Editor: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Tuyền
“Ngươi nói cái gì? Diệp Ly đoạt khôi thủ bách hoa?”
Tại Diệp phủ, trong Hồi Tuyết các, giọng nói luôn dịu dàng ôn nhu của Diệp Oánh trở nên chói tai. Nha đầu hầu hạ quỳ trong sảnh được trang
trí ưa nhã, trong lòng run sợ, trả lời: “Bẩm…bẩm tiểu thư… đúng là bên
ngoài đang đồn đại như vậy. Hiện tại tam tiểu thư đã trở về phủ rồi.
Ngoài ra,… có người của phủ Ngự sử Tần gia, phủ Hoa quốc công, phủ Dương Uy tướng quân, phủ Thừa tướng, phủ Thượng thư bộ Lễ đều tới đưa lễ vật
chúc mừng Tam tiểu thư đoạt giải nhất.” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Oánh trở nên vặn vẹo, nàng vung tay gạt hết tất cả mọi đồ đạc trên bàn xuống đất. Nha đầu quỳ gối dưới đất bị ném trúng cũng không dám kêu đau, vội
vàng nói: “Xin tiểu thư bớt giận…”
“Bớt giận? Diệp Ly, con tiện nhân Diệp Ly kia sao có thể trở thành
khôi thủ bách hoa chứ?” Diệp Oánh kêu lên khó tin. Nàng đẩy Diệp Ly ra
chính vì mấy năm nay mẫu thân không mời thầy về dạy cho nàng ta, bây giờ ra đấu với công chúa Tê Hà thì nhất định không thắng nổi, chắc chắn sẽ
bị mất mặt. Đến lúc đó, tuy nàng không nhận được khôi thủ của Bách Hoa
Thịnh Hội năm nay nhưng đó là thua vì không đấu, không có gì phải xấu hổ cả. Quan trọng hơn, khi đó mọi người đều sẽ biết, chỉ có Diệp Oánh này
mới là nữ nhi ưu tú nhất Diệp gia, dù Diệp Ly là cháu gái của Từ gia thì cũng không sánh bằng.
Mặc dù giận dữ nhưng Diệp Oánh đã nhanh chóng tỉnh táo lại, khôi phục vẻ ôn nhu, văn nhã như bình thường, đứng dậy nói: “Tất cả đứng lên đi,
chúng ta tới chỗ của mẫu thân xem một chút.”
Bọn nha đầu trong phòng khách âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dọn dẹp rồi nhanh chóng giúp Diệp Oánh sửa sang lại tư dung, đi theo Diệp
Oánh sang gặp Vương thị.
Trong Vinh Nhạc đường.
Diệp Ly trầm tĩnh, đoan trang ngồi đó, mặc cho Diệp lão phu nhân,
Diệp Thượng thư cùng Vương thị đánh giá mình. Diệp lão phu nhân cười từ
ái nói với Diệp Li: “Ly nhi không hổ là đích nữ của Diệp gia ta, hôm nay bỗng nổi tiếng, Diệp gia chúng ta có hai khôi thủ bách hoa. Trong kinh
thành này có ai không khen nhà chúng ta dạy con gái giỏi chứ.”
Diệp Ly mím môi cười nhẹ: “Tổ mẫu quá khen, là nhờ tổ mẫu và phụ thân dạy dỗ tốt.”
Diệp Thượng thư nhìn cô con gái trầm tính, đoan trang với vẻ mặt rất
phức tạp. Cô con gái mà ông chưa bao giờ thật lòng quan tâm này hoàn
toàn khác với những đứa con khác của hắn, mới nhìn qua thì có vẻ tầm
thường nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ thấy được khí độ ung dung, tao nhã.
Điều này khiến ông nhớ tới lần đầu tiên gặp thê tử của mình, cũng lạnh
nhạt và ưu nhã như vậy. Mỹ lệ đến khiến người ta bị mê hoặc nhưng cũng
ưu nhã khiến cho người ta sinh lòng tự ti. Cho dù không phải lớn lên ở
Từ gia, cũng không được nuôi dạy đàng hoàng, nhưng với huyết mạch Từ
gia, những cô con gái khác của ông sao có thể sánh bằng chứ? Nhớ tới
những lời nghe được về biểu hiện của mấy nữ nhi ở thịnh hội bách hoa,
Diệp Thượng thư lại nghĩ tới Diệp Dung đã bị mẫu thân và Vương thị làm
hư, trong lòng không khỏi tiếc nuối: Tại sao Ly nhi không phải là con
trai?
“Tần gia, Từ gia, phủ Hoa quốc công, Liễu phủ… đều sai người đến tặng lễ, nhất định chúng ta phải đáp lại cho cẩn thận.” Diệp lão phu nhân
căn dặn Vương thị đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Vương thị vội vàng che giấu ánh mắt, cung kính đáp lời: “Lão phu nhân yên tâm, con dâu hiểu rõ.”
Diệp lão phu nhân hài lòng gật đầu: “Còn những phần lễ vật này, hãy
mang hết đến Thanh Dật hiên đi. Ly nhi thích gì, đồ trang sức, xiêm y…
thì đặt làm thêm một chút. Thiệp mời của các phủ, mặc dù không cần đi
toàn bộ nhưng cũng không thể không đến nhà nào. Đừng làm mất thể diện
Diệp gia.” Diệp Ly còn chưa đáp lời thì nha đầu ngoài cửa đã thông báo
Tứ tiểu thư tới.
Diệp Oánh đổi một bộ ý phục màu trắng đơn bạc, sắc mặt cũng tái nhợt, càng ra vẻ yếu ớt, mảnh mai. Vịn tay người hầu đi vào thỉnh an lão phu
nhân, Diệp Thượng thư và Vương thị xong, mới nghiêm mặt nói: “Oánh nhi
đã khiến Diệp gia mất mặt, xin tổ mẫu và phụ thân trách phạt.”
Diệp lão phu nhân khẽ nhếch đôi lông mày hoa râm, nhìn Diệp Thượng
thư không nói gì. Diệp Oánh từ trước giờ đều được Diệp Thượng thư hết
mực sủng ái, còn sủng ái hơn so với Diệp Chiêu nghi đã vào cung, thì sao nỡ trách phạt nàng. Vương thị liền vội ôm con gái vào trong lòng, nhẹ
giọng an ủi: “Đứa nhỏ này, làm sao trách con được? Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì khôi thủ bách hoa năm nay chắc chắn vẫn là của Oánh nhi.” Diệp Thượng thư gật đầu đồng ý với Vương thị: “Mẫu thân con
nói đúng, chuyện này cũng không trách con được. Còn không mau đứng lên,
thân thể con còn yếu, ở trên mặt đất rất lạnh đấy.”
Nhìn một nhà ba người ở trước mặt đang hòa thuận, vui vẻ, thần sắc
Diệp Ly lạnh nhạt, không biểu cảm, nét mặt vẫn tao nhã, cung kính như cũ nhưng trong lòng lại nhớ tới mấy người bạn hôm nay mới kết giao. Đặc
biệt là Tần Tranh, biểu tẩu tương lai của nàng, rồi nghĩ tới phải chuẩn
bị gì để đáp lễ mấy nàng ấy. Gần đây, có chuyện này cũng tốt, đỡ phải
chứng kiến mấy vở kịch luân lý gia đình nhàm chán. Hơn nữa, còn phải suy nghĩa về cuộc sống hôn nhân tương lai, có lẽ nàng nhận được một trượng
phu không quá tốt, cũng chẳng quá xấu.
Biết đâu có thể tạo được một gia đình hòa thuận vui vẻ. Có lẽ còn sinh được một, hai đứa con của mình nữa.
Diệp lão phu nhân đảo mắt đánh giá thiếu nữ ngồi ngay ngắn bên cạnh,
còn tâm trí của Diệp Ly thì không biết đã chu du đến tận nơi nào rồi.
Diệp lão phu nhân nhìn tình cảnh này, thầm thở dài. Từ trước cứ nghĩ
Diệp Nguyệt và Diệp Oánh là tốt nhất, nay mới hiểu được thì ra Diệp Ly
mới là người thâm tàng bất lộ. Chỉ với khí độ thong dong bình tĩnh này,
nếu có cơ hội, Diệp Ly nhất định sẽ tiến xa. Đáng tiếc, hiện giờ số phận của Diệp Ly phải gắn chặt với Định vương tàn phế không có tiền đồ. Đúng là ý trời trêu ngươi…
“Tổ mẫu, tỷ tỷ đoạt được khôi thủ bách hoa chính là chuyện vui lớn
trong nhà chúng ta, có nên thông báo cho Nhị tỷ để tỷ ấy cùng vui
không?” Sau khi một nhà ba người dính lấy nhau xong, Diệp Oánh đi tới
bên cạnh Diệp lão phu nhân, dịu dàng hỏi.
Diệp Thượng thư cười nói: “Oánh nhi thật hiểu chuyện, con nói rất đúng. Mẫu thân, người xem…”
“Các con nói đúng, mấy ngày nữa khi vào cung thỉnh an thì hãy đem tin vui này bẩm báo với Chiêu Nghi nương nương.” Diệp lão phu nhân gật đầu, nghiêng đầu nhìn Diệp Ly cười nói: “Nhị tỷ cháu xưa nay đều đối xử rất
tốt với các tỷ muội, sau này các cháu phải chấp chưởng một phủ riêng,
tốt nhất nên học hỏi nhị tỷ nhiều hơn.”
“Tổ mẫu!” Diệp Oánh e lệ, ngượng ngùng che mặt khẽ gọi, trên khuôn
mặt tái nhợt chợt hiện lên một rặng mây đỏ. So ra, Diệp Ly lại càng
thiếu vẻ thẹn thùng của một cô gái. Diệp Thượng thư trìu mến nhìn cô con gái nhỏ rồi cười ha hả.
Diệp Oánh nhìn Diệp Li, ánh mắt khẽ lay động rồi nhẹ giọng cười nói:
“Lâu rồi Tam tỷ tỷ chưa được gặp Nhị tỷ tỷ phải không? Mẫu thân nên
chuẩn bị một phần lễ vật thật tốt thay Tam tỷ tỷ dâng lên cho Nhị tỷ
tỷ.”
Vương thị ngẩn ra, nhíu mày nhìn Diệp Oánh. Suy nghĩ của Diệp lão phu nhân vừa đổi, ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Ly, chần chừ một chút
nhưng cũng không nói gì. Diệp Ly thấy rõ nét mặt của Diệp lão phu nhân
và Diệp Oánh, suy nghĩ vừa lóe lên liền hiểu ngay ý của nàng ta. Nàng im lặng nhìn Diệp Oánh đang chờ mình biểu diễn. Diệp Oánh thấy Vương thị
nghĩ mãi vẫn chưa hiểu được ý của mình, Diệp lão phu nhân cũng im hơi
lặng tiếng thì không khỏi nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở: “Hiện giờ Chiêu
Nghi tỷ tỷ đang mang bầu, nghe nói người mang thai dung mạo…”
Người trong phủ cũng không quá ngu ngốc, vừa nghe đến hai chữ “dung
mạo”, Vương thị lập tức hiểu gia, ánh mắt nhìn Diệp Ly cũng thêm phần
nóng bỏng: “Lão gia…”
Diệp Ly bất đắc dĩ thầm than nhẹ, trong nhà này chẳng có ai là kẻ ngốc cả.
“Oánh nhi nói có lý. Ly nhi, hãy dâng Trú nhan châu vào cung làm lễ
vật cho Chiêu nghi nương nương đi. Còn con muốn gì thì nói với mẫu thân
con.” Hiển nhiên là Diệp Thượng thư không thấy đề nghị của Diệp Oánh có
vấn đề gì, nên quay sang nói thẳng với Diệp Li.