Thịnh Thế Đích Phi

Chương 165

Đêm khuya

Nơi nào đó trong đại doanh của Mặc gia quân, trong trướng chủ soái, ánh nến vẫn lẳng lặng cháy. Mặc Tu Nghiêu ngồi ở phía sau bàn làm việc nhìn sổ con trong tay, chân mày thanh tuyển thỉnh thoảng khẽ nhăn lại. Mặc Cảnh Kỳ quyết tâm phá hủy Mặc gia quân quả thật không thể khinh thường, mấy ngày nay, năm mươi vạn Mặc gia quân chỉ đối mặt với địch nhân ở bên ngoài thôi đã lên tới gần tám mươi vạn rồi, hơn nữa địch nhân ngầm, dự tính đoán chừng cũng đã khoảng một trăm vạn. Mặc dù Mặc Tu Nghiêu đúng là thiên tài hành quân đánh giặc, nhưng tình hình như vậy vẫn để cho hắn cảm thấy áp lực. Không chỉ phải chia ra đối phó với quân đội đến từ Nam Chiếu, Tây Lăng và Lê Vương, mà còn phải phòng ngừa Mặc Cảnh Kỳ tác quái ở phía sau bất cứ lúc nào. Chỉ không tới một tháng, Mặc Tu Nghiêu đã gầy hơn lúc mang bệnh trước kia một vòng.

“Vương gia.” A Cẩn đã lâu không thấy xuất hiện ở cửa, trên gương mặt trẻ tuổi vẫn trầm mặc ít nói như ngày thường.

Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên, hỏi: “Chiến báo Tây Bắc đã truyền đến sao?” A Cẩn gật đầu, đưa chiến báo vừa nhận được đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu. Vô luận trễ như thế nào, thì Vương gia vẫn luôn kiên trì mỗi ngày xem xong chiến báo Tây Bắc rồi mới có thể nghỉ ngơi. Biết rõ điểm này, nên A Cẩn cũng có thói quen, mỗi ngày vừa nhận được tin tức liền lập tức đưa tới đây cho Vương gia xem qua. Mặc Tu Nghiêu đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn một chút, không khỏi nhíu mày. Tin tức Mặc gia quân một đường rút lui về Hồng Châu được nói tới trong chiến báo để cho mày kiếm của hắn khóa chặt. Chuyện này không giống như cách đánh quen thuộc của Mặc gia quân, hơn nữa đại quân Tây Lăng cũng không lợi hại đến mức độ có thể làm cho Mặc gia quân lấy tốc độ như vậy để rút lui. Nhìn số lượng thương vong viết trong chiến báo, Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, “Là ý của A Ly sao? A Ly, nàng đang nghĩ gì vậy?” Trầm tư chốc lát, Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lên nói: “Lấy toàn bộ chiến báo vài ngày trước tới đây, cả bản đồ nữa!”

A Cẩn hơi kinh ngạc khi thấy đột nhiên Vương gia của mình đứng dậy mang theo thần sắc kịch biến, vội vàng lên tiếng đáp lại, sau đó vội vàng xoay người đi lấy đồ mà Mặc Tu Nghiêu muốn.

Động tác của A Cẩn rất nhanh, chỉ chốc lát sau, bản đồ và chiến báo mà Mặc Tu Nghiêu muốn đều đã bày ra trước mặt hắn. Mặc Tu Nghiêu cẩn thận cầm lấy mỗi một phần chiến báo suy nghĩ mỗi một câu trong đó, thỉnh thoảng nhìn bản đồ một chút, cuối cùng rơi vào trầm tư.

“Vương gia?” A Cẩn hơi bận tâm kêu lên, thật sự sắc mặt Vương gia không tính là quá tốt.

Mặc Tu Nghiêu rũ mắt, thần sắc trên mặt hơi khổ sở và bất đắc dĩ, “A Ly……” Mặc Tu Nghiêu nhìn bản đồ đầy dấu hiệu trước mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn đã hiểu bố cục của Diệp Ly, cũng hiểu dụng tâm của nàng. Nhưng chính bởi vì như vậy mới để cho hắn cảm thấy hết sức thống khổ. Thê tử chí ái (chân thành, chung thủy) của hắn, A Ly của hắn, vốn hẳn phải là Định Quốc Vương phi sống an nhàn sung sướng được người người hâm mộ, vậy mà hôm nay lại chỉ có thể chỉ huy thiên quân vạn mã đi lại ở trong tinh phong huyết vũ tại vùng đất hoang vu Tây Bắc phía xa như vậy. Đây hết thảy… Đơn giản là sự bất lực của hắn……”Chặt đứt đại quân Tây Lăng và đại quân đóng ở biên cảnh Tây Lăng, toàn diệt hai mươi vạn đại quân Tây Lăng… A Ly, A Ly……” Bỗng dưng trong lòng Mặc Tu Nghiêu phảng phất như bị cái gì kéo xuống, hình như trong nháy mắt đau đến không thở nổi. Thật vất vả mới thở được bình thường, thì suy nghĩ trong lòng sôi trào, trong lòng Mặc Tu Nghiêu lại giật mình. Có lẽ kế sách của A Ly không tệ, nhưng Trấn Nam Vương Tây Lăng cũng không phải là người bình thường, nếu để ông ta khám phá ra ý nghĩ của A Ly……

Chợt đứng lên, Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói: “Đi chuẩn bị ngựa, Bản vương phải đi ra ngoài một chút. Tạm thời trong quân sẽ do mấy vị Đại tướng quân chịu trách nhiệm!”

A Cẩn sửng sốt, không hiểu nhìn Mặc Tu Nghiêu. Lúc này đã là canh ba, làm sao Vương gia lại đột nhiên xuất hiện suy nghĩ muốn đi ra ngoài? Nhìn tài liệu và bản đồ đang mở ra trên bàn một chút, có lẽ Vương phi đã xảy ra chuyện gì? A Cẩn cũng không lĩnh mệnh, trầm giọng nói: “Vương gia, sắp tới mười lăm trăng tròn. Vạn nhất người đang ở trên đường… Hơn nữa, bây giờ chiến sự khẩn cấp, đột nhiên người lại rời đi, chỉ sợ không ổn……” Mặc Tu Nghiêu rũ mắt, cũng nhớ ra hôm nay đã là ngày 10 tháng 3, mà mình thì vô luận như thế nào cũng không thể chạy tới Hồng Châu trong vòng hai ngày. Mà đại sự trong quân cũng cần xử lý… Trầm ngâm một chút, Mặc Tu Nghiêu rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nói: “Sáng mai báo cho tất cả tướng lãnh từ tướng quân trở lên tới gặp Bản vương. Mặt khác, báo cho Mặc Hoa, lập tức dẫn người đến Tây Bắc bảo vệ an nguy của Vương phi trước. Lúc quan trọng nhất… Không tiếc bất cứ giá nào mang Vương phi rời khỏi chiến trường. Lập tức lên đường!”

“Dạ, Vương gia!” A Cẩn lên tiếng đi.

Mặc Tu Nghiêu vô lực ngã ngồi lại trên ghế, nhẹ giọng lẩm bẩm: “A Ly… Nàng nhất định phải bình an vô sự……”

Hình như bởi vì bị đè nén quá lâu, nên rốt cục chiến sự Tây Bắc đã bộc phát ra trong nháy mắt. Sau khi tiến vào Hồng Châu, rất nhanh, Trấn Nam Vương đã phát hiện ra thế công của Mặc gia quân một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn, bọn họ muốn đẩy nhanh tốc độ cũng càng ngày càng chậm. Nhìn thành Hồng Châu ở xa xa, sắc mặt Trấn Nam Vương đã âm trầm mà không còn bình thản như khi bình thường nữa. Ông ta biết mình đã trúng kế của Diệp Ly, bị dẫn đến thủ phủ Tây Bắc. Nhưng vậy thì như thế nào? Ngay cả đại quân Tây Lăng hao binh tổn tướng, Mặc gia quân cũng sẽ không tốt hơn bọn hắn. Lão tuyệt đối không tin, dưới tình huống ông có binh lực ngang hàng mà lại không đấu lại một nữ nhân. Hơn nữa thời gian cũng không cho phép ông dừng lại chờ viện quân ở biên cảnh Tây Lăng đến, ông phải bằng tốc độ nhanh nhất đoạt được thành Hồng Châu, khống chế cả Tây Bắc mở đường cho viện quân sắp đến, cũng để chuẩn bị cho việc tiến vào Đại Sở.

“Vương gia, đại bộ phận Mặc gia quân đã lui về thành Hồng Châu, hẳn là chuẩn bị tử thủ Hồng Châu.”

Trấn Nam Vương nhướng mày cười một tiếng, “Bản vương còn tưởng rằng Diệp Ly có cao chiêu gì đây, tử thủ Hồng Châu… Nàng ấy có thể thủ được mười ngày hay nửa tháng? Đợi đến đại quân đông chinh*(hành quân từ phía đông) của quân ta đến, chỉ một thành Hồng Châu, nàng ấy còn có thể chịu đựng được mấy ngày?” Tướng lãnh thủ hạ ở một bên khuyên can: “Vương gia không thể xem thường, ban đầu Diệp Ly lấy hai vạn binh lực tử thủ Vĩnh Lâm không bị công phá ở Toái Tuyết quan, thật sự không thể khinh thường.” Trấn Nam Vương thu hồi nụ cười, lạnh nhạt nói: “Tất nhiên Bản vương sẽ không khinh thường Diệp Ly, bằng tốc độ nhanh nhất đánh hạ thành Hồng Châu!” Dĩ nhiên ông ta sẽ không xem thường nàng ấy mà sẽ dùng toàn bộ lực lượng của mình công phá Hồng Châu. Khinh thường địch cũng không phải là sai lầm mà người ở cái tuổi này như ông dễ dàng phạm phải. Nhớ tới cô gái thanh lệ nhìn như uyển chuyển hàm xúc kia, ông thật sự hơi ngạc nhiên, đợi đến khi ông công phá Hồng Châu đứng ở trước mặt nàng ấy, không biết nàng ấy còn có thể giữ vững được bình tĩnh ung dung như vậy nữa hay không?

Ngày 10 tháng 3, rốt cục đại quân Tây Lăng đã đưa binh đến dưới thành, thành Hồng Châu gặp phải công kích mãnh liệt mà trước nay chưa từng có. Nhưng đại quân Tây Lăng cũng gặp phải sự chống cự ương ngạnh chưa bao giờ có. Trên cổng thành, mũi tên của Hắc Vân Kỵ bắn về phía quân địch dưới thành như mưa rào, mà người dưới thành cũng người trước ngã xuống, người sau tiến lên quên cả sống chết tiến tới. Trấn Nam Vương giục ngựa đứng nghiêm ở phía sau đại quân, mơ hồ nhìn thấy một cô gái áo xanh bình tĩnh mà ngồi trên lầu cao nhất trên thành Hồng Châu, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống tràng chém giết phía dưới. Phía sau cô gái áo xanh đó, mấy tên nam tử cao ngất đứng chắp tay, cũng đứng xem trận chém giết này. Xa xa, Trấn Nam Vương vẫn có thể nhận ra, một nam tử áo đỏ tuấn mỹ trong đó chính là tâm phúc của Định Vương – Phượng Chi Dao. Thấy đối thủ của mình nhàn nhã ung dung ngồi yên đài cao như thế, trong mắt Trấn Nam Vương lộ ra sát khí, giận quá thành cười, “Hay cho một Định Quốc Vương phi!”

Trên đài cao, Diệp Ly vẫn nhìn nơi nào đó phía sau đại quân Tây Lăng ở nơi xa, quay đầu cười nói với Phượng Chi Dao: “Phượng Tam, đây là lần đầu tiên chúng ta mặt đối mặt đối chiến với Trấn Nam Vương đi?” Phượng Chi Dao không thú vị liếc mắt nói: “Cũng không phải như vậy sao? Nếu lúc trước không phải chơi cái quỷ kế gì mà một đường vừa đánh vừa lui, thì cứ tiếp tục đánh như vậy nữa cũng sẽ làm cho người khác hoài nghi, có phải Mặc gia quân chúng ta chỉ biết lui hay không nữa.” Nghe oán khí rất nặng đầy oán trách của Phượng Chi Dao, Diệp Ly cười một tiếng, nói: “Đã như vậy, phải nên ăn mừng thật lớn mới đúng……” Dứt lời, Diệp Ly xoay người nhận lấy tỳ bà từ trong tay Tần Phong ở phía sau, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa một chút, âm điệu thanh thúy từ ngón tay chảy ra. Diệp Ly nhợt nhạt mỉm cười, mười ngón tay linh hoạt bay lượn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên tỳ bà, tiếng tỳ bà từ nhỏ tới lớn dần, dần dần truyền khắp toàn bộ chiến trường.

Tuy các tướng sĩ đang chém giết không có thời gian thưởng thức tiếng nhạc khí hào hùng đó, trên chiến trường cho dù chỉ cần thất thần một chút thì đều có thể giao ra cả tính mạng của mình. Nhưng hình như tiếng đàn lúc trầm buồn rồi lại như vang dội ấy lại truyền tới trong tai của từng tướng sĩ một cách rõ ràng. Tiếng đàn làm cho các tướng sĩ Mặc gia quân nhớ lại vinh quang ngày xưa của Mặc gia quân, phảng phất như thấy được dũng cảm và khí phách của lịch đại Định Quốc Vương gia mang theo bọn họ xông pha chiến đấu vào năm đó.

“Đuổi quân xâm lược, chấn hồn Mặc gia quân ta!” Không biết người nào đã hô một câu, ngay lập tức mọi người trên chiến trường đằng đằng sát khí, “Giết!”

Đứng ở bên cạnh Diệp Ly, Phượng Chi Dao khẽ biến sắc nói: “Đây là… 《Việt Vương phá trận khúc》……” Diệp Ly không đáp, mười ngón tay bay nhanh chảy ra một chuỗi tiếng đàn khí thế hào hùng, sát khí nghiêm nghị. Từ nhỏ Diệp Ly được mọi người trong Từ thị cùng với Từ gia nuôi dạy, thì làm sao lại có thể thật sự không biết nhạc lý, mà chỉ là không thích mà thôi. Khúc đàn nhập trận này vốn là khúc nhạc của đàn cổ, đại khí hùng hồn, phong cách cổ xưa, cao nhã có phong thái thượng cổ. Nhưng Diệp Ly lại cảm thấy nó thích hợp diễn tấu với tỳ bà hơn, tựa như《Thập diện mai phục》kiếp trước, nhạc khí khác chưa chắc không thể trình diễn được, cũng tuyệt đối rất khó đạt tới hiệu quả của tỳ bà. Cách điều khiển và âm vực của tỳ bà hết sức thích hợp với một từ khúc kịch liệt mà đại khí như vậy. Hiển nhiên Phượng Chi Dao cũng không trông cậy vào Diệp Ly sẽ trả lời, mà chỉ nhẹ giọng nói: “《Việt Vương phá trận khúc》đã thất truyền hơn hai trăm năm, chắc cũng chỉ có Từ gia mới có thể cất giữ được phổ khúc cổ như vậy.”

Hai quân giao chiến, nếu nói kẻ dũng cảm sẽ thắng, thì lúc tướng sĩ Mặc gia quân đằng đằng sát khí do Vương phi nhà mình mang lại, cũng chính là lúc, khí thế của tướng sĩ Tây Lăng lại yếu đi một ít. Chỗ tinh kỳ đại quân Tây Lăng tung bay ở nơi xa, Trấn Nam Vương hơi xuất thần nhìn chằm chằm bóng áo xanh ở nơi xa, trong mắt mang theo tia sáng trầm tĩnh. Tướng lãnh đi theo bên cạnh thấp giọng kêu lên: “Vương gia… Khí thế Mặc gia quân đang thịnh, không bằng chúng ta… Tránh đi mũi nhọn trước?” Không thể không nói, vị Định Quốc Vương phi kia đúng là một nhân tài, chỉ với tiếng đàn tỳ bà, mà đã làm cho khí thế của cả Mặc gia quân tăng lên một tầng. Trấn Nam Vương ngửa mặt lên trời cười dài, roi ngựa trong tay giơ một ngón tay về phía chỗ cao nhất trên thành, cười vang nói: “Nữ nhân như vậy mới có ý tứ, so với nàng ấy, tuyệt sắc thiên hạ cũng là phế vật! Ha ha… Người nào dám lui về phía sau giết không tha, nữ nhân này… Bản vương định rồi!”

Tướng lãnh bên cạnh cũng không dám khuyên nữa. Trấn Nam Vương cười nói: “Nghe nói Mặc Tu Nghiêu là thiên tài bày binh bố trận, chỉ không biết bây giờ Mặc Tu Nghiêu không ở trong quân, Mặc gia quân có còn người có thể phá trận hay không đây?” Hiển nhiên Trấn Nam Vương cũng nghe ra được từ khúc vừa rồi chính là 《Việt Vương phá trận khúc》, ngàn năm trước Tây Lăng, Đông Sở vốn có cùng nguồn gốc, mặc dù rất nhiều nét văn hóa không giống nhau hoàn toàn nhưng cũng hơi tương tự nhau. Vung tay lên, phía sau, vang lên tiếng trống trận, mấy tên binh lính vũ động cờ nhỏ màu đỏ trong tay. Rất nhanh, trận thế binh lính Tây Lăng bắt đầu thay đổi, tất nhiên biến hóa như thế cũng không thể gạt được đám người Diệp Ly đang ở trên cao nhìn xuống. Phượng Chi Dao cau mày nhìn trận thế biến hóa phía dưới, nói: “Trận Lục Hoa… Không đúng… Có chỗ nào đó không giống…”

Chỉ thấy binh lính Tây Lăng dưới thành tạo thành một trận hình vòng tròn khổng lồ bên ngoài bao lấy bên trong cực nhanh, mà trong cái trận lớn ấy đều bao phủ vô số trận nhỏ. Vốn số quân của Mặc gia quân ra khỏi thành nghênh chiến đã ít hơn quân đội Tây Lăng, lúc này ở trong trận lại nhỏ bé giống như nằm trong biển nước mênh mông cuồn cuộn.

Phượng Chi Dao hừ nhẹ một tiếng, vung tay lên đánh ra cờ xí màu xanh trên đầu thành, trận thế Mặc gia quân cũng biến đổi theo thành một con hắc long (rồng màu đen) khổng lồ chiếm cứ ở trên toàn bộ chiến trường, đầu rồng khí phách hung hãn là tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân – Hắc Vân Kỵ, làm cho không người nào dám chạm vào mũi nhọn kia. Lúc hắc long vẫy đuôi, trận thế quân địch cũng chỉ có thể loạn thất bát tao lảo đảo như sắp ngã.

Phía sau đại quân Tây Lăng dâng lên cờ nhỏ màu đen, trận Lục Hoa trên chiến trường biến hóa một lần nữa thành một con cự bằng (con chim đại bàng khổng lồ), móng vuốt khổng lồ nhanh chóng chụp vào thân thể hắc long, trong nháy mắt cắt cự long (con rồng khổng lồ) thành hai đoạn.

“Chết tiệt!” Phượng Chi Dao khẽ nguyền rủa một tiếng, cờ xí đầu tường biến hóa lần nữa, cự long Mặc gia quân bị cắt đứt lập tức hóa thành vô số mũi tên nhọn màu đen xông về phía chim đại bàng khổng lồ kia.

Diệp Ly đứng dậy nhìn giao chiến dưới thành, chiến tranh hiện đại thì cái gọi là trận pháp đã thất truyền từ lâu, cũng không yêu cầu phải biết. Cho nên Diệp Ly rất xa lạ với thứ này, mặc dù đã từng gặp rất nhiều ở trong binh thư, nhưng ứng dụng thực tế lại không có. Lúc này nhìn Phượng Chi Dao chỉ huy trận pháp đại quân, cuối cùng trong lòng đã chân chính có khái niệm được một chút. Thuận tiện cúi đầu bắt đầu suy tư phương pháp phá trận.

Bình Luận (0)
Comment