thừa nhận với người khắp thiên hạ, Lôi Chấn Đình không chỉ không bằng Mặc Lưu Danh, mà ngay cả con dâu Mặc Lưu Danh cũng không bằng. Từ nay về sau, chỉ sợ cái danh tiếng này của Trấn Nam Vương sẽ phải trở thành trò cười.
“Ngươi tính……”
Nụ cười trên mặt Diệp Ly dần dần nhạt đi, nghiêng đầu ngắm nhìn cánh đồng bát ngát nơi xa, lạnh nhạt nói: “Ta muốn toàn bộ hai mươi vạn đại quân Tây Lăng này ở lại Tây Bắc!”
Trong lòng Hàn Minh Nguyệt chấn động, hắn rõ ràng nghe ra mùi vị sát khí và huyết tinh không giấu diếm chút nào trong lời của Diệp Ly.
“Ngươi muốn toàn bộ hai mươi vạn đại quân Tây Lăng ở lại Tây Bắc! Ngươi… Làm sao ngươi dám nghĩ như vậy……” Từ trước đến nay, lần đầu tiên Hàn Minh Nguyệt rõ ràng cảm giác được giọng nói của mình đang run rẩy. Muốn tiêu diệt trọn cả hai mươi vạn đại quân Tây Lăng, nói như vậy… Nơi nào giống như một cô gái chưa từng trải qua chiến trường có thể nói được? Không… Có lẽ chính bởi vì người chưa từng trải qua chiến trường, nên mới có thể nói ra lời nói liều lĩnh như thế. Diệp Ly dựa vào tường thành nhìn hắn, cười nói: “Có gì mà không dám? Mấy ngày nay đại quân Tây Lăng giao chiến liên tiếp mấy ngày, có thể tới thành Hồng Châu thì nhiều nhất cũng chỉ mười vạn. Tòa thành này… Sẽ trở thành chỗ mai táng cuối cùng của bọn hắn.”
Hàn Minh Nguyệt không tự chủ được run rẩy, trong lồng ngực lại không tự chủ được dâng lên một trận lửa nóng. Nhìn Diệp Ly chằm chằm, Hàn Minh Nguyệt nói: “Hiện tại rốt cục ta đã hiểu, tại sao Tu Nghiêu lại coi trọng ngươi.”
Diệp Ly nhướng mày, mỉm cười nhìn hắn.
Hàn Minh Nguyệt hơi hoài niệm nói: “Còn nhớ rõ năm đó… khi lần đầu tiên Tu Nghiêu ra chiến trường hình như chỉ có mười ba mười bốn tuổi. Hắn nói, chỉ cần cho hắn ba bốn năm, thì không chừng hắn có thể bình định Nam Chiếu, để cho từ đó Nam phương Đại Sở an thuận trăm năm… Chỉ tiếc……” Nghe lời nói của hắn, hình như tâm tình Diệp Ly rất tốt, cười nói: “Cho nên ta mới là Định Vương phi mà… Trấn Nam Vương sao, trốn tránh lâu như vậy, Bản phi cũng hơi mong đợi trận chiến này rồi.”